Friday, March 21, 2008

Not just a house, it's our home!



Gia đình mình dọn về khu phố này vậy là được hơn 4 năm rồi. Sau 4 năm, khu phố cũng đã có nhiều chỗ xuống cấp. Và so với những khu phố mới mọc lên gần đây ở khu đô thị này, khu phố của mình giờ đã là một trong những khu phố 'bình dân' nhất (nhưng nếu bây giờ biểu Ba Má làm lại từ đầu thì chắc Ba Má không đủ tiền mua lại căn hộ này theo cái giá thị trường điên khùng hiện nay). Nhiều người hàng xóm của mình đã lục tục dọn sang những khu phố cao cấp hơn. Rất nhiều bạn bè của Ba Má đã quan tâm, thúc giục Ba Má: sao không dọn đi, khu đó bây giờ bình dân lắm, bèo nhất PMH rồi.

Thứ nhất, Ba Má là những người không thích di chuyển, Ba Má tin vào câu nói 'có an cư mới lạc nghiệp được'. 9 năm về sống với nhau, Ba Má đã 4 lần dọn nhà. Ở lâu nhất là thời gian ở cùng nhà với bà Ngoại, ngắn nhất là ở căn hộ bé xíu Lạc Long Quân, vốn liếng đầu đời của Ba Má. Nên 4 năm ở đây là thời gian Ba Má thấy bình yên, ổn định nhất. Với lại, có được căn hộ thế này đã là niềm hạnh phúc vô bờ của Ba Má (cả về giá trị vật chất lẫn tinh thần). Tới ngày bà Ngoại tụi con nhắm mắt xuôi tay, bà vẫn chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc 'sở hữu căn nhà của mình'.

Nhưng thật ra, tất cả những lý do trên đều là những lý do bề mặt. Nhiều lần, Ba Má cũng bàn với nhau chuyện dọn nhà, nhưng lần nào cũng chính Má là người bàn ra. Đơn giản lắm, Má yêu khu phố này, Má yêu căn hộ của mình (căn hộ mà Má tự tay vẽ kiểu từng cái bàn, cái tủ, tự Má đứng ra trông coi xây dựng khi đang vác bầu Cá Heo, nó có thể không hoàn hảo trong mắt nhiều người nhưng đó là tâm huyết của Má). Dọn về đây được hơn 1 năm thì Má cấn bầu CH (sau rất nhiều năm mong đợi) và 2 năm sau Má lại có thêm Hân. Từ căn hộ đầu tiên nhỏ xíu chỉ có Ba và Má, cả nhà mình giờ đông vui xúm xit trong 1 căn hộ lớn hơn ở cùng khu (đối diện với lô F của căn nhà cũ, nhìn vào tấm hình này còn thấy nà). Nhiều dấu mốc đặc biệt vậy làm sao Má có thể rời xa nó được. Và đặc biệt Má có nhiều tình cảm, gắn bó với mảnh sân chung của khu phố mình.

Không biết Má có thiên lệch không, nhưng Má thấy khu sân vườn của Hưng Vượng 2 mình đẹp nhất ở PMH này (mà hình như chỉ có HV2 mới có khoảng sân rộng, nhiều cây thế này).

Ba Má là 1 trong những người đầu tiên dọn về khu phố này. Mảnh sân lúc đó vắng hoe. Tối 8 giờ đi làm về 1 mình (Ba lúc đó đang công tác ở HN), Má líu ríu băng qua sân, mắt cứ dáo dác nhìn về phía sau xem có ai theo mình lên nhà không (haha, xem phim hình sự nhiều quá nên tự hù mình, với lại lúc đó ở một mình cái gì mà không sợ chứ). Căn hộ lô F của mình lúc đó xinh xắn nhưng nhỏ lắm. Tối nào Ba về phép, Ba Má cũng đi dạo dưới sân rồi ngồi nghỉ chân ở ghế đá trước lô F. Lần nào Ba Má cũng nhìn lên những căn hộ Penthouse đối diện và nói đùa với nhau: không biết chừng nào mình mới mua được căn hộ đó, ở nhà rộng như vậy sẽ có phòng cho em bé (mà lúc đó thì trong bụng chưa có em bé nào đâu nha). Nói đùa thế vậy mà ít lâu sau đó Ba Má lại có duyên may chạm vào cánh cửa căn hộ mà mình ngồi ngắm nghía từ xa. 2 tháng sau khi mua được căn hộ trong mơ đó, Má có tin vui về chuyện 'em bé'. Má không quá lời khi nói mảnh sân này là 'the garden of wishes-come-true' (mảnh vườn của những ước mơ thành sự thật).

Lúc có bầu 2 đứa, đặc biệt là CH (vì lúc đó tràn trề hy vọng là sẽ sinh thường mà), tối nào Má cũng đi dạo cả chục vòng trong sân, thuộc lòng từng vị trí ghế đá, xích đu, thùng rác... Lúc còn ở HN, Ba dặn Má là khi không có Ba chỉ được đi bộ trong sân thôi 'cho an toàn'. Cứ 2-3 tuần, Má lại có những buổi sớm tinh mơ, đứng lặng lẽ (với CH trong bụng) ở balcony nhìn Ba 1 mình đi qua khoảng sân vắng mờ mờ tối, ra xe đáp chuyến bay sớm đi HN, mong sớm tới ngày cả nhà mình được ở chung 1 chỗ với nhau. Ba Má có biết bao kỷ niệm đẹp của thời gian sống xa nhau dó ở khu phố này (chuyện bi mật không thể kể cho tụi con nghe được)

Má cũng đã có 2 buổi sáng rất đẹp (21/12/2005 và 7/9/2007) ngồi hồi hộp dưới sân này, với lỉnh kỉnh đồ đạc chờ Ba đánh xe đưa vào bệnh viện đi sanh. Rồi cũng khoảng sân này đón tụi con đỏ hỏn từ bệnh viện về. Và biết bao dấu mốc khác trong khoảng thời gian tụi con lớn lên đã diễn ra ở mảnh sân này (nhìn lại album hình của 2 đứa, cái background xuất hiện nhiều nhất trong phần lớn các tấm hình là cái sân này): 2 đứa tắm nắng mỗi sáng, hóng mát mỗi chiều, anh 2 chập chững tập đi, anh 2 tập đi xe đạp, anh Hai chơi cầu tuột, anh Hai và Hân xúm xít với các bạn nhỏ...

Có một người bạn của Má sắp dọn nhà ra khỏi khu phố bình dân này đã ngạc nhiên hỏi Má: bộ chị chưa tính chuyện dời đi hả? Má cũng ngạc nhiên hỏi lại: tại sao phải dời đi? Nếu chỉ xem ngôi nhà là một vật vô tri vô giác thì đúng là Má cũng muốn được sống ở những khu phố cao cấp kia lắm. Nhưng nếu nghĩ đến căn nhà như một nơi chốn bình yên với biết bao kỷ niệm với Ba, với 2 đứa tụi con thì... như Má nói với Ba hôm tuần rồi, chắc Má hổng đi đâu hết, sẽ ở đây tới ngày tụi con khôn lớn.

Anh Hai sắp tan học về rồi. Sẽ lại chân sáo băng qua mảnh sân quen thuộc, chỉ cái xích đu chung, cái ghế đá chung cười hí hửng: xích đu của con kìa, ghế của con kìa...mảnh vườn chung này đã là một phần trong ký ức của tụi con về ngôi nhà mình ở, mảnh sân này với tụi con cũng là 'nhà mình'.

Home sweet home...

Monday, March 17, 2008

Làm Mẹ sướng thật!

Tin nóng hổi.

Cá Heo đã tới giai đoạn từ chối nanny. Và bước vào giai đoạn mê Mẹ. Trước cũng mê Mẹ nhưng bây giờ là 'cực kỳ mê Mẹ'. Tất cả mọi thứ bây giờ đều qui về 1 mối: MẸ. Đi ngủ phải có Mẹ cạnh bên (hôm nay Mẹ đem report về nhà viết khuya nhưng phải làm xong nghĩa vụ 'nằm ngủ với con', con ngủ khì, Mẹ mới mắt nhắm mắt mở lên lầu làm việc). Đi học về đến nhà là ngóng Mẹ, lỡ hôm nào Mẹ về sau 7 giờ là đóng vai 'chú bé dỗi hờn'. Thậm chí vấn đề toilet cũng chỉ giải quyết với Mẹ. Nhà ăn trứng kho (món ruột) nhưng dứt khoát nhịn thèm chờ Mẹ về ăn chung (nói nào ngay cũng đã ăn cơm chiều trong trường). Mẹ về tới nơi, con quýnh quáng: ăn trứng mẹ ơi. Mẹ đút tới đâu, con xuýt xoa ăn lấy ăn để tới đấy (thèm quá rồi mà), thiệt tình. Nanny năn nỉ đút cho ăn, dứt khoát không là không. Cũng may là khi Mẹ đi công tác thì con vẫn còn hợp tác với nanny, nếu không thì chắc đói dài dài.

Chơi bất kỳ trò gì, say mê tới đâu, cũng chừng 10-15 phút là phải đi tìm Mẹ, hun một cái, ôm 1 cái, bẹo má Mẹ một cái hay dụi đầu vào bụng 1 cái rồi mới yên lòng chơi tiếp. Nữa đêm đang ngủ, lăn qua: mẹ Ti ơi. Mẹ lên tiếng, con nhào vào hun một cái (mắt vẫn nhắm nghiền), rồi lăn ra ngủ tiếp. Mẹ mất ngủ một chút nhưng...thương con quá chừng.

Nanny đang buồn. Mẹ thì vui (đương nhiên) nhưng phải tìm cách dỗ nanny. Nanny tủi thân là 'cháu lớn rồi không thèm chị nữa'. Nói thế cũng oan cho Cá Heo. Cá Heo chỉ bớt đeo nanny thôi, chứ lúc nào cũng quí nanny hết. Tối nay đi siêu thị với má và ông Ngoại, được ông mua cho hộp bánh que chấm sauce chocolate. Về tới nhà là mở hộp ngay, mời ông, mời Mẹ, mời Bác, mời dì rồi mới ăn. Tội nghiệp, con mê chấm mút chocolate nên ăn rất chậm. Ngẩng đầu lên thấy cả nhà đã ăn xong mà mình mãi một cây còn hoài, con nhờ dì Điệp 'cầm dùm con đi dì'. Biết chi không? Con nhờ người cầm que bánh đang ăn dở để rảnh tay lấy tiếp bánh trong hộp mời cả nhà một vòng nữa.

Em Hân cũng vậy. Thấy Mẹ về là nhảy chồm trên tay nanny, cười ríu rít. Mẹ giả vờ quay đi là con mếu máo. Mẹ tới bế là dụi ngay mặt vào lòng mẹ, cười xí xớn.

Mẹ đi làm bận túi bụi, ít thời gian cho các con, cứ sợ con chê Mẹ, quên Mẹ. Ai dè..., Mẹ thấy được an ủi dễ sợ

Làm Mẹ sướng thật!

Thursday, March 13, 2008

'Thằng Cá Heo & Thằng Gia Hân'



Hân Hân (dạo này còn có tên là bé Rùa con) đang ngủ lúc anh Hai đi học về. Hai vào nhà, nhí nhố một hồi, ồn ào quá, Rùa con giật mình thức dậy, nhưng Rùa con ngoan lắm, không khóc, chỉ nằm ư e một mình. Mãi một lúc sau Má và Cá Heo mới phát hiện ra. Cá Heo lật đật leo lên nôi, vừa trèo vào nằm cạnh em, vừa nói: Trời ơi, ngủ nãy giờ, thức rồi hả, Hai vào nè. Cưng nằm đây nha (câu cuối cùng, vừa nói, vừa lấy tay vuốt mặt em, cúi xuống hun tay em). Má và dì Nguyệt (dì qua làm việc với Má) tròn mắt nhìn con líu la líu lô nựng em. Nghe cưng không chịu nổi.

Tối Má bế em ngồi trong lòng, con cũng bắt chước chui vào lòng em ngồi (3 má con ngồi xếp lớp như 3 cây nấm lùn). Rùa con cực kỳ hung dữ, Hai ngồi lên chân Rùa, Rùa bực mình lấy tay đẩy lưng Hai ra, đẩy không được, lấy bàn tay nhỏ xíu đập vào lưng Hai luôn, sau đó là nắm áo Hai giật. Hai sợ quá nhảy ra, vừa nhảy vừa la: dì Điệp, thằng CH ngồi chút xíu, thằng Gia Hân đánh nó , giật áo luôn, sợ quá, sợ bà 8 quá, trời ơi, sợ quá. Hổng biết con học ở đâu ra chữ bà 8. Má và dì Điệp cười với nhau: con lo sợ nó từ bây giờ đi là vừa, Gia Hân có tiềm năng ăn hiếp anh Hai lắm. Rùa con nhỏ chút xíu mà có võ đó, Rùa dữ lắm.

Sáng em tắm nắng, Má không cởi tả vì không muốn CH lại đặt những câu hỏi khó về bộ phận trên người Hân, Ba không biết hỏi Má tại sao không cởi tả. CH trả lời liền: trời ơi, cởi tả Hân tè lên giường Ba đó, trời ơi, Ba hổng biết. Dạo này 'trời ơi' liên tục.

Má đi công tác về, con xuống sân đón. Má lạnh nên choàng thêm một cái khăn. Con nhìn từ đằng sau lưng, nhất định bảo bác Vận: hổng phải Má. Chút sau lên nhà, con thỏ thẻ với Má: Má mặc khăn, Minh Trí không thấy (tức là không nhận ra đó), Minh Trí nói bác Vận không phải Má, Má mặc khăn không giống Má. Nghe thương quá chừng. Mai mốt đi xa về, dứt khoát Má không mặc khăn nữa, Má hổng muốn con trai không nhìn ra Má đâu.

Dạo này con nói chuyện có câu có kệ nghe như người lớn ấy. Cá Heo già rồi. Mà CH biết đó nha, hỏi CH ai là ông già, CH tự chỉ vào ngực: Minh Trí nè.

Chú thích: Sự tích tên Rùa con của Gia Hân là thế này. Mí mắt dưới của Hân rất to, Ba gọi là mắt rùa. Mọi người cứ thắc mắc tại sao Má không đặt tên ở nhà cho Hân, Má gọi Hân là Rùa con luôn. Nhà mình toàn những loài sống dưới nước: CH, rùa...

Saturday, March 8, 2008

Entry for March 09, 2008



Đang đi công tác ở Cambodia, nhớ nhà quá, chẳng ngủ được. Càng lúc càng thấy việc đi công tác xa nhà là 'cực hình'. Ngày xưa đi công tác cũng nhớ nhà và 'người' ở cùng nhà, nhưng chẳng có cảm giác bồn chồn, nôn nao như thế này. Chắc vì ngày xưa, 'người' ở nhà chỉ là 1 người lớn, bây giờ còn thêm 2 em bé bé chưa biết tự lo thân nữa.

Photobucket

Đi đâu, làm gì cũng nhớ 3 cha con. Ăn ở 1 quán hải sản ngon ngon có món 'người lớn' thích thì nhớ 'người lớn'. Đi siêu thị thấy xe hơi đồ chơi thì nhớ Cá Heo, nhớ cái mặt méo xẹo trưa hôm qua khóc đòi Má, 'con ra sân bay với mẹ'. Thấy 1 cái áo thun màu hồng nhỏ xíu thì nhớ Hân ngẩn ngơ, thèm hun 2 cái má phúng phính vừa thơm sữa vừa hăng hăng mùi nước miếng do dạo này nàng hay bỏ tay vào miệng vì ngứa nướu, trây trét nước miếng đầy mặt. Vào ăn kem Wensen, nhìn ly kem đẹp hoành tráng lại bần thần nhớ 3 cha con, đi ăn chung với 3 cha con chắc là sẽ vui lắm, CH mà thấy 1 ly kem đầy dâu tươi thế này thì thích lắm.

Trong ly kem, lẫn 1 vài miếng mứt dâu thơm thơm ngòn ngọt, mùi vị y chang mùi mứt dâu ngày xưa có người gửi từ Mỹ về cho gia đình mình. Hộp mứt bé xíu, người lớn chỉ ăn một chút cho biết, còn thì nhường cho lũ trẻ con chuyền tay nhau nhấm nháp. Mình là người cuối cùng cầm được hộp mứt, còn đúng 2 miếng. Không biết hên hay xui, ít hay nhiều nhưng sướng rơn vì ngoài mứt ra được hưởng luôn cái hộp (con nít công nhận là dễ dụ). Ăn 2 miếng mứt, dùng ngón tay quẹt hết lớp đường dẻo dính trong hộp (mấy đứa kia ngẩn tò te ganh tỵ). Ăn xong rửa cái hộp sạch rồi, mùi vẫn còn thơm mây ngày. Chắc tại ôm cái hộp ngửi hoài nên tới giờ vẫn còn nhớ mùi vị. Cắn 1 miếng mứt trong ly kem mà hình dung lại được ngày hình ảnh ngày đó. Cũng có thể tại lúc đó ít món ăn chơi hơn bây giờ, nên cái gì được ăn, được 'trải nghiệm' () thì ở rất lâu trong ký ức. Con nít hồi đó cực ghê. Con nít bây giờ sướng quá trời, chẳng biết thèm thuồng là gì. Lắm khi tự bảo mình, không nên nuông chiều nó quá sợ nó hư. Mà khổ lắm, có những thứ với tụi mình hồi nhỏ là 'nuông chìu' (a speacial treat, an indulgence) nhưng bây giờ với tụi nó là bình thường (basic) như kem chẳng hạn. Nên siết nó quá thì lại thấy con mình thiệt thòi, lại thấy mình nghiêm khắc với con quá. Hôm qua mới bị ông anh chồng 'phê bình' là 'khó với con y như cô giáo của con' khi mình không chịu cho tiền CH đi mua kem ăn (thật ra là không muốn con tập tính đua đòi và phung phí, hễ thấy ai ăn là đòi cho bằng được nhưng mua rồi thì chẳng ăn bao nhiêu). Làm cha mẹ thời hiện đại ai bảo là sướng.

Lại nhớ nhà rồi....Không biết hôm qua 2 đứa ngủ ngon không? Cá Heo có giật mình giữa đêm gọi Má là Ba mất ngủ theo như mấy lần trước Má đi Hà Nội không? Hân chẳng biết có bú ngoan không? Hân giờ này chắc dậy tự 8 rồi. CH chắc lại lăn ra khỏi nệm, xuống đất nằm rồi (anh này sáng sớm nào cũng vậy).

Nhớ mùi mồ hôi của 2 đứa quá....

Bao giờ cho đến thứ Tư?

Friday, March 7, 2008

Entry for March 08, 2008

8/3..., không phải là một ngày đặc biệt với mình. Từ nhỏ mình đã dị ứng với những ngày được tôn vinh ví dụ, ngày thầy thuốc, ngày nhà giáo, ngày phụ nữ...., lập luận của mình và Bố Mẹ mình lúc đó là những người đó ngày thường hổng được yêu quí, cả năm mới được tôn vinh 1 lần, hihi.

Ông Ngoại của CH và Hân thường nói là, ngày nào ông cũng quí vợ và con gái hết, hổng chờ tới 8/3 mới cưng.

Ông xã cũng cùng lập luận với cha vợ. Ba CH hay hỏi: em thích được quan tâm mỗi ngày hay chỉ 1 ngày trong năm thôi. Hmm...hơi gàn tí, nhưng suy cho cùng, hàng ngày 'chàng' cũng quí vợ, hơi vô tâm chút nhưng được cái chìu vợ. Và dù nói vậy chứ 8/3 nào cũng dẫn vợ đi cà phê, ăn uống. Quà cáp, bông hoa thì không đâu nhé, ba CH không khoái hình thức. Má CH thì cũng không chi li vụ này lắm.

8/3 năm nay cũng vui. 2 vợ chồng đội mưa đi ăn bánh xèo nấm ở quán Ăn là Ghiền. Vừa xa, vừa ướt lướt thướt, bánh xèo thì không ngon như quảng cáo, nhưng vui.

Sáng thì nhận được 1 tin nhắn rất dễ thương của một người quen, không thân lắm, chắc dạng tin nhắn gửi hàng loạt, nhưng khá ý nghĩ: gửi một nữa của thế giới, người tôi thương yêu gọi bằng mẹ, người tôi yêu kính gọi bằng cô, thâm tình gọi bằng chị, trìu mến gọi bằng em lời chúc mừng 8/3 chân thành.

Đang viết entry thì lại 8 trên YM với nhỏ bạn thân cũng về 8/3.

À quên, sáng nay có 1 lời chúc 8/3 cho Hân: cô Hà và cô Phương Anh chúc 8/3 to bé Hân.

Chết rồi, dạo này bắt chước em Hà 'Lục Qui' viết entry nhảm rồi.

Thursday, March 6, 2008

Xe đạp ơi...



Cô Trang tặng Cá Heo chiếc xe này nhân dịp sinh nhật 1 tuổi. Bây giờ, hơn 2 tuổi, Cá Heo mới biết chơi xe. Yên phải hạ xuống mức thấp nhất, vậy mà chân chỉ vừa đủ chạm vào bàn đạp. Cá Heo chưa biết nhấn pedal đi 1 vòng, cứ nhấp nhấp 2 pedal để xe nhích tới trước theo trớn thôi. Vậy mà cũng đi được 1 quãng khá xa. Cá Heo mê xe lắm. Đi ngủ cũng nói mới: xe đạp. Đi học đòi mang xe theo. Vừa nhìn thấy Má tới trường đón đã nhắc ngay: xe đạp. Anh có vẻ rất người lớn khi ngồi lên xe, miệng cười chúm chím ra điều rất hãnh diện. Sau 3 ngày, anh đã có thể 1 tay đạp xe 1 tay ăn cookies (nói nào ngay là xe có 4 bánh lận, hihi).Photobucket Photobucket

Má nghe đồn từ khi có xe, anh Hai bắt đầu có fan hâm mộ. Chiều nào xuống sân, cũng có 1 bạn gái xinh tươi nhỏ hơn Hai 1 tháng đứng chờ để leo lên yên sau cho Hai chở đi vòng vòng trong sân. Hôm nào xuống mà bạn gái chưa chờ sẵn là Hai đi tìm mới ghê chứ. Mà bạn Tít này cũng 'điệu' lắm nha, ngồi xe mà phải vịn eo nữa cơ. Nghe đồn dữ quá, chiều hôm qua Má làm việc ở nhà, len lén vác máy chụp hình xuống sân làm paparazi....

Bạn Tít xuống sân sau anh Hai, vừa nhìn thấy anh Hai, bạn hớn hở tót ngay lên xe, tay vịn eo rất chuyên nghiệp, Hai thì cười chúm chím, mặt quê quê

Photobucket

Thấy mọi người cười rần rần, Hai giận bỏ xuống xe, nhưng bạn Tít vẫn cương quyết không buông eo ra.

Photobucket

Sau 1 hồi si nghĩ, Hai leo trở lên xe, chở Tít dông tuốt luốt...

Photobucket

Em Hân theo dõi từ đầu đến cuối, mặt ngơ ngác...

Photobucket

Bây giờ 2 tuổi, chở nhau thế này, Má ngồi cười và chụp hình. Lớn lên chút chừng 12-13 tuổi mà thế này chắc Má choáng....

Tối về Hai than với bác Vận: chở bạn Tít nặng quá

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...