Sunday, July 10, 2011

Bức thư tình thứ nhất...thứ 2...thứ 3...và sẽ còn nhiều nữa...

Bức thư tình thứ nhất...

...là bức thư con trai viết vội bằng bút lông xanh trên tấm bảng nhỏ màu trắng gửi cho Mẹ cách đây chừng 1 tháng. Nội dung bức thứ không vui nhưng Mẹ thấy thú vị và trân trọng cách con bày tỏ quan điểm của mình.  Hôm đó bị Mẹ la suốt tối hết lỗi này tới lỗi kia, con có vẻ bức xúc.  Thật ra thì lỗi của con là rành rành ra đó rồi, nhưng hôm đó Mẹ mệt nên cách Mẹ rầy cũng căng thẳng hơn mọi ngày.  Trong lúc Mẹ ngồi thở dốc vì la con mệt quá (hic), con hí hoáy viết vào tấm bảng nhỏ, rồi đẩy qua cho Mẹ xem, vừa đẩy vừa khóc tức tưởi.  Nội dung thư là: But now I don't love you.  Mẹ hơi shocked.  Theo mo-tip lãng mạn trong những câu chuyện Mẹ và Con thì lá thư này quả là đáng để..hic hic hic.  Mẹ hít sâu, thở mạnh, rồi kêu con lại hỏi han, giải thích với con (nhưng không xuống nước).  Con xin lỗi.  Mẹ cũng hứa lần sau sẽ bình tĩnh hơn.  1 lúc sau con lại khều khều Mẹ và đưa cho Mẹ bức thư tình thứ 2, cũng với bảng trắng bút xanh: Minh Tri love mommy and also (viết là oso) Mommy love Minh Tri.  Văn phạm sai bét be, cả 2 chữ love đều không có 's'.  Mẹ định chụp lại bức thư đó, nhưng em Hân đã lỡ tay xóa đi mất rồi. Không sao, Mẹ đã chụp kỹ 2 bức thư nguệch ngoạc đầu đời con viết cho Mẹ bằng trí nhớ của mình.  Mãi mãi Mẹ sẽ không quên.  Mẹ thích sự ngọt ngào của bức thư tình thứ 2 nhưng Mẹ yêu sự thẳng thắn con bày tỏ trong bức thư tình số 1.  Mỗi lần giận con muốn nổi nóng với con, trong đầu Mẹ lại hiện ra 2 bức thư tình đó, Mẹ hít hơi cho thật bình tĩnh rồi mới rầy hay góp ý với con.

Chiều nay con lại muốn viết thư.  Con hỏi Mẹ con muốn viết thư cho Ba thì viết làm sao, gửi đi đâu, sao cho Ba đọc được.  Mẹ thích con viết thư tay, nhưng thật sự Mẹ muốn Ba nhận được thư ngay, muốn Ba có liền niềm vui được con trai gửi thư.  Thế là Mẹ mở mailbox yahoo của Mẹ lên và cho con sáng tác thư trên Ipad.  Con hỏi Mẹ, con viết gì giờ Mẹ.  Mẹ bảo tùy con, con thích sao cứ viết vậy.  Con hơi hồi hộp: lỡ con viết sai spelling thì sao.  Mẹ hứa sẽ chỉ lại cho con sau nhưng con viết sao thì Mẹ sẽ gửi cho Ba xem y vậy,cho nó thật.  Mẹ để 2 anh em và cái Ipad cùng ngồi với nhau trên giường.  Mẹ đi làm việc khác. 2 anh em bàn bạc gì đó (có cả tranh cãi, trong đó có 1 đoạn 'anh viết dùm Hân mà Hân phải đọc cho anh là Hân muốn viết gì chứ.  Sao anh biết viết dùm Hân được', haha).  Chắc chừng 10 phút sau, anh kêu: con xong rồi Mẹ, gửi sao đây Mẹ, ai đem cho Ba?  Mẹ tới nhìn vào Ipad và thấy vỏn vẹn 3 dòng thế này:

I love you.  At home I am good.  Are you well?

Gai Han (không phải là Gia Han nhé) love you too

Minh Tri

Ngoại trừ vài lỗi chính tả và văn phạm, bức thư được gõ chỉn chu sạch sẽ (yeah, gõ trên máy tính thì chắc chắn không bôi xóa nhiều bằng thư tay rồi).  Mẹ hỏi: con viết gì thêm không?  Con cười cười: con định viết nữa mà Hân làm con quên rồi.  Haha.

Mẹ thích quá, gửi đi cho Ba ngay.  Tối nay ngồi chat với Ba, Ba kể là Ba nhận được thư của con và Ba trả lời lại ngay, Mẹ check mail rồi in ra cho con đọc đi.  Ba có vẻ thích vụ này, Ba dặn Mẹ nói con viết thư cho Ba mỗi ngày, Ba hứa sẽ trả lời mỗi ngày luôn.  Thư của Ba cũng giống con, ngắn gọn mà dễ thương lắm.  Lúc Ba Mẹ chat với nhau con đã ngủ.  Con chưa được đọc thư của Ba.  Tôn trọng quyền riêng tư, Mẹ không copy lại mail của Ba trên blog này.  Để mai con đọc trước đã con trai nhé.

Con tham vọng lắm cơ.  Con nói với Mẹ để con học xong cuốn vần tiếng Việt con sẽ viết thư cho Ba Mẹ bằng tiếng Việt nữa.  Uh, tiếng gì cũng được con trai à, miễn là nó được viết bằng tấm lòng và tình yêu thương.

Friday, July 8, 2011

Mai em vào lớp 1 rồi...

Hồi nào Minh Trí nhỏ xíu xiu, Mẹ lo từng bữa ăn, theo dõi từng chút cân nặng, chiều cao... Giờ thì con đã tròn tuổi vào lớp 1.

Cuối tuần vừa rồi Ba Mẹ đi dự buổi lễ tốt nghiệp...mẫu giáo nhà trường tổ chức cho tụi con.  Tưởng là đi chơi thôi, vì 'mẫu giáo thì có gì quan trọng đâu mà tốt nghiệp'. Vậy mà lúc nhìn thấy con chững chạc bước lên sân khấu bắt tay cô chủ tịch HDQT của trường SIS để nhận bằng và vui vẻ đứng cùng bạn trang lứa chụp hình tốt nghiệp, Mẹ thấy cay cay sống mũi.  Con thật sự đã lớn.



Trước lễ tốt nghiệp, Mẹ được Cô Lindy là cô chủ nhiệm của con mời đến trường nghe con đọc sách.  Cứ nghĩ là con sẽ được giao một quyển truyện nào đó để đọc cho Mẹ và các phụ huynh khác nghe để biết được trình độ đọc vần của con tới đâu.  Nào ngờ, con chính là tác giả của mẫu truyện ngắn đó.  Cô cho các bạn tự sáng tác một mẫu truyện ngắn, đề tài liên quan đến truyện...kinh dị (vài tuần trước đó con có học về những nhân vật kinh dị huyền thoại như ma cà rồng, người sói, xác ướp...).  Tụi con chưa biết viết nhiều nên con tự nghĩ ra mẫu chuyện, đọc cho Cô nghe, Cô giúp con đánh máy lại và con tự cầm đọc cho phụ huynh nghe.  Câu chuyện của con rất buồn cười và đúng là hơi...kinh dị.  Nguyên văn là thế này:

Once upon a time, a vampire called Stef (không biết ở đâu ra cái tên này) lived in a dark, dark house.  One time he flew to Charlotte's house (Charlotte là 1 bạn gái cùng lớp), climbed in the window and sucked her blood (hic, ghê quá).  Luckily Charlotte didn't wake up (không hiểu là may mắn cho Charlotte hay cho Stef nữa).  Stef flew home, but he was still hungry.  He flew out of the window again and straight to my grandma's house (bắt đầu giống chuyện cô bé quàng khăn đỏ rồi nè).  When he got there, he saw grandma sleeping and he climbed in the window.  He looked at grandma's neck and he didn't feel hungry any more (haha, mấy cô bạn của Mẹ bảo chắc là tại thấy cái cổ của bà...dai nhách nên Stef no ngang luôn).  Lucky Grandma!  Stef flew home and went to bed.  THE END



Bạn đang giả làm Stef đó

Bạn tự vẽ minh họa cho câu chuyện của mình luôn
Mẹ chịu.  Chả hiểu sao Cô lại cho đề tài lạ thế này và càng không hiểu vì sao bạn nhỏ của Mẹ lại nghĩ ra được cái bạn Stef ma-cà-rồng ghê gớm kia.  Thấy bạn tự tin và có sáng tạo thì cũng vui vui.  Thế thôi.

Sắp kết thúc năm học mẫu giáo cuối cùng, Cô giáo tặng Minh Trí 2 tấm bằng khen.  Một tấm là 'Most Enthusiastic Singer' (Mẹ tự dịch là Ca Hát Máu Lửa, haha. Quả là có gien).  Một tấm là 'Always Being Honest'.  Cô tuyên dương với cả lớp và trước các phụ huynh khác là 'Minh Trí always tell the truth'.  Lúc chờ con lên nhận bằng khen, Mẹ cũng hơi thèm thuồng nhìn thấy các bạn khác nhận những bằng khen có vẻ học hàm học vị hơn, ví dụ 'Best In Science Understanding' hay là 'Most Progressed In Math' và cũng có thầm mong con cũng được nhận 1 cái giấy khen na ná như vậy.  Cuối cùng thì 2 cái giấy khen của con hổng có cái nào về toán, khoa học... hết.  Nhưng lời khen tặng 'luôn nói sự thật' Cô Lindy dành cho con thật sự làm Mẹ rất vui và hãnh diện.




Chiều nay Mẹ đi họp phụ huynh riêng với Cô.  Cô khen con tiến bộ rất nhiều trong các môn tập viết, tập đọc, bơi lội, khá nổi trội về toán ở học kỳ cuối.  Cô dặn Mẹ trong hè tập cho con đọc sách và viết nhật ký.  Cô cũng rất tâm lý, Cô gợi ý Mẹ cho con mỗi ngày viết một lá thư ngắn cho Ba.  Như vậy con sẽ thích thú tập viết hơn. Tuy nhiên, Cô có than phiền là con hơi ngại khó (dù 2 tháng của học kỳ cuối con có nỗ lực học hơn hẳn mấy học kỳ trước).  Thấy cái gì khó khó tí là con thối lui và 'trả giá' với Cô ngay.  Ở nhà mình mọi thứ có Mẹ, có dì Điệp chăm lo hết, Mẹ và dì cũng hơi cưng tụi con, có lẽ vì vậy mà con thiếu cái mà cô giáo gọi là 'persistence'/ tính kiên định.  Ba thì rất khó với con về tính cách này.  Sắp tới Ba vắng nhà thường xuyên, chắc Mẹ phải khó với con hơn một chút để giúp con kiên trì và có quyết tâm chinh phục cái khó nhiều hơn.

Còn đây là nhận xét của các bạn trong lớp dành cho con. Có vẻ như con rất được các bạn quí mến.  Đó cũng là một niềm vui của Mẹ.  Mẹ buồn cười nhất là có bạn nào không biết nhận xét là 'Minh Trí đẹp trai và...giỏi tiếng Việt, hihi'.



Chúc con trai của Ba Mẹ bước vào lớp 1 thật tự tin và vững vàng.  Mong con có ý chí cầu tiến và thích chinh phục cái khó nhiều hơn con trai nhé.

Tuesday, July 5, 2011

Hôm qua, hôm bữa, hồi nãy....


Những từ phân biệt mốc thời gian nói trên không đơn giản với HH chút nào.  Gần 4 tuổi nhưng tất cả những gì diễn ra trước 'bây giờ' đối với HH đều là...HÔM QUA.  Ngày hôm trước Mẹ dẫn đi chơi, về kể là hôm qua thì quá là hợp lý rồi còn gì.  Nhưng 5' trước vừa cãi nhau với anh Hai, Mẹ về tới nhà méc lại cũng vẫn là 'hôm qua, anh Hai la con'.  Ba dẫn đi khu vui chơi cũng lâu lâu rồi, sau đó tình cờ đi ngang lại nàng cũng bảo 'hôm qua Ba dẫn con đi chỗ này nè'.  Anh Hai thì đâu từ 3 tuổi đã không còn nhầm lẫn hôm qua, hôm bữa, hồi nãy nữa rồi.  Mẹ có hơi ngạc nhiên là sao HH chậm hơn anh Hai về khoản này nhưng cũng không lo lắng lắm.  Mỗi lần H sai thì mẹ sửa lại dùm, Mẹ nghĩ mãi rồi HH cũng phải quen và sẽ nói đúng thôi.

Anh Hai không bình tĩnh như Mẹ.  Không hiểu vì sao anh rất bực bội với việc HH dùng từ 'hôm qua' cho tất cả những việc đã xảy ra.  Mỗi lần H nói sai là anh lại càm ràm: hôm qua, hôm qua hoài.  Giọng anh bực bội, mặt anh nhăn nhó.  HH có vẻ cũng biết là anh không thích mình nói từ 'hôm qua'.  Mỗi lần nói 'hôm qua' HH đều nhìn nhìn anh, chờ xem anh có phản ứng gì không.  Có lần bị bắt rát quá, HH buộc miệng kể gì đó mà dùng chữ 'hôm qua', nói xong HH vội hỏi lại: hôm qua đúng không anh Hai?  Sau đó thể nào cũng bị nghe rầy rà gì đó.  Mẹ giải thích với anh Hai vài lần rồi cũng bỏ lơ, kệ 2 anh em tự giải quyết với nhau.  

Vài 3 tuần trôi qua chả nghe anh càm ràm đá động gì về vụ hôm qua của HH nên Mẹ cũng quên mất.  Mẹ không ngờ là anh tập trung đào tạo và xóa mù lạm-dụng-từ-'hôm-qua' cho H. Không biết dạy dỗ nhau trong bao lâu rồi, Chủ Nhật vừa rồi anh 'tổ chức' báo cáo kết quả thực nghiệm cho Ba Mẹ nghe.  Đang đi trên xe từ nhà Nội về, 2 anh em nói gì đó, Mẹ không để ý.  Tự dưng thấy anh khều khều, vừa khều anh vừa bảo HH: nói lại Mẹ nghe đi.  HH lí nhí cái gì đó mà Mẹ nghe loáng thoáng là có từ 'hôm bữa'.  Chưa kịp hiểu thì anh đã giải thích: em không nói hôm qua nữa đâu Mẹ. Sau đó anh hỏi HH: con gấu này bác Năm cho H hồi nào.  HH trả lời: hồi nãy (đúng là bác Năm mới cho HH 1 con Pooh chừng vài tiếng trước đó).  Anh hỏi lại: phải hồi nãy hông, hay H nói hôm qua đi (thầy giáo này cũng 'ác' lắm nha, gài bẫy học sinh nữa chứ).  HH tự tin trả lời: hồi nãy, đâu phải hôm qua đâu anh Hai, hồi nãy ở nhà bà Nội đó.  Anh hỏi tiếp: mình đi concert dancing hồi nào vậy Hân?  Hân nói: hôm qua H múa con ếch nè (chính xác!).  Anh gật gù.  Im lăng 1 lúc, anh lại hỏi: H nhớ mình đi Long Hải lúc nào hông?  Hôm qua hả?  H lại tự tin trả lời: hôm bữa đi Long Hải với công ty Mẹ phải hông anh Hai?  Từ khi nghe hỏi về con gấu là Ba Mẹ đã tập trung nghe, nhưng vờ như không để ý (2 Ba Mẹ ngồi ghế trước cứ nhìn nhau cười cười).  Tới lúc H trả lời 'hôm bữa đi LH' thì Mẹ thích quá rồi.  Mẹ khen HH, rồi Mẹ quay 'nịnh' anh Hai: con dạy cho em đó hả, sao con hay vậy.  Anh cười cười ra vẻ rất đạo mạo, nhìn đáng yêu lắm.

Mẹ hỏi anh Hai: làm sao con biết được cái nào là hôm qua, hôm bữa hay hồi nãy.  Anh gãi gãi đầu: con không biết nói đâu.  Mẹ khuyến khích: thì con nói thử đi, Mẹ thấy con dạy em giỏi quá.  Anh chàng ngập ngừng: hôm qua là...hôm qua (ak), hồi nãy hổng phải là hôm qua (ak ak), hôm bữa là...lâu hơn hôm qua (phew, cái này nghe hợp lý nhất).

Nghĩ cũng hay, anh định nghĩa còn không xong thế nào là 'hôm qua' vậy mà vẫn đào tạo em sử dụng các mốc thời gian trước-hôm-nay-và-bây-giờ quá chuẩn.  Mẹ đang giao cho anh thêm công tác mới, dạy cho em không nói ngọng chữ 'đ' nữa.  Thỉnh thoảng em hay nói 'ở đây' thành 'ở tây'.  Anh được giao nhiệm vụ thì thích lắm.   Tuy nhiên, anh cũng rất khôn.  Anh biết là Mẹ hơi ẩn ý móc lò anh vì anh vẫn hay nói ngọng 'đi ra' thành 'đi da'.  Anh thú nhận: con nói chữ 'ra' chưa được, giống em nói 'ở tây' đó Mẹ ơi. 

Để xem bao lâu nữa thì 2 anh em xóa mù 'ra/ da' và 'đây/ tây' cho nhau được đây.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...