Monday, October 15, 2012

Những giải thưởng của con...


Giữa tuần, CH mang về nhà 1 tờ giấy khen với lời khen tặng của thầy Hiệu Trưởng (Principal Award).  Lý do nhận thưởng là 'Caring for others'.  Giải thưởng không lớn nhưng cũng là một giải thưởng quan trọng vì 1 học phần mới có 1 lần và 1 lớp chỉ có vài 3 bạn được thôi.  Mẹ thì vẫn 'hám danh' như bao nhiêu lần trước, càm ràm với ông Ngoại (đương nhiên là không dám để cho bạn CH nghe): sao lần nào cũng được khen về hạnh kiểm không à, lần thì 'being always honest', lần thì 'cooperating with others', lần này thì 'caring', chưa bao giờ thấy được khen về chuyện học hết nha.  Ông Ngoại bênh cháu bảo là đi học được khen là giỏi ra, hạnh kiểm cũng quan trọng mà.  Ba thì ghẹo: chắc suốt ngày rủ bạn về nhà play date nên được khen caring (Ba với Mẹ cùng phe...'ba trợn', haha).

Hỏi đương sự vì sao được khen là caring, đương sự nhún vai: bình thường thôi mà, Mẹ hỏi cô giáo con đi (chảnh mắc ớn)Mẹ chưa kịp email hỏi thăm thì chàng vào lớp nhỏ to với Cô sao đó chiều nay cô gửi cho Mẹ cái email dài, khen chàng ngút trời, nào là 'caring and sweet to others', nào là 'lúc nào cũng về sau các bạn 1 chút để nhắc bạn đừng quên bình nước hoặc giúp cô xếp lại cái ghế'. Từ đầu năm Cô đã thích tính caring của bạn rồi, nhưng lí do chính để được giải thưởng là một câu chuyện dài và người đề cử giải thưởng không phải là cô mà là thầy giám thị. Nghe cô kể, Mẹ thấy tự hào lắm luôn

Chuyện là thế này.  1-2 tuần trước đó, giờ ra chơi bạn J và bạn R đánh nhau, con là người ở gần đó nhất. Con đến can 2 bạn (nghe thầy giám thị kể là la STOP, STOP rất to và khi không kéo được 2 bạn ra, con phải cầu cứu đến thầy giám thị lúc đó cũng vừa bước tới).  Thầy phân xử và kéo 2 bạn ra góc và bắt con tường thuật lại vì con là nhân chứng gần như duy nhất.  Thầy ấn tượng với cách giải thích mạch lạc (nghe đồn là con phân tích luôn hành vi bạn nào đúng, bạn nào sai, dễ sợ chưa), không thừa không thiếu và không bị biased của con (R là bạn thân của con nhưng con nói thẳng là R sai và bênh vực J trước mặt 2 bạn và thầy).  Sau đó bạn nào về chỗ đó.  Thầy báo cáo là với cô chủ nhiệm. Khi vào lớp, cô chờ mãi chả thấy bạn CH méc lại (các bạn khác không thấy mà cũng méc um trời, haha).  Cô hỏi, bạn CH trả lời là thầy giám thị đã xử rồi, 2 bạn đã buồn rồi, không nhắc lại nữa.  Cô gọi ra riêng thì anh chàng mới chịu kể lại, và gần như không khác 1 chữ khi tường thuật với thầy giám thị.

Mẹ thắc mắc với Cô nếu vậy thì phải được giải thưởng 'can đảm' chứ sao lại là 'caring'.  Cô bảo Mẹ vì CH biết bạn buồn không nhai đi nhai lại câu chuyện của bạn để kể công là 'ta đây là nhân chứng' (Cô dùng từ to lắm ạ: tôn trọng cảm xúc của bạn).  Còn 1 lí do nữa, cô bảo Mẹ tự hỏi CH vì sao bênh vực J chứ không phải là R đi thì sẽ rõ.

Mẹ phỏng vấn 'nhân chứng' và được nghe lí giải thế này: bạn J đánh bạn R trước, con không biết tại sao, R cũng đánh lại J 1 cái, J đứng lên bỏ đi nói là 'no more fighting', vậy mà R vẫn chạy theo đám vào mặt J, J không đánh lại mà bạn R cứ bụp bụp bụp (haha) vô người bạn J.  Như vậy là bạn R sai.  Bạn không đánh mình, sao mình đánh bạn.  Con thấy bạn R punch bạn J là unfair (ak).  Mẹ vớt vát: nhưng con thân với R hơn mà.  Con: đúng rồi Mẹ, con đâu có thích J, J đâu có thích chơi với con.  Mẹ: vậy sao con bênh J.  Con: con đâu con bênh gì đâu. Con just tell the truth mà.  R đánh J là ăn hiếp J đó, các bạn con gọi là bully đó, không có tốt.

À há. Học được từ con 2 điều.  Thứ 1, trong các cuộc tranh cãi, nếu người đã dừng thì mình đừng lấn thêm (vậy là unfair nha, hehe, bạn này cũng lí luận ghê, biết unfair này kia nữa).  Thứ 2, bạn sai là không bênh, mà không bênh không có nghĩa là không thương bạn.

Quay trở lại lời than phiền ban đầu của Mẹ là sao bạn toàn được giải thưởng về hạnh kiểm, một cô em thân thiết của Mẹ đã thay Mẹ khen con rằng (vì Mẹ bận càm ràm mà, hihi): cứ lo chuyện nhân cách trước, học hành là chuyện lâu dài, còn hơn học giỏi mà không giỏi về nhân cách.  Thiệt tình là Mẹ càm ràm cho có càm ràm (thói đời được voi đòi tiên), chứ Mẹ thấy anh Hai của Mẹ chững chạc, biết phân biệt đúng-sai, trắng-đen, Mẹ vui lắm chứ.  Mong rằng những đức tính mà con được Cô giáo, bạn bè và nhà trường đánh giá cao sẽ tiếp tục theo con suốt cuộc đời con nhé.

Tuesday, September 25, 2012

Ba sắp nhỏ...



Ngày tụi nhỏ còn nhỏ (ý là nhỏ hơn bây giờ), không bao giờ có cảnh 2 đứa dám ôm cổ Ba cười hăng hắc như trong cái hình này đâu. Hồi đó, Ba con tụi nhỏ không gần gũi nhau như thế này.  Ba thương lắm, lo cho con không thiếu thứ gì, sắp đặt cho tương lai của con đâu đó rõ ràng rành mạch.  Nhưng Ba không biết chơi, không biết chuyện trò với tụi nhỏ.  Chuyện tinh thần, tình cảm là do Mẹ sắp nhỏ tự lo.  Cần Ba chở đi chơi thì Ba sẵn sàng nhưng biểu Ba tự đi chơi với tụi nhỏ là Ba sợ lắm.  Mà tụi nhỏ cũng không có nhu cầu đó. Đi với Ba hay bị rầy nên tụi nó cứ thích dính theo Mẹ.

Rồi cuộc sống gia đình bước qua một khúc ngoặt có thể gọi là lớn.  Ba sắp nhỏ đi làm việc xa, cả nhà khăn gói đi theo.  Mẹ sắp nhỏ vì còn vướng víu công việc làm nên đi lại như con thoi giữa 2 nơi.  Việc chăm lo tụi nhỏ nghiễm nhiên trở thành trách nhiệm của Ba sắp nhỏ.  Thời gian đầu cả tụi nhỏ lẫn Ba tụi nó đều căng thẳng.  Ba không quen nói ngọt như Mẹ, lời của Ba là mệnh lệnh, không giải thích, không tình cảm vỗ về gì hết.  Con sợ Ba và chỉ ngong ngóng Mẹ qua để mếu.  Gặp Mẹ là đòi về V.  Mẹ qua là nhõng nhẽo thành thần, không phải vì muốn nhõng nhẽo mà vì con có nhu cầu được vỗ về.  Mẹ đứng giữa, không thể bênh con vì sợ tụi nó lừng, cứ phải lựa lời nói xa nói gần cho Ba mềm dẻo hơn.  Ba không chịu nhận là mình cứng quá.  Ba Mẹ có khi nhằn nhau căng thẳng lắm vì chuyện tụi nhỏ.  Ba trước sau bảo vệ quan điểm phải cứng rắn với con  (mà thiệt lòng Mẹ sắp nhỏ phải công nhận, tụi nhỏ ở với Ba, được Ba giáo dục nghiêm khắc có nhiều ảnh hưởng rất tốt về tính cách, học hành..., Mẹ sắp nhỏ sẽ viết 1 entry riêng cho vụ này)

Nói vậy mà không phải vậy, Mẹ dần dà nhận ra Ba có thay đổi.  Mẹ bắt đầu thấy Ba nén giận để bảo ban con, dù nghiêm khắc nhưng không quá nóng nảy như xưa (thậm chí Ba kiềm Mẹ lại khi Mẹ nổi sùng lên quát con). Mẹ sung sướng cười thầm trong bụng thấy Ba ngồi xếp máy bay cho con, ráp Lego với con hay kiên nhẫn chờ con ngắm vuốt mấy con búp bê, siêu nhân trong cửa hàng đồ chơi (ngày xưa Ba không bao giờ theo con vô mấy chỗ đó nha).  Không biết từ khi nào Ba cũng 'lôi thôi' như Mẹ, hihi, đi chợ toàn nhăm nhăm mua những thứ tụi nhỏ thích ăn.  Tuần rồi Ba và Mẹ đi chợ cuối tuần, Mẹ ngạc nhiên khi kết thúc buổi chợ, Ba nhắc Mẹ mua mít. Mẹ cằn nhằn mít ở cái xứ này mắc quá, ăn chi không biết. Ba cười cười: mít là quà đi chợ cuối tuần cho con đó, về thấy mít mừng lắm.  Mẹ lật đật đi mua liền, thấy mấy đồng bạc một bịch mít sao mà rẻ rề so với tình cảm cha con thiệt là dễ thương như vậy.

Mẹ sẽ không bao giờ quên hình ảnh Ba sắp nhỏ đi trước, vai quàng cái balo của 2 đứa, trong đó cắm 2 cái bong bóng được phát trong 1 event gì đó của mall, sau lưng là 2 đứa nhỏ, tung tăng nói cười.  Nhắm mắt Mẹ cũng có thể vẽ lại hình ảnh đó.  Xưa giờ Ba không thích đùm đề đồ đạc túi xách, lại càng không ưng cái vụ mua bong bóng hay lấy bong bóng từ ngoài vác về nhà.  Vậy mà lần đó Ba chìu 2 đứa, đứng lại chờ 2 đứa tới lấy bong bóng, rồi hí hoáy buộc vào giỏ xách và vác cho 2 đứa.  Chứng tỏ là Ba cũng 'lụy' 2 đứa dữ lắm rồi (haha).

Mưa dầm thấm đất. Tụi nhỏ cũng bắt đầu quyến luyến Ba từ lúc nào không rõ.  Đầu tháng 6, Mẹ dẫn về V nghỉ hè.  Trước đó rất háo hức, nhưng ngay ngày đi thì bắt đầu lưu luyến. Ba về sau 3 mẹ con tới 2-3 tuần lễ.  Taxi vừa lăn bánh ra sân bay, 2 anh em cứ ngoái lại vẫy tay với Ba. Sau đó HH thở dài sườn sượt trong xe: ai nấu cơm cho Ba ăn giờ Mẹ, Ba đi làm về ăn cái gì.  Mẹ giả lờ như không nghe, mà thương mấy cha con ướt cả mắt.  Chiều nào ở V, ngồi vào bàn ăn cơm là 2 anh em lại dòm nhau: bữa nay Ba ăn gì, ăn food court nữa hả?  Mẹ hỏi: lúc Mẹ không ở S tụi con có lo Mẹ không có cơm ăn như bây giờ lo cho Ba không?  Hai trả lời rành rọt: dạ không (úi, Mẹ hụt hẫng, hihi), vì Mẹ ở nước mình, Mẹ ăn đồ mình, Mẹ có nanny nấu, giờ nhà mình về hết, không có nanny nấu Ba ăn. 

Ở V 7 tuần, Ba cũng về chơi 1-2 lần rồi ngày nào cũng skype vậy mà tới ngày về lại S đi học, ta nói 2 đứa nôn gặp Ba thấy sợ.  Anh CH cứ dặn nanny gói theo cá khô cho Ba vì Ba thích ăn.  Em HH ngồi trên máy bay mà cứ luôn miệng: Ba ăn cơm chưa Mẹ, Ba chắc chờ mình lâu lắm á Mẹ.  Về tới nhà là đã giữa khuya, mắt buồn ngủ díp lại, vậy mà em HH cứ ôm riết chân Ba bảo là con nhớ Ba.

Lúc trước suốt ngày rên rỉ với Mẹ là Ba la hoài chán lắm.  Bây giờ thì anh Hai suốt ngày bảo ban Hân: tại sao Hân không chịu ngồi gần Ba lúc đi ăn, Hân sợ Ba rầy chứ gì, Ba thương Ba mới rầy đó, Ba rầy cho Hân ngoan Hân ăn nhiều mau lớn đó biết chưa.  Có lần đi siêu thị với Mẹ, Mẹ thấy đứng ngắm nghía 1 món đồ chơi hoài, coi giá thì cũng không mắc, Mẹ hỏi thích không Mẹ mua, anh lắc đầu, em lắc đầu.  Hỏi tại sao, cô em trả lời: Ba không thích bày đồ chơi, mua đồ chơi mới hoài Ba rầy đó.  Ông anh sửa lưng: Ba thương mới rầy, Mẹ đừng mua, Ba đi làm về mệt mà còn phải giận nữa là mình hỗn với Ba đó (haha, lý sự ghê).  Nghe là hiểu bây giờ 2 đứa nó quí Ba như thế nào rồi.

Mấy tuần trước Ba về V có công việc, Mẹ cũng đang ở V.  Ba Mẹ skype về S cho 2 anh em.  Nhân lúc Ba chạy ra khỏi phòng làm gì đó, Mẹ ghẹo 2 đứa: tụi con nhớ Ba hay nhớ Mẹ hơn.  Hai: dạ, con nhớ Ba Mẹ luôn. HH: dạ, con giống anh Hai.  Mẹ: Ba ra ngoài rồi, không sợ Ba buồn đâu, nói thiệt Mẹ nghe tụi con nhớ ai hơn.  Hai: tối con ngủ nhớ Mẹ hơn, nhưng buổi sáng con nhớ Ba Mẹ luôn, không nhớ ai hơn hết.  Hân: con thích ngủ Mẹ, con thích đi chơi với Ba.

Hồi xưa chỉ có mình Mẹ được nhớ thôi.  Giờ phải chia chữ nhớ làm đôi cho Ba.  Vậy mà Mẹ vui lắm luôn.  Có bữa Mẹ qua S, Ba đi công tác, nhà có 3 mẹ con.  2 anh em trước khi đi ngủ nằm lẩm bẩm: chúc Mẹ ngủ ngon, chúc Ba ở HN ngủ ngon.  Mẹ thấy nhà vẫn đủ người, ấm cúng và ngọt ngào gì đâu.

Ba sắp nhỏ ít hoa mỹ.  Nghe kể mấy chuyện này thì chỉ cười cười cho qua. Nhưng thật lòng Mẹ sắp nhỏ muốn khen Ba 1 câu rất 'business' (cho nó gãy gọn đúng kiểu của Ba): you did a really good job!


Saturday, September 15, 2012

Tình thân...

Một ngày cuối tuần nhiều cảm xúc...

Sáng ra đang chuẩn bị hoa trái đi viếng đám tang Ông - cậu ruột của Mẹ thì nhận được tin Bà - dì ruột của Bố cũng vừa qua đời.  Thế là 2 Bố con tất bật chạy từ đám tang này sang đám tẩn liệm khác.  Ngoài những lễ nghĩa thông thường phải làm ở một đám tang, mình có dịp gặp lại những người bà con họ hàng  rất lâu rồi không gặp (đặc biệt là người già).  Có người lần gặp gần nhất là 1-2 năm trước, có người gặp mình gọi đúng phóc tên nhưng toàn nhớ chuyện hồi mình nhỏ xíu, đơn giản là vì hơn 20 năm nay mình không có dịp gặp lại bà/ dì/ cô/ cậu...đó.

Ngồi giữa những người họ hàng thân thuộc, mình thiệt lòng thấy xấu hổ và thấy mình thiếu sót.  Mấy năm gần đây bận rộn với con cái và công việc, mình rất ít tham gia các hoạt động trong chi/ trong họ chỉ trừ cái gì liên quan trực tiếp đến nhà Ngoại hay Nội của mình và chỉ gặp các cô, dì, chú bác ruột của mình.  Bà con họ hàng xa gần hầu như không tiếp xúc (mà nhà bên Nội mình thì bà con đông vô số kể).  Mình toàn ngồi cười trừ khi nghe mọi người nói về cái giỗ này, cái đám tiệc kia.  'Năm ngoái giỗ bà cố Ngoại in là Katy không có về hả con?' 'Dạ...' (Bố ngồi kế bên nhắc nhỏ: bữa đó con đi công tác HN - Bố mình có biệt tài nhớ hết những chuyến đi trùng hợp vào sự kiện gia đình của mình). 'Tháng 9 năm rồi Ông Cậu Một về sao Ba con với con không về chơi hả Katy' 'Dạ...' (Bố lại nói đỡ, bữa đó tụi nó mới dọn nhà qua S đó dì Mười nên con qua phụ tụi nó ngó chừng 2 đứa cháu ngoại). Coi bộ nói chuyện quá khứ gần không dính tới mình nhiều lắm, các bà các dì chuyển sang nói chuyện quá khứ xa 'Katy này hồi nhỏ nó dễ thương lễ phép hết biết, nó giữ nhà khôn lắm nha, không có mở cửa cho người lạ vô đâu' (hic, có hông ta?).  'Con nhỏ này ngoan mà cũng phá lắm, mỗi lần vô đây nó hay lấy cái cây ra cái ao sau nhà quậy bèo tứ tung, nó nói nó quấy cháo heo' (haha, hồi nhỏ mình cũng lọa ghê heng)...  Nói chuyện quá khứ xa có cái mình nhớ có cái không nhưng chí ít nó cho mình có cảm giác an toàn là mình thật sự có dính dáng tới câu chuyện đó.  Mà sao mọi người nhớ về mình (và về các anh chị em họ khác của mình) rất rõ.  Còn ký ức của mình về các bà/ các dì chỉ là tên tuổi của mọi người và loáng thoáng vài hình ảnh vui vui ngày Tết.

Lúc ra về, Bà Dì Tư (87 tuổi, chị của bà Dì vừa nằm xuống) nắm tay mình mếu máo: Katy ơi, nó đi rồi, tui ở lại một mình cái nhà lớn này tui sợ quá (nó là bà Dì vừa mất) .  Ai xung quanh cũng bùi ngùi.  Bà Tư và người vừa mất là bà Tám là 2 chị em độc thân ở với nhau trông coi nhà hương hỏa bên Ngoại của Bố mình.  Bà Tư lẫn nhiều rồi, chuyện nọ xọ chuyện kia. Nhìn mình chăm chú rồi bảo: Katy, mày con thằng 5 K phải không? Dạ đúng rồi bà. Ủa, mà thằng 5 K là đứa nào tao chưa gặp nó bao giờ, phải mặt nó tròn tròn không.  Bố phải lật đật chạy vô trình diện, làm như vậy 3 hiệp bà mới nhớ ra.  Lát lát bà lại hỏi mình: Nội mày đâu sao không vô chơi với con Tám,con Tám nó sắp đi rồi kìa (Nội mình, chị Hai của bà, mất đã 7 năm và 'con Tám' mà bà nhắc thật sự đã mất từ khuya hôm qua).  Lẫn vậy nhưng bà vẫn tỉnh để nhận ra hoàn cảnh trơ trọi của mình: tui không muốn nghĩ đâu, mà nghĩ là nước mắt tui chảy, mai mốt tui không dám mở cửa cho ai vô nhà đâu, tui sợ người xấu giết tui.

Trên đường về 2 cha con nói chuyện với nhau, thấy thiệt là thương phận người già.  Có con có cháu còn đỡ, quạnh quẽ như bà Tư đến lúc tuổi cao sức yếu và đầu óc kém minh mẫn thì thật là khổ.  Mình cũng tự 'sám hối' với mình là mình phải dành nhiều thời gian cho Bố mình hơn, để lỡ mai mốt về già mới có thời gian gần gũi Bố thì lúc đó Bố lẫn rồi, hết nhớ mình là ai rồi thì buồn lắm. 

Tạm gác chuyện tang tóc qua 1 bên, tối nay mình có kế hoạch làm 1 việc khá quan trọng.  Nhân vật chính là Bố mình. Băn khoăn, lưỡng lự, suy tính, dè dặt...suốt 1 năm và tối này mình đã làm. Kế hoạch đã được xếp đặt cả tuần nay, cũng có hẹn với Bố tối nay nhưng tới tối hôm qua lòng còn nghi hoặc lắm. Chinh những việc liên quan đến 2 đám tang sáng nay làm mình có 'dũng khí' thực hiện kế hoạch đó 1 cách tự tin hơn.  Những gì cần làm cho người thân của mình nên làm ngay để không quá muộn.  Cái mình làm tối nay, dù là chuyện vui, nhưng lại không thể chia sẻ với ai cả.  Không phải ai cũng hiểu và đồng cảm, mà chắc chắn gặp nhiều sự phản đối hơn là đồng thuận từ nhiều định kiến xã hội.  Bản thân mình cũng vì định kiến mà đã chần chừ cả năm trời trước khi quyết định thực hiện.  Giờ thì mình nghĩ cái gì mình làm cho người thân mình vui (nhất là khi người đó là cha mẹ mình) thì không bao giờ sai và không bao giờ nên chần chừ (dù nó có thể không giống thói quen xã hội hay làm).  Người mình nghĩ nhiều nhất khi quyết định làm việc này là Mẹ mình.  Và mình tin Mẹ mình ủng hộ mình.  Đơn giản, Mẹ luôn quan tâm đến người khác và không muốn ai phải thiệt thòi.  Mình có 1 buổi tối thật ấm áp và xúc động. Mình mừng là mình thật sự mở lòng không một chút gượng ép với điều mà bao năm qua mình nghĩ không làm được.  Mình vui vì Bố mình vui. Mình xúc động vì một hành động nhỏ có thể làm cho ai đó vui mừng thốt lên 'đêm nay chắc không ngủ được' vì cảm giác có được tình thân.

Hôm qua mình có mở cái app 'God wants you to know' trên FB và message mình nhận được đại ý là nếu tương lai bạn muốn nhận gì thì hôm nay nên gieo cái đó.  Mình nghĩ mình phận mỏng phúc hèn không dám nghĩ là đang gieo trồng gì cả.  Nhưng nếu có thể, mình xin gieo hạt yêu thương để mai này con mình biết yêu thương và được...thương yêu. 

Mệt nhoài với cảm xúc.  Hôm nay mình nghĩ mình sẽ ngủ ngon. 

Wednesday, September 12, 2012

Tháng 9 của con...

Từ năm ngoái khi con gái Mẹ bắt đầu hiểu thứ tự của dãy số 1-10 cũng như thứ tự 12 tháng và vị trí của số 9 và tháng 9 (con thường gọi là September) trong dãy số và trên lịch thì con bắt đầu biết ngóng chờ tháng 9/ September của con.  Trường nghỉ hè vào tháng 6 là con đếm dần tới tháng 9.  Chỉ khổ cho Mẹ là con đếm...mỗi ngày.  Con chưa có khái niệm 1 tháng 30 ngày (dĩ nhiên rồi) nên với con cứ qua mỗi ngày là có khả năng ngày hôm sau đã là tháng 9. Đầu tiên là hỏi: bữa nay tháng 9 hả Mẹ?  Sau thấy bị lắc đầu hoài nên con đổi qua hỏi kiểu 'mại hơi': bữa nay còn tháng 7 (hoặc tháng 8) hả Mẹ? Qua tới tháng 9, bắt đầu đếm dần cho tới 7.  Gặp ai cũng khoe Friday, Sep 7 là sinh nhật con đó, con 5 tuổi đó.  Ngày sinh nhật Mẹ vào trường, danh sách nhân viên trong trường 'có nhận biết' ngày sinh nhật của con cũng phải lên tới hơn 20 người bao gồm: 2 cô phụ trách xe buýt, 2 cô giáo chính và trợ giảng của lớp, cô hiệu phó khối mẫu giáo và vài cô giáo văn phòng khác, 2 cô lao công, chú bảo trì, cô tiếng Hoa, cô dạy nhạc..., thậm chí là cô giáo lớp của...bạn cũ học chung năm ngoái.  Haha.

Tròn 5 tuổi, con nặng tròm trèm 15kg và cao hơn 1m lẻ mấy phân.  Con đi đứng vững vàng và bớt té ngã hơn (đây là đặc điểm riêng của HH từ khi biết đi, ngày nào cũng phải có té ngã ở đủ thể loại địa hình, trong nhiều tư thế khác nhau và với vô số những lí do...nói ra không ai tin, tới nỗi Ba đã có lần đề nghị Mẹ dẫn con đi bác sĩ khám...khả năng giữ thăng bằng của con, haha).  Con nói chuyện rành rọt, rõ ràng và có thể diễn đạt suy nghĩ của mình mạch lạc hơn (không ý nọ xọ ý kia như năm ngoái nữa).  Mẹ hãnh diện là dù học ở môi trường thuần...ngoại, suốt ngày tiếp xúc với ngoại ngữ, không Anh thì Hoa (kể cả lâu lâu về nhà nghe xổ tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nhật, tiếng Hàn líu lo, đúng hay sai thì hên xui...) mà 2 anh em vẫn nói tiếng Việt rất giỏi.  Giọng em Hân có hơi lớ hơn anh Hai nhưng sử dụng từ ngữ thì vô cùng chính xác ('cái bánh này hết giòn rồi, nó bị xìu rồi', ví dụ vậy)

Xưa giờ con là cái bóng của anh Hai.  Ba và Mẹ từng lo lắng với nhau vì con cứ lập lại tất cả những gì anh Hai nói như một cái máy.  Khi BM nói chuyện với tụi con, Hai nói gì là con nói lại rập khuôn mà nếu tách con ra riêng thì con chả biết lúc nãy con nói cái gì.  Con thích bắt chước theo Hai, làm tất cả những gì Hai làm, chơi những món đồ chơi Hai chơi.  Có lần Hai đã phẫn nộ hét vào mặt con vì bị quê khi con cứ quấn quít theo chân lúc Hai chơi với bạn: stop to be my copy cat, ok?  Mẹ nhớ lần đó con đứng rúm ró rất tội  nghiệp, nước mắt vòng quanh.  Mẹ phải ôm con vào lòng vỗ về và dạy cho Hai hiểu con làm như vậy là vì con quí Hai và ngưỡng mộ Hai.  Mới hôm hè đây thôi chứ có xa xôi gì.  Bây giờ thì khác lắm rồi.  Con vẫn thương Hai và quí Hai lắm.  Con thích nằm ngã đầu vào vai hay gối đầu lên đùi Hai khi xem TV rồi cười khúc khích khi Hai gãi gãi tóc hoặc bẹo bẹo má.  Con khen với cô giáo là Hai ngoan lắm, Hai phụ Mẹ làm việc nhà, Hai hát hay nữa.  Nhưng con không còn bắt chước rập khuôn những gì Hai làm.  Con không theo Hai sang khu vực siêu nhân, robot lúc vào cửa hàng đồ chơi. Con rẽ một mình sang quầy búp bê, đồ hàng và đứng say mê cả tiếng đồng hồ ở đó, không quan tâm là Hai đang làm gì, ở đâu.  Hôm rồi, Mẹ dẫn 2 anh em vào Toysrus để HH chọn đồ chơi HH thích chỉ cho Mẹ trước rồi Mẹ sẽ quay lại mua làm quà sinh nhật sau.  Anh Hai cũng được chọn 1 món vì anh rất ngoan và làm được vài điều tốt.  Anh Hai hơi tham, anh thích có 1 cặp Hero Factory mà Mẹ chỉ cho chọn 1 con.  Anh quay sang dụ khị HH chọn màu vàng, anh chọn màu xanh.  Như thường khi có lẽ HH sẽ gật đầu rồi.  Lần này, HH từ chối ngay: sinh nhật H mà, Mẹ cho H chọn quà riêng, con gái chơi đồ con gái, anh Hai đừng có nói H nữa, H bực mình rồi đó.  Hehe.

Nhưng có khi con làm hơi lố 'công cuộc cách mạng thể hiện tính độc lập'; từ chỗ nhu mì núp bóng anh Hai, bây giờ con trở nên rất hung hăng với Hai.  Hai nói gì con cũng cự.  Không vừa lòng là đi kiếm sách, kiếm chổi, kiếm thước (túm lại là cái gì nặng nặng hoặc dài dài)...đánh Hai (huhu).  Mẹ đọc sách thấy người ta bảo tuổi này đang lớn, đang học hỏi để khẳng định cái tôi nên nhiều thứ bé làm sẽ hơi cực đoan, mẹ phải bình tĩnh và kiên nhẫn rồi thì cơn cực đoan sẽ đi qua, bé sẽ hiểu đâu là giới hạn của vấn đề.  Ối, sách nói thật là hay, nhưng Mẹ thì thiệt tình là không đủ kiên nhẫn chờ con tự 'sàng lọc'.  Mẹ hết hồn, shocked và rồi giận thật sự khi con thường xuyên đánh Hai và đòi bỏ Hai ra khỏi nhà, giục Hai vô thùng rác (cái mặt đanh đá lúc nói câu này buồn cười lắm, mà Mẹ cười không nỗi).  Buối sáng ngay sau ngày sinh nhật 5 tuổi, con nói gì đó Hai không nghe rõ nên không trả lời, con chụp cây chổi lông gà nanny quét bụi để quên trên bàn và phang thẳng vào mặt Hai, may là anh né kịp.  Mẹ giận quá, lôi ra góc rầy, giải thích và nghiêm khắc bảo con chừa ngay tật đó, nếu không Mẹ sẽ không thương nữa, và Mẹ sẽ cấm ngủ chung với Mẹ 3 ngày (đây là hình phạt khủng khiếp nhất với HH).  Nhờ vậy mà 1/2 tuần nay tình hình hung hăng giảm hẳn.

Tính xã hội của con cũng cao hơn.  Lúc trước chỉ cần mỗi anh Hai làm bạn và bên cạnh có Mẹ hay có nanny là đủ.  Trường lớp với con chỉ là một phần trong thời gian biểu bắt buộc.  Con cũng không hay nói về bạn bè như anh Hai.  Năm học này mọi thứ thay đổi, con yêu trường lớp lắm (và tình yêu mới này cũng có chút màu sắc cực đoan, hehe).  Có thể con đã quen môi trường mới. Có thể con đã lớn và có nhu cầu giao tiếp mở rộng.  Cũng không loại trừ 1 yếu tố quan trọng, cô giáo người Finland của con năm nay rất dễ thương và thân thiện.  Nhập học được 3 ngày, con về bảo ông Ngoại đánh vần dùm con chữ 'school', rồi con ngồi nắn nót vẽ 1 bức tranh có cô giáo, có bạn bè, có cổng trường OFS và dòng chữ I love school to đùng.  Con khoe với Mẹ qua skype, Mẹ nói nhìn thấy không rõ, cuối tuần Mẹ qua xem, con vội vàng từ chối: mai con đem vào lớp tặng cô, không để ở nhà đâu, mẹ vào lớp con coi nha.  Cô giáo sau đó kể với Mẹ là cô rất cảm động vì sau mấy ngày khai giảng đã được học trò tặng 1 cái tranh tự vẽ mà còn 'thuyết minh': I love school because my teachers and friends are very cute (2 anh em nhà này hơi lạm dụng chữ cute).  Con chơi với tất cả các bạn, sau 3 ngày con thuộc hết tên và quốc tịch của cả lớp (cô giáo còn chưa kịp nhớ hết).  Ngày nào về nhà cũng nhắc bạn và chỉ mong Mẹ rảnh để làm cookies đem vô lớp tặng hết các bạn.  1 lần Mẹ vào trường làm volunteer, một cô bé da ngăm đen hơi gầy gò đến tự giới thiệu là best friend của con.  Mẹ cũng thấy là 2 đứa hay cặp kè nhau thật.  Cô bé kể lể với Mẹ rất hồn nhiên: I was born in Cambodia.  My mom is from Australia, she brought me to Australia.  I have 2 countries, Cambodia and Australia (lúc này Mẹ mới nhớ là con có kể Mẹ nghe là trong lớp có 1 bạn có 2 countries Campuchia và Úc mà Mẹ và anh Hai không hiểu con nói gì).  Bạn ấy kể tiếp là: Gai Han (không ai đọc được Gia, toàn gọi là Gai, haha) is very nice, only her plays with me, other robins (lớp con tên là Robin nên các bạn trong lớp được gọi là robins) say that I'm ugly, she says that I'm beautiful (lúc đó mẹ mới nhìn kỹ là bạn có cái thẹo vá ở môi, hình như trước kia bạn bị sứt môi).  Bạn nói Mẹ mới để ý, các bạn khác trong lớp nói chuyện với bạn khá qua loa, đặc biệt là các bạn gái châu Á khác, nhưng con thì cứ bá cổ bá vai bạn suốt.  Mẹ về nhà có hỏi lại về vụ xấu/ đẹp.  Con hồn nhiên trả lời: M là bạn thân của con nên M đẹp mà Mẹ.  Đơn giản vậy thôi đó, vì là bạn của mình thì bạn sẽ đẹp cho dù ai nói bạn gì đi nữa, thương quá suy nghĩ của trẻ con

Thân thiện và dễ thương với bạn là vậy nhưng nhu cầu khẳng định bản thân trong 'xã hội nhỏ' của con cũng rất cao. Con sẵn sàng 'chiến đấu' cho cái mà con tin là đúng.  Con mang 'áo dài'  vào lớp khoe với mọi người.  Cô và các bạn không đọc được chữ áo dài theo cách phát âm của con, mọi người nhìn chữ và tự phát âm là 'ao đài'.  Vậy là con không hài lòng, cứ nghe ai nói sai là con đi theo sửa cho bằng được mới thôi.  Con hướng dẫn mọi người  đọc chữ 'dài' với âm dờ của của chữ yellow.  Theo Mẹ được biết, người đến hôm nay vẫn đọc /d/ thành /đ/ là Ms Nina cô giáo chủ nhiệm của con, haha.

Lúc nhỏ ai cũng bảo con tồ vì con không biết thể hiện tình cảm và cảm xúc qua lời nói như anh Hai.  Bây giờ con lớn con biểu cảm hơn trong ngôn ngữ rất nhiều rồi.  Sau 2 tháng hè nghỉ ở V, mẹ đưa con qua S nhập học. Máy bay vừa cất cánh, con nhìn ra cửa sổ, tay vẫy vẫy miệng nói 1 câu rất đáng yêu (mắt hơi rưng rưng nữa): bye bye Việt Nam nha, bye bye nha, tháng 10 con về chơi nha.  Hôm sinh nhật con Mẹ vào lớp làm volunteer hướng dẫn các con làm trái cây xiên que. Trong lúc học con rất nghiêm chỉnh, không sà vô nũng nịu Mẹ hay giành Mẹ làm của riêng (chứ anh Hai là ảnh có à nha), các bạn sao thì con vậy.  Nhưng khi buổi học kết thúc, con lặng lẽ tới gần Mẹ hỏi nhỏ Mẹ: Mẹ có bị mệt không, Mẹ uống thuốc chưa, Mẹ sốt thì Mẹ không đi mua bánh sinh nhật cũng được.  Mẹ thương quá hỏi lại con: nhưng con lỡ nói với các bạn tùm lum là hôm nay Mẹ mang bánh vô rồi, giờ Mẹ không đi mua được không, nếu được thì Mẹ về luôn, khỏi qua Ion mua bánh vì Mẹ đau đầu quá.  Con suy nghĩ tí con nói: Mẹ đi từ từ thôi nha Mẹ (haha, lỡ hứa với lớp rồi mà), hay Mẹ kêu Miss Nora đi theo bưng bánh cho Mẹ đi (á, quá gan, ai dám kêu cô giáo đi theo phụ bưng bánh),  anh Hai nói Mẹ quan trọng hơn bánh với đồ chơi đó Mẹ.  Nghe thế này thì ai bảo con tồ nữa chứ, gái mẹ ha?

Ba thường lo lắng về thể trạng của con.  Mẹ cũng lo, cũng mong con mập hơn chút và cao hơn chút.  Nhưng Mẹ có cái tự hào của Mẹ về con gái Mẹ.  Dù con hơi nhỏ nhắn về thể trạng nhưng con là một cô bé rất mạnh mẽ và tự tin.  Con không sợ gì và Mẹ mong con tiếp tục mạnh mẽ như vậy (với trái tim yêu thương như xưa nay và dịu dàng hơn bây giờ 1 tí) cho tới lớn con nha.

Thursday, August 9, 2012

Mùa hè qua rồi...

2 tháng hè qua thật mau.  7/8 vừa rồi CH đã vào lớp 2 và 8/8 HH cũng bắt đầu năm học cuối ở cấp mẫu giáo.  Những ngày thong thả của Mẹ cũng chấm dứt.  Mẹ lại tiếp tục làm giàu cho các hãng HK giá rẻ từ VN qua S và ngược lại.  Cả nhà lại ăn cơm tối với nhau và họp mặt cuối ngày qua skype.  Những ngày cuối tuần sẽ là thời gian để cả nhà quấn quýt bên nhau, nhiều khi còn vui hơn là những cuối tuần lúc còn ở VN.  Mẹ đã qua giai đoạn thấy ngán và mệt cuộc sống 'ở 2 đầu nỗi nhớ'.  Cũng là 1 trải nghiệm thú vị cho cả nhà chứ bộ :).

Mẹ thu xếp lịch làm việc trước cả tháng để có 3 ngày 6-8 Aug thật sự không vướng bận để toàn tâm toàn ý lo cho ngày tựu trường xa xứ của CH và HH. Mà 2 con cũng ngoan lắm.  Từ 1 tuần trước 2 bạn đã tự nhắc nhau là sắp tới ngày đi học lại.  Anh Hai mong gặp lại bạn học để khoe đôi giày đá banh mới mua và hy vọng được nghe bạn khen là 'you look bigger' vì anh tăng 1 số cân đáng kể trong suốt 2 tháng hè chỉ có ăn, chơi, ngủ và đi bơi.  HH thì nóng lòng muốn biết lớp K2 của mình ra sao và thắc mắc không biết cậu bạn thân Alison có còn học cùng lớp không (con buồn thiu chả muốn nói chuyện với ai trong ngày vào nhận lớp vì bạn không còn học ở trường đó nữa).

Anh Hai khai giảng trước em một ngày.  Tối hôm trước, vào giường mà chàng cứ thao thức: I can't wait till tomorrow (lý do đã nói ở trên, hehe).  Mẹ chọc là đi học lại sẽ không đi được đi chơi nữa sao mà nôn chi vậy.  Anh thì thầm: con sẽ có điểm 6 và 7 để tặng cho Mẹ nha (6 và 7 của trường CH tương đương 9 và 10 ở VN).  Cố lên con trai!

Học sinh lớp 2 trong bộ đồng phục mới lớn hơn bộ đồng phục năm ngoái 2 size nè (đồng phục cũ ngắn và chật phải bỏ hết, Ba Mẹ tốn tiền mà vui ơi là vui). Con là học sinh tới sớm nhất của lớp.  Chốc chốc lại nhấp nhổm chạy ra ngóng bạn.

Cô giáo của CH năm nay là một VK Úc.  Mấy ngày học cuối năm lớp 1 con đã biết ở khối lớp 2 có 1 cô giáo gốc Việt và suốt hè cứ hy vọng được vào lớp của Cô.  Cuối cùng thì cũng được toại nguyện.  Mẹ chỉ thầm mong Cô đừng vì tình đồng hương mà dễ dãi với CH (Mẹ là Mẹ thích cô giáo nào càng khó với con càng tốt, hehe)

Năm nay anh CH đã thành 'ma cũ' của trường.  Mỗi bạn học sinh cũ nhận 1 bạn học sinh mới làm buddy, để giúp bạn làm quen với môi trường mới.  CH làm buddy cho 1 bạn VN tên Hải Đăng.  Anh Hai mừng ra mặt, khoe suốt, hãnh diện lắm.  Mà làm buddy kiểu gì không biết, mỗi ngày anh mang về 1 thông tin khác nhau về bạn mình.  Lúc thì bạn không biết nói tiếng Việt vì Ba bạn là người HQ, lúc lại bảo bạn mới từ VN sang, BM là người Việt hết.  Tóm lại, không biết 'ma cũ' này có giúp đỡ được gì nhiều cho bạn mới không nữa. 


Ngày người ta đi học thì HH vẫn còn rong chơi vì khối mẫu giáo của cô khai giảng chậm 1 ngày.  Trong lúc anh Hai đang học những giờ học đầu tiên của lớp 2 thì cô lang thang trong mall với Mẹ, chờ buổi trưa quay lại trường ăn trưa với anh rồi đi họp phụ huynh đầu năm để nhận lớp mẫu giáo.  Chụp hình ăn gian thế này ai cũng bảo cô cao mà khổ quá, cô đang thiếu vài cm so với chuẩn đấy.
Loanh quanh chán chê, 2 mẹ con quay lại chờ anh Hai học xong buổi sáng để cùng đi ăn trưa.  Không an phận đứng chờ, cô nàng nhờ Mẹ bế để nhòm vào lớp xem anh làm gì, nhờ mãi cũng thấy kỳ, thế là nàng bày kế đứng nhón chân dòm lén thế này. Gì chứ nghịch thì gái út của tui là số 1.

Lần đầu tiên 3 mẹ con cùng ăn trưa trong trường.  Anh Hai vui ra mặt.  Mẹ thì có vài lần ăn trưa với anh ở trường rồi, nhưng chưa bao giờ có Hân.   Dù học cùng trường và 2 lớp cách nhau có 2 tầng lầu nhưng 2 anh em đâu có cơ hội gặp mặt ăn trưa chung, em học mẫu giáo nên phải ăn trưa tại lớp.  Anh cứ luôn miệng bảo là: this is my luckiest lunch ever.  Hỏi tại sao thì anh kể liền: con ăn chung với Mẹ và Hân vui lắm, Mẹ còn mua kem jelly cho con ăn nữa, con thích mấy bạn thấy Mẹ mua kem cho con ăn, con thích các bạn thấy con chơi với em Hân, trong lớp con mấy bạn không có em gái đâu.  Anh rất có trách nhiệm, ngồi ăn mà cứ liên tục hỏi Mẹ còn đủ giờ không, sắp tới giờ vào lớp chưa.  Nghe bảo còn 15' nữa mới hết giờ nghỉ, anh mừng rỡ nhào ra sân nhảy nhót với em.  Mẹ thương 2 nụ cười này quá đi.

Kết thúc ngày học đầu tiên, anh Hai nhận được 5 stickers khen thưởng của Cô và là người thứ 2 có số stickers nhiều nhất lớp (Mẹ e rằng Cô có chút thiên vị - winking).  Anh được Cô khen là siêng năng, tích cực phát biểu và thích giúp đỡ bạn bè.  Mẹ có đứng ngoài quan sát anh học chừng khoảng 30'.  Thật lòng Mẹ khá ấn tượng và hài lòng về thái độ của anh trong lớp.  Anh rất chăm chú vào bài tập đang làm, trao đổi với bạn rất nhiều nhưng không lấn lướt và lúc nào cũng thấy cười vui vẻ.  Cô chỉ cho anh thấy Mẹ đang đứng ngắm ngoài cửa, anh chạy ra dặn dò: Mẹ chờ con thêm chút nha, con đang chỉ Hải Đăng xếp domino làm toán.  Sau đó lật đật chạy trở vào và từ đó tới giờ nghỉ trưa anh không dòm ra cửa ngóng Mẹ 1 lần nào cả, chăm chú làm team project với bạn.  Mong con giữ mãi thái độ học tích cực như thế này nha con trai yêu.

Bây giờ thì đến ngày đi học đầu tiên của Hân.  Cái váy yếm này mua từ năm ngoái, năn nỉ mãi không mặc.  Sang năm học này chả biết nổi hứng thế nào mà em yêu cầu mặc nó vào ngày khai giảng.  Mẹ mừng ơi là mừng (ít ra thì cũng không phí tiền vì váy sắp chật rồi, hehe).  Thay đồ chải tóc xong xuôi (tóc rẽ ngôi giữa, tác phẩm của ông Ngoại, haha), em đòi Mẹ chụp hình.  Mẹ xách máy hình ra thì em dán mắt vào TV xem Shrek và ngồi 'xấu' như vậy nè (gái ơi là gái!!!)
Giống anh Hai, em cũng là học sinh đến lớp sớm nhất.  2 anh em chạy loanh quanh khám phá ra đường 1 đường tắt đi từ lớp anh qua lớp em rất tiện.  Khám phá xong xuôi mà vẫn còn quá sớm thế là bày trò tạo dáng chụp hình.  Mẹ không nghĩ là em cũng biết tạo dáng rất nữ tính thế này.  2 anh em rất điệu.  Từ tối hôm trước đã hẹn nhau hôm nay cùng mặc áo màu xanh cho 'matching' (từ này của anh Hai).  Trường có 4 màu áo đồng phục muốn mặc nào thì mặc, ngày thường chả bao giờ chịu mặc cùng màu.  Lỡ hôm nào chọn trùng nhau thì thể nào cũng có đứa lăn ra khóc gọi người còn lại là 'copy cat'.  Hôm nay sao mà đoàn kết thế không biết.
Lớp của em đây.  Năm ngoái em học lớp K1 Penguins.  Năm nay em học K2 Robins.  Hôm vào trường  làm quen cô giáo, cô hỏi em là con có thắc mắc gì muốn hỏi cô không? Em lí nhí: I want to see robin.  Is it a bird? Trong lúc Cô đứng lên lấy sách cho em xem con chim robin (hình như là chào mào thì phải), em bỏ nhỏ với Mẹ: lát con về nhờ anh Hai tìm google ở chỗ safari cho con coi hình robin nha Mẹ (nghe là hiểu tín đồ của Ipad rồi hén).  Mà cái cụm từ 'ở chỗ safari' thiệt là buồn cười.
Cả lớp tập trung xếp hàng vào lớp, chả hiểu sao em cứ hớn ha hớn hở đi...ngoài hàng.  Em vẫn ốc tiêu nhất lớp...
...đặc biệt khi đi cạnh bạn gái mũ vàng này.  Ối, bạn 5 tuổi mà to như 8 tuổi ấy.  Mẹ bảo Hân ráng ăn nhiều để to như bạn, Hân tự tin trả lời: con 14 kí 6 rồi Mẹ, con bự lắm á.  Nghe hãnh diện cứ như là 24kg vậy đó. Em quả là thiếu cân nặng nhưng thừa tự tin mà.  Haha.


Chúc 2 bạn nhỏ của Mẹ lúc nào đi học cũng vui vẻ như trong ngày khai giảng.  Mẹ cũng thích các con có giấy khen, cũng thích con được điểm 6, điểm 7.  Nhưng Mẹ thích nhất là các con đi học với tinh thần thoải mái và yêu thích trường lớp như những ngày qua.


Saturday, June 23, 2012

Her first sleep-over ever...

Mẹ chưa bao giờ nhớ em nhiều như hôm nay, kể cả những ngày Mẹ đi công tác xa em, hoặc khi em ở S và mẹ ở V.  Chưa bao giờ nhớ đến vậy. 

Hôm nay em sang ngủ nhà bạn, lần đầu tiên trong đời, mà lại đi một mình không có cả anh Hai bên cạnh.

Từ sáng 2 anh em đã lăm le rủ nhau sang nhà dì H ngủ với anh Bin.  Cả 2 anh em đều hăm hở với lần đầu tiên đi ngủ nhà người khác.  Buổi chiều 2 đứa chộn rộn soạn quần soạn áo; Mẹ hỏi HH có muốn ở nhà với Mẹ không, để anh Hai và anh Bin là con trai chơi vói nhau cho thoải mái, H sang bên đó có 1 mình là con gái sợ buồn.  Con cương quyết trả lời là con muốn sang anh Bin ngủ vì con muốn ở với anh Hai.  Mẹ giả bộ nũng nịu: con ở với anh Hai rồi bỏ Mẹ ngủ 1 mình sao.  Cô nàng dõng dạc: con đi mai con về, nha Mẹ, cho con đi nha Mẹ. Thì thôi, cho đi vậy!

Tối 9g Mẹ dẫn 2 anh em và 1 túi to quần áo, đồ chơi, sữa sùng...sang nhà dì H.  Trên đường đi anh Hai bắt đầu hết hào hứng, quyết định đổi ý là chỉ sang chơi rồi về ngủ với Mẹ. Lý do: con nghĩ là con sẽ nhớ Mẹ.  Mẹ hỏi HH có muốn đổi ý không.  Cô nàng lắc đầu: mai con về mà.

Thế là sau khi chơi đùa và xem TV với nhau thỏa thuê (để Mẹ và dì H có thời gian 8 đã đời).  10g30 Mẹ đứng lên bye bye 2 anh em định đi về.  Anh Hai vẫn giữ ý định về theo Mẹ.  Hỏi lại HH lần nữa, em không trả lời về hay ở mà chỉ một mực nhắc lại câu trấn an Mẹ: mai con về mà Mẹ, con ngủ với anh Bin 1 bữa.  Thế là Mẹ bịn rịn dẫn em đi đánh răng, thay cho em cái áo đầm chuột Minie màu hồng, hun hít em và...tranh thủ dụ khị em về. Em lắc lắc đầu rồi sà vào đám đồ chơi.  Nhìn em Mẹ biết là lúc đó em nao núng lắm rồi vì em không dám nhìn Mẹ khi Mẹ và anh ra cửa, mắt em cụp xuống nhưng không tỏ ra buồn phiền hay quyến luyến gì cả.  Em cứ luôn miệng: mai con về mà.  Mẹ quay ra quay vô mấy lần xem em có đổi ý không nhưng em vẫn cương quyết ở lại.  Tính em là thế, nói là làm và ít khi lùi bước.  Trong bụng có nao núng nhưng vẫn cương quyết không để lộ ra ngoài.  Con gái mà cứng tính hơn cả anh Hai.  Dù chỉ muốn quay lại bồng đại em về, Mẹ vẫn quyết định để em làm theo ý mình 1 lần.

Anh Hai xuống thang máy, giọng buồn hiu: con nhớ em, con không muốn em ở lại một mình, con muốn em về.  Nhưng mặc cho Mẹ thuyết phục là trở lên ở với em cho có anh có em, anh vẫn khăng khăng đòi về vì con không quen ngủ nhà lạ.  Ngồi trên taxi về nhà mà 2 Mẹ con đều bồn chồn.  Dọc đường điện thoại Mẹ hết pin, anh Hai quýnh quáng: Mẹ về sạc liền gọi cho dì H liền, lỡ nãy giờ em khóc đòi Mẹ thì sao.

Về tới nhà, lên phòng, anh Hai phóng lên giường ngồi thẫn thờ: không có em không ai nằm với con hết, Mẹ gọi qua dì H coi em có khóc không thì mình qua đón về liền.  Mẹ gọi cho dì và dì bảo em có vẻ nhớ Mẹ nhưng nằm quay mặt vào tường thiu thiu ngủ rồi.  Mẹ dặn dì nhớ gọi Mẹ nếu nữa đêm em giật mình khóc cho dù khuya tới đâu.  Anh Hai nghe vậy cuống quýt: thôi đi đón về đi lỡ khuya mà không có taxi thì sao mà đón.  Anh Hai nhát thít, không dám đi ngủ nhà bạn như em.  Em đi thì anh nhớ em.  Mà anh cũng vô tư.  Nói nhớ vậy chứ 15' sau thì ngủ lăn quay rồi.  Mà tội nghiệp lắm.  Anh nằm giữa Mẹ và dì Đ anh giả bộ hát ngâm nga: hôm nay là ngày đẹp trời quá, mình được ngủ một mình với Mẹ mình thôi.  Mẹ liếc qua thấy mắt anh ướt ướt.  Anh nằm tí rồi anh lại hát: hôm nay là ngày hơi hơi đẹp trời, mình được ngủ với Mẹ nhưng không có Gia Hân, ngày hơi hơi đẹp trời nhớ Gia Hân quá.  Haha.  Bài hát tự chế búa xua cho thấy anh cũng bối rối vì nhớ em lắm.  Ngâm nga chút thì cũng ngủ khò khò rồi.

Chỉ có Mẹ không ngủ được.  Mẹ nhớ con gái.  Nhà có 2 đứa, vắng 1 đứa thì tự dưng lại thấy trống vắng hơn cả khi vắng hết 2 đứa.  Nằm ôm đứa này mà nhớ đứa kia quặn ruột.

Con gái Mẹ thật là can đảm.  So coooool. Chỉ có Mẹ là yếu xìu.  Mẹ không muốn mai Hân về đâu, Mẹ muốn ôm Hân bây giờ thôi.

Thiệt tình, con gái bỏ Mẹ đi ngủ nhà bạn mà còn nhắn nhủ: mai con về mà.  Đúng là chỉ có HH mới vậy thôi.

Gái Mẹ ơi.....

Thursday, June 21, 2012

Giận hờn...

Cuối tuần nào 2 anh em cũng có cái màn xin Mẹ cho xem lại hình hoặc video hồi nhỏ.  2 anh em thắc mắc với nhau: sao mà có nhiều hình anh Hai hun Hân quá, mà coi video cũng thấy Hai hun Hân hoài à?  Đúng là vậy, cái cảnh như trong hình này xảy ra như cơm bữa hồi Hân chừng 1-2 tuổi, lớn lên ít dần nhưng vẫn còn.  Giờ thì Hân không cho Hai hun nữa vì 'Hai làm ướt mặt em', haha.  Không hun nữa nhưng vẫn rất thương nhau, có điều không hiểu sao gần đây gây gỗ và cự nự nhau hoài, Mẹ phân xử bắt mệt.

Anh Hai thì dạo này rõ chướng, rất thích thể hiện cái tôi và thích chứng tỏ là mình có thể lèo lái sự việc theo ý mình muốn (sẽ có entry riêng về cái vụ đau đầu này).  Cô em cũng bắt đầu cá tính hơn, không dễ để anh Hai xỏ mũi nữa, không thích là em cãi liền mà cãi không xong là em giở chiêu khóc nức nở và gào thét ra. 

Tối nay cũng như bao nhiêu tối khác.  Thấy 2 anh em chơi với nhau tình thương mến thương với đống mền gối thú nhồi bông, Mẹ dặn anh Hai ngó chừng em, đừng ăn hiếp em để Mẹ đi tắm.  Ở trong nhà tắm đâu chừng 5' là Mẹ nghe lục đục tranh cãi rồi tiếng anh Hai gằn giọng: anh không ở đây với Hân nữa đâu.  Mẹ tắt nước lắng nghe xem có choảng nhau không (anh Hai nóng lên là hay oánh em lắm, la hoài cũng vậy) mà sao nghe im re ngoại trừ tiếng cửa phòng mở.  Mẹ lật đật tắm cho nhanh, bước ra thì thấy có mỗi mình em Hân nằm trên giường, trên tay cầm 1 tờ giấy, mặt rất ư là thản nhiên đưa cho Mẹ: anh Hai gửi thư cho con, con không biết đọc 1 chữ, Mẹ đọc dùm con (Mẹ phì cười với cái chữ 'gửi thư' của cô nàng).  Nội dung bức thư là: I don't live with you any more - MT.  Mẹ hỏi han sự tình thì cô Út Tồ than thở: anh Hai lúc nào cũng bắt con làm theo ý anh Hai, con không thích để cái gối bên dó, con thích để bên này.  Mẹ thấy anh Hai cũng bậy nhưng cũng muốn dạy Hân nhường nhịn nên an ủi H là H đúng nhưng H cũng nên làm theo ý Hai vài lần xem thử có gì vui không.  Đúng lúc đó, anh Hai mở cửa bước vào, mắt đỏ hoe, liếc thấy tờ thư trên tay Mẹ, miệng anh méo xệch, rồi bắt đầu nấc lên: con không ở đây với Hân nữa, con về quê dì Điệp ở, con không thích em mà không nghe lời.  Mẹ phân tích thiệt hơn: con thích chơi theo ý con thì em cũng thích được chơi theo ý mình, sao mình không xếp thú nhồi bông mỗi lần 1 cách, chơi nhiều cách cũng vui mà.  Anh có vẻ hơi nao núng, nhưng không muốn chịu thua.  Anh lấy 1 tờ giấy viết ra mấy dòng nhờ Mẹ gửi cho Hân (tự dưng Mẹ thành bồ câu đưa thư nha): I will stay, love.  But I'm still angry.  Nhức đầu hông? 

Mẹ đọc to cho H nghe xong, Hân chưa kịp phản ứng gì thì anh lại tức tưởi: thôi hay là con đi về Singapore với Ba, Mẹ đi với con không?  Mẹ thủ thỉ là Mẹ không bỏ được đứa nào hết, anh Hai đi mẹ cũng buồn mà Hân đi Mẹ cũng buồn.  Mà anh Hai còn nhỏ xíu bày đặt nói bỏ đi ra đường người xấu bắt cóc thì không được gặp Mẹ nữa đâu.  Lại khóc nấc lên, viết hí hoáy tiếp: I love mommy most.  Tưởng đâu Mẹ chỉ làm bồ câu đưa thư 1 chiều, ai dè, em HH nhỏ mà cũng có võ, khều Mẹ: Mẹ nói anh Hai dùm con là anh đừng la vô lỗ tai con nữa, con làm theo ý anh Hai, anh Hai chơi với con đừng bỏ con, nhưng đừng có la vô lỗ tai con. Nhờ nói dùm mà nói oang oang, ông anh nghe hết, mắt thì còn ướt rượt mà miệng cười mím chi, đầu gật gật.  Mẹ hỏi: giờ sao, có hứa với em là không la hét nữa không?  Anh gật gật, chụp cây viết viết lên lòng bàn tay: Love you, GH.  Rồi sợ người ta không biết GH là gì, anh lại nguệch ngoạc trên tay mình chữ: Gia Hân.  Tay bên kia ghi là I love mama.  Chị Hân nhìn dòng chữ trên tay nhảy cẩng lên: anh Hai hết giận rồi Mẹ, anh Hai thuong con rồi và tự dưng xổ 1 tràng tiếng Hoa: Ge ge ai mei mei (brother loves sister).  2 đứa áp lại ôm nhau la làng hát líu lo.  Hết giận! Mẹ cũng thất nghiệp, không còn ai kêu làm trọng tài hay phiên dịch hay bồ câu đưa thư gì nữa hết.

Bây lớn mà giận nhau phức tạp ghê hông.  Dùng 2-3 ngôn ngữ và 2-3 phương tiện giao tiếp (thư trên giấy, thư trên tay, bỏ nhỏ qua người thứ 3) để mà giải quyết vấn đề.  Làm Mẹ của 2 cô chú này đúng là phức tạp còn hơn đi làm research.  Chắc phải rửa hết mấy cái hình hồi nhỏ hun nhau, ôm nhau dán đầy phòng để cổ động tuyên truyền bớt cãi nhau quá.  Như vậy thì Mẹ cũng đỡ bị 'tiền đình' vì phải làm quan tòa phân xử mãi.

Thursday, May 31, 2012

Ôi, cô ấy thật là...boy

Chỉ mất 5' là nàng làm quen ngay
với mấy trò mạnh bạo của lớp TDDC này.  Chả ngán gì!

Thứ 7 tuần rồi là ngày thứ nhì HH vào phòng tập TDDC.  HLV của tuần đầu đi vắng, một cô HLV mới thay thế đứng lớp.  Cô hỏi tên HH mãi mà Cô vẫn không đọc theo được, Cô ngoắc Mẹ lại hỏi cho rõ.  Sau khi tên tuổi rõ ràng, cô ngập ngừng hỏi Mẹ: he or she?  Hôm ấy HH mặc áo thun ba lỗ màu trắng phớt hồng, có hoa có bướm và dòng chữ màu hồng bay bướm 'summer is sweet', vậy mà Cô vẫn không tự nhận ra được là 'he' hay 'she', đúng là bó tay.  Mà Mẹ vô cùng thông cảm cho Cô, từ khi nghe lời Ba xén cái đuôi mèo xinh xinh nuôi gần cả năm mới dài ra chừng ấy của HH, cắt cho cô nàng mái tóc hình quả táo, thì thôi rồi đi đâu Mẹ cũng nghe cái câu hỏi y như hồi nàng còn 1-2 tuổi: gái hay trai.


Của đáng tội, mặt mũi em HH cũng không tới nỗi nào là con trai cho lắm.  Bằng chứng là hôm nọ (ngay sau buổi tập gym nói trên) em mặc váy đầm đi ăn tiệc với Mẹ, một người bạn Mẹ mới quen cứ ngắm HH mãi vào bảo: cô này mặt nhìn rất công chúa, rất dễ thương nha T.  Khổ nỗi, nàng có mấy khi chịu mặc váy đầm.  Nàng phân biệt rất rõ ranh giới màu sắc của trai và gái, nàng tha thiết yêu màu hồng và kịch liệt phản đối màu xanh đen.  Nhưng tới cái khoản y phục thì nàng hoàn toàn không ưa áo váy, chỉ một mực áo thun quần short, áo thun quần jeans, cùng lắm là áo thun và chân váy ngắn.  Dăm 3 tháng Mẹ lại ngậm ngùi soạn một mớ áo váy Mẹ cất công mua, cất công ép mặc mà không thành công để riết thành chật để đem tặng lại con gái của bạn bè. 


Hôm nọ trường có concert, vừa nhìn thấy cô giáo mang ra cái váy hawaii của con gái có tua rua và vòng hoa quấn cổ là nàng lập tức phản đối, mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi và quần short bãi biển của nhóm con trai và giơ tay xin đổi vai. Cô giáo email cho Mẹ hỏi ý kiến. Đọc mail Cô mà Mẹ có thể hình dung là Cô cũng bối rối lắm.  Mẹ dò hỏi HH thì nàng trả lời tỉnh queo: cái áo đó có hoa mà Mẹ.  Xong, nàng đơn giản lắm, hoa là đủ con gái rồi.  Thế là Mẹ đành email lại cho Cô đồng ý cho nàng làm theo ý mình.  Sau đó mới biết nàng xách động luôn cô bạn thân Tracy nhỏ xíu con tóc ngắn ngủn y như nàng chuyển từ trang phục nữ sang trang phục nam.  Ngày nàng lên sân khấu trình diễn, Mẹ nhìn nàng hớn hở xuất hiện trong trang phục nam mà vừa vui vừa tiếc, trang phục con gái xinh biết bao nhiêu mà không chịu mặc.  Còn anh Hai thì shocked thật sự.  Vừa thấy em nhảy chân sáo ra sân khấu, anh thốt lên: oh no, Gia Hân làm cái gì vậy Mẹ?  Tại sao nó mặc boy costume?  Đón em từ sân khấu xuống sau buổi biểu diễn, anh lắc lắc đầu: sao Hân không mặc áo váy của con gái, cái này là đồ con trai, Hân mặc lộn rồi.  Cô em toét miệng cười rất cool: Hân đâu có mặc lộn, Hân chọn mà, cái này con gái và con trai mặc chung.  Mẹ cố tình không tham gia cuộc đối thoại đó, vì cũng không biết bênh ai bỏ ai cho đúng.

 10 tháng ở với Ba, suốt ngày đi chơi với Ba và anh Hai, đã vậy gặp Ba luôn khuyến khích trang phục gọn nhẹ, con gái càng lậm quần short áo thun hơn.  Mẹ phải ép Ba đồng ý cho Mẹ cải tạo HH.  Lần nào Mẹ qua S Mẹ rủ mặc áo đầm cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, hỏi tại sao thì bảo là 'áo đầm ngứa lắm'.  Sau vài lần khóc ì xèo, chắc Ba cũng thấy lo lắng vì cái sự ăn mặc quá con trai của con nên Ba cũng phụ Mẹ động viên: mặc đầm đẹp mà con.  Mà nói 10 lần thì dụ được giỏi lắm là 2 lần.  Hôm mặc cái đầm đi chơi được khen là công chúa Mẹ cũng lên bờ xuống ruộng với nàng.  Khóc sưng cả mắt, chui vô tủ đứng 1 hồi rồi tự động lôi cái jacket ra mặc bên ngoài, che cái váy lại.  Mặc váy mà ngồi thoải mái y như mặc short í, chân cẳng cứ rúc lên ghế. Ôi, bao giờ con tui mới dịu dàng nữ tính đây.  Mẹ mới phải nịnh chiều nay trên skype: tuần sau Mẹ qua dẫn H đi mua áo đầm hồng có con bướm và hoa nha.  Nhờ 3 từ khóa yêu thích là hồng, bướm và hoa mà chị nàng gật đầu lia lịa.  Chả biết mua về có chịu mặc không nữa đây.


Đâu phải chỉ là trang phục, tính tình nàng cũng cương cường như con trai.  Nàng từng tuyên bố hùng dũng với anh Hai: Hân không có sợ gì hết.  Buổi tối sai 2 đứa vào phòng lấy đồ thì thế nào anh Hai cũng kiếm cớ đùn đẩy vì anh sợ phòng tối.  HH là hùng dũng đi vào mở đèn sẵn sàng rồi réo anh Hai: sáng rồi Hai ơi, vô đi.  Haha. Có bữa anh muốn đi toilet mà Mẹ và Dì thì bận chưa kịp vào theo anh.  Anh ngập ngừng tí rồi chạy u tới tự mở đèn vào toilet ngồi (chắc nhu cầu cũng bức xúc lắm nên quên cả sợ), cô em đứng ngoài hỏi vào: anh Hai có cần H vào canh cho anh Hai không?  Mẹ đứng rửa ly suýt làm rơi ly vì mắc cười quá.  Anh Hai chắc cũng ngượng nên bảo thôi không cần.  Cô em nhảy tưng tưng ngoài cửa toilet: Mẹ ơi, anh Hai giỏi quá, đi toilet một mình được rồi, anh Hai không sợ tối nữa Mẹ. Lúc đó anh Hai được 6 tuổi 3 tháng.  Nhờ cú khen ngợi đó của Hân 3 tháng nay anh Hai tự dưng hết hẳn cái tật sợ phòng tối.  Mỗi lần làm cái gì cần sự gan dạ một chút là cô nàng hỏi anh Hai: H làm trước nha, Hai hết sợ Hai làm nha (mà đâu phải lúc nào anh Hai cũng nhát).


Nói vậy thôi, chứ nàng không có coi thường anh Hai tí nào đâu.  Thương Hai lắm.  Tháng trước cả nhà đi Bali chơi, anh Hai lăn ra sốt ngay khi vừa đặt chân tới B.  3 ngày ở đó Hai sốt toàn 40o, cả nhà vừa đi chơi vừa chăm anh.  HH tỏ ra là 1 cô em rất dịu dàng. Lâu lâu sờ tránh anh: Hai ơi Hai còn nóng nè.  Mẹ sai gì làm đó, bưng nước bưng sữa cho anh, đắp khăn lạnh cho anh, nhường anh ngủ với Mẹ... Nhiệt tình tới mức anh Hai phải cảm động luôn.  Những lúc nào anh khỏe khỏe được tí, anh thều thào với Mẹ: Gia Hân thương con quá Mẹ.  Ngày đầu tiên anh cắt cơn sốt, anh nhảy cái rột suốt giường ôm HH hun chóc chóc vô đầu rồi nói với Hân: tối nay anh nhường Hân ngủ với Mẹ nha, anh thương Hân quá à.  Cô em cười toe toét: anh Hai chơi với H được rồi.  Đi đâu cũng khoe với mọi người: anh Hai dạy con cái này, anh Hai chỉ con cái kia.  Nói chung khi cần nhu thì nàng cũng nhu lắm, nhưng cơ khổ nàng ngỗ ngáo thường xuyên hơn là nhu mì.


Vì tính tình hơi con trai nên nàng rất vụng về, từ đi đứng đến ăn nói đến suy nghĩ.  Vụng mà rất dễ thương.  Có lần Mẹ mắng yêu: Sao con tồ quá Hân?  Nàng hớn hở gật đầu: dạ, con tồ há Mẹ.  Mẹ ngán ngẩm: con biết tồ là gì hông? Cô nàng giật mình: dạ hông, tồ là gì Mẹ.  Giải thích kiểu gì cũng không hiểu, Mẹ nói luôn tồ là silly đó. Lập tức nước mắt lưng tròng: con không có silly mà, con chỉ tồ thôi mà.  Bó tay với cái sự tồ...đáng yêu của nàng.


Một khoảnh khắc tạo dáng rất nữ tính, mà hiếm lắm mới có, hihi




Monday, May 28, 2012

Đã thôi tuổi băm...


Hôm nay sinh nhật, Mẹ mượn blog tụi con nói chơi chuyện tuổi tác chút heng.

Công việc của Mẹ đòi hỏi Mẹ phải nhớ tuổi, thậm chí là giới thiệu tuổi gần như mỗi ngày.  Ngày nào cũng nói, cứ sau Tết hay sau sinh nhật là tự động nâng tuổi lên, riết rồi chả thấy sợ tuổi nữa.  Hồi nào vô nghề, gặp mấy cô trung niên 'dạ, con 22 tuổi', giờ thì gặp mấy 'cô' trung niên 'dạ, em cũng trạc tuổi mấy chị đó, năm nay em 39'.  Ai giấu tuổi tác chứ Mẹ thì cứ hồn nhiên khoe mỗi ngày :).

Ngày này 10 năm trước Mẹ 29 tuổi.  Sinh nhật cuối cùng Mẹ còn có...Mẹ.  Làm như là có điềm hay sao đó, sinh nhật Mẹ năm đó tự dưng bà Ngoại hứng lên bỏ đi Đà Lạt chơi một mình (xưa giờ bà Ngoại vốn rất quan trọng những ngày sinh nhật trong gia đình).  Sáng 27 bà gọi về: chúc mừng sinh bé Ti nha, Mẹ mua cho bé Ti cái áo lạnh đẹp lắm.  Món quà cuối cùng của 29 năm có mẹ.  Cuối năm đó, bà Ngoại đi xa, thật xa.  Sinh nhật năm 30 tuổi, Mẹ ôm cái áo lạnh nằm khóc thút thít một mình trong phòng, quên mất những cái trăn trở tuổi 30 mà mấy cô bạn xung quanh hay nhắc đến khi tổ chức sinh nhật 30 tuổi.  Cái áo lạnh đó Mẹ luôn mang theo khi đi công tác HN vào mùa lạnh, lúc mới thì mặc đi làm, cũ thì mặc ngủ, mùa lạnh năm ngoái còn dùng.  Mấy tháng nằm ổ của 2 anh em, Mẹ cũng sù sụ có mỗi cái áo đó.  Năm nay 39 tuổi, không còn ai tặng quà cho bé Ti.

Vậy là mẹ tròn 39 tuổi và đã thò chân qua tuổi 40.  Thấy an nhiên, không lo lắng sợ sệt gì cả. Ai mà không già. Soi gương đã thấy lắm nếp nhăn, thì đã sao, ai rồi thì không nhăn.  Chỉ có hơi lo lo là dạo này sức khỏe hơi yếu, sợ không đủ 'năng lượng' để mà làm những gì mình thích cho mình và cho gia đình.

40 tuổi, Mẹ không nhìn lên, cũng chẳng nhìn xuống chỉ tự nhìn vào cuộc đời mình và chặc lưỡi: cũng gọi là đủ đầy.

39 năm hít thở bầu không khí này, Mẹ may mắn nếm trải đủ thăng và trầm (dù không có gì cực đỉnh, âu cũng là một may mắn nữa) từ vật chất, sự nghiệp đến gia đình và cả chuyện sanh nở và nuôi nấng con cái.  Mẹ nghĩ cuộc đời có đủ thăng và trầm là thú vị.  Nếu chỉ có trầm thì đương nhiên sẽ rất buồn và Mẹ có thể đã trở thành một người bi quan, yếm thế.  Nhưng nếu chỉ toàn là thăng thì biết đâu Mẹ sẽ đâm ra tự kiêu và thiếu nhiều kinh nghiệm sống để có thể vượt qua những đoạn trầm mà cuộc đời nào rồi cũng phải có. 

Mẹ cám ơn ông bà Ngoại đã tạo cho Mẹ những năm tháng ấu thơ và hoa niên với biết bao những nốt thăng lóng lánh tình thương yêu và hơi ấm gia đình.  Nhưng Mẹ cũng mang ơn ông bà đã không hề bảo bọc Mẹ, cho dù Mẹ là con một.  Ông Bà không hề bi lụy khi Mẹ vấp ngã mà cũng chẳng la rầy, chỉ đơn giản chỉ cho Mẹ rằng, dù Mẹ có là cục cưng trong nhà thì khi bước ra ngoài Mẹ vẫn phải tự đi trên đôi chân, tự vấp ngã và tự đứng lên.  Mẹ đi làm cực cách mấy, Ông Bà không bao giờ tỏ vẻ thương xót nhưng bao giờ rời công ty về trễ, Bà luôn chờ cửa nấu cho Mẹ 1 tô nui nóng.  Nói không ngoa, phần lớn tính cách của Mẹ trong công việc, cuộc sống và gia đình là nhờ cách giáo dục 'buông mà không thả, thương mà không xót' của Ông Bà.

40 tuổi.  Mẹ có công việc mình yêu thích dù công việc đó khá cực khổ và tốn của Mẹ rất nhiều thời gian. Mẹ có người bạn đời không hẳn là hoàn hảo nhưng rất có trách nhiệm với gia đình, đặc biệt là rất hiểu Mẹ và luôn bên cạnh Mẹ, chống lưng cho Mẹ, làm cho Mẹ cười trong mọi hoàn cảnh.  Mẹ còn có ông Ngoại để chăm sóc yêu thương, dù đôi khi Mẹ vẫn thầm ước 'giá mà bên Ông bây giờ là Bà, chứ không phải một ai khác'.  Mẹ có tụi con để yêu thương, để truyền lại những giá trị sống của gia đình, để thấy mình có trách nhiệm hơn, dù Mẹ có tụi con khá muộn màng và nuôi tụi con chưa thật giỏi.

Thì đó, 40 tuổi rồi, mà trong mỗi vế của cuộc đời sự nghiệp, hôn nhân, cha mẹ, con cái...đều có cái cộng cái trừ.  Có lẽ đó chính là sự cân bằng.  Có khi Mẹ cũng thấy sao mình cực quá, sao mình chưa hạnh phúc như mình muốn, sao con mình còi hơn con người ta...Có khi bạn Mẹ cũng thắc mắc sao Mẹ lúc nào cũng tất bật.  Thì lúc này đây, ngồi nhìn lại mình sau 39 năm, Mẹ tự trả lời: nếu cuộc đời chỉ có sung sướng, nếu sinh ra có sẵn nhà cao cửa rộng, nếu mọi thứ đều hoàn hảo, liệu hôm nay Mẹ còn có được niềm vui ngồi suy ngẫm và blog.  Khi mọi thứ hoàn hảo, người ta sẽ thôi không suy ngẫm nữa.  Mà như vậy thì chắc là buồn lắm.

40 tuổi.  Mẹ cầu xin cho vài mươi năm sắp tới của mình cũng vừa đủ thăng vừa đủ trầm (miễn sao đừng quá bi kịch) để ngày nào đó con của Mẹ ngồi đọc lại những dòng này sẽ mỉm cười hãnh diện: cuộc sống của Mẹ mình không tới nỗi vô nghĩa.

40 tuổi.  Ngày mai Mẹ bắt đầu giới thiệu về mình trong những buổi họp nhóm với mấy chị tuổi trung niên: em mới 40 tuổi thôi mấy chị :).




Quà Sinh Nhật

Tuần gần cuối của tháng 5 sao mà bận rộn.  May mắn sinh nhật Mẹ lại rơi vào Chủ Nhật, nên Mẹ có thể tranh thủ sang S để 'tổ chức' với mấy cha con.  Nói là tổ chức cho lớn lao, chứ già rồi, đâu có ham sinh nhật như tuổi của tụi con nữa.  BM cũng chỉ tập cho tụi con có thông lệ nhớ và chúc mừng những ngày đặc biệt trong gia đình thôi.

Suốt ngày thứ 7, trước sinh nhật Mẹ, 2 đứa cứ chộn rộn với chuyện ngày mai sinh nhật Mẹ cả nhà làm gì và được Ba dẫn đi đâu chơi (nghe đồn là Ba có lỡ hứa hẹn gì đó).  Chiều thứ 7 dẫn 2 đứa đi gym, trên đường về CH hỏi Mẹ: sinh nhật Mẹ Mẹ thích ăn gì, mình đi ăn Mc Donald được không Mẹ (món ăn yêu thích hiện nay của anh chàng).  Mẹ lắc đầu nguầy nguậy (Mẹ sợ nhất là fastfood).  Chị HH láu táu: Mẹ thích ăn cua tiêu hả Mẹ?  Anh CH dò hỏi thêm: Mẹ nói đi Mẹ, sinh nhật của Mẹ Mẹ được make a choice mà, mình không ăn Mc Donald cũng được, đến sinh nhật con thì con được make choice, con ăn 2 cái Mc Donald luôn, hay Mẹ thích ăn đồ Ấn Độ, Ba nói BM thích ăn đồ Ấn Độ lắm mà không có đi được vì tụi con không biết ăn cà ry mà bỏ tụi con ở nhà thì tội nghiệp đó Mẹ, con thèm ăn Mc Donald nhưng Ba nói chờ Mẹ qua đi ăn chung có Mẹ cho vui, vậy mình ăn cái gì Mẹ.  Mẹ lúc đó mệt quá nên cười cười cho qua chuyện (một phần Mẹ cũng sợ rơi vô 'cái bẫy Mc Donald' được nhắc tới nhắc lui hoài).

Tối thứ 7, CH trịnh trọng tuyên bố (sau khi ăn một bụng chè sầu riêng phè phởn): Ngày mai sinh nhật Mẹ con nghĩ là con để cho BM có free day đó.  Chị HH hỏi liền (mặt rất tồ): free day là cái gì anh Hai.  Mẹ thì nghi nghi nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc (trong khi Ba ngồi cười mím chi): ý con là sao?  Anh thong thả giải thích: Là Ba Mẹ đi riêng đó.  BM nói thèm đồ Ấn Độ mà sợ tụi con không ăn được nên phải nhịn đó.  It's your birthday, so you make your choice.  Con ở nhà để Mẹ đi ăn đồ Ấn Độ nha.  Nhưng nếu Mẹ đi ăn cua tiêu thì cho con đi với (haha).  Chị HH ngần ngừ 1 lúc (từ khi qua S, hễ Mẹ xuất hiện là 2 đứa bám sát rạt, không bao giờ có cái vụ xung phong 'để con ở nhà', kể cả những khi có việc gì cần để ở nhà, 2 đứa cũng la khóc ỏm tỏi), có vẻ băn khoăn ghê lắm, đấu tranh tư tưởng hay sao ấy và cuối cùng chị quyết định 'về phe' anh Hai: con cũng ở nhà với anh Hai để BM đi ăn cà ri nha Mẹ, mà Mẹ đi ăn cua tiêu thì cho con đi nha Mẹ.  BM buồn cười quá đi mất.

Ôi con trai, con gái, không biết tụi con học đâu ra cái vụ free day và sinh nhật ai thì người đó được make a choice. Mà Mẹ thương nhất là CH đã có 1 chút ý niệm hy sinh/ nhường nhịn.  Mẹ biết 2 anh em rất mê đi chơi với Mẹ (lần trước đi ăn đồ Ấn Độ, biết ăn không được vẫn đòi đi theo, mua cái Mc Donald cầm vô quán ngồi ăn trong lúc BM ăn cà ri), nhưng thật đáng quí vì con biết nhường Mẹ được làm theo sở thích của Mẹ trong ngày đặc biệt của mình (sau đó con nói với Mẹ: ngày mai là special day của Mẹ mà Mẹ muốn làm gì cũng được hết).

Để thưởng cho suy nghĩ biết quan tâm đến người khác của con (đặc biệt là có ảnh hưởng tốt đến em HH), Ba quyết định là sinh nhật Mẹ buổi trưa sẽ đi ăn một chỗ Ba mới vừa phát hiện ra, tối sẽ đi ăn cua tiêu theo ý thích của tụi con (lờ tịt vụ Mc Donald, hehe) - nhờ CH mà sinh nhật Mẹ thiệt là hoành tráng, cử hành trọng thể từ sáng tới chiều.  Tuy nhiên BM cũng hơi tinh vi, BM bảo là hôm nay sinh nhật phải đi đông đủ gia đình mới vui, còn ngày free day con tặng Mẹ thì tuần sau BM mới dùng tới (haha).  Ba còn ghê hơn nữa, Ba lợi dụng câu nói của con là sinh nhật Mẹ Mẹ muốn làm gì cũng được, ngày hôm đó Ba dụ con ăn 2 thứ con chưa bao giờ ăn qua (CH thua HH ở chỗ là con rất ngại thử món ăn mới), đó là con vẹm và sốt ớt.  Nhìn thấy con vẹm là CH bịt mũi ngay lại, Ba 'nhắc khéo': sinh nhật Mẹ mà, Mẹ muốn con ăn vẹm và miếng sốt ớt này cho Mẹ vui đó, CH chắc không muốn Mẹ vui đâu hả?  Thế là con trai há miệng ăn ngay, ăn xong xuýt xoa đỏ cả mặt.  Mẹ thiệt sự là thương quá đi, CH bảo là con không có tiền mua quà tặng Mẹ, mai mốt con lớn rồi con tặng Mẹ nha.  Nhưng mà những gì con cố gắng 'vượt qua bản thân' để làm cho Mẹ vui chính là món quà thiệt bự rồi đó con trai.

Con gái Mẹ chưa đủ lớn để nghĩ ra những câu nói thiệt xúc động như của anh Hai.  Nhưng con cũng rất tinh tế nha. Anh Hai ngồi vẽ thiệp tặng Mẹ, con ngồi kế bên gà bài: vẽ cái khăn ở cổ của Mẹ nữa anh Hai, đúng rồi bự bự vậy đó.  3 tuần nay, lúc nào Mẹ cũng kè kè cái khăn quàng cổ vì cái chứng ho quái ác mãi không dứt, con để ý vậy đó.  Tối hôm qua con nằm thỏ thẻ: hay mai Mẹ bỏ nó (nó = con, tự xưng vậy đó) vào vali kéo về VN đi Mẹ, Mẹ về mở ra thấy nó là Mẹ vui lắm đó (tự tin ớn hông)?  Chiều nay về tới VN, Mẹ gọi cho HH, con bảo: rồi, Mẹ quên bỏ nó vô vali rồi. Hihi, cần gì bỏ vô vali hả con gái? 'Nó' và 'anh của nó' luôn ở trong tim của Mẹ mà.

Sinh nhật năm nay của Mẹ rất đặc biệt, không hoa, không bánh, không cả hát happy birthday mà Mẹ thấy vui lắm lắm luôn.  Mẹ thấy mình thật đặc biệt vì được mấy cha con quan tâm.  Ba không thích ăn vẹm, nhưng cũng dẫn Mẹ đến một quán bán vẹm thật ngon vì biết Mẹ muốn ăn thử món lạ.  Hạnh phúc thật giản đơn, khi người trong nhà yêu thương và quan tâm đến nhau, đâu cần nghi lễ gì cầu kỳ con nhỉ.

Sunday, May 13, 2012

Ngày Của Mẹ


Một món quà Ba tặng mấy mẹ con
vào một ngày bình thường không phải là Mother Day -
một chuyến du hành submarine tuyệt vời
Mother Day không phải là một ngày kỷ niệm quen thuộc của gia đình mình.  Mẹ chưa lần nào được tổ chức ngày lễ này cho Mẹ của mình – bà Ngoại của tụi con.  Đơn giản vì ngày dễ thương này thật ra cũng chỉ mới quen thuộc với người Việt Nam mình vài năm gần đây.  Lúc đó thì bà Ngoại đã đi xa.

Lời chúc Mother Day đầu tiên Mẹ nhận cách đây hơn 6 năm từ một người bạn Fillipino với nội dung ‘Happy Mother Day to a mom-to-be’ khi cô ấy biết Mẹ đang có mang CH được gần 3 tháng.  Mẹ nhớ hoài cái tin đó vì Mẹ mong mỏi lâu lắm mới có được tin vui bầu bì.  Đọc tin xong cảm thấy mình ‘quan trọng’ hẳn.  Từ nay mình cũng làm Mẹ như mọi người rồi J.
Nhưng sau cái tin nhắn đó thì Mẹ lại không để ý đến ngày Mother Day nữa.  Những năm sau đó Mẹ tất bật với chuyện chăm sóc anh Hai, bầu bì HH, sanh và nuôi HH…  Mọi thứ cuốn đi, ngày nào mà không phải làm Mẹ, nên Ngày Của Mẹ không có dấu ấn gì mạnh mẽ với Mẹ.  Khi anh Hai chừng 3 tuổi bắt đầu đi học SIS (rồi sau này tới phiên HH), mỗi dịp Mother Day và Father Day, 2 bạn có mang về cho Ba Mẹ những tấm thiệp được cô giáo dạy làm trong lớp.  Mẹ cũng vui vui nhưng thiệt lòng là không đặt nặng lắm vì Mẹ cũng hiểu tụi con chỉ theo phong trào trong lớp thôi, chứ tụi con bé tí đã hiểu gì về lòng biết ơn cha mẹ đâu. 
Năm nay tụi con sống ở một nơi mà bất cứ ngày gì có thể trở thành event được thì sẽ được tận dụng để trở thành…event J.  Trong trường, siêu thị, mall, thậm chí TV…làm khái niệm về Mother Day rõ nét trong đầu tụi con hơn.  Cũng có thể là tụi con đã lớn, được cô giáo giải thích thì cũng hiểu rõ hơn về ngày này.  Vài ngày trước 2 anh em đi học về và hỏi Mẹ là Mother Day là happy day của Mẹ phải không?  Có giống sinh nhật Mẹ không?  Mẹ với Ba bàn nhau dù ngày này không phải là truyền thống của người Việt Nam, nhưng có một cơ hội để dạy cho tụi con biết quan tâm và nghĩ đến Ba Mẹ cũng là một ý hay.  Thế là Ba nhận nhiệm vụ giải thích và hướng dẫn tụi con chúc mừng Mẹ.
Dù đã phần nào biết trước là Ba có đạo diễn, nhưng Mẹ vẫn rất xúc động với những gì tụi con tặng Mẹ ngày hôm nay. Ba có gợi ý thật đấy, nhưng tất cả mọi thứ đều là công sức và tình cảm của tụi con mà đúng không con?  Cuối tuần này Mẹ có việc không qua S được.  Như thông lệ, sáng chủ nhật, Ba Mẹ mở skype lên để Mẹ ‘tán gẫu cuối tuần’ với tụi con (mặc dù ngày nào cũng đã 8 chán chê mê mỏi, hihi).  Sáng nay vừa mở skype, đã thấy 2 anh em xếp hàng ngay ngắn, mỗi bạn cầm 1 tấm thiệp, hét thật to: Happy Mother Day.  Mẹ cười tít mắt.  Lần lượt từng bạn dí tấm thiệp của mình sát vào webcam để Mẹ đọc.  2 tấm thiệp đều vẽ Mẹ thật đẹp (là Mẹ tự thấy thế J).  Bạn nào cũng dành phần vẽ mình đứng sát Mẹ nhất.  Em HH thật ra mang thiệp cô giáo dạy làm từ trường về cho Mẹ, nhưng em vẽ Mẹ nắn nót lắm cơ.  Anh Hai thì tự xếp giấy viết thiệp cho Mẹ.  Mẹ cười ngất ngư với lời chúc của anh:
Dear Mom
Happy Mother Day
I love you when we had dinner in Bali.  I ate fish and water melon.
Mẹ cám ơn anh rồi vì hỏi anh vì sao lại yêu Mẹ vào buổi ăn tối đó, những ngày khác thì có yêu không?  Anh cười bẽn lẽn, bữa đó con ăn cá ngon, con không chịu ăn, Mẹ dỗ con ăn, con ăn rồi thấy ngon.  Nhưng mà con cũng yêu Mẹ everyday đó Mẹ.  Khỏi tả cũng biết Mẹ sướng râm ran kiểu gì.  Sau khi  tặng thiệp, Ba bảo 2 anh em làm cho Mẹ vui bằng một  cách hết sức…Việt Nam.  Đó là biểu diễn tài năng/ năng khiếu (haha).   Chả hiểu mấy cha con tập dợt lúc nào mà anh CH đọc ro ro 2 bảng cửu chương 6 và 7 cho Mẹ nghe (trong khi 3 hôm trước Mẹ ở S thì anh vẫn còn ngắc ngứ cửu chương 4). Cô HH thì ngồi duyên dáng đọc nhỏ nhẻ một quyển truyện về Maisy makes a gingerman gì đó (có anh Hai ngồi kế bên kiểm duyệt xem đọc có đúng không).  Thật ra cô chưa biết đọc gì đâu, cô đoc thuộc lòng mặt chữ thôi.  Nhìn 2 anh em thi nhau làm cho Mẹ vui qua skype, Mẹ thương 3 cha con gì đâu (Ba cũng cực khổ lắm mới đạo diễn được cái màn biểu diễn này đây).
Nhưng đâu phải đợi tới Mother Day Mẹ mới được tặng quà.  Mấy ngày trước 2 anh em cũng đã tự nguyện tặng Mẹ một món quà rất xúc động.  Một ngày trước khi sang S, Mẹ đổ ra bệnh ho và sốt.  Vừa tới S, là Mẹ nằm vật ra giường luôn.  2 anh em đi học về thấy vậy tự động rủ nhau vào phòng chơi với Mẹ cho vui (chứ ngày thường về tới nơi là đòi dẫn xuống playground ngay).  Anh Hai vừa canh Mẹ vừa chơi Ipad.  Mẹ bảo game này ồn quá Mẹ đau đầu lắm.  Anh lật đật hạ volume xuống thiệt nhỏ (mà anh Hai có thú vui khi chơi game phải mở nhạc thiệt to, anh mà chịu mở nhỏ là chứng tỏ thương Mẹ lắm đó).  Đang chơi anh lấy tay sờ trán Mẹ rồi la làng: Mẹ sốt rồi Hân ơi.  Thế là không cần biết Mẹ có muốn không, 2 đứa xúm lại bóp đầu, bóp tay (vừa làm vừa cười hí hí như chơi trò chơi í). Anh Hai tự dưng đang xoa bóp đổi qua thổi phù phù vô mặt Mẹ.  Mẹ mệt nhưng thấy tức cười nên hỏi là anh làm gì vậy, thổi phù phù nhột Mẹ quá.  Anh vô tư trả lời: con thổi cho trán Mẹ nguội, hết sốt.  Lúc đó Mẹ cười không nổi, bây giờ ngồi gõ lại thấy anh dễ thương, ngô nghê và tếu lâm gì đâu.  Thổi trán và xoa bóp xong, 2 đứa lại châu đầu vào Ipad.  Trước khi ngủ lơ mơ, Mẹ còn nghe anh Hai bảo Hân: chơi cái khác đi Hân, chứ chơi cái này mà không mở nhạc anh chơi không được.  Cô HH vô tư bảo: thì anh Hai mở nhạc đi.  Anh Hai xù xì: mở nhạc Mẹ nhức đầu sao.  Sau đó 2 đứa làm gì Mẹ cũng không biết, chừng đâu 30’ sau, Mẹ mở mắt ra thấy HH đang chạy từ nhà tắm ra một cái vù, lấy gì đó trong vali Mẹ rồi chạy ngược vào nhà tắm. Mẹ tưởng cô nàng phá cái gì, mở miệng rầy (rầy xong ân hận tới bữa nay): con phá cái gì trong vali Mẹ đó Hân.  Cô nàng cười toét: đâu có Mẹ, con làm việc mà Mẹ.  Con lấy túi đồ trang điểm của Mẹ để vô tô-lét (bao nhiêu năm nay toilet vẫn là tô-let) cho Mẹ, con dọn xong vali cho Mẹ rồi, con phụ Mẹ đó Mẹ.  Nói xong cô nàng sà vào nằm sát Mẹ: Mẹ khỏe chưa Mẹ.  Nói thiệt, lúc đó Mẹ còn ngầy ngật lắm mà nghe HH hỏi khỏe chưa, Mẹ thấy khỏe gì đâu á.
365 ngày của Mẹ đều là Mother Day.  Có một ngày đặc biệt như hôm nay để được nghe con nói bằng giấy bút là con yêu mẹ cũng vui.  Nhưng Mẹ thích được yêu tụi con và được tụi con yêu mỗi ngày.  Đó mới chính là hạnh phúc vô bờ bến của Mẹ. 




Tuesday, March 6, 2012

Lời khôn lời dại từ con


Mẹ rất ghiền nói chuyện với 2 bạn nhỏ.  Giây phút vui nhất trong ngày là lúc được ngồi/ nằm tỉ tê với 2 bạn cho dù qua skype từ 2 nơi cách xa 2 giờ bay hay đang ở cạnh nhau.  Nói chuyện với con để hiểu con hơn, để chỉnh cho con những từ, những ý con nói hoặc nghĩ chưa đúng. Nói chuyện với con cũng là cách để Mẹ thư giãn (nhiều câu nói của con ngô nghê, buồn cười và dễ thương lắm). Mà nói chuyện với con cũng là để học từ con, học cách nhìn cuộc sống qua một lăng kính không-người-lớn.  Mỗi lần mệt mệt, Mẹ cứ nhớ lại những gì mấy mẹ con nói với nhau và tự cười tủm tỉm một mình.  Chỉ nghĩ tới vài câu nói nào đó thôi là đã hình dung ra các con đang tíu tít bên cạnh thật sống động.

Mẹ: 2 đứa học cho ngoan nghe, tháng X Ba Mẹ sẽ dẫn đi B chơi, vui lắm
CH: Sao phải tới tháng X lận Mẹ?
Mẹ: Vì tháng X là kỷ niệm đám cưới của Ba Mẹ đó
CH: Hả?  Chết con rồi! (nói xong đập đầu vô gối cười rưng rức)
Mẹ: ?????
HH: Là Ba Mẹ làm cô dâu chú rể hả. Trời ơi! (thêm 1 em nữa đập đầu vô gối cười rưng rức)
Mẹ: ????? (hơi bị hoang mang nha).  2 đứa sao zạ?
CH: Làm đám cưới rồi Mẹ có sinh em bé nữa không?  Đừng đẻ em nữa nha Mẹ, con không có coi em nổi nữa đâu.  Coi mình Gia Hân là con mệt rồi đó.
Mẹ:!!!! (úp mặt vô gối cười...khùng khục.  Giờ thì đã hiểu vì sao 'chết con rồi!')

Cũng chủ đề đám cưới và Ba Mẹ là cô dâu chú rể có thêm một chuyện khác.

CH: Hân ơi, Hân có bạn trai chưa? (Mẹ ngồi gần đó, nghe câu hỏi này là muốn nhảy dựng lên rồi nhưng giả vờ ngó lơ mà thật ra là vô cùng tập trung lắng nghe)
HH: Hân hông có biết đâu (haha).  Anh Hai có không?
Mẹ: (nãy giờ cũng muốn tham gia mà không có dịp, nghe HH hỏi một câu hơi mơ hồ, nên kiếm cớ nhảy vô cuộc liền) Em hỏi con có bạn gái chưa kìa (thiệt tình là Mẹ quá leading, haha)
CH: (đúng nghĩa là nhảy nhổm lên) không có đâu nha Mẹ.  Never.
Mẹ: Sao mà never
CH: con chỉ thích HH với Mẹ thôi. Con không thích con gái lớp con, nó cứ rượt con hun con hoài (à há).  Mai mốt lớn lên con cưới Gia Hân nha Mẹ.
Mẹ: Hân là em của con mà, không cưới được đâu. 
CH: Ủa, Ba Mẹ cũng là anh em mà sao Mẹ làm cô dâu của Ba được.
Mẹ:!!!!! (sau đó mới tỉ tê giải thích anh em không cùng Ba Mẹ mới được làm cô dâu chú rể với nhau.  Phew!)

2 anh em đang xem Shrek, một tập nào đó mà có Godmother của Fiona, Mẹ cũng quên rồi.  Mẹ không xem từ đầu, đến đoạn có Godmother mới lò dò bước ra ngồi xuống coi chung.
Mẹ: Ôi, bà tiên này đẹp quá
CH: uhm...(mắt dán vào TV)
HH: bà tiên này người tốt hả anh Hai?
Mẹ: (hùa theo) nhìn bà tiên đẹp quá chắc hiền lắm Hai ha
CH: (giọng vô cùng nghiêm trọng), không có đâu Mẹ, chút nữa bả dữ bây giờ. Mẹ thấy bên ngoài hiền nhưng thiệt ra không có hiền đâu.  Bả đẹp thôi nhưng mà không có hiền. Shrek nhìn bên ngoài Mẹ thấy ghê hông?  Mà Shrek hiền đó nha. Shrek chỉ dữ với người xấu thôi
Mẹ: (nghĩ thầm trong bụng: cũng biết nói chuyện dữ, người đẹp không hiền, mà người xấu thì không dữ.  Con nít mà cũng bày đặt 'words of wisdom' nữa, hehe)

Chiều CH đi học về.  Bước xuống xe bus là Mẹ thấy không ổn rồi, mặt mày nhăn nhó.  Lên nhà không chịu ăn xế (trong khi bình thường mà không kịp lấy đồ ăn là đòi ỏm tỏi) rồi cứ lằng nhằng đòi ra đường chơi.  Mẹ cũng chìu dẫn đi đón bạn MM và em Ti con cô Ng, rồi dẫn đi gắp thú nhồi bông. Suốt đường đi, CH cứ kiếm đủ chuyện gây gỗ với Mẹ, nhìn là biết cố tình muốn gây sự chú ý, mà không rõ là chuyện gì.  Mẹ bực mình quá, đứng lại giữa đường, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con và hỏi chuyện.
Mẹ: sao hôm nay con bực bội vậy?  Có chuyện gì thì nói, không nói thì Mẹ đi về, không đi gắp thú nhồi bông nữa
CH: (bật khóc nức nở, giống như bịch nước bị kim chích vậy đó) Con không thích trường OFS.  Các bạn không cho con chơi chung....(tóm lại là dài lắm, tiếng Anh tiếng Việt lộn xộn, chưa kể tiếng nức nở, tựu trung là con đá banh dở quá, làm đội con thua hòa nên các bạn con cho con ra chầu rìa)
Mẹ giải thích, phân tích, dỗ dành chán chê rồi Mẹ mới hỏi là tại sao có chuyện không vui thì không nói từ đầu mà cứ đi kiếm chuyện gây gỗ với Mẹ và em làm gì.
CH: Con xấu hổ.  Con không dám nói sợ Mẹ nói con là liar vì cô giáo hay rầy ai đi méc người khác là liar. Con biết con gây là Mẹ sẽ hỏi.  My heart tells me that you will ask me for the story.
Mẹ: (icon tim tim tim, hóa ra con xem Mẹ là người hiểu con nhất, con tin là Mẹ sẽ thấy được con đang có chuyện và chắc chắn sẽ quan tâm hỏi han con.  Mẹ xúc động đứng ngây người giữa đường, trong lúc anh chàng nhào tới ôm chặt cứng, khóc hic hic thêm một hồi nữa)

HH 4 tuổi đang học tiếng Anh theo kiểu của một đứa bé một tuổi học tiếng mẹ đẻ.  Con có nhiều từ nhưng sắp xếp rất lộn xộn (một ví dụ cụ thể nhất là con luôn luôn nói her is beautiful thay vì phải là she is).  Học môi trường đa chủng tộc mà lại nói tiếng Anh chưa rành nên con chưa có nhiều bạn, vào lớp chỉ chơi với mỗi cô giáo.  Mỗi tối cuối tuần Mẹ dành 10-15 phút để nói chuyện thêm với con, giúp con tự tin hơn.  2 mẹ con cứ đổi đủ thứ đề tài, cho tới một lúc cạn đề tài, Mẹ bắt đầu hỏi bừa.
Mẹ: Do you know that mommy loves you?
HH: (rất tự tin và dõng dạc) I know, because you always kiss me.
Mẹ: (đè ra hun cho xệ gò má luôn, không thèm thực hành tiếng Anh gì nữa hết)

Tiếng Anh thì chưa thuần thục mà theo qui định thì trường bên S lại dạy cả tiếng Hoa.  Ở tuổi mẫu giáo HH chưa phải học tiếng Hoa nhiều như anh Hai, tuy nhiên với một mớ từ ngữ từ 2 thứ tiếng một lúc lâu lâu con cũng bị rối.  Cuối tuần Mẹ ôn bài tiếng Hoa cho con, hỏi màu sắc này kia thấy trả lời ro ro, thấy cũng yên tâm.  Tới chữ cuối cùng là xiao gou (đọc trại theo tiếng Việt là 'xẻo ', có nghĩa là chú chó nhỏ) mới có chuyện.
Mẹ: xiao gou là gì vậy Hân?
HH: little sheep
Mẹ: sao là little sheep con, lộn rồi?
HH: là sheep mà Mẹ
Mẹ: ?!?!?! (kỳ vậy, nãy giờ đố tiếng Hoa trả lời tiếng Việt, tự dưng giờ hỏi tiếng Hoa thì lại dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh là sao, mà cái hay là xiao dịch đúng là little còn gou tự dưng dịch là sheep - cừu, ek ek)
Mẹ: con trả lời bằng tiếng Việt cho Mẹ giống như mấy cái màu hồi nãy đi, xiao gou là con gì nè?
HH: con hổng biết con đó đâu Mẹ (haha)

CH: Mẹ để con hỏi em cho, Hân nói cho anh nghe đi xiao gou tiếng Anh là gì?
HH: little sheep
Mẹ: (á á á, điên cái đầu, dẹp tập qua một bên dẫn đi siêu thị mua đồ)
Vô tới siêu thị, cô PG cho ăn thử xúc xích, đầu tiên cô tưởng cả nhà là người Hoa nên nói tiếng Hoa, cô cho chọn nhiều màu xúc xích. Mẹ tranh thủ thử tài HH
Mẹ: H nói với cô là con thích xúc xích màu gì đi, hong se (đỏ) hay bai se (trắng)
HH: (cực kỳ tự tin, chỉ tay vào cây xúc xích trắng, nói dõng dạc) bai se
Mẹ: (mừng quá, vừa ra khỏi hàng xúc xích tranh thủ hỏi lại vụ con 'xiao gou').  Giỏi qua ta.  Hồi nãy HH nói được bai se với cô bán hàng ta.  Đâu giờ nói lại Mẹ nghe nha xiao gou là con gì vậy con?
HH: LITTLE SHEEP, đúng không Mẹ? (mặt hơi hoang mang mà miệng thì cười toe toét y như là nói đúng rồi á)
Mẹ: (đầu hàng vô điều kiện, tạm thời bỏ qua cái con cù-không-phải-cừu-mà-là-chó này cho rồi, không thì 2 mẹ con rối tinh rối mù luôn)

Ngày nào ở S, sáng Mẹ cũng phải tranh thủ vừa chăm 2 đứa vừa check mail, làm việc với văn phòng ở SG.  Ngày nghỉ, HH lẩn quẩn quanh bàn làm việc, chực chờ Mẹ xong để chơi với HH.  Chờ mãi mà Mẹ chưa xong cứ lo skype với mấy cô chú trong công ty, HH bắt đầu cà khịa.
HH: Mẹ đừng nói chuyện trong cái máy tính nữa con nhức đầu lắm
Mẹ: Chờ Mẹ chút nha, sắp xong rồi
15' sau
Mẹ: xong rồi nè, con gái muốn chơi gì ha
HH: con hỏi Mẹ nha Mẹ.  Mẹ trả lời nha Mẹ.  Ba đi làm ở V City hả (V City là tên tòa nhà của công ty Ba).
Mẹ: Ờ, con biết hay quá ha
HH: Mẹ ở nhà phải không Mẹ?
Mẹ: đúng rồi, ở nhà với Hân nè (không biết là sắp bị mắc bẫy)
HH: ở VN, Mẹ làm ở nhà gì vậy Mẹ?
Mẹ: H..C con (đưa chân sâu vào bẫy)
HH: (xổ nguyên tràng, giọng ấm ức, nói không kịp thở) Mẹ qua S đâu có đi ra ngoài nhà làm đâu.  Mẹ đâu có công việc ở S đâu.  Ở S chỉ có V City thôi, không có H..C mà sao Mẹ làm hoài vậy, Mẹ không chơi với con (miệng méo xẹo).  Mẹ qua S không có việc làm đâu.  Chỉ có Ba đi làm ở S thôi.
Mẹ: (vừa thương vừa mắc cười, muốn trách móc tui không chơi chung thôi mà có cần đi vòng vòng vậy không ta, còn 'nói xấu' là tui qua S không có việc làm nữa chứ)

Nhớ ơi là nhớ...

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...