Tuesday, November 25, 2008

Mệt quá thân ta này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi...



Mấy hôm nay làm nhóm với rất nhiều người già về tuổi già và bệnh tật. Tâm trạng tự dưng cũng u ám theo, cảm xúc cứ dồn ứ lại. Nhiều lúc đang ngồi nghe nhóm, tự dưng muốn khóc (cái này là thật chứ không phải ăn theo cái phim truyền hình...nhảm Bỗng Dưng Muốn Khóc nọ đâu).

...Tự kỷ ám thị. Sao thấy mình cũng có nhiều dấu hiệu, triệu chứng của bệnh...già, nhất là tiểu đường.

...Mặc niệm. Nhớ Mẹ. Và hiểu Mẹ hơn. Chính xác có nhiều insights về Mẹ và những ngày cuối của Mẹ hơn. Đã từng nổi cáu với Mẹ mỗi khi Mẹ than thở (chắc là Mẹ có linh cảm gì đó dù lúc đó Mẹ vẫn rất khỏe): nhiều lúc mệt quá Mẹ nghĩ nếu có bệnh gì thì cho Mẹ chết nhanh khỏi phiền con cái. Lúc đó mình bực lắm nha. Thứ nhất là chưa thấy bệnh gì mà đã bi quan, thứ 2 Mẹ lo cho con cái cả đời thì tới lúc bệnh họan con cái phải lo lại thôi, có gì đâu mà làm phiền. Thì ra, cái cảm giác làm phiền đó là của chung các bà mẹ. Các cô, dì mình nói chuyện hôm nay cũng thế. Phụ nữ Việt Nam quen với cảm giác mình là chỗ dựa, là người chăm sóc cho con cái, gia đình. Họ chịu không nổi cảm giác rồi đây mình sẽ là người phụ thuộc, mình sẽ làm phiền con cái. Thương thiệt là thương. Thương nhất và làm mình muốn khóc nhất là tâm trạng 'sợ bỏ con bỏ cháu lại. Mình chết không ai lo cho con mình, không ai nấu ăn cho ụi nó, không ai giữ con cho tụi nó'

...Thấy quí sức khỏe hơn. Giữ sức khỏe không phải cho mình mà cho niềm vui, hạnh phúc chung của cả gia đình.

...Sợ già. Không phải sợ xấu hay sợ chết. Mà sợ cảm giác bi quan yếm thế đến cùng với tuổi già.

Cuối tuần chắc đi khám tổng quát thôi. Dạo này cứ tới chiều là người ớn lạnh, mệt mỏi...

Saturday, November 22, 2008

Teen của 12 năm nữa



Còn những 12 năm HH mới đủ tuổi teen. Nhưng mấy pose hình gần đây của HH nhìn cũng ra dáng teen lắm rồi nha.

'Teen' đi chưa vững mà đã quần lửng áo 2 dây đi chơi bowling rồi nà. Banh nặng quá thì ta ngồi ta quăng, cũng hào hứng lắm chứ bộ.

Photobucket Photobucket

'Teen' hóng chuyện vào tận nhà bếp đây. 12 năm sau bảo đảm tướng ngồi 'gia bảo' này vẫn không đổi (nhìn M của 'teen' đi, '35 năm vẫn ngồi y như thế'). Phải công nhận là nhìn từ sau lưng, HH lớn không ngờ. Dì của HH bảo là HH hết tuổi được gọi là baby rồi.

Photobucket
Photobucket

'Teen' cũng scooter riêng như ai nhé, mà phải chơi hàng độc kia. Đố anh chị 'teen' nào dám chơi chiếc scooter sư tử này giống HH. Thậm chí 'teen' của 12 năm sau còn biết tự sửa xe nữa kia (mặc dù xe chưa hư). 'Teen' rất cool, không sửa được xe thì...đứng luôn giữa đường...ăn bánh, dáng điệu rất mệt mỏi, mở luôn nút áo cổ, ngang tàng chưa nào?

Photobucket Photobucket Photobucket

Xin trân trọng thông báo cho bà con gần xa được rõ. Bạn 'teen' HH (forteen hẳn hòi nhé, mà là 14 month, hehe) đã có thể đi vòng vòng trong nhà tự mình được rồi, chừng 5-7 bước thì bạn ngồi thụp xuống nghỉ mệt. Tướng đi xiêu vẹo như người say rượu nhưng bạn rất tự hào, vừa đi vừa kêu M, M để được M vỗ tay khen. 2 anh em của bạn í thậm chí nắm tay nhau đi bộ, không cần người lớn dẫn nữa đâu. Anh Hai dắt em đi rất 'siêu', biết đi chậm chậm chờ em nữa. Hình ảnh anh em thong dong đi dạo sẽ được update sau.

Thursday, November 20, 2008

Tôn Sư Trọng Đạo

Hôm qua là 20/11.

Chiều M đến trường đón CH và mang theo quà để CH tặng các Cô. Hai mẹ con đã thực tập ở nhà những câu chúc CH dành cho Cô. Cuối cùng thì con trai chỉ lí nhí được mỗi 1 câu: con chúc mừng cô ngày... (quên mất ngày gì, đứng cười trừ).

M đưa CH về lớp cũ tặng quà cho Cô Đ và Cô N. M rất biết ơn 2 cô giáo này vì cô rất cực với CH khi CH mới chập chững đi học. 2 cô là người chỉ dạy cho con những kỹ năng mà ở nhà M dạy hòai không đuợc: tự cầm bình bú, tự đi toilet.... M quí 2 cô lắm. Khi CH lí nhí câu chúc 3 chấm lửng kia, 2 cô sững sờ nói 1 câu làm M cũng sững sờ theo: Chị ơi, tụi em ngại quá, tụi em không dám nhận, tụi em đâu còn dạy lớp bé Trí đâu chị. Cô N còn nghĩ xa hơn nữa: Bé Hân chưa vào học với tụi em mà chị.

M buồn. M thương mấy cô của CH và tất cả các thầy cô giáo khác. Và M giận, mà không rõ là giận cái gì. M giải thích với cô (giọng hơi nghẹn): 2 cô đã giúp cho CH tự lập đuợc như ngày hôm nay, Mẹ và CH nhớ ơn 2 cô lắm. Thế là cả phụ huynh lẫn cô giáo đều đứng rưng rưng. M đang nghĩ về bà Ngọai của CH lúc đó. Bà Ngọai cũng là 1 cô giáo mà.

20/11, trong mắt cả phụ huynh và các thầy cô, thì ra chỉ là ngày để phụ huynh làm đẹp lòng (là M tránh dùng chữ lấy lòng đấy chứ) thầy cô giáo đang dạy con mình. Chữ nhớ ơn dường như không còn tồn tại nữa. Mọi thứ thực tế và rạch ròi tới đau lòng. Các thầy cô cũ không (dám) chờ đợi học trò cũ và phụ huynh của các em nhớ tới mình.

M chợt nhớ tờ 10,000 nhàu nát 1 cậu bé học sinh cũ của bà Ngọai CH đã đặt lên dĩa phúng điếu vào ngày đám tang bà, sau khi vừa khóc vừa sụp lạy. Cậu bé (khi đó khỏang 15 tuổi) vừa lấy tay quẹt nước mắt vừa nói: chị T, em không có tiền, em không bao giờ quên cô dạy em miễn phí vì nhà em nghèo, em cúng cô 10,000, chị mua nhang dùm em, em nghỉ học rồi, em đi học sửa xe, nhưng cô vẫn dạy miễn phí cho em em đó (sau đó hỏi lại bà 6, M mới biết là 3 anh em cậu bé đó đã học miễn phí với Ngọai trong gần 3 năm, tới tận ngày Ngọai nằm xuống). Mãi sau này, M nghe người bán báo trước nhà kể lại, dù ông Ngọai và M đã dọn đi, cậu bé (M còn nhớ rõ là tên Tuấn) vẫn thỉnh thỏang ghé hy vọng nhà có mở cửa để vào thắp nhang cho bà Ngọai.

Giá mà có nhiều hơn những cậu học trò (và phụ huynh) như thế để ngày 20/11 thật sự là một ngày 'tri ân', chứ không phải là ngày cha mẹ tất bật 'đi trả nợ thầy cô' (cụm từ này nghe xót xa quá, nhất là khi M cũng từng có 1 người Mẹ là nhà giáo).

Monday, November 17, 2008

Quality Of Life



Cm t này hc t bác G., 1 người sếp cũ. Ln đu biết ti nó là khi viết report chung vi G. trong 1 d án thuc tây. Mình phân tích rng bnh nhân ung thuc với động cơ lớn nhất là khi bnh để h và gia đình không phi 'suffer'/ chu đng, t nhng đau đn th xác đến vic thc đêm chăm sóc lo lng cho nhau, t tin bc đến thi gian... Bác G. bo đ nhưng chưa hay. Tt c nhng điu mình nói ch túm trong 1 ch thôi là đ ý: Quality Of Life (chất lượng cuộc sống). Mình kết cm t này vô cùng và đã dùng nó khá nhiu trong công vic.

3 ngày nay thấy mình hay nghĩ v cm t này, với những ứng dụng trong thc tế cuc sng hàng ngày. Ng ngàng thy cụm từ này và tất cả những ý nghĩa đen và bóng của nó chật vật lắm mới tìm được chỗ tồn tại trong cuộc sống bây giờ.

Nói riêng về chuyện giao thông, đường sá thôi cũng đủ thấy quality of life là 1 cái gì đó rất xa vời. Chuyện đường sá, giao thông rõ ràng là đề tài nóng bỏng (và bế tắc) hiện tại. 4-5 ngày liên tục ngày nào cũng mất 1 tiếng đi làm, 1 tiếng rưỡi về nhà, trên 1 đọan đường lý ra chỉ mất chừng 30 phút cho 1 chặng. Ấm ức như bị móc túi. Thời gian vốn đã ít ỏi còn bị tiêu xài phung phí 1 cách rất vô lý. Giá mà đừng mất thêm 30-45 phút/ chặng thì ta đã có thêm 1-1.5 hour 1 ngày cho con hay cho những việc cá nhân mà hiện giờ đang trầy trật chèn nhét thời gian để làm, thể dục nà, skin care nà, shopping nà, ngồi quán với bạn bè nà hay đơn giản là 'luyện' sách/ tạp chí. Phải làm được những việc đó thì ta nói vui biết bao nhiêu mà kể. Mà ta vui tức là ta đang được hưởng cái-gọi-là-quality-of-life rồi. Đó là chưa nói tới chuyện sức khỏe sẽ tốt hơn vì không hít bụi, hít khói, không bị stress vì bực bội, không phải tốn công tốn sức (và cả thể diện) xin lỗi người này người kia khi lỡ tới trễ.

Mình ngồi xe có người chở mà còn thấy giận, thấy buồn, thấy tiếc cho cái-gọi-là-chất-lượng-sống. Thương cô bạn đồng nghiệp nhà gần khu triều cường, chạy xe trong trời khô ráo mà về tới nhà thì nước đã ướt tới thắt lưng. Thương 1 bà bầu bụng chửa vượt mặt (theo kinh nghiệm bản thân thì gần ngày sanh lắm rồi) đang cố gắng chỏi chân giữ thăng bằng cho mình và xe trong dòng người và xe đông đúc, ngột ngạt. Thương, à không, chính xác là run sợ dùm, người đang nằm trong chiếc xe cứu thương đi ngượ chiều với xe mình, kẹt cứng giữa dòng xe cộ chật như nêm. Qua kính xe, mặt bác sĩ, y tá căng thẳng. Không biết người bên trong bị gì nhưng tự dưng có cảm giác mạng sống của họ đang được đếm từng giây theo những giọt dịch truyền từ cái chai treo sát cửa sổ xe. 30 phút xe mình nhích được không tới 5m. Mặc cho tiếng còi emergency rú liên tục, chiếc xe cứu thương đó cũng chẳng nhích hơn được xe mình tí nào. Chạnh lòng nghĩ nếu mình hay người thân mình trong hòan cảnh đó như thế nào nhỉ. Lúc bé Hân khỏang 19 ngày tuổi, mình cũng từng ngồi trên chiếc xe đó đưa con đi chụp CT bên ND2. Tình trạng của con không nguy kịch, mạng sống không tính từ giây mà mình còn cảm nhận được cái khẩn thiết, căng thẳng của bác sĩ, y tá và tài xế xe cấp cứu. Ngồi chung trên buồng lái với anh tài xế mình cũng run, cũng hỏang hồn trước 1 vài dấu hiệu kẹt xe m
ặc dù anh liên tục trấn an: xe mình được ưu tiên mà chị. Kẹt như vậy thì ưu tiên gì nỗi, người ta muốn nhường cũng có nhích ra được chỗ trống nào mà nhường đâu.

Ôi, quality of life (và, xin lỗi, quality of death khi nghĩ đến trường hợp của chiếc xe cứu thương kể trên).

Vậy đó, mức sống (living standard) không hề bảo đảm đuợc chất lượng sống (quality of life), đúng không? Người giàu, người nghèo gì cũng cùng nhau đau khổ, bực bội trong cái cảnh tắc đuờng đó thôi. Đổ lỗi cho cái gì bây giờ? Phải có cái gì để đổ lỗi cho đỡ bực chứ. Trút bớt được cái bực cũng phần nào đó cứu vãn được ‘quality of life’ mà. Biết nên đổ lỗi cho cái gì rồi, mà hổng tiện nói ra. Tai vách mạch rừng.

Ngòai kia đang mưa to kìa. Hứa hẹn ngập đường, nước lụt. Hứa hẹn kẹt xe. Và cái-gọi-là-quality-of-life vẫn mãi xa...

Sunday, November 16, 2008

Vũng Tàu, mùa bão về...



Entry title và entry avatar có vẻ không khớp lắm hỉ? Thật ra 2 thứ này có mối liên hệ lớn lắm đó. 2 ông bà cụ - happy old couple - trong hình là 'lý do của buổi lễ hôm nay', ủa lộn của cái trip đi Vũng Tàu ngay mùa bão cuối tuần rồi. Gần cả năm rồi Ông Bà Nội chưa đi đâu chơi hết, sẵn dịp Ba CH&HH nghỉ phép, M CH&HH dù đã nghỉ phép cả tuần trước đó, vẫn sân si vào xin lấy thêm 1 ngày phép nữa và cả nhà xuống tàu cánh ngầm thẳng tiến Vũng Tàu. Mà công nhận nghen, M Ti chụp hình ông cụ bà cụ nhìn lãng mạn và hạnh phúc dễ sợ.

3 ngày nghỉ thiệt là vui. Ông Bà Nội vui, các bác và anh chị em họ của CH&HH vui, 2 anh em CH&HH thì vui khỏi nói luôn (lát nữa nhìn hình là biết à), BM CH&HH rất vui, B CH&HH hết stress rùi. M CH&HH chỉ buồn có 1 chuyện thôi, đi biển xong về da đen thui rồi.

Trước khi đi, M đang sọan đồ thì anh Hai ngẫu hứng lấy cái áo của bộ đồ ngủ M định mang theo cho mặc chụp lên đầu làm nón bà già:

Photobucket Photobucket

CH thích đi tàu cánh ngầm lắm. Không sợ đâu. Ngồi trong tàu CH líu lo hỏi hết cái này tới cái kia. Sau đó con ngủ gục trong lòng B. Lúc tàu đến bến, con thức dậy và nói với M: con ngủ mơ thấy chú lái tàu, hihi. Hình đi tàu của CH nằm bên máy chụp hình của Ba rồi, bữa khác M sẽ post lên sau). Em HH còn nhỏ nên chưa phân biệt tàu hay xe gì hết. Lên tàu em cứ rúc vào lòng M mà ngủ thôi.

Em HH đang sụt sịt mũi, ho nữa. Nhưng đi biển về thì em lại khỏe rồi. Ra biển trời không bão bùng như dự đóan nhưng cũng hơi gió và lạnh lạnh chút vào buổi sáng. M em dắt em ra phơi nắng nhưng nắng thì ít mà gió thì nhiều, thế là em cứ mặc nguyên bộ đồ bông len ấm áp em ngồi ghế...trốn gió. Nhìn em phè phởn nà:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Hai anh em làm hề với nhau đây. Anh cương quyết năn nỉ M: Mẹ chụp hình con núp sau lưng em HH đi. Nhất quyết không chường mặt ra, miệng thì cứ bai bải: M chụp con chưa, chụp chưa, chụp lưng con nha. Dụ dỗ dữ lắm mới chịu đưa mặt ra cho chụp. Không hài lòng nên mặt cứ kênh kênh nhìn rất bùn cuời. Em HH thì khỏi dụ, kêu tên em là em nhìn thẳng ống kính, tóet miệng cười ngay:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Anh Hai rất khó tính. Em lục túi của M. Anh không hài lòng, nhìn anh cau có là biết anh bực lắm rồi đó, nhưng Hai thấy ống kiếng M chỉa ngay Hai, Hai hơi ngượng nên cười giả lả:

Photobucket Photobucket Photobucket

Em HH dạn lắm, em theo BM xuống biển, nghịch nứoc, nhảy sóng cười hắc hắc. Em có nhiều hình nhảy sóng xinh lắm nhưng M chụp không kịp. Có 1 tấm chụp chung với BM thôi thì em lại lấy tay che mặt vì chói mắt và vì giận M không chịu bế em. Em ra biển cũng sexy lắm nghen:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Còn anh Hai thì vẫn sợ biển như xưa. Lần này thì anh khá hơn tí. Anh đã mon men ra mấy bờ đá đứng nhìn xuống biển nhưng chân vẫn cương quyết không chạm cát. Năn nỉ anh ra biển, anh trả lời: biển chọc con, con sợ. Anh không ưa tất cả những gì liên quan đến biển. Chị họ của anh, anh thích lắm, nhưng anh cương quyết không ngồi gần chụp hình vì chị mới dưới biển lên có 'mùi của biển' (ặc ặc). Anh bắt chị ngồi cách xa ra chút, chị thừa cơ lấy tay vịn đại, M chụp kịp nếu không khỏang cách giữa 2 ta sẽ xa vời vợi. Hình anh chụp trước biển nhìn tươi lắm. Nhưng thật ra từ chỗ anh đứng tới cái 'background' biển đó cách xa cả chục mét.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Hình ảnh đối lập của em Hân đây. Lúc tươi thì yêu ơi là yêu, lúc xụ mặt thì...nhìn vẫn yêu như thường (con của mẹ cháu nên mẹ cháu thiên vị chút mà):

Photobucket Photobucket

BM nói với nhau từ lúc có tụi con đi chơi với nhau khác hẳn lúc còn son (ủa, mà hổng khác sao được, 2 người với 4 người, thậm chí là 5 nếu tính thêm nanny, thì đương nhiên là khác rồi). Muốn đi dạo với nhau cũng phải canh tụi con ngủ kỹ, gửi cho nanny rồi trốn đi chừng 45 phút. Nhưng mà đi chơi với tụi con có cái vui riêng, so với BM đi đánh lẻ một mình. Nhìn tụi con thỏai mái và thích thú, BM thấy khỏe hẳn.

À, còn 1 chuyện khôi hài về cái tính nhát gan của anh Hai. Em HH lên thú nhún, ngồi lắc lư, anh Hai đứng dưới thòm thèm nhưng cương quyết không lên vì sợ...'nó nhún ghê lắm' (thú nhún mà hổng nhún sao được). Dòm 1 hồi anh tuyên bố xanh dờn: thôi, anh Hai chịu thua em rồi, anh nhát lắm. Cùn dễ sợ chưa. Tuyên bố vậy để khỏi ai nói ra nói vào gì nữa hết.

Monday, November 10, 2008

Still in vacation mood



Mèng ơi, tình hình là tui vẫn còn mơ màng, bàng hòang...trong tâm trạng vacation. Đầu óc vẫn trong trạng thái standby, nghỉ ngơi... Ngồi viết cái discussion guidelines chậm rì rì, cứ loay hoay nhìn trái, nhìn phải. Bực quá, quyết định tự cho mình 15 phút...nghỉ phép (nghe là biết còn ghiền phép dữ lắm rồi).

Hình avatar, biết ai hông? Tui đó. Tui của đúng 13 năm dìa trước đó. Mới chân ướt chân ráo đi làm lần đầu tiên được quăng ra HN đi công tác. Tháng 10 mùa thu HN. Người chụp hình cho tui là thầy của tui ở 1 lớp marketing ngọai khóa, cũng là người đã dẫn dắt tui đến với nghề này.

Cuối tuần rồi dọn dẹp nhà cửa, nhặt được tấm hình này, tui xém té ghế vì...buồn. 13 năm, sao mà khác dữ vậy trời. Mặc dù xưa ta hổng phải là sắc nước hương trời gì cho cam nhưng so với bây giờ thì....

Ngẫm nghĩ lại... thôi hổng thèm buồn nữa (lỡ buồn nó còn già nhanh hơn thì chết). 13 năm đâu phải là ngắn. Đá còn mòn nữa huống hồ là...tui. Với lại, mất cái này mà được bao cái khác, thôi thì...qui luật thời gian là vậy. Mất chút long lanh trong mắt, chút hồng hồng trên má... , bù lại tui có niềm vui với 2 đứa con mà tui yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này (tụi nó đang mắt long lanh, má hồng hồng dùm Mẹ tụi nó đó), 1 người bạn đời khá tâm đầu ý hợp (người bạn lớn và thân nhất của tui mà). Câu tự an ủi này nghe có gượng ép lắm hông ta?

Bữa nào quởn quởn đi chụp hình studio U40, để 13 năm nữa lại có cái mà...buồn.

Viết xong cái entry này, tâm trạng trì trệ hẳn. Sếp ơi, em đóng máy về sớm chút đây.

Saturday, November 8, 2008

Chuyện cổ tích của Cá Heo



Cá Heo rất thích nghe M đọc truyện và kể chuyện. 2 câu chuyện mà CH thích nghe nhất là 'Cô Bé Quàng Khăn Đỏ' và '2 Chú Dê Đi Trên 1 Cái Cầu'. Ngày nào CH cũng yêu cầu M kể 2 câu chuyện này trước khi đi ngủ. Chuyện CBQKĐ thì M tuân theo nguyên bản, nhưng chuyện 2CĐT1CC thì M hay sửa đổi theo những sự việc vừa xảy ra trong ngày với CH. Ví dụ CH mới có xe mới thì câu chuyện sẽ được sửa thành: bạn dê trắng Minh Trí xin bạn dê đen Atiso nhường đường qua trước để về chơi xe mới với ông Ngọai...

Hình như nghe M cải biên riết rồi CH cũng bị 'nhiễm'. Hôm nay ngủ trưa dậy, CH rủ rê M: con kể chuyện M nghe nha. OK. Con đề nghị: con kể chuyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ...Màu Tím M nghe nha. Màu tím đang là màu yêu thích của CH khỏang mấy tháng nay. Mặc cho M cười lăn lộn giải thích hết lời là đỏ là đỏ, tím là tím, không thể có cái vụ khăn đỏ...màu tím được, con vẫn cương quyết giữ cái tựa...lọan sắc đó. Thôi cũng được, M tạm chấp nhận cho 'diễn viên' lên sân khấu kể chuyện. Và chuyện được kể thế này:

Ngày xửa ngày xưa, trong 1 khu rừng nọ, có 1 cô bé quàng khăn đỏ...màu tím. Có 1 con chó sói là 1 bà cụ (ặc ặc, nguyên 1 đọan chó sói ăn thịt bà Ngọai và cô bé QKD gặp chó sói giả danh bà Ngọai được túm gọn thành có 1 câu này thôi đó). Con sói ăn thịt bà cụ và cô bé QKD, miệng bà to để ăn cháu cho dễ hơn. May quá, bác thợ săn đi ngang qua, bắn con sói 1 cái 'chíu', con sói lăn ra, bác thợ săn mổ bụng sói, nhét đá vào, đáng đời tên gian ác. . Hết chuyện rồi đó. Cái vụ bắn cái chíu và 'đáng đời tên gian ác' là ghép từ chuyện bạn Susu nằm mơ thấy bắn nhau với cao bồi.

Đợi cho M dừng lại lấy hơi vì cười ngất cười ngư chảy cả nước mắt với chuyện CBQKD, con gạ gẫm: M kể chuyện 2 con dê đi. OK. Mẹ kể đại để là dê trắng là Cá Heo, dê đen là Atiso, dê trắng CH xin đi qua cầu trước để về kể chuyện CBQKD...màu tím cho M nghe (đọan này M vừa kể vừa cười híc híc), vân vân và vân vân. Đến đọan cây cầu sắp gãy, con đột ngột lên tiếng: khoan M ơi, cầu không có gãy, 2 bạn nắm tay nhau qua cầu về nhà chung mà. Mẹ...., nhưng phải công nhận là kết thúc này của con...nhân bản và có tính đòan kết cao hơn nguyên bản. Được thôi, M đồng ý cải biên theo ý con: cuối cùng 2 bạn cùng quay lại đi 1 hướng, 2 bạn nắm tay nhau qua cầu về nhà D4-6 ăn patê tôm M T làm. Con gật đầu lia lịa: đúng rồi, đúng rồi, hôm bữa con và bạn A đi qua cầu đâu có gãy cầu, rớt cầu, M nhớ hông?. M lại thêm 1 phen . Sau đó M mới nhớ ra là 2 tuần trước con và bạn A, bạn Bill đi chơi công viên, có nắm tay nhau qua cầu và đúng là cầu đâu có bị...gãy. Hihi, M cứ tưởng con trai sửa lại câu chuyện là vì con muốn hòa thuận với bạn, hóa ra là hổng phải, con chỉ muốn câu chuyện giống đời thường của tụi con thôi. M...bé cái lầm.

Chơi với con nít đúng là có nhiều cái hay. Nhiều bài học bất ngờ. Người lớn cứ thích phức tạp hóa vấn đề, còn con nít thì chuyện càng đơn giản càng tốt. Chuyện của con chỉ cần đơn giản phản ánh cuộc đời thật của con là được, chẳng cần bài học kinh nghiệm gì lớn lao hết

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...