Thursday, January 29, 2009

Huynh muội nhà ta...

Anh Hai dậy sớm hơn HH (à không phải gọi là dậy trước thôi, chứ sớm thì không sớm vì lúc đó cũng hơn 8g rồi). Sau khi vươn vai 'mau dài mau lớn' xong, anh vội vàng chạy lên lầu đánh thức em (không có em thì lấy ai gây gỗ và la hét chung). Anh hun em mấy cái vào tay vào mặt thì em bắt đầu ngọ nguậy, cố mở mắt nhìn anh và lấy tay khều mặt anh 1 cái rồi...nhắm mắt khò tiếp. Anh nằm xuống kế em, lấy tay vỗ vỗ cho em ngủ rồi lại xoa xoa bụng. Em hí mắt ra, cười cười, rồi nhắm mắt lơ mơ tiếp. Anh mỏi tay quá, dừng lại, em lại hí mắt ra, lấy tay mình tự xoa bụng rồi quờ tay khều anh chỉ chỉ vào bụng mình. M ngồi nhìn 2 anh em diễn kịch câm với nhau, vừa tức cười vừa thấy yêu ơi là yêu.

Chơi với nhau 1 chút là gấu ó, nhưng hễ vắng nhau là đi tìm. Anh em nhà này vậy đó. Anh Hai nhiều lúc cũng đành hanh với em lắm, chơi mạnh bạo ôm siết em cho em khóc, em giận (mà em giận là em đánh thẳng tay đó, M đang phải dạy cho em nữ tính hơn đây). Nhưng thật sự là Hai rất thương em. Mở mắt ra là 'em đâu rồi M, em dậy chưa, con lên hun em cái nha'. Đi đâu về cũng tìm em để hun 1 cái rồi mới làm gì thì làm.

Thương em và đòan kết tới mức làm M ngượng với khách luôn. Hôm qua tới nhà cô P chơi, bác VD gọi anh Hai tới mừng tuổi. Như mọi khi, gặp người lạ, anh rất thẹn, anh lí nhí chúc Tết Bác, lí nhí cám ơn, nhưng khi Bác sắp quay đi thì anh rụt rè nhắc Bác (giọng to hơn khi chúc và cám ơn nhé): Bác ơi, còn em Hân. Em Hân ở đằng kia kìa. , anh sợ em mất phần mừng tuổi của Bác đó. M quê ơi là quê.

Vui, vui, vui...

Sắp hết Tết rồi...

Up lên 1 ít hình vui vui của 2 bạn nhỏ để níu kéo thêm ít không khí xuân nào.

M của 2 em không thể nào nhịn cười được mỗi lần nhìn tấm ảnh HH đi xấp xải ngòai đường hoa NH này. Dáng đi hùng dũng vô cùng, trái hẳn với cái tướng nhỏ xíu hột tiêu. Đường lúc đó rất đông, không hiểu sao tấm ảnh này chẳng lọt ai vào, ngòai đôi chân và 1 chút cái áo xanh của M đằng sau. Chắc HH đi hòanh tráng quá nên ai cũng né nhường đường. Trên thực tế, sau đọan này HH còn đứng lắc mông giữa đường theo nhạc nữa đó. Mấy bác Tây dừng lại xem, chụp hình HH nữa. Buồn cười lắm.

Photobucket

Rất trùng hợp, lúc M bằng tuổi HH, Ngọai chụp cho M 1 tấm hình 'cắn tay ngẫm nghĩ' y thế này. Hôm nào M lục lại được, sẽ post lên so sánh xem có giống nhau không nhé. Cái hoa background của hình này là của B HH chụp ở đường hoa Nguyễn Huệ đó. Đầm hoa, nơ to đùng, nhìn cũng nữ tính hơn xưa 1 chút rồi.

Photobucket

Hai anh em Tết này ôi chu cha là vui. Giờ giấc thỏai mái, thích thì ăn, vui thì ngủ. BM xả cảng cho 2 anh chị 1 tuần mà. Tòan bộ lịch ăn ngủ được phá bỏ hết. Hí hửng lắm.

Photobucket

Trong niềm vui chung, HH có chút nỗi buồn riêng nà. HH là con gái, 1 tuổi rưỡi thôi đã ý thức chuyện vào bếp phụ M (phụ thì ít mà xả rác thì nhiều, haizz). Còn anh Hai cứ chờ dọn sẵn là ăn à . Ghét ghê đó nha. HH bực rồi đó. Thiệt ra cái mặt phụng phịu đó là vì M không cho ngồi quậy nồi măng nữa.

Photobucket

Công nhận Tết có 2 anh em này trong nhà...còn vui hơn Tết nữa đó.

Monday, January 26, 2009

Vài dòng đầu năm...



Chiều mùng 2...

Khai bút hơi muộn vì bận chạy theo 2 cô cậu CH và HH bở cả hơi tai.

Mới bữa nào mong ngóng Tết bữa nay đã là mùng 2 rồi. Ngày mai xem như đã hết Tết.

Năm Kỷ Sửu này là năm tuổi đây. Ai cũng bảo phải cẩn thận. Chẳng biết cẩn thận sao giờ. Thôi thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên. Chuyện đến đâu biết đến đấy. Lo lắng nhiều mau già, để dành thời gian chơi với CH và HH vui hơn.

Tết, chắc nhà nào cũng vậy. Vui nhất là con nít. Nhà này cũng không ngọai lệ. 2 bạn nhỏ tí tởn từ 28 Tết. Không dưng mà ngày nào cũng có Ba Mẹ ở nhà đủ mặt, ôm ấp, ẵm bồng, chăm chút, dẫn đi chơi từ sáng đến chiều. 2 anh chị vui ra mặt. Vui tới độ bỏ ăn bỏ ngủ. Ông anh lớn sáng mở mắt ra, chưa tỉnh hẳn ngủ đã lèm bèm: bữa nay đi đâu chơi Mẹ? Cô em nhỏ sáng dậy lồm cồm bò tới tủ giày lôi giày xỏ vào chân (cứ xỏ thôi, vào được chân hay không thì hên xui) chỉ tay ra cửa. Anh Hai thì chỉ có bánh tét và thịt mỡ làm tới. Ngòai 2 món đó ra (à không còn món trứng kho nữa) thì anh từ chối không đụng vào món gì hết. Em HH thì chỉ thích mỗi bưởi và củ kiệu thôi. Mấy ngày nay chủ yếu là em lấy năng lượng từ ít sữa, mứt dừa, bưởi và củ kiệu (món sau cùng là do em canh me chôm từ bàn ăn của người lớn thôi chứ chẳng ai cho em ăn cả). Em nhai củ kiệu rau ráu, ngon lành như ăn...sâm cao ly vậy á.

Ăn uống tệ nhưng 2 anh em ngoan lắm. Anh Hai biết chúc Tết rồi. Có 2 câu nhai đi nhai lại: sống lâu trăm tuổi và luôn luôn mạnh khỏe (hôm nào quên bài anh chúc luôn thành luôn luôn mạnh mẽ, hihi). Em HH thì tới nhà nào có nhạc là em mở live show múa hát ngay, em lắc mông, múa tay và ghê nhất là hát nhép theo (dù có bài em mới nghe lần đầu). Bài gì hổng cần biết cứ nghe hát là em nhép miệng theo a a a y như thiệt. Em biết ạ khi được lì xì. Nhận lì xì xong em dúi vào tay anh Hai rồi chạy đi tìm nhạc để nhảy, hihi.

Hôm cuối năm Mẹ của 2 em nhìn thấy vịt lạp bán ở chợ Bến Thành ngon quá, tự dưng nhớ chảy cả nước mắt hồi nhỏ nhà khó khăn miếng vịt lạp ngày Tết bà Ngọai mấy đứa nhỏ mua chỉ dành riêng cho Mẹ 2 em. Thế là dù bận ơi là bận, Mẹ em cũng mua cho bằng được, chạy ngay về nhà hí húi chiên lên ăn liền với cơm nguội. Kết quả là dở ẹt. Hổng có chút gì giống món vịt lạp Mẹ 2 em ăn hồi nhỏ. Chẳng biết là người ta đổi công thức, hay trí nhớ của Mẹ 2 em có vấn đề nhưng túm lại đó không phải là món vịt lạp Mẹ 2 em ăn lúc nhỏ. Trong khi đó, 2 em lại hí hửng với cái món lạ miệng ăn chung với cơm nguội xịt nước tương này. Ăn lấy ăn để. Mẹ 2 em lên tâm sự trên wtt thì cô Cali bạn Mẹ trên ấy an ủi rằng 2 em là thế hệ nối tiếp của món vịt lạp truyền thống, sau này 2 em cũng sẽ nhớ về chén cơm nguội vịt lạp nước tương của Mẹ y như Mẹ nhớ chén cơm đó từ tay bà Ngọai. Có thể là vậy. Quá khứ lúc nào cũng đẹp. Nên Mẹ ráng dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của ngày hôm nay cho 2 em để mai này lớn lên 2 em có được cái hạnh phúc rưng-rưng-nước-mắt-nhớ-về-ngày-xưa-với-Mẹ, như Mẹ đang có bây giờ.

Không định viết entry về 2 em đâu. Chỉ định ghi lại vài dòng khai bút đầu năm mà rồi cuối cùng chuyện cũng quay về 2 em. Uh, phải vậy thôi há. Vì blog này mục đích chính là dành cho 2 em mà.

Mong 1 năm mới bình an và êm đềm sẽ đến với gia đình mình!

Tuesday, January 20, 2009

Thanks with love...



....to my team!

Cám ơn Team đã dành cho chị 1 niềm vui bất ngờ rất dễ thương vào cuối năm.

...đây là tấm hình chị thích nhất trong chuyến đi ĐL vừa rồi

...khung ảnh rất xinh (chính xác là rất lung linh, 80 viên đá cả thảy, chị đếm rồi, hehe)

...giấy gói quà đúng màu phong thủy (chưa kịp upload hình lên photobucket, sẽ update hình minh họa cho câu này sau nha)

...người lớn chưa kịp lì xì, em nhỏ đã có quà cho người lớn

Vui lắm và thích lắm. Chắc chắn anh Thanh và 2 bạn nhỏ cũng sẽ thích.

Gia đình Cá Heo cám ơn mọi người rất nhiều.

Chúc cả team năm mới nhiều niềm vui. Xui xẻo, buồn phiền, mấy chuyện 'quên quên nhớ nhớ' gì đó sẽ đi theo năm cũ hết nha!

Chúc Phương Anh sớm có thiệp báo hỷ, sự nghiệp thăng tiến, công việc làm ăn riêng cũng phát đạt.

Chúc Hiển gặp người như ý để nhớ, và quên được cái nên quên

Chúc gia đình 'em Phùng năm mới có thêm it nhất một người mới.

Chúc em Bí...không còn phải để blast đếm 'còn 1 ngày thứ..., và không còn chủ nhật nào nữa'. Blast mới sẽ là 'ngày nào cũng là ngày chủ nhật'.

Chúc pé Hà...giao thừa năm sau sẽ tung tăng cùng người í (hiểu ý chị hông? Hổng hiểu dẫn đi ăn gỏi khô bò giải thích cho hiểu)

Save the...worst for the last..., hehe

Chúc ku Huy...hổng bị từ chối làm passport và không bị trục trặc tên tuổi trên giấy tờ nữa nha.

Cúng hỷ, cúng hỷ!

Xí quên, chúc 2 người bạn thân của team quali là Huy Ken và Phong...(nick nào cũng xấu hết, không dám ghi ra) luôn vui và hạnh phúc nhé.

Saturday, January 17, 2009

Entry for January 17, 2009



Lâu rồi mới lại thấy hoa Hùynh Anh (hay Hòang Anh nhỉ?). Hồi xưa Ngọai trồng cả mấy luống trong vườn để dành cúng Phật. Với mình hoa Hùynh Anh nghiễm nhiên là hoa cúng. Lúc 4-5 tuổi đã được Ngọai giao hẳn cho 1 luống Hùynh Anh (nói luống cho sang, cái luống đó dài chừng 3 tấc là cùng), tự tưới nước (bằng cái bình tưới nhỏ xíu làm từ tole lợp nhà, Ngọai tự chế), tự cắt vào cúng...ông Địa (hồi nhỏ rất mê ông Địa và đơn giản bàn thờ ông Địa thấp nhất nhà nên mới tự cắm bông cúng được). Sau này Ngọai bán nhà GV, không còn đất trồng hoa nữa, nhưng thỉnh thỏang Mẹ vẫn mua Hùynh Anh về cúng. Bẵng đi 1 thời gian ít thấy ai bán hoa này. Thỉnh thỏang đi công tác miền Tây có thấy người ta trồng trước nhà hay cắm cúng ở bàn Thiên. Mỗi lần thấy là mỗi lần nhớ Ngọai, nhớ Mẹ.

Sáng nay dậy sớm đi chợ...làng gần nhà mua hoa cũng Tất Niên. Nhìn thấy một xô hoa Hùynh Anh, mừng quýnh như gặp bạn cũ, sà vào mua, không kịp hỏi giá. Mà kể giá có mắc chắc cũng mua cho bằng được. Nhưng chẳng mắc tí nào, 5 ngàn 3 cành sum suê hoa (hay là thích quá nên thấy mua được giá hời chăng?). Đặt bình hoa to lên bàn thờ Mẹ và bà Ngọai. Chắc Mẹ và Ngọai vui, hoa giống hoa vừon nhà mình xưa.

Có hoa nhà có chút không khí Tết rồi!

Monday, January 12, 2009

TẾT...



Chỉ 1 từ đơn giản mà gợi biết bao cảm xúc: bồi hồi, thương nhớ, hòai niệm, tiếc nuối, rưng rưng...

Tết bây giờ sao khác nhiều những Tết xưa. Cũng dưa, cũng bánh, cũng thịt kho, cũng mai vàng..., nhưng không khí Tết càng năm càng nhạt. Tết có vẻ tồn tại nhiều về mặt hình thức, nhưng hồn Tết thì có vẻ đã nhạt phai khá nhiều (không phải là ít nhiều nhé).

Những năm xưa, Tết nghèo và khó khăn mà sao không khí Tết tràn đầy. Có lẽ vì nghèo cái gì cũng phải tự tay làm, từ bánh mứt đến dọn dẹp đến nấu nướng nên người ta có nhiều cơ hội để cảm Tết hơn chăng? Và có lẽ vì khó khăn, quanh năm thiếu ăn thiếu mặc nên ai cũng hồ hởi chăm chút cho Tết, những bữa ăn tươm tất trong 1 vài ngày, 1 tấm áo đẹp trông chờ cả năm. Tết vì thế mà lung linh và được mong đợi nhiều hơn chăng?

Hình như là vậy. Những ký ức của tôi về Tết của vài 3 năm gần đây rất mờ nhạt, chỉ vài kỷ niệm vui đầm ấm của gia đình. Nhưng ký ức về những cái Tết khó khăn ngày xưa thì vẫn mới nguyên. Vẫn nhớ rất rõ những ngày trước Tết Bố mang về 1-2 phong pháo Chiến Thắng, đem phơi ngòai sân (mở toang cửa mà phơi, chẳng phải như bây giờ nhà cứ đóng cử im ỉm), rồi trịnh trọng cất lên bàn thờ. Tối 30, 2 cha con hì hụi bắt 1 cây sào lên cửa rào để treo phong pháo. Năm nào pháo nổ giòn, Mẹ cười tưoi hớn hở. Năm nào có vài viên pháo lép, Mẹ lại giấu tiếng thở dài (mà nói thật tôi thấy năm nào cũng khó khăn như năm nào thôi dù pháo nổ giòn hay lép). Nhớ cảnh Mẹ đi đổ đầy nước vào tất cả thau chậu trong nhà, gạo phải đầy thùng, nước đầy xô, mắm muối tiêu đường gì cũng phải đầy chai đầy hủ với hy vọng năm mới sung túc đầy tràn (đến bây giờ tôi vẫn giữ thói quen này của Mẹ). Mẹ tôi còn có 1 thông lệ cá nhân rất ngộ nghĩnh, cứ sáng 30 là phải đi tiệm gội đầu, sấy tóc (cái này chắc cũng giống lý giải của tôi ở trên, quanh năm vất vả, Tết đến là dịp để diện tí, làm điệu tí). Lại nhớ Mẹ lúi húi cột chỉ từng vuông thịt trước khi đem kho (thịt hồi xưa có vẻ vụn vằng hơn bây giờ nên không cột dây là lúc kho thịt sẽ bung tùm lum xấu nồi thịt, chứ tôi nhớ từ khi tôi tự kho nồi thịt cho riêng mình đâu có phải cột dây, cột chỉ gì đâu). Tôi nhớ tôi hí hửng dành phần lột trứng vịt để bỏ vào nồi thịt. Thích nhất là gặp những trứng vỏ dính vào trứng lột ra nham nhở (phần nham nhở là phần tự thưởng cho người lột trứng mà).

Và cả những ký ức buồn. Tôi ngồi khóc thút thít với đôi giày mới chờ cả năm mới có bị con chó cưng gặm nham nhở . Đôi giày chỉ mới mang được chừng 30 phút. Và sáng mùng 1 năm đó, tôi cương quyết diện đôi giày sứt mũi để đi chúc Tết Ông Bà (vì thật ra cũng còn đôi giày nào mới hơn đâu). Có năm 2 Bố con đi nát con đường Nguyễn Huệ vào sáng sớm 30 với hy vọng mua được cành mai nào đó còn sót lại với giá rẻ - dù nghèo tới cách mấy, mai là thứ không bao giờ có thể thiếu trong nhà tôi những ngày Tết. Tears in my eyes when I'm typing these words.

Tết bây giờ sung túc hơn nhiều. Cái gì cũng có sẵn. Ai cũng bận rộn nên mọi thứ đều cậy vào dịch vụ. Như hôm nay nè, tôi hì hụi với cái report ở công ty, trong lúc ở nhà 1 nhóm dịch vụ đang đến làm sạch quạt, máy lạnh. Không tự tay làm hình như thấy Tết hơi thiếu...một chút náo nức, một chút vui. Hôm vừa rồi 2 vợ chồng bàn nhau gì thì gì không đặt mua thực phẩm qua điện thọai hay qua mạng. Tranh thủ nghỉ sớm, tự tay đi mua, dẫn theo 2 bạn nhỏ cho có không khí Tết và để 2 bạn nhỏ cảm nhận được tính gia đình trong những ngày Tết.

Mà thôi, Tết có nhạt tí thì vẫn là Tết. Một năm không thể trôi qua mà không có Tết. Gì thì gì, tôi vẫn 'say đắm' Tết, tôi vẫn yêu mai, vẫn thích cảm giác tất bật cuối năm (dù 1/2 cái tất bật đó là sắp xếp cho người khác lo Tết dùm mình, haizz), thích cảm giác thiêng liêng lúc thắp nhang cúng giao thừa. Và tôi may mắn chia sẻ được tình yêu Tết của mình với một nữa của mình. Thế cũng đủ 'Tết' lắm rồi.

Không biết sau này lớn lên, CH và HH có còn yêu Tết không nhỉ? Hay con sẽ thích không khí lễ hội tưng bừng của Christmas và Tết Tây hơn?

Vừa ngẫm nghĩ 1 mình. Có lẽ năm sau sẽ lại tự làm kiệu, sên 1 chảo mứt thơm, mứt cà chua gì đó như hồi nhỏ hay làm với Mẹ, để 2 bạn nhỏ được thưởng thức không khí chuẩn bị Tết, để mai này nhớ về Tết , 2 bạn không nhíu mày lục lọi Tết là cái gì ta?

===============

@em Bí: thế nào em cũng la làng về 'blogging productivity' của chị gần đây. Nhưng tình cảm đang dạt dào, không kiềm nén được Bí ơi!

Saturday, January 10, 2009

Fun trip for all...



Hoa M chụp trong chuyến đi ĐL vừa rồi (có ai đó đã nhanh tay lẹ chân 'rinh' về blog họ trước rùi). M rất thích thú với chuyến đi vừa rồi. Công tư gì cũng vui. Chuyện công thì hổm nay râm ran lắm rồi. Bây giờ là 1 chút lắng đọng cho những cảm xúc riêng về gia đình mình.

BM hay tranh cãi với nhau về chuyện cho trẻ con cùng đi chơi xa. M thì đương nhiên là đi đâu cũng muốn dắt tụi con theo (dù biết trước là cực ơi là cực) vì M thấy quanh năm suốt tháng BM bận rộn với công việc làm, thời gian cho tụi con chỉ là 1 vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi buổi tối (mà có khi BM mệt nhòai không thể chơi đùa gì với tụi con nổi) và những ngày weekends mà có phải lúc nào cũng có trọn vẹn thời gian cho tụi con đâu. M tranh thủ những lúc đi chơi để cả nhà gần gũi, vui chơi với nhau. B cưng tụi con lắm nhưng thấy mỗi lần đi xa M bận và rối nùi với tụi con, có lúc chẳng nghỉ ngơi, vui chơi gì được. Nên có dạo B không ủng hộ chuyện dẫn theo trẻ con lúc đi xa.

Đầu tiên BM dự định đi ĐL 1 mình, sau đó mấy cô chú trong team M cũng hưởng ứng. M cũng đã đồng ý với B là cho 2 đứa con ở nhà với nannies (dù trong bụng M buồn hiu). Tới giờ chót, chắc B cũng hiểu tâm trạng của M, B tự động đề xuất là cho 2 con và bác Vận cùng theo. Khỏi nói cũng biết M vui thế nào. Mấy ngày trước khi đi chơi, M cứ liên tục cầu nguyện là tụi con khỏe và ngoan. Sợ nhất là HH lên xe khóc ỉ eo, lèo nhèo, B không tập trung chạy xe được, vừa nguy hiểm mà mấy mẹ con có nguy cơ bị 'mất điểm' cho những lần đi chơi sau.

Nhưng may quá, 2 đứa đi chơi ngoan vô cùng. HH ngủ suốt trên xe, lúc thức dậy thì chơi vui vẻ. HH ngoan hơn cả anh 2 về khỏan ăn uống. HH dễ vô cùng, cái gì cũng ăn mà đồ ăn càng lạ HH càng thích. Anh 2, ngọai trừ chuyện bỏ ăn do ham chơi, cũng rất ngoan và vui vẻ. Và mừng nhất là 4 ngày đi chơi 2 đứa khỏe ru, không mệt mỏi, sụt sịt gì hết (trộm vía trước cho những lần đi chơi sau). BM vui lắm. Nhìn thấy 2 đứa thích thú chạy chơi, hồ hởi khám phá các thứ mới lạ (lần đầu tiên tiếp cận rất sát voi và ngựa mà lỵ), không nói ra nhưng BM thấy mình quyết định đúng khi cho tụi con theo. B hăng hái làm phó nhòm cho mấy mẹ con. Đi DL về, 3 mẹ con có 1 bộ sưu tập hình chung riêng đủ cả, hình nào cũng đẹp cũng vui.

Trước khi ra về, anh 2 thỏ thẻ: giờ mình về Hưng Vượng 2, rồi con đi học Chuyện Nhỏ ngoan. BM đi làm kiếm tiền mai mốt mình đi Novotel nữa nha M. Hihi. Mà anh 2 giữ lời hứa thật đó. Cả tuần nay từ khi đi ĐL về, anh 2 ngoan hẳn. BM bất ngờ với một CH chững chạc, lễ phép và ngoan ngõan khác hẳn bạn CH 'trái gió trở trời' bứơng bỉnh của tuần trước đó. Hy vọng là cuối năm sau mình lại có 1 chuyến đi xa vui thật vui như vậy nữa CH và HH nhé.

Gia đình mình vui chưa nè?

Photobucket

Lâu lâu mới bên BM súôt từ sáng tới chiều trong mấy ngày liền, 2 anh em tha hồ mà nhõng nhẽo. Chú Hiển nhanh tay chụp được 2 tấm hình HH và CH nũng nịu với BM dễ thương ơi là dễ thương. M yêu ánh mắt âu yếm HH nhìn M quá chừng.

Photobucket

2 anh em nhà này có gien 'nghịch' của BM nên cũng nghịch ngợm quá trời. Cứ giơ máy lên chụp đại thế nào cũng ra hình 'nhí nhố' của 2 bạn nhỏ thôi. M thích tấm hình 2 anh 'tạm dừng họat động' nằm phê với 2 bình sữa trong phòng. Cưng gì đâu. Tấm ảnh anh và e ở 2 bên hàng rào là tác phẩm nghệ thuật ưng ý của B. Lúc đó anh 2 đang rủ rê em: qua đây với anh nha, anh bế em qua (bằng cách nào, M cũng bó tay hông biết). Chú Hiển chộp được cái tấm HH nghiêm trọng với cặp kiếng to đùng của M và chú rất thích tấm này. Còn tấm 'mũ kéo bịt mặt giống cuớp nhà băng' là anh 2 tự đạo diễn cho M chụp. Nhìn ngầu mà tức cười quá đi!

Photobucket

Nghịch khỏi chê, nhưng 2 anh em cũng có nhiều tấm hình riêng dễ thương lắm nha. Lạ 1 điều, hình anh 2 nhìn khá tĩnh và nặng tính 'xây dựng hình thể' (có lẽ vì anh đã lớn và đã biết làm dáng). Còn hình HH thì rất 'động', lúc nào cũng thấy em lăng xăng, leo trèo, thè lưỡi, chun mũi. Vụ này thì em y chang M hồi nhỏ rồi (là M nghe người lớn 'mắng vốn' lại thế). Em chỉ có vài tấm khá 'nữ tính' thôi còn thì...M cứ như là có 2 đứa con trai cùng một lúc vậy đó.

Photobucket
Photobucket

Cuối cùng, hihi, cạnh tranh với 2 con tí, M qua ống kiếng của Ba đây. M đã 'ăn gian' bằng photoscape đẩy hình ra nho nhỏ xa xa để giấu...già. M phải kéo bạn voi khuất khuất 1 góc nếu không dễ tạo thành đối trọng so sánh. Có 1 tấm B chụp đẹp lắm (về mặt góc độ, chứ người mẫu thì í ẹ làm gì dám khoe), B xúi M dùng làm avatar, cô Cá cũng khen đẹp nhưng M lại thấy ú ì quá (hơn cả 2 tấm dưới đây) nên đã giấu biến đi rồi.

Photobucket

Wednesday, January 7, 2009

Smiles

Gia đình mình và bạn bè của M mỗi khi gặp HH đều có cùng 1 nhận xét: HH nghiêm quá. Gặp người lạ, HH ít cười nên nhìn HH rất nghiêm. Ít ai biết ở nhà HH vui tính lắm. HH cười suốt thôi, mà chẳng phải cười mỉm đâu nha, HH cười rất to, rất sảng khóai.

Lần đi ĐL vừa rồi, HH thích lắm. Đi chơi xa, ngồi xe 7-8 tiếng mà HH rất vui, không khóc nhè. Được đi ngòai trời nhiều, HH thỏai mái và cười suốt. M phải ráng cày cho HH và CH có nhiều dịp đi chơi hơn thôi.

M sưu tầm lại những nụ cuời hồng, xinh xắn, đáng yêu của HH đây. Nụ cười hồng là vì vô tình M cho HH mặc tòan áo hồng, hoặc có chi tiết hồng hồng, thêm vào đó, ĐL lạnh, má HH cũng hồng hồng theo. Còn xinh xắn và đáng yêu thì là nhận xét cảm tính và chủ quan của M HH thôi . Yêu HH quá nên mặc dù HH cười móm mém như bà già, M vẫn thấy xinh ơi là xinh.

Photobucket

Diễn viên quần chúng

Lần nào đi chơi với team của M, về đổ hình từ camera của cả nhóm ra, thể nào hình Cá Heo cũng nhiều nhất. Khổ nỗi, không phải là nhân vật chính trong hình. Con đóng rất đạt vai diễn viên quần chúng. Đóng mãi 1 vai: làm con của các cặp đôi...gá hờ cho các cô chú còn-độc-thân-nhưng-rất-thèm-trẻ-con trong team M.

Vai diễn không đổi nhưng cũng may là kịch bản khá đa dạng. M CH bỏ ra 1 buổi tối làm bộ sưu tập này thấy cũng ngộ ngộ.

Gia đình hạnh phúc ấm êm (mặc dù gia đình chú Huy cô Hà nhìn vào có vẻ như cô Hà hơi bị bạo hành nhỉ)

Photobucket

Single moms and dads (cô Bí hôn muốn hóp má của Cá Heo luôn đó nha):

Photobucket

Nhưng còn mấy cái gia đình dưới đây thì hết biết theo hệ gì rồi. 2 ông bố 1 bà mẹ hoặc ngược lại. Hết hồn nhất là 'gia đình' của chú Huy và chú Hiển. Ai hiểu giải thích dùm

Photobucket

Nói đùa thế thôi, nhìn Cá Heo và HH được các cô chú yêu quí, M rất vui. HH còn nhỏ chưa chịu người lạ nên chưa quấn quít các cô chú lắm. Vài tháng nữa thôi, gia đình...hờ của các cô chú chắc sẽ có thêm 1 bé gái nghịch tưng nữa các cô chú há. M Cá Heo thấy vui vui khi chú Huy Quanti bỏ nhỏ: con chị làm em muốn có con quá (còn 1 vế nữa nhưng giữ bí mật chú Huy nha).

Mấy cô chú biết không, tối nào Cá Heo cũng nhắc: con nhớ chú Hiển quá, chú Huy đâu rồi M, tại sao cô Bí tên là cô Tú, cô Hà hết ói ra xe bác Tân chưa M (hihi, cô Hà ấn tượng quá nghen), con thích ngồi xe với cô PA... M con biết là con rất quí các cô chú. So do I!

Đóng vai quần chúng thôi mà hình nào con cũng cười tươi rói, chứng tỏ con cũng thích thú với vai trò này lắm đây. Chỉ có 1 tấm duy nhất mặt con rất căng thẳng. Chú Huy nhỏ ơi, có vẻ con thích đóng vai 'son of the family' hơn là vai cascadeur. M con nhìn tấm hình này mà muốn thót tim. Chẳng hiểu 2 chú cháu lôi nhau đi chụp lúc nào. Nhưng công nhận tấm này nhìn dễ thương thiệt (ý M con nói cái background và nhân vật được bế trên tay đó)

Photobucket

Monday, January 5, 2009

For you, Team!

Bận quá, bận quá team ơi. Chuyến đi ĐL đã bị cái project Wellness này đè bẹp rồi, huhu.

Chuyến đi rất vui, cả vui chung lẫn vui riêng.

Thanks all for an exciting 2008. Hope we have a much better 2009 (and a bigger trip by end of 2009).

Quà cho tụi em đây, kết quả ngồi mày mò kết hợp 'công nghệ cao' từ phần mềm em Tú share cho chị và từ 1 phần mềm khác nữa. Người vốn dĩ không 'hi tech' lắm mà lọ mọ ngồi cắt dán cái này, thiệt là khổ. But I love you all!

Photobucket

Bí ơi, mami đã cố gắng lắm mà sao cái chữ cứ tuột xuống xa lắc xa lơ cái hình. Đề nghị Bí mở khóa phụ đạo gấp gấp cho mami để má còn viết entry cho 2 em nhỏ nữa.

Mừng quá, lần này máy chị hổng có hình...điên lọan của Út trai! Chiếm diện tích nhiều trong camera của chị là PA và sư mẫu (nguyên một collection luôn, chuộc đi!), kế tới là chú Hiển (vì thường xuyên dính với Cá Heo, haha) và đặc biệt là nhân vật từ đội bạn...Huy lớn! Và người hổng có tấm hình nào là...Phùng (có đi đâu mà có, hihi).

Thôi đi làm nhóm đây. Hổng nhảm nữa. Chưa ăn lunch nữa nè, ngồi lụi hụi cắt dán mấy cái hình này. Bắt chước Bí nè: hổng ai thương...tui!

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...