Thursday, June 26, 2008

Hân đang tập ngồi...

Hân loay hoay 2-3 tuần nay với sự vụ tập ngồi. Thật ra thì Hân cũng biết ngồi rồi, nhưng ai đặt đâu ngồi đó thôi chứ chưa biết tự ngồi dậy từ tư thế nằm. Hân mất nhiều thời gian hơn anh Hai cho vụ này vì cách ngồi của Hân lạ quá. Người ta nằm nghiêng rồi từ từ ngồi dậy. Hân nằm sấp, khi kéo người lên, 2 chân Hân nằm bên ngoài đùi nên rất khó để ngồi thẳng. Nàng cũng có vẻ bực lắm, cố gắng kéo 2 chân ra trước, để ngồi cho vững hơn, và như vậy thì mới buông tay ra (không phải chống đất) để giành giật đồ chơi với Hai được. Loay hoay mãi, cuối cùng thì tối hôm kia đã đạt được tư thế này:

Photobucket
Photobucket

Nàng hãnh diện với thành tích của mình lắm (dù tư thế chưa thật sự hoàn hảo), cười toe toét nhưng Má CH chụp không kịp hình Hân cười vì anh Hai thích quá nhảy vào ôm chầm em và 2 đứa lăn quay trên nệm.

Thừa thắng xông lên, sáng hôm sau vừa thức dậy, nàng lật đật ngồi lên, cố gắng rút chân lên trước, người nghiêng ngã, anh Hai sợ em té, nhào tới đỡ lưng cho em. Hai thương em lắm đó. Nhưng mà còn 1 lý do tế nhị nữa, Hai muốn được chụp hình ké, kkk.

Photobucket

Hân vẫn chưa ngồi 'chuẩn' lắm nhưng thấy cả 2 đứa đề có nhu cầu chụp hình, nên má CH đành xếp đặt cho Hân ngồi ngay ngắn để chụp hình (mọi người đừng hiểu lầm là Hân tự ngồi giỏi vậy nha). Hai năn nỉ: Mẹ chụp hình 2 đứa cho con coi đi. Nhưng khổ quá, nhắm tới nhắm lui mà hổng thấy cái mặt Hai đâu hết á.

Photobucket

Trước khi thay đồ đi học, Hai nói với em: em ngồi được rồi hả, em giỏi quá. Và Hai khuyến mãi cho em một cái hun vô trán rất dễ thương (vụ hun vào trán và vào tai em, Hai làm hoài à). Má chụp không kịp, năn nỉ ghê lắm, Hai mới chịu cho chụp lại. Mới bây lớn mà đã biết từ chối 'tình cảm dàn dựng' rồi, hehehe. Công tâm mà nói cái hun tự phát của Hai dễ thương hơn cái hình này nhiều lắm, nhưng bà con coi tạm để hiểu tình cảm Hai dành cho em Hân nghen. Hai thương em lắm. Xem hình hoa hậu Hoàn Vũ, ngoài hoa hậu Ecuvador ra là được Hai khen 'cô này con thích', mấy cô khác Hai chê xấu hoắc và Hai nói: Mẹ đẹp, em Hân đẹp thôi. Phải Mẹ và em Hân cao tí thì chắc Hai cho đi thi hoa hậu Hoàn Vũ luôn lắm à. Òe. Cuộc thi lúc đó tuyên bố 'phá sản'.

Photobucket

Tuesday, June 24, 2008

Entry for June 25, 2008



"Một trăm năm sau, việc hiện giờ ta đi loại xe mắc tiền nào, ta có số dư ngân hàng khổng lồ bao nhiêu, ta sở hữu biệt thự sang trọng thế nào sẽ không có chút ý nghĩa gì cả... Nhưng, một trăm năm sau, thế giới có thể tươi sáng hơn, nếu từ bây giờ ta làm một điều gì đó gây ảnh hưởng tốt cho tâm hồn một em bé."

Một người đàn ông đã xúc động khi tình cờ đọc được câu nói này trong 1 chuyến bay. Ông muốn làm một cái gì đó để biến câu nói này thành hiện thực. Khi về hưu, ông đã dành thời gian và tâm huyết để xây dựng một website chuyện thần tiên cho trẻ em. Ông vừa sưu tầm, vừa phỏng dịch và cả sáng tác truyện cho trẻ em. Ông mong góp chút gì đó để làm phong phú hơn tâm hồn của trẻ em trong thế giới hiện đại, và thêm vào đó để giữ gìn vốn tiếng Việt cho trẻ em hải ngoại nơi Ông đang sinh sống. Người đó là Dượng Út của Má CH.

Một lần tình cờ 2 Dượng cháu email cho nhau, Dượng kể về website (lúc đó vẫn chưa hoàn chỉnh và chưa chính thức khai trương). Má CH vào xem, và tương tự như Dượng, Má CH cảm thấy tràn đầy cảm hứng khi đọc câu nói trên. Thật ra, trước đó, đã có lần Má CH tự hỏi mình: hình như mình đang 'sống nhanh' quá (không phải sống nhanh theo kiểu' sống là không chờ đợi' của SSK đâu nhé). Lúc nào cũng hối hả với công việc, trách nhiệm gia đình và con cái. Lâu lắm rồi má CH ít có dịp làm một cái gì đó mang ý nghĩa tinh thần 1 chút. Những công việc xã hội ngày xưa má CH rất thích và thường theo bà Ngoại CHl làm giờ cũng hơi bị lơ là. Thói quen là cứ gửi ít tiền rồi viện cớ 'bận' không thể đích thân tham gia được.

Khi vào website đó má CH suy nghĩ: ừ, thì mình cũng bận thiệt, nhưng bận không có nghĩa là không làm gì được khác ngoài công việc, con cái và gia đình. Bận thì đóng góp theo bận vậy. Má CH quyết định tham gia vào website này bằng một việc rất hợp sức và đơn giản: dịch truyện. Bắt tay vào làm hơi khó khăn tí vì dạo này quen ngôn ngữ làm việc hơn là ngôn ngữ văn chương mà nhất là văn chương cho con nít. Nhưng sau 2 lần làm thử, bắt đầu thấy rất hứng thú. Có người bạn hỏi má CH: sao rảnh dữ vậy, khi không đi làm chuyện bao đồng. Bạn ơi (ý quên, bạn đó hổng có blog nên chắc không đọc được lời này của má CH rồi), thật ra không phải má CH ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đâu. Công việc này thật ra cũng có ích cho con của má CH và con của bạn đó. Biết đâu nhờ trang web này sau này con cái tụi mình sẽ yêu văn học và tiếng Việt hơn, ít bị ảnh hưởng bởi các bài văn mẫu hơn thì sao ? Một chút thời gian, một chút công sức nhỏ nhoi của Má CH nếu thật sự có thể 'gây ảnh hưởng tốt tới tâm hồn một em bé' thì má CH vui lắm rồi. Hy vọng, em bé đó là Cá Heo, là Hân Hân, là Sue, là bé Hai, là Bun, là Tin, là Teppy, là Nem..., là con của tất cả những người bạn thân thiết của má CH.

Website còn nhỏ và non yếu. Nếu bạn nào thích viết và thích sưu tầm hay dịch truyện và có quan tâm đến website, Má CH và ban quản trị website rất hoan nghênh sự tham gia của mọi người.

Webiste đó nè: www.tusachthantien.com. Mọi người nhớ xem truyện của má CH dịch nha .

Cho Má CH survey bỏ túi chút nha. Má CH có vài câu hỏi muốn 'poll' với mọi người, nhưng trước mắt do 'trình độ internet' còn kém, chỉ biết post một câu hỏi thôi. Từ từ sẽ post thêm nha.


Thói quen đọc truyện trên internet phù hợp cho bé ở độ tuổi nào?




6-8 tuổi

0


8-10 tuổi

0


10-12 tuổi

0


12 tuổi

0







Sunday, June 22, 2008

Dù ai đi ngược về xuôi....

...Nhớ ngày giỗ tổ mùng 10 tháng 3

Mùng 10 tháng 3 đã qua từ lâu, có lẽ vì vậy mà đền Hùng hiu hắt quá trong chuyến đi về đất Tổ đầu tiên của Má CH và bạn bè. Đền Hùng - nơi thờ cúng 18 vua Hùng, những người đầu tiên dựng nước Việt, không như trong sự hình dung của cả đám- một hình dung được nuôi dưỡng từ thời còn nhỏ xíu. Không biết 4 bạn còn lại như thế nào, riêng Má CH từ nhỏ đã mong có một lần đến đền Hùng, mong được leo những bậc thang lịch sử đến thăm đền Hạ, đền Trung, đền Thượng. Má CH nghĩ nơi đó chắc là thâm u, hùng vĩ và uy nghiêm lắm. Thực tế bao giờ cũng khác với 'hình dung', chuyến đi này không ngoại lệ.

Phong cảnh thật ra rất đẹp. Lên một đường, xuống 1 đường nhưng đường nào cũng xanh cây rừng, nhìn xa xa có hồ rất nên thơ (hình như tên là hồ Cong). Thủy mạc!

Nhưng cách quản lý, tổ chức và duy tôn di tích đã kéo một nơi lẽ ra phải rất vĩ đại (có từ nào hay hơn từ này không bà H và Cá, mà đừng dùng từ hoành tráng nghe hời hợt quá) xuống tới mức nhỏ bé, tầm thường.

Má CH từng đi tham quan khá nhiều khu di tích ở nước ngoài. Vào đến cổng là bản đồ tham quan được phát ngay miễn phí. Ở quầy vé của đền Hùng cũng có để sẵn bản đồ, ai cũng cầm vì nghĩ là miễn phí (hay chí ít cũng đã tính trong vé). Các anh chị bán vé chẳng nói gì, cứ để mọi người thoải mái lấy. Đến khi xe điện chuẩn bị lăn bánh đưa khách tới chân núi, lúc đó mấy anh chị mới 'thông báo': anh chị chưa trả tiền bản đồ. Cảm giác khách hơi bẽ bàng, bẽn lẽn cứ như mình vừa lấy cắp cái gì vậy đó.

Mấy anh chị bán vé nhiệt tình chào mời dịch vụ HDV với giá 100,000VND. Cả đám hồ hởi đồng ý. Nghĩ mình có mấy khi có dịp tới đây, đã đi thì cũng nên biết tường tận những thông tin về nơi chốn thiêng liêng của cả dân tộc này. Chí ít thì cũng có người dẫn đường (mà thật vậy, lên một đường xuống có 1-2 đường đi khác nhau, không có bản chỉ dẫn gì hết). Nhưng anh HDV chắc nghĩ rằng những gì ảnh biết thì người khác cũng phải biết. Ảnh im thin thít, hổng giảng giải gì hết. Ảnh lầm lũi leo núi cùng đoàn, đến bất kỳ đền hay chùa nào, ảnh kiếm ghế đá ngồi...nhìn đoàn lủi thủi từ vào khấn vái, tự đọc văn bia... Lên tới đền Trung, má CH cáu quá rồi, kháy cho ảnh một câu: em ơi, chắc em thuyết minh dùm chị chút gì đi. Em Cá thì 'đanh đá' hơn, giọng ngúng nguẩy: nãy giờ chị tự đoán không đó. Thế là em miễn cưỡng ngồi xuống, giải thích một vài thông tin cơ bản (cái gì liên quan tới lịch sử thì đoàn biết hết rồi, cái gì liên quan đến khu di tích thì hoàn toàn giống như những lời ghi trên văn bia). Cái gì ẻm cũng 'tương truyền', nghe bực hết sức, vậy cái gì thật sự là của lịch sử đây? Mà em cũng chỉ 'thuyết minh' ở đền Trung thôi. Lên đền Thượng, em lại 'quên' không nói, mọi người cũng ngán ngẩm, chả buồn nhắc nữa. Chính vì vậy nên khi về nhà, ngồi vào wikipedia má CH mới phát hiện là tụi mình đã bị bỏ qua lăng của vua Hùng ngay sau đền Thượng đó Cá, H, N và V ơi.

Ngay ở đền Hạ, sự hăm hở ban đầu của cả đám bị một bác có vẻ như là ông Từ giữ đền dội một gáo nước lạnh. Cả đám đang lúi húi chắp tay khấn vái, bác đứng sau lưng nhắc nhở: tiền công đức thì bỏ vào hòm này còn tiền cầu tài cầu lộc thì để ở mâm hoa quả nhé. Thật ra Má CH có định bỏ thùng công đức góp chút phần vào việc trùng tu đền, nhưng nghe bác nói xong, Má CH không thèm làm nữa. Vậy đó, cái gì ép là tui hổng làm. Mà hay lắm nha, 5 đứa có cùng một nhận xét. Tiền trong hòm công đức ở cả 3 đền đều là tiền nhỏ (cao nhất là 2,000-5,000VND), nhưng tiền cúng tài/ lộc thì được 'mồi chài' bằng giấy 20,000 hay 50,000VND, dán phẳng phiu trên mâm hoa quả. Theo cái sự đoán mò của má CH thì tiền công đức do nhà nước thu và quản lý, còn tiền 'tài/ lộc' chắc là vào túi ban quản lý đền.

Cái vụ tôn tạo lởm chởm theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia thì chẳng gì lạ với các khu di tích lịch sử ở VN. Má CH buồn buồn nhìn đền vua Hùng tường trát xi măng xám xịt, cột đá thề của Thục Phán được đặt trên một bệ đá hoa cương đỏ sẫm rất tân thời. Cụt hứng.

Hành hương ở một khu di tích lịch sử mà lắm lúc giật mình không biết có phải mình đang đi Suối Tiên, Đầm Sen gì không. Các hồ tự nhiên trên núi được 'gọt tỉa' lại, làm khéo tới mức nhìn tưởng hồ nhân tạo. Tượng điêu khắc rải rác khắp nơi mà hổng hiểu ý nghĩa là cái gì. Như cái này nè, đoán thí mồ luôn hổng hiểu (mà đặt trơ trọi một mình cạnh một cái nhà mát):

Photobucket

Cách cái tượng này chừng 50 mét có 1 cụm tượng đủ loại thú. Bà H hí hửng: gà 9 cựa kìa, bả phóng xuống chụp hình, Má CH hí hửng đu theo (tưởng đâu là họ đang tái hiện vụ Sơn Tinh Thủy Tinh). Ai dè em Cá phát hiện la lên: đâu phải gà mẹ và gà con mà. Trời. Để gà mẹ và gà con ở đây chi vậy ta? Ý nghĩa gì vậy?

Hồ nước nơi Tiên Dungsoi bóng (có cái tên mỹ miều là suối Giao Duyên) thì rải rác tượng cóc, ếch và 'con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn'. Túm lại là xôi vò cả chỏ (xin lỗi khán giả, đây là thuật ngữ của nhóm, ý là hổng cái gì ăn nhập với cái gì hết).

Hết hứng viết rồi, viết nữa than phiền hoài thấy mình quay lưng với đất Tổ quá. Thì thôi, đi một lần để tỏ lòng con cháu có nghĩ tới tổ tiên. Vẫn yêu những truyền thuyết về vua Hùng. Còn cái gì liên quan đến tổ chức thì... để tổ chức lo. Vậy đi hén.

Friday, June 20, 2008

Cùng bạn lên núi Nghĩa Lĩnh



Một chuyến đi hoàn toàn ngẫu hứng. Một nhóm đồng nghiệp cũ tình cờ gặp nhau ở Hà Nội. Cũng có chút xíu sắp đặt để những chuyến đi công tác đương-nhiên-là-phải-xảy-ra của những người đang làm ở những công ty khác nhau có thể rớt vào cùng một tuần. Cũng có chút xíu trục trặc nho nhỏ ban đầu do má Cá Heo bất ngờ ngã bệnh, tưởng đâu là chuyến đi hủy bỏ. Vậy mà rút cuộc không chỉ gặp nhau ở Hà Nội, 5 đứa còn dắt díu nhau hành hương về Phong Châu - đất của vua Hùng.

5 nhân vật từng làm việc chung ở Ao Cá. Má Cá Heo thân với em Cá và gần gũi với em Ng. Em Cá thì thân với H và đang tiếp tục làm đồng nghiệp của em V ở công ty mới. Em Cá và em V lại là khách hàng của Má CH và Ng (thì chính khách hàng này là nguyên nhân để cả đám có dịp dắt díu nhau cùng ra HN, rủ rê thêm nàng H).

Trong 5 người má CH thân nhất với Cá, chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời từ công việc đến chồng con...., đến nỗi một tuần không YM hay 2-3 tuần không lunch/ dinner là thấy như lâu lắm rồi chưa gặp. Với người lớn tuổi nhất trong nhóm (ai thì tự biết nha) thì hồi làm ở Ao Cá cũng có trao đổi với nhau dăm câu qua lại, giỡn hớt vài chuyện nhảm nhí (như 3 cái vụ đặt nickname), biết nhau nhiều thông qua em Cá, rồi mất liên lạc sau khi nàng rời AC. Gần đây, lại qua Cá và qua cả blog/ YM, 2 bà 'kết nối' và cảm thấy có chút đồng điệu. Gọi là bạn thân thì sợ hơi đường đột, nhưng cảm nghĩ dành cho nhau thì gần như vậy mất rồi. Đứa này viết entry xong thì nhắn ngay cho đứa kia vào póc tem, có thông tin nóng là nghĩ ngay đến nhau. 2 em nhỏ nhất hội thì 1 em là đàn em gắn bó từ công ty cũ qua tới công ty mới, 1 em thì chưa thân nhiều (hồi ở công ty cũ hình như cũng không mấy khi nói chuyện với nhau, có thể do khác team, mà cũng có thể do khoảng cách tuổi tác) nhưng cũng khá hợp rơ sau 1 thời gian làm việc chung qua mối quan hệ client-agency.

Giải thích dài dòng về các mối quan hệ nhỉ? Túm lại chỉ muốn nói một câu, phải đồng điệu (ít nhất cũng ở vài điểm cơ bản nào đó) mới đi chơi chung với nhau được. Đầu tiên, hẹn nhau ra HN được cùng 1 lúc là đã khoái chí lắm rồi. Sau đó được voi đòi tiên, quyết định là sau khi kết thúc công tác phải đi du ngoạn đâu đó nữa mới đã. Sáng thứ 5 bay, tối thứ 4 má CH vẫn thu xếp đi 1 đêm là về. Sáng ra kể cho ba CH nghe là bà con định ở lại đi chơi. Ba CH hỏi sao không đi, mấy khi bạn bè tụ về 1 chỗ. Thật ra thì muốn đi lắm nhưng thấy 'guilty' với con, đi chơi bỏ con thấy không thoải mái lắm. Ba CH phán cho 1 câu: đợi tới lúc em hết guilty thì em già rồi, đi đâu với ai nữa. Hahaha. Ba CH 'xì trum' một câu rất 'xì trum'. Má CH được lên dây cót, soạn thêm quần áo, nhắn tin cho bạn là tui ở lại HN thêm một ngày du hí với mọi người đó nha.

Kế hoạch đầu tiên là Tam Đảo. Sau đó trời mưa quá, 5 em sợ lạnh, sợ buồn (mưa trên núi thì chắc buồn thúi ruột), chuyển qua định đi Bát Tràng, nhưng 3/5 người trong nhóm đã đi BT rồi. Quyết định cuối cùng là đi đền Hùng.

Chuyện về đền Hùng sẽ nói ở 1 entry sau. Thiệt tình, chuyến đi không lấy gì làm đặc sắc lắm (lần đầu tiên đi chơi mà Má CH chụp hình ít xịu). Nhưng 5 em vẫn hớn hở và thỏa mãn. Ít ra thì 'con Rồng cháu Tiên' cũng đã biết đất Tổ ra sao. Ít ra thì cũng có 2 kẻ có cơ hội lầm rầm cầu duyên ở đền Giếng. Ít ra thì cả đám có mấy tiếng đồng hồi ngồi xe với nhau, 8 vang trời vang đất (ở SG dễ dầu ngồi lâu với nhau được vậy), cùng nhau thở hào hển leo núi, nhăn nhó bực bội anh chàng HDV kiệm lời (giờ ngồi đây tra wikipedia mới biết hắn quên chỉ mình lăng vua Hùng ngay sau đền Thượng), cùng lang thang trên một con đường tắt (xa hơn đường chính) hổng biết kết thúc ở đâu với nhiều 'thắng cảnh' có 1 không 2 (hổng biết đang đi hành hương hay đi khu vui chơi). Và trên tất cả, ít ra thì cũng có một kỷ niệm chung nữa với nhau để mà nhớ, mà nhắc lại. Tất cả những cả 'ít ra' đó nhiều khi muốn có lại lần nữa chưa chắc được.

Kết thúc chuyến đi, không ai hẹn 'bữa nào đi nữa nha'. Vậy mà hay. Má CH sợ những lời hẹn. Có nhiều cuộc vui, vui lắm, thế là người trong cuộc hẹn nhau 'vài 3 tháng mình lại làm lại vụ này nha' hay 'bữa nào phải đi bữa nữa, lần sau chuẩn bị kỹ hơn chắc là vui hơn'..... Đa phần những lời hẹn đó đều 'gửi gió cho mây ngàn bay'. Không phải người trong cuộc hứa cuội với nhau hay không có lòng muốn 'lập lại'. Muốn lắm chớ, mong lắm chớ. Nhưng nhiều lý do để những lần vui những vậy là 'độc nhất vô nhị'. Thậm chí nếu có xảy ra thì cảm nhận của người trong cuộc cũng khác, có khi không đủ chừng đó gương mặt cũ, có khi không vui bằng lần trước (do nhiều yếu tố khách quan), có khi vẫn vui nhưng vui kiểu khác. Thành ra, má CH bây giờ vui lần nào biết lần đó (đừng ai 'suy diễn' câu nói này theo 1 nghĩa tiêu cực nào khác nha). Lần sau sẽ tự nó tìm đến.

Chuyến đi này cũng vậy. Muốn có lần nữa cũng không phải dễ. Em Cá sắp sang làm một công việc mới, nơi đó tạm thời chưa dính dáng gì tới HN, vùng 'phủ sóng' chỉ tới ĐN là hết. Vậy là muốn hẹn ở HN đâu có dễ. Em Ng thì nay mai gì cũng bay theo chồng. Muốn cùng đi với mấy chị cũng có được đâu. Đó mới là 2 lý do rõ ràng nhất và có thể tiên đoán được. Còn biết bao lý do/ hoàn cảnh chủ quan và khách quan khác nữa.

Không hẹn, nhưng má CH tin trong lòng ai cũng mong lại 'giá mà có một lần tình cờ như thế này nữa'.

BONUS cho người trong cuộc, hình của của chuyến đi nè. V ơi, chị lục hết camera cũng không thấy hình nào có dính tới em (ngoài 1 tấm hình ở cổng đền nhờ người ta chụp, nhưng hình xa thiệt là xa, hổng thấy gì ngoài cái áo màu cam của em). Huhuhu, kỳ vậy ta? Mà thôi đừng buồn, hình của chị cũng hổng có mấy tấm hết. Nhiều nhất là bà Cá, hình riêng cũng nhiều mà hình chung nào cũng dính chỉ hết á. Hổng hiểu. Chị với em chắc là 'ngọc trong đá' quá V ơi. Òe.

Photobucket Photobucket

Xe điện vào đền

Photobucket
Bản đồ khu di tích nè, mại dô, mại dô....(bán cạnh tranh với ban quản lý đền, kiếm tiền bù 100,000 VND trả cho HDV vô cùng vô lý)
Photobucket
Đền Hạ. Phải mà sinh ra vào thời vua Hùng, má CH bảo đảm là hoa hậu...chiều cao. Nhìn cái cửa vào đền kìa, nhỏ xíu. Người Văn Lang xưa nhỏ con thiệt.
Photobucket
Cầu Tiên Dung. Bên dưới là suối Giao Duyên (sẽ có entry về những thứ trật chìa trong 'phong cách trang trí' của con suối này)
Photobucket
Cây cầu Giao Duyên này thề là hơi bị đắt khách chụp hình nghen.

Saturday, June 14, 2008

Anh Em...Hoạt Náo



Dạo này nhà vui như cái chợ, dù sau mỗi cuộc vui người chủ chợ là Mẹ của 2 cô cậu nhỏ mệt phờ phạc luôn.

Dạo này 2 bạn chơi và giao lưu với nhau được rồi. Bất đồng ngôn ngữ vẫn tồn tại, nhưng không khí chợ vẫn sôi động vô cùng, ai nói được rồi thì cứ nói, ai chưa nói được thì cứ u ơ, líu la líu lô, chẳng sao hết, họ vẫn hiểu nhau tốt.

Lúc họ vui vẻ với nhau thì đương nhiên là vui rồi. Nhưng vui nhất và náo nhiệt nhất là những lúc họ mâu thuẫn hay đành hanh với nhau.

Anh Hai ngồi ngậm nước đá (thói quen xấu, Mẹ của họ biết nhưng lâu lâu cũng nhắm mắt làm ngơ). Thiệt tình mà nói thì ông anh đã qua cái tuổi dùng cái dụng cụ ngậm đá và ăn trái cây này lâu rồi. Đồ đã được chuyển giao thế hệ cho cô em, nhưng ông anh cứ ưng giành giật vậy đó. Hân Hân thèm thuồng nhìn Hai nhấm nháp ngon lành cục nước đá. Dù rất lười bò, nhưng lần này ráng bò tới chồm hẳn lên người Hai để xin, nhưng 'người ta' làm lơ, tiếp tục nhấm nháp, Hân Hân cứ ngửa cổ há miệng xin (tiếc là Mẹ của họ chậm tay không ghi hình lại cảnh này được). Một lúc sau, Hai thương tình cho mút mấy cái, nàng cười toe, còn anh thì cứ chực chờ giật lại.

Photobucket

PhotobucketPhotobucket

Anh Hai bây giờ đang thần tượng Ba. Ba làm gì là Hai phải bắt chước y chang. Ba thổi kèn, Hai cũng kiếm cây kèn nhỏ, lên salon ngồi hòa nhạc với Ba. Khổ lắm, bài nhạc đang hay thỉnh thoảng lại chen vào âm thanh lạ, 'hòa âm phối khí' cực kỳ trật chìa nhưng 'nhạc sĩ tí hon' rất khoái chí. Ba mà ngừng lại lau kèn, thì anh cũng dừng lại chùi chùi kèn vào áo với điệu bộ y chang.

Photobucket Và đây là khán giả trung thành, say mê theo dõi, không bỏ sót đoạn nào (hình chụp ngược lại từ phía 'ban nhạc', phản ánh trung thực phản ứng của khán giả, không hề dàn dựng tí nào)

Photobucket

Anh Hai dạo này 'điệu' lắm, mỗi lần Mẹ rục rịch chụp hình cho 2 anh em, là Hai tự động làm xì-tai-lit cho mình và Hân, tự làm kiểu, xong rồi thông báo với Mẹ: Mẹ chụp đi Mẹ. Mà em Hân cũng chịu khó hưởng ứng lắm (hình avatar của entry là Má chụp đại vì chờ 2 anh em sửa bộ lâu quá, còn mấy hình bên dưới này toàn là anh Hai xếp đặt không đó):

Photobucket Photobucket

Hình này cũng là hình chụp tự nhiên, trong lúc chờ Hai làm kiểu:

Photobucket

Và đây là seri hình Hai tự tạo dáng với chủ đề:

Dân chơi không sợ mưa rơi

Photobucket

Dân chơi đứng đợi mưa rơi...trong phòng

Photobucket Photobucket

Chương trình hoạt náo vui quá xá vui của 'sở thú có 2 con' tạm thời khép màn với nụ cười mím chi giấu mấy cái răng...luôn luôn trong tình trạng sắp mọc mà mãi chưa thấy mọc của 'nàng Út ống tre'. Tèn tén ten:

Photobucket

Xí quên, sân khấu xin phép sáng đèn thêm 1 phút nữa để giới thiệu 'gương mặt triển vọng'. Hân Hân mới 9 tháng nhưng cũng có máu xì-tai-lít lắm rồi nha. Máy chụp hình vừa giơ lên, người mẫu tạo dáng ngay (mà diễn theo gu mặt lạnh mới ngầu chứ):

Photobucket

Mấy hôm nay bầu show của 2 'diễn viên' này đang bị bệnh, người lờ đờ. Nhờ mấy màn diễn này mà thấy khỏe khỏe được chút chút, giống như được dopping vậy đó.

Ôi, Vietnam airlines...

Một tháng trước, thấy điểm tích lũy khi bay với chương trình Bông Sen Vàng của VN airlines cũng đã kha khá, 2 vợ chồng quyết định nộp form lấy vé thưởng đi thưởng ngoạn Seoul. Khâu thủ tục nộp form đã khá nhiêu khê nhưng nói chung là vẫn chịu đựng được. Qua cái hẹn 1/5 sẽ có voucher lấy vé những 1 tháng mà chẳng thấy tăm hơi gì. Tuần trước, mình tranh thủ tạt qua head office của các anh Bông Sen Vàng hỏi thăm. Câu trả lời sặc mùi quan liêu (nhưng rất đúng chuẩn của các bác độc quyền): 'trường hợp của chị đang được xem xét chị ạ'. 'Xem xét là sao em? Có nghĩa là không chắc được cấp hả? Sao chị thấy trong tài khoản online của chị đã bị trừ điểm rồi mà.' 'Chắc chắn cấp chứ chị. Chị xem đây trong đây ghi tiếng Anh là trường hợp của chị là 'processing' nè.' 'Vậy sao em hẹn chị 1/5.' 'Thủ tục là từ lúc chị nộp tới lúc xuất voucher ít nhất là 1 tháng. Chị nộp đầu tháng 4, nên theo lệ em cứ hẹn chị 1/5, nhưng vé chị book đi Seoul tới tháng 9 mà, nên bên em thấy không gấp nên giải quyết từ từ'. Thật sự thì má Cá Heo không cần lấy gấp vé, nhưng thấy trễ quá, không biết có bị thất lạc gì không nên chạy lên kiểm tra thử. Nghe câu trả lời tự dưng sôi máu lên: 'tụi em làm ăn gì lạ vậy. Nếu biết vậy sao ngay từ đầu không hẹn xa xa ra. Hẹn ngày đó, dặn chị phải ở văn phòng chờ bên em đem voucher lên, đúng người mới được nhận, không giao cũng không báo.' 'Chị thông cảm, mà cũng chỉ có hãng em là có chương trình vé thưởng này thôi chị. Chị bay hãng nội địa khác đâu có.' Grrr... . Không kẹt cái hẹn họp với khách hàng sát sau đó thì chắc má Cá Heo quậy tiếp rồi.

Càng nghĩ càng chán cái anh chàng 'công ty bay Việt Nam' này. Nhớ tới cái quảng cáo báo gần đây của ảnh. Ảnh tự hào khoe là hãng của ảnh cái gì cũng tốt chỉ có 1-2 điểm chưa được thôi à, đó là: hay chậm giờ và thái độ tiếp viên chưa được tốt (đại để là vậy, không nhớ nguyên văn). Cái này dân ta gọi là 'đẹp trai không bằng chai mặt' đây. Không có gì hay ho, thì cứ dày mặt show cái dở của mình ra cho thiên hạ xem chơi. Nó có chửi mình thì ít nhất nó cũng nhớ mình . Mà hổng biết 'công ty bay' này làm research kiểu gì (máu nghề nghiệp nổi lên nữa rồi). Chắc nó quên xếp thứ tự ưu tiên những đặc tính đó nên không biết là 'chỉ còn 2 cái thôi' đó chính là 2 cái quan trọng nhất. Mà thôi, kể có xếp thứ tự, có biết thì cũng vậy thôi à. Ta độc quyền thì ta sợ gì ai. Ta nhơn nhơn ra đấy với bao nhiêu thói xấu nhưng chúng nó có bỏ ta được đâu. Bằng chứng là ngày mai cái kẻ đang ngồi viết entry rủa xả này lại phải leo lên tàu bay 'VN 212 đường bay thành phố HCM - HN' đây. Gút lại là mình có lỗi chứ đâu phải 'công ty bay' có lỗi. Kỳ vậy ta?

'Bao giờ cho đến tháng mười?', cho có thêm nhiều hãng cạnh tranh đường bay nội địa, để người tiêu dùng được trả lại đúng vị trí là 'thượng đế' được quyền quay lưng ngoảnh mặt với cái công ty bay kia vì nó 'mãi không khắc phục được 2 cái nhược điểm quan trọng nhất kia'.

Chán. Quyết định viết tiếp 1 entry nữa về 2 cô cậu nhỏ để xả bớt bực bội.

Tuesday, June 10, 2008

Research? Shoud I, shouldn't I?

Tặng PA và H

Chiều nay vui...

Thế là xong 1 project dài hơi (dài loằng ngoằng luôn). Khách hàng - hoạt động trong 1 ngành rất đặc thù, đang phát triển cực tốt - chưa bao giờ làm research và hổng thấy nhu cầu phải làm research. Lúc làm proposal, mấy lần muốn thoái lui vì ngoài CEO và marketing director, các ban bệ còn lại hổng ai hiểu tại sao phải tiêu một số tiền to thế cho research. Purchaser hỏi: chị phải cho tôi biết chị dùng bao nhiêu nhân sự để làm 18 nhóm này, tôi cần thông tin đó để xem vì sao tôi phải trả số tiền này. Cho anh biết con số recruiters, supervisors, fieldwork executives, research assitant/ excutive và director (cái này thì chỉ có 1), anh mắt tròn mắt dẹt: vậy thôi hả chị? Mình cũng mắt tròn mắt dẹt: vậy thôi đó anh. Cuối cùng anh purchaser phán 1 câu: nếu marketing cần dịch vụ của chị thì tui ký thôi, chứ tui thấy nhiều tiền quá. Pó tay. Thấy con đường trước mặt sao dài dằng dặc.

Sau đó đến đoạn chuẩn bị. Ngành hàng đang nghiên cứu rất đặc thù. Mình vốn thích cái gì mới mẻ và lạ lạ. Nhưng lần này thì thú thật hơi nản. Mình không thích ngành hàng đó lắm và chính xác là không biết nhiều về ngành hàng đó. Vì công việc, suốt gần 2 tuần, ngày nào vào công ty cũng bỏ ra gần cả ngày ngồi đồng trong các forum/blog/website có liên quan đến ngành hàng đó. Vào forum/ blog mà không thấy thư giãn, vui vẻ gì hết, tay lăm lăm bút viết, note lại tất cả những ngôn từ mà những người sử dụng ngành hàng đó hay nói với nhau. Càng xem càng rối. Một thế giới khác hẳn thế giới mình đang sống, có cảm giác như vậy. Trong bụng lầm bầm: con tui hay em, cháu tui mà rớ vào 3 cái này chắc tui bực mình lắm; mất thời gian, tiền bạc và sức khỏe nữa, vô bổ. Phải viện trợ 1 em recruiter là khách hàng 'chuyên gia' của ngành hàng này tới training. Chưa đủ, phải dắt díu nhau qua cho khách hàng training. Và cuối cùng là phải tự mình trở thành người sử dụng (dù rất ấm ức).

Nhóm đầu tiên thú vị ngoài sức tưởng tượng. Thì ra khách hàng của ngành hàng này không tới nỗi vô công rỗi nghề, nhạt nhẽo, vô bổ như mình tưởng. Càng làm càng thấy hay. Xong phần phỏng vấn, 3 chị em hớn hở bắt tay vào làm report. Cũng càng làm càng say. Mỗi lần tìm ra được findings gì hay ho, hay nghĩ ra chart gì thú vị, 3 chị em cứ gọi là sướng rơn. Thương em Hà và em Phương Anh cứ phải đổi flow bài viết xoành xoạch theo cái đầu 'viễn vông' của chị Thụy. Hơn 1 tuần, report mới xong. Ngày cuối cùng chỉ có chỉnh sửa format và ráp file thôi mà 3 chị em mất đúng 1 ngày. 7g30 tối chưa xong, em Hà ngồi ngáp vắn ngáp dài vì tập trung cao độ. Gửi bài đi cả tuần hổng nghe client phản hồi gì cả. Gọi điện, khách hàng bảo chưa xem. 3 chị em lại bắt đầu nản.

Chiều nay 3 nàng đi trình bày kết quả, mà không hề biết được phản ứng khách hàng với cái report đó ra sao. Đành nhủ lòng: hên xui. Bước vào phòng họp xém té ngửa, gần 20 người tham gia, ai cũng có vẻ như đang mang 'con mắt hình viên đạn' (khổ lắm, branh manager và product manager của ngành hàng này rất đặc biệt, toàn là những người đã từng là khách hàng của ngành hàng này không à, ai cũng tự hào là mình biết về ngành hàng/ sản phẩm và khách hàng hơn bất kỳ ai khác). 30 phút trôi qua, chắc mình thao thao bất tuyệt đâu chừng 30 slides, tự dưng 1 anh trai giơ tay lên: chị làm ngành này lần đầu hả. Gật đầu rất...tự tin: dạ (cái tự tin chẳng ăn nhập gì với lời thú nhận là tui mới toanh trong ngành này à). Anh chàng gật gù: cám ơn, chị tiếp đi. Bắt đầu chột dạ: vụ gì vậy trời, hổng lẽ có sơ hở (mặc dù càng nói càng hứng thú), kệ, cứ làm hết sức. 2 tiếng đồng hồ mới xong bài presentation. Ngừng lại lấy hơi trước khi qua phần kết luận. Cũng anh chàng lúc nãy giơ tay xin phát biểu (trong bụng mình nghĩ thầm gặp 'sọc dưa' nữa rồi): trước khi chị kết luận tui muốn nhận xét thế này, chị không phải là người trong ngành, làm ngành này lần đầu, không phải là khách hàng của ngành này luôn, mà sao ngôn ngữ chị dùng, thông tin chị đưa ra chính xác quá vậy, good job. Má ơi, xém xỉu, cười hổng muốn nổi, ngồi phệt xuống ghế luôn. Giữ luôn tư thế ngồi để nói tiếp phần cuối. Xong, thở phào, không cần biết kết quả sao chỉ thấy thoải mái, nhẹ nhõm như vừa trút gánh nặng. CEO vỗ tay, mọi người vỗ tay. Có vẻ happy nhưng thôi, không dám chủ quan.

Sau khi mọi người xôn xao, CEO xin phép phát biểu. Nói rất dài nhưng đại để túm lại 2 ý chính: bây giờ đã hiểu vì sao nên làm research và muốn sẽ tiếp tục làm, giờ mới thấy là không thể dùng kinh nghiệm 'bản thân cũng là người dùng ngành hàng đó' để suy ra tâm lý khách hàng được...

Vui không phải vì khách hàng khen (qua cái tuổi sướng âm ỉ mấy ngày vì đi present được khách hàng khen rồi). Vui vì đã giúp khách hàng hiểu ra tiền dùng cho research không phải là vô bổ. Vui vì có người đồng cảm, và 'appreciate' công sức và tâm huyết mình (và của cả team) dành cho cái report đó.

Vui vì nghiệm ra được 1 điều. Không nên từ chối, thành kiến với cái gì khi chưa biết rõ về nó. Thật ra thì tới bây giờ mình vẫn không mê ngành hàng này và cũng không có ý định làm khách hàng lâu dài, lâu lâu ghé qua đổi không khí vậy thôi. Nhưng sau 1 thời gian làm việc, sống và thở với cái report này, tự dưng thấy ngành hàng này cũng hay hay. Ít ra thì mình cũng biết và hiểu thêm một ngành hành mới, một thế giới mới với những suy nghĩ khác mình nhưng cũng không kém phần thú vị.

Và vui vì thấy em Hà và em PhÆ°Æ¡ng Anh thích thú và yêu công việc hÆ¡n sau dá»± án này (2 em này 'máu me' vá»›i dá»± án này hÆ¡n mình nhiều, hổng có 2 nàng kéo tinh thần chắc chị Thụy bỏ của chạy lấy người rồi). Nghề marketing research, nhất là ngành quali, Ä‘ang cần những trái tim trẻ và nhiệt huyết nhÆ° vậy. Thích 1 câu trong sms chiều nay của em Hà: em thấy Ä‘iểm thú vị làm research là sau má»—i dá»± án mình lại master má»™t cái má»›i - không bao giờ chán. Uh, có lẽ nhờ vậy mà chị có thể gắn bó vá»›i nghề này hÆ¡n 12 năm. Có lúc tưởng đâu là ôm đàn bÆ°á»›c sang thuyền khác rồi lại không đành lòng. Nhá»› cái cáº
£m giác 'sau má»—i dá»± án là master má»™t cái má»›i' đó Tồ Æ¡i.

Saturday, June 7, 2008

Cá lau kiếng...

Cả nhà đi siêu thị cuối tuần. Trong hồ cá thường chỉ bán mỗi cá điêu hồng, may mắn lắm thì có thêm cá lóc. Bữa nay tự dưng xuất hiện một con cá đen đen, lạ hoắc. Mẹ quay qua hỏi Ba: cá gì lạ vậy anh? Và Mẹ giật mình khi Ba và con cùng trả lời 1 lúc: cá lau kiếng. Ba cũng hết hồn. Mẹ hỏi: sao con biết. Con cười cười rất đắc chí (ra cái điều là thì ra đâu phải cái gì Mẹ cũng biết hơn con, hehe).

Ức quá, trưa về 2 Mẹ con nằm đọc chuyện Susu, Mẹ lại dò hỏi tiếp: sao con biết con cá lau kiếng hay vậy? Con hãnh diện trả lời: anh của bác Hậu chỉ con, ở quán lẩu đó. Mẹ lại càng rối hơn. Đúng là nhà mình và nhà bác Hậu có đi ăn lẩu thật, cách đây cũng vài tuần rồi, và quán lẩu đó có hồ cá, Ba cũng xác nhận với Mẹ là trong hồ cá đó có mấy con cá lau kiếng (hơi nhỏ hơn con cá trong hồ cá điêu hồng bữa nay). Vấn đề là 'anh của bác Hậu' là ai? Hôm đó bác Hậu đâu có dẫn người anh nào theo đâu? Lại dò hỏi và té ngửa với kết quả điều tra: anh của bác Hậu chính là anh Bi con bác Hậu. Con nói tắt kiểu này hỏi làm sao mà Mẹ không rối.

Túm lại, trẻ con đang rất khoái chí với vụ 'Mẹ hổng biết cá lau kiếng hả Mẹ? anh hổng chỉ Mẹ hả?'

Wednesday, June 4, 2008

Mẹ mua kem cho anh chưa?

Câu hỏi này anh Hai không phải hỏi cho mình. 'anh' trong câu hỏi không phải là anh Hai.

Hôm thứ 3, Hai bị bệnh nên rất quấy. Hai không chịu ăn, Hai phun thức ăn xuống đất. Hai đòi đem đổ sữa. Bình thường thì Hai không hư vậy đâu, nhưng có lẽ do bực bội vì bệnh nên Hai trở nên rất...khó ưa .

Mẹ rất ghét tật phun và đòi đổ thức ăn (từ nhỏ bà Ngoại đã giáo dục Mẹ làm vậy là mang tội). Mẹ bảo Hai: con không ngoan rồi, nếu con chưa muốn ăn thì Mẹ sẽ cất đi, con không được phun và đòi đổ thức ăn. Bao nhiêu bạn không có thức ăn để ăn, con có thức ăn, có Mẹ đút cho ăn mà lại đòi đổ, đòi bỏ. Con có nhớ anh đứng xin tiền ở góc đường không?

Tự dưng, con bớt hung hăng và dịu xuống. Con xích lại gần Mẹ: Mẹ ơi, anh tên gì, anh ở nào vậy (ở nào có nghĩa là ở đâu, trong ngôn ngữ của con)? Mẹ anh có cho anh ăn súp không? Anh bú sữa nào Mẹ?

Mẹ trả lời: Anh tên cu Tí, Mẹ đoán là vậy. Mẹ không biết nhà anh ở đâu. Mẹ anh nghèo nên anh giúp Mẹ đi xin để có tiền ăn. Anh không biết sữa đâu, anh không có sữa để bú. Hôm nào con và Mẹ mua bánh cho anh nha (thật ra, Mẹ đang có kế hoạch dẫn CH đi tặng quà 1 điểm nuôi trẻ mồ côi, nên câu nói này là xác thực, không phải với mục đích dụ dỗ con ăn).

Con suy nghĩ một lúc, ôm bình sữa nằm bú ngoan ngoãn. Chừng 5 phút sau, con quay sang Mẹ: Mẹ, Mẹ mua bánh cho anh, anh không đi xin nữa hả Mẹ? Mẹ thật sự bất ngờ trước suy luận của con. Mẹ không biết nên trả lời thế nào cho phải. Một ít bánh của con và Mẹ chắc không thể giúp thay đổi được 'công việc' hàng ngày của cậu bé đó. May mắn, con lại đổi đề tài: Mẹ dẫn anh và Cá Heo đi ăn kem nha Mẹ. CH mua kem cho anh, CH không ích kỷ đâu. Mẹ không biết nói gì hơn là ôm con vào lòng. Mẹ thương anh - một cái tên chung chung con dành nói về các em bé ăn xin con từng gặp trên đường, ở dinh Thầy Thiếm, từng được Mẹ dạy cầm tiền tặng anh. Mẹ cảm động vì những suy nghĩ nhân hậu non nớt của con.

Tối hôm qua, đang nằm nghe Mẹ kể chuyện, con hỏi Mẹ: anh có chuyện không Mẹ. Bất thình lình, con chồm dậy: Mẹ mua kem cho anh chưa? Mẹ bất ngờ và cảm thấy xấu hổ (dù không hẳn đó là lỗi của Mẹ) khi đành phải trả lời chưa với con (nguyên tắc của Mẹ là hạn chế nói dối với con tới mức tối đa, dù là những lời nói dối vô hại). Con lại hỏi: mai hả Mẹ? Mẹ chưa biết phải làm sao vì mấy hôm nay đi làm Mẹ không còn thấy anh đứng ở góc đường mà Mẹ và con thấy lần trước nữa. Nếu gặp anh, Mẹ sẵn lòng đưa anh và con cùng đi ăn kem. Nhưng giờ Mẹ chẳng biết tìm anh ở đâu để thực hiện ý định 'xã hội' đầu đời của con?

Nhất định Mẹ sẽ dẫn con cùng đi đến điểm nuôi trẻ mồ côi trong thời gian sớm nhất. Chuyến đi ủy lạo học sinh nghèo ở Kiên Giang năm nay sẽ có một thành viên mới - Trương Minh Trí. Mẹ mong những hạt mầm nhân ái nhỏ nhoi con tự gieo hôm nay, với sự giúp sức của Ba Mẹ, sẽ giúp con lớn lên với 1 tâm hồn nhân hậu, biết yêu thương và rung cảm trước những bất hạnh, đau khổ của người xung quanh. Con đường làm từ thiện/ việc xã hội dang dở của bà Ngoại (mà Mẹ là một người kế thừa hơi bị tệ) hy vọng sẽ có người tiếp nối.

Monday, June 2, 2008

Tay, chân, miệng...

3 chữ này là nỗi ám ảnh của các bà mẹ hiện nay. Đang mùa dịch mà. Bản thân bệnh này là lành tính nhưng nếu kèm theo sốt, co giật...thì lại thành nguy hiểm. Từ đầu mùa dịch, ngày nào Ba CH về cũng nhắc Mẹ phải cẩn thận, cho con xuống sân chơi tránh chỗ cỏ ướt (nhiều nguy cơ là ổ dịch), xem chừng có bạn nào chơi chung bị nổi mụn trên tay, chân và trong miệng không... Mẹ cũng canh phòng rất nghiêm cẩn vậy mà cuối cùng cả 2 đứa đều dính bệnh. Anh Hai bị trước rồi lây cho em Hân.

Mấy ngày đầu anh Hai nổi vài cái đẹn con con trong miệng và 1-2 nốt mụt đỏ trên đầu gối. Mẹ chủ quan nghĩ: không phải trong lòng bàn tay, bàn chân... chắc là chỉ bị nhiệt trong người thôi, dù cũng cẩn thận thường xuyên kiểm tra lòng bàn tay, lòng bàn chân... Sáng Chủ Nhật anh Hai thức dậy có vẻ khó chịu trong người, tay chân đầy các mụt đỏ có đầu (nhưng không phải là bóng nước), lòng bàn chân có 2 vết đỏ mờ dưới da. Ba nhìn sơ qua rồi bảo Mẹ: phải cho đi khám thôi. Bác sĩ cũng nghi ngờ là tay, chân, miệng...nhưng những vết dưới lòng bàn chân chưa rõ nên chỉ dặn theo dõi và cách ly con và em Hân. Anh Hai đã biết đi lại nên chiếm nguyên tầng dưới để không bị tù túng chân cẳng. Em Hân được giữ trên lầu. Buồn cười, ở cùng nhà mà 2 đứa cứ nhớ nhau. Em Hân cứ nghe tiếng Hai là cuống quít bò ra cửa phòng, ngơ ngác tìm. Hai thì cứ đứng dưới nhà gọi vói lên: em Hân ơi. Lâu lâu Mẹ bế Hân đứng trên gác lửng nhìn xuống nhà cho 2 đứa giao lưu. Thế là rối rít gọi nhau, vẫy nhau..., nhìn 'thảm thiết' một cách rất buồn cười. Đã dặn dò anh Hai kỹ lưỡng: con bệnh đừng đến gần em, em bị lây bệnh tội em. Vậy mà Hân xuống nhà 2 lần để tắm và để lấy xe xuống sân chơi, con tìm mọi cách đến gần, đụng chân 1 cái, rồi cười sằng sặc: Mẹ ơi, con đụng được em rồi. Cuối cùng thì em cũng bị lây bệnh rồi. Bữa nay khỏi cách ly nữa, 2 đứa quấn quít cười ầm ĩ, rồi gây lộn khóc lóc cũng ầm ĩ không kém.

Bệnh thì bệnh, Hân vẫn nghịch ơi là nghịch. Bò khắp nhà, gặp gì cũng vớ bỏ vào miệng. Suốt ngày cứ rình rình để tiếp cận cái điện thoại của Mẹ. Mê điện thoại Mẹ vì trong đó có bài 'Con Heo Đất'. Hai anh em đi khám bác sĩ chiều hôm qua, khám xong, bác sĩ cười cười: cô bé này nữa cầm đầu anh Hai nha. Bắt con nằm đo chiều dài, con không hài lòng, bằng mọi cách gượng người ngóc đầu dậy (dù chưa biết tự ngồi dậy), không được con gầm gà gầm gừ tới khi nào được bế lên thì thôi. Bác sĩ bị ấn tượng luôn.

Hai thì vẫn lý sự như mọi ngày. Bác Vận dụ Hai uống nước lá để giải nhiệt: con uống đi, uống cho hết bệnh. Con giãy nãy: thôi, thôi, con hổng uống, uống nước này bệnh đó . Mẹ phải vào cuộc. Giải thích một hồi, con cầm ly uống một hơi, bắt đầu thấy ngon, gạ gẫm Mẹ xin thêm: Mẹ, con uống nước mát, hết bệnh, không lây em Hân.

Mẹ làm bánh mì cho Ba ăn sáng, sơ ý đánh rơi một ít thịt ra ngoài bàn. Con lật đật chạy vào phòng 'mách lẻo': Ba, làm đổ ra bàn của Ba kìa, hư quá. Mẹ để ý thấy con không dám nói ai làm đổ ra bàn, nên ghẹo con: ai làm đổ ra bàn, ai hư vậy con? Con nhìn Mẹ, ngẫm nghĩ: bánh mì hư. Hihi, không dám nói Mẹ hư vì sợ bị qui tội là hỗn, mà cũng không dám làm mất lòng Mẹ vì mấy ngày bệnh bám Mẹ như 1 cái đuôi (chỉ có Mẹ là đu theo nổi những cái chướng vì bệnh của con thôi). Thôi thì đổ tội cho ổ bánh mì cho yên chuyện.

Hai đứa bệnh bỏ ăn bỏ uống, quấy đêm. Mẹ đừ cả người. May là có mấy trò vui vui này để xả stress. Chiều hôm qua, Ba xót Mẹ rầy cho CH 1 trận vì không chịu ăn, cứ nhõng nhẽo với Mẹ và giả bộ ọe. Nhà có người bệnh cứ loạn cả lên. Mà đã vậy người bệnh lại là 2 đứa bé xíu xiu, tội quá chừng. Hai đứa may mắn (trộm vía) không sốt nhưng mụt đầy miệng và người nên vừa đau vừa ngứa. Mẹ xót quá chừng, chẳng biết làm sao mà chịu dùm 2 đứa đây. Cầu trời cho 2 đứa chóng hết bệnh và đừng có biến chứng gì lộn xộn . Thương quá đi!

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...