Tuesday, December 13, 2011

Áo ấm mùa đông

Vài tuần trước đây, Mẹ và 2 bạn nhỏ đi lang thang trong 1 trung tâm thương mại.  Một cửa hàng bán đồ lạnh mở sale.  2 anh em 'lạc chân' vào đó, thích quá, xin Mẹ mua áo lạnh mới để về VN đi Đà Lạt.  Đồ không quá mắc tiền và thấy 2 anh em háo hức nên Mẹ cũng chìu.  Hôm đó Mẹ để 2 anh em tự thương lượng với bác chủ cửa hàng, lớn tuổi vui tính, về màu sắc, kiểu dáng và kích cỡ.  Mẹ chỉ can thiệp nếu 2 bạn chọn món gì mắc quá thôi.  Và công nhận 2 bạn chọn 2 cái áo rất xinh.  Từ hôm mua áo mới tới nay, ngày nào anh Hai cũng nhắc: Mẹ cho con đi Đà Lạt đi Mẹ, hay đi chỗ nào lạnh lạnh cũng được để con mặc jacket mới của con.  Mẹ thấy buồn cười.  Đúng là trẻ con, chỉ ham đi ĐL vì muốn được mặc áo lạnh mới. 


2 anh em là dân xứ nóng nhưng lại có khá nhiều áo lạnh.  Đa phần là quà tặng từ các chú bác cô dì ở xa.  Một số là do Mẹ mua mỗi khi đi công tác lang thang vào các cửa hàng ở HN.  Những cái áo lạnh đó chủ yếu để dành mặc vào cuối năm khi SG se lạnh hoặc khi cả nhà có dịp đi Đà Lạt chơi (năm thì mười họa mới có 1 lần).  Mỗi lần được lôi mớ áo ấm ra mặc là 2 đứa thích lắm. Có khi ở nhà buổi tối mở máy lạnh đi ngủ, 2 anh em buồn buồn cũng lôi áo ấm ra mặc với nhau.  Đồ lạnh trẻ con thường nhiều màu sắc nên chắc vì vậy mà tụi con thích.  Lúc nào cũng mong lạnh lạnh để mặc cho vui.


Vậy mà CH và HH biết không, ở 1 nơi cách Sài Gòn chừng 200km, có những bạn nhỏ quanh năm sống với thời tiết lạnh, cần 1 cái áo ấm đúng nghĩa để môi không tái, người không lạnh khi đi bộ đến trường hoặc ra rẫy trà/ cà phê lao động phụ cha mẹ.  Áo lạnh với các bạn không phải là mặc cho vui và cho đẹp, để 'thay đổi không khí' như tụi con.  Các bạn không mấy khi có được 1 cái áo ấm mới (theo nghĩa là chưa ai mặc qua chứ không phải là 'nhìn còn mới' nha con), đúng kích cỡ, đúng giới tính...(đa số áo các bạn là áo cũ được tặng từ thiện, nên có cỡ nào, màu gì là mặc cỡ đó màu đó, miễn sao ấm là được).


Nơi Mẹ nói là một thôn dân tộc nhỏ ở Di Linh.  2 anh em đã từng đi cùng Mẹ tới đây 2 lần rồi đó.  Năm nay nhà mình ở xa, thu xếp không thuận tiện nên Mẹ không dẫn 2 anh em đến thăm các bạn được.  Mẹ và các cô chú chỗ Mẹ làm cùng đi với nhau.  Những lần đi trước Mẹ quan sát thấy các bạn đến nhận quà mặc đồ rất phong phanh, không có 1 cái ấm đúng nghĩa.  Lần này Mẹ và các bạn của Mẹ chuẩn bị hơn 200 áo ấm đủ các kích cỡ để tặng cho các bạn.  Mẹ ước gì con có ở đó để nhìn thấy ánh mắt háo hức của các bạn khi Mẹ và các cô chú đổ áo ấm ra phân loại theo kích cỡ.  Mà các bạn ngoan lắm đó con, các bạn rất mong được sờ tay vào áo mới, nhưng các bạn không chen lấn, không ồn ào, chỉ ngồi yên trật tự theo từng hàng nhìn Mẹ và các cô chú làm việc. 


Hiểu là các bạn hiếm khi có được 1 cái áo ấm 'đo ni đóng giày', Mẹ và các cô chú cố gắng không phát quà hàng loạt, các bạn đều được nhắm size rất kỹ trước khi trao quà, thậm chí nếu cần phải mở áo ra ướm liền tại chỗ.  Làm cách này hơi cực nhưng cả đoàn đều đồng lòng chịu cực để các bạn có được niềm vui trọn vẹn nhất có thể.  Xuất phát từ tâm lành nên có lẽ vì vậy mà Phật độ con ạ, áo mình mua số lượng lớn có được chọn lựa kỹ đâu, vậy mà gần như không bạn nào bị nhận áo nhỏ hơn size của mình (lớn hơn 1 tí thì thú thiệt là có, mà cái này cũng hay vì bạn có thể mặc được lâu) và màu sắc cho nam và nữ đều được chia đủ (không bạn nam nào bị nhận áo màu...hường, hihi).  Dễ thương lắm CH và HH ơi, có bạn nhát quá, lúc xếp hàng thấy bạn đi trước nhận áo thì mừng lắm, nhưng tới phiên mình lên lãnh thì sợ quá khóc òa luôn đó con.  Con xem hình các bạn nè nha

Bộ phận hậu cần làm việc tích cực, nhắm sẵn size và màu sắc cho các bạn sắp nhận quà


Bạn mắc cớ nên khóc nè con




Phải đổi một cỡ lớn hơn cho bạn này thôi, áo hơi nhỏ rồi.
Nhận quà xong các bạn được hướng dẫn vào ngồi ở chánh điện để tránh nhầm lẫn phát trùng quà.  Chú Hiển chụp được những hình ảnh các bạn vui mừng nâng niu cái áo mới vừa được nhận và hớn hở thử ngay tại chỗ, xúc động lắm con à.  Nhìn các bạn mặc ngay áo vào người chạy tung tăng trong chánh điện và khuôn viên chùa, Mẹ xúc động rơi nước mắt tại chỗ.  Mẹ nhớ tuổi thơ của Mẹ, cũng có những lúc giống các bạn ở đây (dù không tới nỗi quá khốn khó như vậy), mỗi năm chỉ 1 lần có áo mới và giày mới, cũng nâng niu cũng háo hức như thế này.  Mẹ mừng con của Mẹ chưa phải nếm trải cảnh đói ăn thiếu mặc từ lúc sinh ra.  Phước lành đó nên được trân trọng và gieo thêm con nhé.


Bạn chạy tìm Mẹ để khoe áo mới nè con, dễ thương quá chừng à
 


Mở áo ra xem trong trật tự


Ni Sư Minh Hiền dạy các bạn rất kỹ.  Luôn luôn phải biết bày tỏ sự biết ơn.


Áo mới của con đẹp và vừa lắm nè cô chú ơi


Nhận áo xong, bạn chạy sang khu phát quà người lớn phụ Mẹ bạn nhận mì,
cái áo mới lấp ló dưới tay của vạt áo nâu thường ngày, nhìn thật dễ thương.
Con xem này, bạn nhận được thùng mì, mừng quá chạy bay với hớng Mẹ mình.  Thùng mì muốn to hơn cả người của bạn.  Ngày mai hy vọng bạn sẽ có 1 bữa sáng ấm áp và ngon lành hơn mọi ngày.





Thương!
Sau buổi phát quà, Sư Bà trụ trì cám ơn mọi người đã nghĩ tới các em và những hộ gia đình ở thôn, đến thăm và tặng quà.  Thật lòng Mẹ nghĩ Mẹ và các cô chú trong đoàn phải cám ơn chuyến đi này (như bao chuyến đi làm xã hội khác), cám ơn buổi gặp gỡ với các em (và cả cha mẹ các em) hôm nay.  Không dịp nào tốt hơn dịp này để được lắng lòng mình lại, hiểu thêm cuộc sống, dẹp bớt những ham muốn có khi cao hơn tầm với, yêu quí hơn những điều bình dị và trân trọng hơn bài học...BIẾT ĐỦ.


Dù thức dậy rất sớm, đi một chặng đường dài gần 6g đồng hồ, tới nơi tất bật sắp xếp phát quà, mãi tới gần 2g mới ăn bữa trưa chay tịnh và đạm bạc, nhưng con xem nè, các cô chú và Mẹ ai cũng vui và rạng rỡ.  Niềm vui mình nghĩ sẽ mang đến cho mọi người thật sự đã trở thành niềm vui cho chính mình đó con.




Mẹ sẽ cố gắng thu xếp để những năm sau 2 con lại tiếp tục cùng tham gia chuyến đi thường niên đến Di Linh với Mẹ và các cô chú.  Năm sau Mẹ định sẽ thêm vớ vào danh sách quà tặng.  Lâu lâu CH và HH lại than phiền với Mẹ là vớ cũ rồi, phai màu rồi thay vớ mới đi Mẹ (dù rằng đôi với đó chỉ mới mang vài lần và bị loang màu với quần áo khác khi giặt chung thôi).  Mẹ vẫn ép con mang, con miễn cưỡng làm theo mà không hiểu.  Từ hôm nay Mẹ sẽ cho các bạn bỏ ống heo mua vớ tặng các bạn vùng cao, hy vọng rồi con sẽ biết quí hơn những gì mình đang có.

Thursday, December 8, 2011

HH lớn từng ngày

Từ sau sinh nhật 4 tuổi, không hiểu sao Mẹ thấy HH lớn nhanh hẳn.  Cũng có thể dạo này Mẹ không ở gần HH mỗi ngày (HH và anh Hai sang S đi học với Ba, Mẹ còn công việc ở VN nên làm con thoi đi đi về về giữa S và VN), mỗi tuần chỉ gặp HH vài ngày nên lúc nào Mẹ cũng thấy HH mới và lạ trong mắt Mẹ.

Mẹ chưa mua cân và thước đo cho nhà ở S nên thật tình không biết HH có cao lớn lên thật không, nhưng quần áo của HH dạo này ngắn cả (ngắn mà chưa có chật, hic).  Quần dài của năm trước thì năm nay gần thành quần lửng. Tóc HH lúc này cũng dài mượt hẳn ra, sáng nào đi học Mẹ cũng cột 2 cái sừng trâu lúc lắc.  Cô giáo ở trường hay lắm, hôm nào thấy HH đi học có cột 2 sừng là biết ngay Mẹ T đang ở S.

HH nói năng ngày càng lưu loát cả tiếng Anh và tiếng Việt.  Mẹ thích nghe HH nũng nịu trong điện thoại: Mẹ qua nhanh với con đi.  HH có nhiều 'sáng kiến' rất lạ.  Hôm nào Mẹ ở VN, cứ 8g tối là Ba lại skype cho mấy mẹ con 8 với nhau.  Có hôm đang nói chuyện Mẹ thấy màn hình bên HH tự dưng tối sầm lại rồi thấp thoáng mảng tối mảng sáng, nhìn kỹ thì thấy có sợi sợi như tóc.  Hỏi HH làm gì, con cười nắc nẻ: con đang chui vô máy tính với Mẹ.  Mẹ phá lên cười theo cái trò nghịch ngợm của con (nhưng sau đó khi offline rồi thì lại nằm thần người ra rưng rưng nhớ con đầy 1 bụng).

HH vẫn mê chơi những trò con trai với anh Hai.  Đi vào cửa hàng Lego, anh dán mắt vào Ninja hay Hero Factory, thì HH mê mẩn lượn lờ ở khu vực các mô hình lắp ráp xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa...  Quần áo thì chỉ thích mặc jeans và áo thun tay dài.  Mỗi lần thuyết phục mặc đầm ta nói khó gì đâu là khó.  Nhưng HH không tomboy tí nào đâu nhé.  Dạo này nàng điệu lắm cơ.  Quần jeans thì phải là quần có hoa, có ren.  Áo thun thì phải là màu hồng và màu tím.  Dây thun cột tóc cũng chỉ chịu mỗi màu hồng, màu vàng và màu tím thôi.  Đi vào Lego thì mê các thể loại xe, nhưng nếu sang Toysrus thì nàng thiếu điều xin cái ghế ngồi luôn ở quầy búp bê để ngắm cho đã.  HH chỉ thích búp bê mặc quần jeans và các thể loại nhà búp bê (màu hường) có kèm bàn ghế, bồn tắm để nàng tỉ mẩn sắp xếp, xây cất.  Còn barbie điệu đà đầm dạ hội các kiểu là nàng lờ ngay. 

Càng lớn càng bớt đành hanh, dữ dằn và bắt đầu thể hiện nhiều bản năng nữ tính. HH có 1 con rùa màu xanh rất xinh được bạn Ba Mẹ tặng từ lúc HH mới mấy ngày tuổi.  Lúc nhỏ không chơi, giờ thì ôm chum chủm.  Đi đâu cũng tha lôi 'em rùa' theo (quấn kỹ trong một cái khăn màu vàng).  Tối ngủ HH phải đắp mền cho rùa đâu đó xong xuôi mới chịu nằm xuống.  Hở ra là ôm rùa hun ngấu nghiến.  Anh Hai than phiền với Mẹ: con sợ con rùa của Gia Hân lắm Mẹ, Mẹ ngửi thử đi, toàn là mùi miệng của nó không à (haha).  Một bữa cả nhà đi ăn, ra khỏi quán Mẹ thấy HH giấu giấu gì đó trong tay.  Mẹ dụ dụ hỏi thăm xem HH giấu gì đó.  Cô nàng bẽn lẽn xòe tay ra cho Mẹ xem.  Thì ra, nàng giấu 1 cục đá lấy trong ly nước chanh vào 1 cái khăn ướt để mang về chườm trán cho rùa vì rùa đang bị sốt.  Mẹ buồn cười quá nhưng cũng giả vờ suỵt suỵt giữ bí mật chung với nàng.  Đi 1 đoạn nàng thỏ thẻ: Mẹ về nhà lấy con cục đá khác nghen Mẹ, sao cái cục đá này còn có chút xíu à (haha). 

Tự dưng gần 2 tháng nay, HH có cách xưng hô mới, nói chuyện với ai cũng tự gọi mình là em Hân.  Mà khổ cái là Mẹ T chết mê chết mệt cái cách xưng hô này của HH, nghe yêu lắm lắm luôn.  Mỗi lần nghe thỏ thẻ: Mẹ ơi, em Hân muốn nằm với Mẹ là Mẹ cứ nhũn cả người ra, hehe.

Tuần rồi 'em Hân' có một buổi biểu diễn hát đồng ca Christmas song ở trường.  Mẹ đến tham dự và ngạc nhiên thấy HH lớn và chững chạc quá chừng.  Từ lúc đợi ở cánh gà, đến lúc lên sân khấu và cả khi rời sân khấu về lớp, lúc nào con cũng tươi tắn hớn hở.  Mặc dù chỉ là hát nhép miệng theo băng, nhưng con hát rất nhiệt tình, miệng cứ vo tròn theo từng câu hát.  Mẹ ngồi quay phim mà nước mắt cứ chảy dài vì xúc động.  Dù biết là không nên, nhưng Mẹ tự dưng nhớ về hình ảnh cô bé HH lúc 1-2 tuổi hom hem, sụt sịt, tóc lưa thưa, mắt lúc nào cũng thâm quầng.  Nuôi được cô bé HH đó thành 'em Hân' tự tin dạn dĩ đang ngồi trên sân khấu kia Mẹ thật sự mang ơn trời Phật và cảm kích sự tận tụy của dì Điệp, nanny của con từ khi chưa lọt lòng cho đến bây giờ.

Đứng tới vai 2 bạn cùng lớp thôi, nhưng xem ra thì lí lắc hơn bạn nhiều.
 
Cũng may Cô ưu ái cho ngồi ở bìa,
chứ nếu không thì em lọt thỏm giữa rừng các bạn 4-tuổi-mà-to-hơn-6-tuổi này rồi

Đang hát bỗng dưng em hứng chí em cười phởn phở 'ngoài kịch bản' thế này. 
Dễ thương quá chừng.


Rời khỏi sân khấu rất 'hùng dũng'

Thấy Mẹ chờ bên cánh gà em làm trò cho Mẹ chụp hình rồi ngoan ngoãn theo Cô về lớp chả khóc đòi Mẹ tí nào (trong khi ngày hôm trước anh Hai khóc lóc đòi về theo Mẹ ầm ĩ cả khu thể thao)
Xem lại video thấy em còn sống động hơn cả mấy cái hình này.  Tiếc là Mẹ em 'giỏi quá', quay phim kiểu gì mà thành phim câm cả, chỉ thấy hình không thấy tiếng :(.

Mẹ và em đã hẹn nhau sẽ nuôi tóc dài cho em, để vài tháng nữa em có thể tết bím đi học.  Ba em cứ bảo 2 mẹ con bày đặt, còn nhỏ cứ cắt tóc ngắn cho nó khỏe.  Lợi dụng một hôm Mẹ không ở S, Ba rủ rê em ngồi cho Ba cắt tóc, Ba sởn cái mái của em méo xẹo, chắc là sợ Mẹ nhăn nên Ba bỏ ý định cắt phần tóc sau của em.  Từ đó, không nghe Ba càm ràm vụ Mẹ cột sừng trâu và định nuôi tóc dài cho HH nữa.  HH lớn rồi, để tóc dài cho ra con gái hơn, HH heng.

Tuesday, December 6, 2011

Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa...








Mới đó mà 2 bạn nhỏ của Mẹ đã ổn định cuộc sống ở S được hơn 2 tuần rồi. Nhiệm sở của Ba yêu cầu cả nhà phải tạm bước ra 'vùng an toàn' có hình chữ S để đến sinh sống, học hành và làm việc ở S khoảng vài 3 năm.  3 tháng vừa qua, cả nhà tất bật thay đổi, hối hả thích nghi và bây giờ mới tạm gọi là vui vẻ ổn định.  2 bạn nhỏ của Mẹ có lẽ là người chịu thay đổi lớn nhất từ trường lớp, môi trường sống đến cả thói quen sinh hoạt.  Mới tí tuổi đầu, những thay đổi đó với các bạn chắn chắn là không đơn giản.  Vậy mà 2 bạn thích nghi nhanh đến bất ngờ.


2 tuần trước khi cả nhà dọn hẳn sang S, Mẹ dẫn 2 bạn nhỏ sang bên ấy sắp xếp nhà cửa, nhận đồ đạc shipped từ VN sang.  Ba ngày nào cũng bận rộn với công việc mới tới tối.  3 mẹ con loay hoay dọn dẹp sắp xếp với nhau.  Lúc dẫn 2 bạn sang mẹ cũng có hơi lo, làm sao vừa unpack một đống đồ đạc đủ loại tủ, giường, bàn, ghế, chén bát, đồ bếp, sách vở quần áo tính sơ sơ chừng có mấy chục thùng, vừa chăm 2 bạn, vừa sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy gọn gàng sạch sẽ.  Vậy mà Mẹ và 2 bạn unpack tất cả các thùng, cất hết đồ vào tủ và lau dọn gọn gàng trong...1 ngày.  Mẹ có 2 trợ thủ tí hon vô cùng đắc lực (là có hơi 'giành công' của mấy chú vận chuyển Santa Fe 1 chút đó), nhất là bạn CH. 


Ngày thường bạn CH rất lười vì cái gì cũng có dì Điệp làm giúp hết rồi.  Qua S những ngày đầu chưa có nanny, bạn giúp Mẹ rất nhiệt tình.  Trong lúc Mẹ và các chú vận chuyển bận rộn đếm thùng, mở thùng, sắp xếp vào chỗ cần xếp, CH bày trờ chơi và giúp mẹ giữ em HH ngồi yên trong phòng.  Có lúc nghe nước nhà tắm chảy ầm ĩ, Mẹ phóng vào xem thì thấy anh Hai đang đứng...tắm em vì em uống sữa làm đổ ra người.  Mẹ ngẩn người nhìn anh Hai lấy khăn lông quấn em như cục giò chả, gọn gàng không kém gì Mẹ và dì Điệp làm (vậy mà bây giờ biểu làm lại là không làm được nha, làm như tài năng chỉ phát tiết khi 'khủng hoảng' thôi).  Để thưởng công cho anh Hai ngoan, Mẹ ưu tiên trải nệm xếp giường của 2 anh em trước (thiệt ra thì của muốn giữ chân 2 đứa trong phòng đừng có quậy cho Mẹ yên tâm làm việc). Mấy thùng sách và đồ chơi thì Mẹ năn nỉ từ từ Mẹ dọn ra sau cho.  Thấy 2 đứa ở yên trong phòng lâu thiệt lâu Mẹ cũng mừng, tranh thủ dọn dẹp mấy phòng khác.  Một hồi sau thấy anh Hai chạy ra cười tí toét: Mẹ cho con mượn Iphone con chụp cái này tí.  Thì ra, trong lúc Mẹ bận rộn chuyện khác, anh Hai đã chỉ đạo em HH sắp xếp toàn bộ đồ chơi và sách vở lên window bay, anh còn khéo léo treo một cuốn truyện xinh xinh lên đầu giường của anh nữa.  Mẹ không ngờ là anh ngăn nắp và cũng có mắt thẩm mỹ như vậy.  Nghe Mẹ khen anh hỏi Mẹ: con treo cuốn sách này great idea không Mẹ.  Mẹ gật gù, anh chàng lập tức 'kiêu căng ngay': con lúc nào cũng có great idea Mẹ ơi.  Trời!


Tác phẩm nghệ thuật của anh Hai đây:



Anh tự treo sách lên đầu giường và tự xếp sách truyện gọn gàng vào góc kệ
Anh cho thêm vài con gấu xinh xinh để góc đọc truyện của anh đẹp hơn. 
Bây giờ ngày nào anh cũng nằm dài ở đây đọc truyện 1 mình.
 Sau khi đồ đạc sắp xếp đâu vào đó, 3 mẹ con hì hụi quét lau nhà.  Em HH chễm chệ ngồi trên salon bảo mệt không chịu làm gì hết.  Anh Hai được khen phấn khích quá, lôi cây lau nhà ra phụ Mẹ lau sân.  Đây là hình ảnh rất ư là 'sweat shop' của anh.




Hình trong laptop của Mẹ thằng thớm đàng hoàng tự dưng bỏ vào đây lại bò ra nằm ngang thế này???


Ngày hôm sau, 3 mẹ con bắt đầu tập làm quen đi chợ mua thức ăn.  Ba sắm cho 3 mẹ con 1 chiếc xe đẩy xinh xinh.  2 anh em rất hào hứng phụ Mẹ đẩy xe từ bận đi đến bận về.  Đi bộ khoảng hơn 15' mới tới siêu thị mà chẳng bạn nào than vãn gì cả. Có hôm 3 mẹ con ra khỏi nhà mà quên đẩy xe theo, thế là phải xách mấy túi đồ khá nặng từ nhà về.  Anh Hai khệ nệ phụ Mẹ túi to túi nhỏ.  Chị HH xách 1 cái túi bé xíu đựng cái nón chị vừa đòi mua mà cứ than vãn là nặng quá (hic).  Anh Hai làu bàu: đưa đây anh xách luôn cho, làm phiền Mẹ hoài (ối, làm như là anh lớn lắm đấy).  Thế là nàng HH tung tăng đi tay không (à, có ôm 1 cái bong bóng xin trong siêu thị), đùn đẩy hết mấy cái túi bé bé cho anh Hai xách. Mẹ xách đồ nặng và mệt quá nên quên không chụp cảnh anh Hai khệ nệ mồ hôi mồ kê đầy mặt bên cạnh em HH thảnh thơi nhẹ nhàng không vướng bận (hihi).






Ngồi trên xe bus là anh ôm em chặt cứng thế này sợ em ngã (dù là ghế kế bên còn trống, em có thể ngồi đàng hoàng thoải mái 1 mình, hihi)


Sang S tuần đầu vừa dọn nhà, anh Hai vừa phải đi test tiếng Anh ở trường học mới.  Chiều trước ngày đi test, anh đi siêu thị mãi ngắm mấy cái đồ trang trí haloween, té cái oạch xuống đất, răng trên tự cắn môi dưới rách 1 đường khá sâu, máu me tùm lum (khóc huhu nhe răng ra đầy máu rất đúng theme Haloween).  Mẹ đưa vào clinic, bác sĩ bảo phải đưa đi giải phẩu thẫm mỹ nếu không thì sẹo sẽ không đẹp (bác sĩ bên S cũng vẽ chuyện không kém bác sĩ VN nhe).  Mẹ quyết định chỉ dùng 'glue' bình thường dán miệng vết thương lại, không giải phẩu thẫm mỹ gì hết, con trai mà, sẹo tí nhìn có khi lại còn cứng cáp hơn. Ngoài lúc mới té khóc huhu, sau đó anh Hai rất can đảm ngồi cho bác sĩ lau vết thương, căng miệng ra cho bác dán keo..., không 1 tiếng khóc (Mẹ đoán là đau lắm vì vết thương ở góc môi mà lại khá sâu, bữa nay hơn 1 tháng rồi, lành rồi mà vẫn còn 1 vết sẹo trắng). Bác sĩ khen quá chừng.


Sáng hôm sau Mẹ đưa 2 bạn đến trường test (thật ra chỉ có anh Hai phải test thôi) mà rầu thúi ruột.  Miệng bạn CH sưng chù vù, đầy bông băng nói chuyện và cười chỉ nhếch được 1/2 miệng.  Trường thì đang fully booked, cô giáo phụ trách đăng ký cứ hù Mẹ là test để đó chứ trong 30 ngày tới không hy vọng có chỗ.  Lúc lành lặn đi kiểm tra chưa chắc đã có chỗ, bây giờ nói chuyện lúng búng thế này thì thôi chắc chả hy vọng gì có chỗ trong....60 ngày tới, huhu.  Ngồi chờ gọi tên, mặt bạn buồn hiu, Mẹ cũng buồn hiu, có mình em HH là chạy nhảy tưng bừng.  Một lúc sau có thầy giáo ra dẫn anh Hai vào phòng riêng, hẹn Mẹ 30' sau sẽ trả anh ra.  Mẹ ngồi ôm HH mà lo ơi là lo.  Chưa đầy 15' thấy anh nhảy chân sáo đi 1 mình từ phòng ra, miệng hát là lá la (mà nghe ngọng nghịu thành à á a vì có mở miệng được đâu), Mẹ ngạc nhiên hỏi xong chưa mà ra đây. Anh Hai đưa cho Mẹ xem cái sticker 'good job' dán trên tay bảo thầy tặng con nói là con giỏi quá. Mẹ nghĩ trong bụng 'chắc là lại tự cao như cái vụ great idea hôm nọ thôi'.  Thầy giáo ra sau cười toe bảo Mẹ: his English is great, he's very smart. I don't need to test his speaking skill because on the way to my room he told me the whole story how he hurt himself in the supermarket and about the doctor and that plastic surgery (mẹ ơi, sao mà anh Hai nghe lóm được chữ plastic surgery cơ chứ) but he said he didn't know what plastic surgery is (yes, biết mới kỳ).  Thầy bảo chờ tí, mẹ nghỉ chắc lấy phiếu hẹn 30 ngày sau quay lại.  5' sau cô giáo phụ trách đăng ký gọi Mẹ vào phòng và cho biết trường nhận 2 anh em ngay, từ tuần sau có thể nhập học may mắn là có bạn vừa báo là xin chuyển trường hôm đó, đồng thời kết quả test của CH tốt nên được ưu tiên trong danh sách chờ.  HH nhờ vậy cũng được hưởng sái 1 chỗ ở lớp mẫu giáo.  Bravo CH!


Anh Hai lớn đỡ đần Mẹ được nhiều và làm được nhiều chuyện có vẻ lớn hơn HH nên nãy giờ Mẹ thiên vị toàn nói về anh Hai.  HH thì lười hơn anh nhiều lắm, biểu làm gì cũng bảo con đau tay, con mỏi chân (hihi). Tuy nhiên, HH cũng ngoan lắm, suốt cả tuần đầu tiên, HH tự xúc cơm ăn không đòi Mẹ phải đút như ở VN.  HH tự đi đánh răng, thay đồ xong biết tự bỏ vào giỏ.  Và HH cũng cứng cáp mạnh dạn hơn.  Xuống playground của khu chung cư HH tập đi thăng bằng trên dây. Bữa đầu con hơi sợ nhưng mấy ngày sau đó thì đi lại lả lướt luôn. 




Tự xúc cơm ăn 1 mình, chuyện ít khi xảy ra ở VN
Mẹ hy vọng qua S phải đi bộ nhiều, vận động nhiều và đặc biệt là chỉ có 1 nanny thôi HH (và CH) sẽ không dựa hơi ai được hết thì sẽ độc lập, dạn dĩ và cứng cáp hơn.


Mong cả nhà mình có những năm sinh sống làm việc ở S thật bình yên.  Gì thì gì, Mẹ vẫn thích cả nhà cùng ổn định ở VN.  Sống ở xứ mình, nói tiếng mình, ăn đồ mình là Mẹ thấy sướng nhất. 

*Mẹ viết cái entry này lúc 2 anh em qua S được 2 tuần, giờ viết xong thì 2 đứa ở đó đã gần tròn 2 tháng rồi.  Mẹ thiệt tình quá trời là siêng đi :(

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...