Monday, April 21, 2008

My heart told me...



"How do you know that your kids are in danger?" "My heart told me..."

Tình cờ nghe được mẫu đối thoại trên từ TV trong lúc đang đùa với CH. Bây giờ chẳng nhớ là từ phim gì/ chương trình gì, đài nào...(từ lúc có con chưa bao giờ xem được chương trình phim/ TV nào trọn vẹn. Ba sắp nhỏ đã từng càm ràm vụ này vì réo vợ ra xem chương trình động vật yêu thích mãi mà chẳng thấy đâu, vào phòng tìm thì vợ đang xích đu tiên với con).

Đã từng đọc một mẫu đối thoại tương tự từ Chicken Soup for the Soul. Và đã từng được nanny phỏng vấn một câu tương tự: sao em đi làm suốt ngày mà em theo kịp tình hình 2 đứa nó nhanh hơn 2 chị nữa.

Ngẫm nghĩ thấy cũng thú vị (câu hỏi) và cũng đúng (câu trả lời).

Nanny ở nhà với 2 đứa từ sáng tới chiều, tắm rửa thay đồ..., đến lúc Má về chơi với đứa mới có 15 phút Má đã phát hiện ra Cá Heo bị bạn cào ở cổ, Hân có mấy vết muỗi cắn ở mắt cá chân. Hoàn toàn không hề có ý định săm soi. Nannies nhìn nhau cười: sao hay vậy? Tui đâu có thấy.

Sáng ra anh Hai ậm ừ, nhõng nhẽo. Má cảnh báo nanny: anh chàng này sắp bệnh rồi. Nanny nhìn Má hồ nghi. Y như rằng hôm sau anh Hai sụt sịt. Hân hắt xì 2 cái liên tục. Má dặn nanny: giữ ấm nha, nó có vẻ không khỏe. Nanny cãi: ngày nào mà nó không hắt xì (đúng vậy, nhưng cái kiểu hắt xì bữa nay khác). Lại y như rằng, 3 giờ chiều, điện thoại hiện số nhà D4-6: chị Ti ơi Hân ấm đầu, chảy mũi.

Đi làm về, bỏ cái giỏ lên bàn, ôm Hai, nựng Hân, tình cờ liếc qua chai vitamin của Hân trên bàn. Tự dưng tim thót lên một cái, không rõ lý do. Vội vàng hỏi nanny: chị cho cháu uống thuốc bao nhiêu ml? Nanny đem muỗng, đem đồ đo ra phân trần ABCD..., và cuối cùng cái giật mình của Má không phải là vô lý. Liều thuốc nanny cho Hân uống cao hơn mức cho phép (may là không nguy hiểm). Nanny hỏi: sao tự dưng em lại hỏi. Chẳng hiểu nữa, nhìn chai thuốc thấy mức thuốc còn dư trong chai có cái gì đó bất thường. Hỏi cho chắc ăn.

Cả nhà xúm lại xem Tom & Jerry với anh Hai. Hân ngủ trên lầu. Má để baby monitor để khi Hân khóc thì cả nhà biết. Anh Hai mở phim lớn ơi là lớn. Má và 2 nanny cũng say sưa theo con. Chợt 'oe', phóc một cái Má đã ở chân cầu thang. Oe tiếng thứ 2, Má ở giữa cầu thang và khi Hân òa lên khóc nức nở thì Má đã kịp bế Hân vào lòng. Lúc đó ở dưới nhà, 2 nannies mới ngơ ngác: ủa Hân khóc hả, ủa chị Ti đâu?

Thật sự chẳng biết giải thích sao cho những 'linh cảm'/ đoán mò/ cảm giác vừa kể. Má không phải là bà mẹ giỏi và có kinh nghiệm. Và thiệt tình biểu Má đưa bằng chứng vì sao Má đoán ra con sắp bệnh, con bị muỗi cắn...thì Má bó tay.

Có lẽ bà mẹ trong TV nói đúng: my heart told me (trái tim người mẹ mách bảo tôi).

Các bà mẹ không chỉ quan sát con bằng các giác quan thông thường. Họ cảm nhận những thay đổi, biểu hiện của con bằng tình yêu và trái tim mình. Hình như là vậy.

Đúng không em Cá, mẹ Bun....và các bà mẹ khác vô tình đọc được entry này?

Mà không riêng gì chuyện con cái. Phụ nữ thường linh cảm rất nhiều điều từ những cảm giác tưởng chừng rất thoáng qua. Vậy mà đôi khi (thật ra là thường khi) chính xác vô cùng.

P.S: hình không ăn nhập gì với entry, hihi. Thấy 2 cái chén xinh xinh hình trái tim tự dưng liên tưởng tới 2 cô bé, chú bé ở nhà..., vậy thôi!

Saturday, April 19, 2008

Weekends

Trưa thứ 7...

Cả nhà về thăm Ông Bà Nội, 2 giờ về tới nhà. Con trai ôm bình sữa, con gái cũng ôm bình sữa. Má nằm dưới đất với con trai 'ngâm cứu' tờ báo và 1 cái brochure căn hộ Sài Gòn Mới, Ba nằm trên giường 'dưỡng mắt', Ba Má 8 qua lại chuyện mua nhà chung cư thời nay. 15 phút sau, nhà im lặng như tờ. Con trai buông bình gục qua 1 bên, khò khò. Con gái lim dim trong tay nanny, miệng vẫn chụt chụt, khò khò. Má láp dáp mấy câu hổng nghe Ba trả lời, ngóc đầu nhìn lên giường lên thì Ba cũng ...khò khò. Má bỏ tờ báo xuống, rón rén đi khắp nhà, nhìn Ba và 2 đứa con ngủ say sưa. Nanny cũng tranh thủ khò khò.

Tự dưng Má thấy bình yên và hạnh phúc dễ sợ. Má nhớ mình từng để một cái blast trong blog này: hạnh phúc đôi khi giản dị đến không ngờ. Chính xác là vậy. Tuần nào đi làm, Má cũng mơ màng chờ tới weekends để được ngủ bù. Nhưng Má để ý weekends nào tới giờ trưa Má cũng thích len lén đi nhìn mọi người ngủ. Nhìn cho đã tới lúc mình lim dim chuẩn bị ngủ thì có người lục tục dậy kêu Má ơi, Má à. Mất ngủ..., mất ngủ mà thấy khỏe ru, hihi.

Ba Má mê weekends. Weekends được ở nhà với 2 đứa. Weekends được đi uống cà phê, hổng phải hối hả đi làm (vụ cà phê này Ba khoái hơn Má).

Riêng Má, Má thích mỗi sáng thứ 7 thức dậy, Ba vừa thể dục vừa nhìn 2 Má con ngủ nướng, cười cười: ăn gì em, cho nó nghỉ học ở nhà bữa đi, cho nó đi cà phê với mình. Thế là con trai tỉnh ngủ hẳn, chồm dậy: cà phê thôi. Má cũng thích mỗi trưa thứ 7 cả nhà về Nội. Nội mong 2 đứa cả tuần. Xe vừa trờ tới cửa nhà là bà Nội tíu tít chạy ra: 2 con chó con đâu? Bữa nào thiếu Hân là Nội hơi buồn buồn. Lần nào về Nội cũng dúi theo cho nào là chuối, nào là xoài. Trưa thứ 7 và Chủ Nhật cả nhà tổ chức 'ngủ trưa hoành tráng'. Chiều dậy là con trai lo hỏi ngay: bún bò, bánh bèo hả mẹ?

Weekends nào vắng mặt một người (vì Ba hoặc Má phải đi công tác hay làm việc), nhà buồn hẳn.

Trưa nay trước khi chìm vào giấc ngủ, CH còn quay qua thủ thỉ với Má: CH ngủ dậy, đi bánh bèo nha mẹ. Nhưng chiều nay CH trúng mánh còn lớn hơn bánh bèo nữa, CH được Ba chở đi Parkson ăn food court. Con tung tăng khắp các cửa hàng, cười khanh khách khi Ba cho đi thang cuốn, hí hửng chọn lựa đồ ăn trong food court...Lên xe về nhà, con tự động tuyên bố: con ngoan Ba Mẹ dẫn đi 'du lịch' thang cuốn nữa nha, nha, nha! Hihi, đi thang cuốn mà dùng từ du lịch nghe to tát thấy sợ luôn.

Má chỉ thương Hân còn bé quá chưa tham gia hoạt động weekends sôi nổi của nhà mình được. Chắc cũng không lâu nữa đâu. Chừng 4-5 tháng nữa là Hân có thể tham gia với anh Hai rồi.

Weekends vui!

Tuesday, April 15, 2008

Vì sao là 'Nơi Ấy Bình Yên'?

Bạn hỏi: sao lại đổi tên của blog profile thành 'Nơi Ấy Bình Yên'? Và cái tên profile cũ Kathy là tên của ai zị?

Tên profile cũ là tên Mẹ gọi yêu mình thời còn oe oe: Kathy (phiên âm là Ca Ti, đến chừng này tuổi rồi mà Cậu, Dì gọi điện tìm vẫn: Ca Ti hả con, Ông Ngoại mấy đứa nhỏ nói chuyện với nanny cũng: con Ca Ti nhà tui blah blah blah, ông xã rút gọn lại còn Ti, qua tới chú Cá Heo thành mẹ Ti). Xưa giờ cứ làm cái gì cần nickname thì lôi cái tên này ra (sau này theo bạn Hạnh phiên âm thì nó còn có nghĩa là cái Thụy, hihi).

Tuần rồi ngồi rảnh rỗi (thật ra là bận lắm mà tự cho mình rảnh vì muốn giải tỏa căng thẳng) trang hoàng lại blog (sẵn tiện chào mừng ngày ta trao nhẫn cho nhau), ngẫm nghĩ blog này cũng là nhà, nhà lưu giữ kỷ niệm của Cá Heo và Rùa. Mà đối với Má của 2 cô cậu đó, phút giây nào ở bên 2 cô cậu (và Ba của 2 cô cậu nữa) là phút giây bình yên nhất.

Thế là nổi hứng lên vào đổi tên profile thành: Nơi Ấy Bình Yên.

Đơn giản vậy đó bạn mình ơi.

Như bây giờ nè, đang mệt đứt hơi vì một project khó. Click icon 360, như mở cửa nhà, vào nhìn hình 2 đứa nó, tự dưng thấy thanh thản, thư giãn hẳn.

Nơi Ấy Bình Yên....

Friday, April 11, 2008

Hân Hân...đủ thứ chuyện....



Hân Hân 7 tháng tuổi 5 ngày..., nặng 7.2kg, dài 66cm. Theo tiêu chuẩn của bác sĩ Việt Nam là còi, là phải tăng cường ăn uống, sữa sùng, là mẹ phải stress thêm tí nữa, cực thêm tí nữa. Theo tiêu chuẩn của bác sĩ nước ngoài thì 'excellent baby', mẹ không có gì phải lăn tăn, có thể relax và enjoy con. Má không nghe theo ai quá, không chủ quan quá, cũng không thèm stress lên bờ xuống ruộng như hồi nuôi anh Hai nữa. Má để dành thời gian chơi với Hân thôi, Hân lớn rồi có lắm trò vui. Hân có còi hay có không còi thì vẫn là gái cưng của Má, Hân há.

Hân là nồi canh cải chua của Má. Sáng ra tắm nắng xong, mồ hôi đầy người. Má hít hà cái cổ, cái nách, cái đầu, cái nào cũng có mùi chua lè, thấy sướng như hít tinh dầu giảm stress trong spa. Hồi Má có bầu Hân, Má toàn thèm ăn cải chua, dì Điệp phải tự tay muối cải ở nhà mới đủ và kịp phục vụ nhu cầu cải chua cao độ của Má. Ăn 2 hủ cải tổng cộng 10kg của dì Điệp xong là cũng đến lúc đi sanh Hân. Ăn cải chua nhiều quá, giờ Hân ra mồ hôi có mùi cải chua luôn, hihi.

Hân là con Rùa con của Má. Mỗi lần buồn ngủ, mặt đần thối ra, nhìn già ơi là già, y như cụ Rùa. Má hư ghê lắm. Cứ Rùa ngà ngà sắp ngủ, nhìn 2 cái má phính phính, cái mắt to tròn chuẩn bị sụp mí là Má nổi cơn sân si thèm hun, thèm cắn con. Cưỡng không nổi, nhảy vào hun xệ cái má, nhai nhai cái cùi chỏ, cái mông..., con ngủ không được ré lên khóc. Khóc đó rồi cười đó. Con khoái Má dụi mặt vào má, vào bụng con. Bác Vận và dì Điệp căm Má lắm. Khổ cực lắm mới dỗ được con ngủ (con khó ngủ và gây ngủ khủng khiếp). Cuối cùng là bị Má phá hoại. Nhưng Má cũng biết điều lắm chứ bộ. Quậy xong là Má dỗ ngủ lại, mà dỗ cực nhanh. Con mê nhất là ngủ trong tay Má, nghe Má ư ư 2 bài hát quen thuộc: không ai yêu con bằng Mẹ (được sửa thành không ai yêu Hân bằng Mẹ) và ABCDFE.... Đang khóc, đang gây ngủ kiểu gì, cứ nghe 2 bài này (mà phải đúng giọng Má hát) là con mềm người ra lim dim đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Hân là cục bông gòn hồng của Má. Má hổng cố tình nhưng không biết sao đồ của Hân toàn là màu hồng thôi (màu phong thủy của Hân đó nha). Tới nỗi bác sĩ Jonathan của Hân cũng nhận ra sau 3 lần khám định kỳ. Bác sĩ hỏi Hân: sweetie, do you love pink? Tuần rồi đi mua đồ cho con, Má đã cố tình chuyển sang màu khác. Cuối cùng về đến nhà, chỉ có 1 đôi vớ vàng, 1 cái áo xanh còn lại là áo lạnh hồng, nón hồng, váy hồng... Hic, không hiểu nổi. Xưa giờ Má có thích màu hồng lắm đâu chứ. Từ lúc có con gái lại mê màu này. Mà Hân của Má mặc màu hồng là đẹp nhất (hihi, Má áp đặt quá đi, tại con hổng biết nói thôi, chứ biết đâu con thích màu khác hơn thì sao).

Hân là Trương Da Rùa của anh Hai Trương Da Heo. Hân là 'em bé của anh ơi'. Hân 'là bà già dữ quá'. Hân mở to mắt trong veo nhìn anh Hai nhảy nhót, cười ngô nghê ủng hộ. Hân đanh đá lấy tay xô anh Hai ra khỏi người. Hân nũng nịu ngồi dựa vào chân Hai phơi nắng. Anh Hai đành hanh dành đồ chơi với Hân. Cái nào hổng phải của Hân, Hân không chấp. Cái nào của Hân mà anh Hai nhận vơ là Hân lăn tới (bằng cách lật người qua lăn) cào cấu chụp cho bằng được. Anh Hai bực mình Hân cũng lắm, mà thương Hân cũng nhiều.

Hân đang mọc răng. À không, đã mọc 1 răng, nhưng chưa nhú lên cao. Còn một răng cũng bắt đầu trăng trắng dưới nướu. Hân ngứa răng, Hân bặm môi, Hân ngậm tay, Hân cắn dây nơ áo Má...Hân làm cái gì Má cũng thấy...ghét. Thương nhất là lúc Hân bặm môi, chỉ có lúc đó Hân mới giống con gái. Còn không, kể cả lúc Má cố tình 'đóng' đầm hồng cho Hân, mọi người vẫn hỏi: thằng em đẹp trai hơn thằng anh hén.

7 tháng, Hân đã được đi Sở thú rồi đó. Hân hổng hiểu gì hết. Nhưng Hân thích nhìn con voi ăn mía. 2 cái chân ngắn ngủn của Hân nhún nhảy lia lịa trên thanh sắt của hàng rào ngăn chuồng voi, miệng cười khanh khách khi thấy voi đưa vòi ra xin Ba khúc mía.

Má chờ ngày Hân biết đi, cà tích cà tác loạng choạng bước tới, mông ngúng nguẩy trong cái váy hồng... Rồi Má lại nổi cơn sân si, nhào tới cắn mông Hân 1 phát cho mà xem...Anh Hai hồi xưa từng là nạn nhân của Má mà.

Thursday, April 10, 2008

9 years...side by side



Tình cờ nhặt được bài thơ Đôi Dép của Nguyễn Trung Kiên 2 ngày trước. Toàn bộ bài thơ không phải là hay lắm nếu nói về mặt kỹ thuật. Nhưng có một vài khổ thơ đọc rất hay và đồng cảm. Ghi lại cho mọi người cùng xem, coi như là 1 entry mừng 'ta bên nhau 9 năm'.

Đôi Dép

..........

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

...........

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Nguyễn Trung Kiên



Tuesday, April 8, 2008

Make a choice?

Má đùa với con: 'con thương Ba hay thương Má hơn?'. Thật ra, Má không quan tâm đến câu trả lời lắm, đó chỉ là một câu nói nựng trong lúc đang ôm con dỗ ngủ thôi. Một câu nói vu vơ như bao nhiêu câu nói nhảm qua lại khác của Má con mình trước khi ngủ: Cá Heo con ai? Rùa con là em của ai? Cá Heo là gì của Rùa?.....

Dè đâu con nghĩ về câu hỏi một cách rất nghiêm túc. Con suy nghĩ rất lâu. Má tưởng đâu con đã ngủ rồi (lúc đó đã tắt đèn). Thình lình con ngồi dậy, dí mặt vào mặt mẹ thì thào: thương Ba thương Má, thương Ba Má luôn nha, nha, nha. Mỗi tiếng nha là 1 cái gật đầu giống như là năn nỉ Má chấp nhận câu trả lời của con.

Má sững sờ, thấy mắt mình ướt ướt. Má ghì đầu con vào ngực mình thì thào trả lại: ừ, Cá Heo ngoan, Cá Heo thương Ba, thương Má, thương em Hân bằng nhau luôn há. Má thương Cá Heo, thương em Hân, thương Ba bằng nhau luôn. Con cười sung sướng, lập lại: thương bằng nhau luôn. Rồi con lăn ra giường hát ư ử và...ngủ.

Má nằm trong bóng tối tự giận mình. Lẽ ra Má không nên hỏi con câu này. Má không nên đặt con trai bé bỏng, ngây thơ của Má vào một tình huống lựa chọn khó khăn như vậy. Lẽ ra Má phải hiểu trong lòng con Ba Má là 2 nữa bằng nhau, và con không thể thiếu 1 nữa nào cả.

Má xin lỗi con!

Monday, April 7, 2008

Bé tập tô...



Cá Heo xin trình làng một trong 2 tác phẩm nghệ thuật đầu tay.

Một vài lời chú thích để tránh gây hiểu lầm về tay nghề của tác giả. Con gà là do cô vẽ sẵn. Tác giả chỉ nhìn hình mẫu, tìm màu đúng và...quẹt màu lên.

Lần này thì may mắn là con gà có bộ lông vàng và cái mào đỏ theo đúng hình mẫu. Chứ tác phẩm trước thì 'đen toàn phần' từ lông đến mào đến cả cái background. Lúc Má lấy nó ra từ cuốn sổ liên lạc cô gửi về, nhờ dòng chú thích: Minh Trí - tô màu con gà, Má mới hiểu cái cục màu đen đen loằng ngoằng đó là cái gì

Nguệch ngoạc là thế mà Má yêu và quí mấy tác phẩm này lắm đó. Có cả 1 cái bìa hồ sơ để giữ lại hết những 'nguệch ngoạc đáng yêu' này. Hôm nọ Má buồn bác Vận hết mấy ngày vì bác đem bỏ thùng rác tác phẩm 'con gà đen' hay còn gọi là 'gà ác' của con. Lý do của bác nghe rất hợp lý: 3 cái giấy vụn cháu vẽ bậy giữ làm gì em. Huhuhu.... Bác đâu có hiểu là cái gì của tụi con cũng là tài sản quí của Má. Bác lạ lùng nhìn Má tẩn mẩn xếp mấy cái áo sơ sinh nhỏ xíu của Rùa và Cá Heo vào một cái hộp đẹp, Bác chẳng hiểu sao Má lại nâng niu 2 cái cuống rún của 2 anh em (bỏ vào chung 1 hộp để 2 anh em sau này thương yêu nhau), Bác ngơ ngác thấy Má chụp hình 2 đứa rặn ị.... Với Bác, lo cho ăn uống, ngủ nghê đầy đủ là đủ rồi. Cũng khó trách Bác. Nhưng Má vẫn tiếc ngẩn ngơ cái hình 'con gà đen'.

Sunday, April 6, 2008

Ca Heo..đủ thứ chuyện....

Cá Heo đi ăn đám cưới. Như mọi khi, khi MC bắt đầu cất tiếng là lập tức anh Hai co người lại, mặt bí xị: Mẹ ơi đi về, con sợ. Nhưng lần này nỗi sợ MC của anh Hai không kéo dài lâu nhờ 1 chi tiết mới. Nhà hàngnày độc đáo lắm, cô dâu chú rễ được đưa lên sân khấu bằng 1 cái thang cuốn (giống trong sân bay). CH khoái chí gọi đó là xe đẩy của cô dâu chú rể. Không biết có phải ấn tượng với cái 'xe đẩy' đó không mà tối về chàng nằm thỏ thẻ với bác Vận và Má: bác Vận đi đám cưới Cá Heo không. Mai bác đi đám cưới CH nha, có xe đẩy nè, có bong bóng nè, có bánh kem nè, đẹp lắm đó. Má tức cười quá, hỏi con: vậy ai là chú rể con? Cá Heo. Nghe cũng ok, Má hỏi tiếp: ai là cô dâu. Cá Heo . . Kỳ vậy, sao dâu rể gì cũng có 1 người à. Tối ngủ mớ lầm bầm trong mơ: xe đẩy chú rể. Bó tay.

Cá Heo đi học về, 1 anh trai 5 tuổi mới chuyển nhà từ HN vào ở Hưng Vượng 2, lục tục theo CH hỏi han: em ơi, em mua mũ bảo hiểm ở đâu thế, anh thích mũ của em lắm, mũ của anh ở HN rồi. Cá Heo vênh mặt lên: cô Trang mua đó, ở Sài Gòn. Anh hỏi tiếp: Sài Gòn ở đâu? Em trả lời: D4-6 Hưng Vượng 2, lầu 6. . Công nhận là kool thiệt. Sài Gòn hóa ra nhỏ xíu, nhét vừa vào nhà D4-6 của Cá Heo.

Một cô hàng xóm chỉ Hân hỏi Má: con thứ 2 của em đó hả, con gái hay con trai vậy? Cá Heo cười toe toét: con gái. Cô cười hỏi con: vậy con là con gì? Con hãnh diện trả lời: dạ con...heo. . Kool tập 2!

Cá Heo rất có năng khiếu làm phóng viên cho báo Con Vịt. Sáng đi học thấy đụng xe. Chiều về tất cả mọi người trong nhà (thậm chí là qua tới nhà Nội luôn) đều biết thông tin thế này: xe taxi vàng đụng chú xe máy, chú xe máy ngã xuống, nằm ở vệ đường, sợ lắm. Câu chuyện được chốt thêm 1 câu cuối để tăng thêm tính xác thực: Cá Heo đi học thấy đó. Và từ hôm đó trở đi, cứ ra đường thấy taxi vàng là CH ré lên: taxi vàng đụng chú xe máy, blah blah blah (toàn bộ câu chuyện được kể lại). Chủ hãng taxi vàng mà gặp CH chắc sợ lắm. Mà ở đâu ra chữ vệ đường, Má cũng không biết.

Cá Heo có vẻ có thiên hướng về các kỹ năng xã hội giống Má hơn là 'khoa học tự nhiên' giống Ba. Cá Heo có bộ số 1-9 bằng các khối gỗ (1 mặt là số, 3 mặt còn lại là hình thú). Má dạy CH: đây là số 1. CH lập lại rất miễn cưỡng: số 1. Nhưng lập tức ngay sau đó liếng thoắng xổ ra cả tràng: mẹ ơi số có màu gì đó, cục gỗ gì đó, cục gỗ làm bằng gì (bằng gỗ chứ bằng gì con, hihi), con gì sau lưng vậy, con voi làm gì đó....Blah blah blah...các câu hỏi kéo rất dài và không liên quan gì đến chủ đề học số ban đầu . Gút lại là sau này ngành Qualitative ở VN hy vọng có kẻ kế thừa rồi.

CH đi Sở Thú với Ba. Về chỉ ấn tượng mỗi con voi ăn mía và con hà mã tắm hồ. Còn Má thì ấn tượng câu nói này của CH: chú nước ngoài ẳm anh cho voi ăn mía. Má thử hỏi xem con biết nước ngoài là gì không, con tự tin trả lời: ông Tây đó. Má tâm phục khẩu phục, nhưng ngẩn ngơ một hồi hổng biết ở đâu ra vụ 'nước ngoài' và sao mà con có thể liên hệ 'ông Tây' với 'nước ngoài' được. Rút cuộc là thế này, hàng ngày dưới sân con gặp rất nhiều 'ông Tây' và 'Ấn Độ' (con phân biệt được 2 'dân tộc' này rất rõ). Hôm đó đứng cho voi ăn, con nghe 1 chú kế bên nói: coi ông nước ngoài bế con cho voi ăn mía kìa. Con nhìn qua thấy ông Tây và tự động liên hệ Tây = nước ngoài. À há, lại 1 tố chất của dân Qualitative nữa rồi. Nhà sắp có thêm 1 moderator nữa.

Nãy giờ là chuyện vui, còn đây là chuyện mà Má đang rất băn khoăn.

Cá Heo rất kỹ tính, nhất là về khoản mùi. CH rất ít khi chịu uống cùng ly với ai, trừ Má. Lý do là sợ mùi. Chẳng biết nên vui hay nên buồn với chuyện này. Má sợ CH giống Michael Jackson, chảnh kiểu đó thì Má thương cũng hổng nổi chứ đừng nói tới người ngoài. Hôm qua CH đang xem phim Mèo Chuột (niềm đam mê mới), Má lấy ly nước của CH, đùa với bé Rùa: Rùa thử hút nước của anh Hai Má xem. CH nhảy cái đùng từ trên salon xuống (mắt vẫn dán vào TV), miệng la bài hải: đừng uống, đừng uống, em uống có mùi của em, anh không uống được. Hổng biết vụ này có nên chấn chỉnh lại hông ta.

Sắp có 1 entry nữa với tựa đề: Hân Hân...đủ thứ chuyện....

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...