Tuesday, December 13, 2011

Áo ấm mùa đông

Vài tuần trước đây, Mẹ và 2 bạn nhỏ đi lang thang trong 1 trung tâm thương mại.  Một cửa hàng bán đồ lạnh mở sale.  2 anh em 'lạc chân' vào đó, thích quá, xin Mẹ mua áo lạnh mới để về VN đi Đà Lạt.  Đồ không quá mắc tiền và thấy 2 anh em háo hức nên Mẹ cũng chìu.  Hôm đó Mẹ để 2 anh em tự thương lượng với bác chủ cửa hàng, lớn tuổi vui tính, về màu sắc, kiểu dáng và kích cỡ.  Mẹ chỉ can thiệp nếu 2 bạn chọn món gì mắc quá thôi.  Và công nhận 2 bạn chọn 2 cái áo rất xinh.  Từ hôm mua áo mới tới nay, ngày nào anh Hai cũng nhắc: Mẹ cho con đi Đà Lạt đi Mẹ, hay đi chỗ nào lạnh lạnh cũng được để con mặc jacket mới của con.  Mẹ thấy buồn cười.  Đúng là trẻ con, chỉ ham đi ĐL vì muốn được mặc áo lạnh mới. 


2 anh em là dân xứ nóng nhưng lại có khá nhiều áo lạnh.  Đa phần là quà tặng từ các chú bác cô dì ở xa.  Một số là do Mẹ mua mỗi khi đi công tác lang thang vào các cửa hàng ở HN.  Những cái áo lạnh đó chủ yếu để dành mặc vào cuối năm khi SG se lạnh hoặc khi cả nhà có dịp đi Đà Lạt chơi (năm thì mười họa mới có 1 lần).  Mỗi lần được lôi mớ áo ấm ra mặc là 2 đứa thích lắm. Có khi ở nhà buổi tối mở máy lạnh đi ngủ, 2 anh em buồn buồn cũng lôi áo ấm ra mặc với nhau.  Đồ lạnh trẻ con thường nhiều màu sắc nên chắc vì vậy mà tụi con thích.  Lúc nào cũng mong lạnh lạnh để mặc cho vui.


Vậy mà CH và HH biết không, ở 1 nơi cách Sài Gòn chừng 200km, có những bạn nhỏ quanh năm sống với thời tiết lạnh, cần 1 cái áo ấm đúng nghĩa để môi không tái, người không lạnh khi đi bộ đến trường hoặc ra rẫy trà/ cà phê lao động phụ cha mẹ.  Áo lạnh với các bạn không phải là mặc cho vui và cho đẹp, để 'thay đổi không khí' như tụi con.  Các bạn không mấy khi có được 1 cái áo ấm mới (theo nghĩa là chưa ai mặc qua chứ không phải là 'nhìn còn mới' nha con), đúng kích cỡ, đúng giới tính...(đa số áo các bạn là áo cũ được tặng từ thiện, nên có cỡ nào, màu gì là mặc cỡ đó màu đó, miễn sao ấm là được).


Nơi Mẹ nói là một thôn dân tộc nhỏ ở Di Linh.  2 anh em đã từng đi cùng Mẹ tới đây 2 lần rồi đó.  Năm nay nhà mình ở xa, thu xếp không thuận tiện nên Mẹ không dẫn 2 anh em đến thăm các bạn được.  Mẹ và các cô chú chỗ Mẹ làm cùng đi với nhau.  Những lần đi trước Mẹ quan sát thấy các bạn đến nhận quà mặc đồ rất phong phanh, không có 1 cái ấm đúng nghĩa.  Lần này Mẹ và các bạn của Mẹ chuẩn bị hơn 200 áo ấm đủ các kích cỡ để tặng cho các bạn.  Mẹ ước gì con có ở đó để nhìn thấy ánh mắt háo hức của các bạn khi Mẹ và các cô chú đổ áo ấm ra phân loại theo kích cỡ.  Mà các bạn ngoan lắm đó con, các bạn rất mong được sờ tay vào áo mới, nhưng các bạn không chen lấn, không ồn ào, chỉ ngồi yên trật tự theo từng hàng nhìn Mẹ và các cô chú làm việc. 


Hiểu là các bạn hiếm khi có được 1 cái áo ấm 'đo ni đóng giày', Mẹ và các cô chú cố gắng không phát quà hàng loạt, các bạn đều được nhắm size rất kỹ trước khi trao quà, thậm chí nếu cần phải mở áo ra ướm liền tại chỗ.  Làm cách này hơi cực nhưng cả đoàn đều đồng lòng chịu cực để các bạn có được niềm vui trọn vẹn nhất có thể.  Xuất phát từ tâm lành nên có lẽ vì vậy mà Phật độ con ạ, áo mình mua số lượng lớn có được chọn lựa kỹ đâu, vậy mà gần như không bạn nào bị nhận áo nhỏ hơn size của mình (lớn hơn 1 tí thì thú thiệt là có, mà cái này cũng hay vì bạn có thể mặc được lâu) và màu sắc cho nam và nữ đều được chia đủ (không bạn nam nào bị nhận áo màu...hường, hihi).  Dễ thương lắm CH và HH ơi, có bạn nhát quá, lúc xếp hàng thấy bạn đi trước nhận áo thì mừng lắm, nhưng tới phiên mình lên lãnh thì sợ quá khóc òa luôn đó con.  Con xem hình các bạn nè nha

Bộ phận hậu cần làm việc tích cực, nhắm sẵn size và màu sắc cho các bạn sắp nhận quà


Bạn mắc cớ nên khóc nè con




Phải đổi một cỡ lớn hơn cho bạn này thôi, áo hơi nhỏ rồi.
Nhận quà xong các bạn được hướng dẫn vào ngồi ở chánh điện để tránh nhầm lẫn phát trùng quà.  Chú Hiển chụp được những hình ảnh các bạn vui mừng nâng niu cái áo mới vừa được nhận và hớn hở thử ngay tại chỗ, xúc động lắm con à.  Nhìn các bạn mặc ngay áo vào người chạy tung tăng trong chánh điện và khuôn viên chùa, Mẹ xúc động rơi nước mắt tại chỗ.  Mẹ nhớ tuổi thơ của Mẹ, cũng có những lúc giống các bạn ở đây (dù không tới nỗi quá khốn khó như vậy), mỗi năm chỉ 1 lần có áo mới và giày mới, cũng nâng niu cũng háo hức như thế này.  Mẹ mừng con của Mẹ chưa phải nếm trải cảnh đói ăn thiếu mặc từ lúc sinh ra.  Phước lành đó nên được trân trọng và gieo thêm con nhé.


Bạn chạy tìm Mẹ để khoe áo mới nè con, dễ thương quá chừng à
 


Mở áo ra xem trong trật tự


Ni Sư Minh Hiền dạy các bạn rất kỹ.  Luôn luôn phải biết bày tỏ sự biết ơn.


Áo mới của con đẹp và vừa lắm nè cô chú ơi


Nhận áo xong, bạn chạy sang khu phát quà người lớn phụ Mẹ bạn nhận mì,
cái áo mới lấp ló dưới tay của vạt áo nâu thường ngày, nhìn thật dễ thương.
Con xem này, bạn nhận được thùng mì, mừng quá chạy bay với hớng Mẹ mình.  Thùng mì muốn to hơn cả người của bạn.  Ngày mai hy vọng bạn sẽ có 1 bữa sáng ấm áp và ngon lành hơn mọi ngày.





Thương!
Sau buổi phát quà, Sư Bà trụ trì cám ơn mọi người đã nghĩ tới các em và những hộ gia đình ở thôn, đến thăm và tặng quà.  Thật lòng Mẹ nghĩ Mẹ và các cô chú trong đoàn phải cám ơn chuyến đi này (như bao chuyến đi làm xã hội khác), cám ơn buổi gặp gỡ với các em (và cả cha mẹ các em) hôm nay.  Không dịp nào tốt hơn dịp này để được lắng lòng mình lại, hiểu thêm cuộc sống, dẹp bớt những ham muốn có khi cao hơn tầm với, yêu quí hơn những điều bình dị và trân trọng hơn bài học...BIẾT ĐỦ.


Dù thức dậy rất sớm, đi một chặng đường dài gần 6g đồng hồ, tới nơi tất bật sắp xếp phát quà, mãi tới gần 2g mới ăn bữa trưa chay tịnh và đạm bạc, nhưng con xem nè, các cô chú và Mẹ ai cũng vui và rạng rỡ.  Niềm vui mình nghĩ sẽ mang đến cho mọi người thật sự đã trở thành niềm vui cho chính mình đó con.




Mẹ sẽ cố gắng thu xếp để những năm sau 2 con lại tiếp tục cùng tham gia chuyến đi thường niên đến Di Linh với Mẹ và các cô chú.  Năm sau Mẹ định sẽ thêm vớ vào danh sách quà tặng.  Lâu lâu CH và HH lại than phiền với Mẹ là vớ cũ rồi, phai màu rồi thay vớ mới đi Mẹ (dù rằng đôi với đó chỉ mới mang vài lần và bị loang màu với quần áo khác khi giặt chung thôi).  Mẹ vẫn ép con mang, con miễn cưỡng làm theo mà không hiểu.  Từ hôm nay Mẹ sẽ cho các bạn bỏ ống heo mua vớ tặng các bạn vùng cao, hy vọng rồi con sẽ biết quí hơn những gì mình đang có.

Thursday, December 8, 2011

HH lớn từng ngày

Từ sau sinh nhật 4 tuổi, không hiểu sao Mẹ thấy HH lớn nhanh hẳn.  Cũng có thể dạo này Mẹ không ở gần HH mỗi ngày (HH và anh Hai sang S đi học với Ba, Mẹ còn công việc ở VN nên làm con thoi đi đi về về giữa S và VN), mỗi tuần chỉ gặp HH vài ngày nên lúc nào Mẹ cũng thấy HH mới và lạ trong mắt Mẹ.

Mẹ chưa mua cân và thước đo cho nhà ở S nên thật tình không biết HH có cao lớn lên thật không, nhưng quần áo của HH dạo này ngắn cả (ngắn mà chưa có chật, hic).  Quần dài của năm trước thì năm nay gần thành quần lửng. Tóc HH lúc này cũng dài mượt hẳn ra, sáng nào đi học Mẹ cũng cột 2 cái sừng trâu lúc lắc.  Cô giáo ở trường hay lắm, hôm nào thấy HH đi học có cột 2 sừng là biết ngay Mẹ T đang ở S.

HH nói năng ngày càng lưu loát cả tiếng Anh và tiếng Việt.  Mẹ thích nghe HH nũng nịu trong điện thoại: Mẹ qua nhanh với con đi.  HH có nhiều 'sáng kiến' rất lạ.  Hôm nào Mẹ ở VN, cứ 8g tối là Ba lại skype cho mấy mẹ con 8 với nhau.  Có hôm đang nói chuyện Mẹ thấy màn hình bên HH tự dưng tối sầm lại rồi thấp thoáng mảng tối mảng sáng, nhìn kỹ thì thấy có sợi sợi như tóc.  Hỏi HH làm gì, con cười nắc nẻ: con đang chui vô máy tính với Mẹ.  Mẹ phá lên cười theo cái trò nghịch ngợm của con (nhưng sau đó khi offline rồi thì lại nằm thần người ra rưng rưng nhớ con đầy 1 bụng).

HH vẫn mê chơi những trò con trai với anh Hai.  Đi vào cửa hàng Lego, anh dán mắt vào Ninja hay Hero Factory, thì HH mê mẩn lượn lờ ở khu vực các mô hình lắp ráp xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa...  Quần áo thì chỉ thích mặc jeans và áo thun tay dài.  Mỗi lần thuyết phục mặc đầm ta nói khó gì đâu là khó.  Nhưng HH không tomboy tí nào đâu nhé.  Dạo này nàng điệu lắm cơ.  Quần jeans thì phải là quần có hoa, có ren.  Áo thun thì phải là màu hồng và màu tím.  Dây thun cột tóc cũng chỉ chịu mỗi màu hồng, màu vàng và màu tím thôi.  Đi vào Lego thì mê các thể loại xe, nhưng nếu sang Toysrus thì nàng thiếu điều xin cái ghế ngồi luôn ở quầy búp bê để ngắm cho đã.  HH chỉ thích búp bê mặc quần jeans và các thể loại nhà búp bê (màu hường) có kèm bàn ghế, bồn tắm để nàng tỉ mẩn sắp xếp, xây cất.  Còn barbie điệu đà đầm dạ hội các kiểu là nàng lờ ngay. 

Càng lớn càng bớt đành hanh, dữ dằn và bắt đầu thể hiện nhiều bản năng nữ tính. HH có 1 con rùa màu xanh rất xinh được bạn Ba Mẹ tặng từ lúc HH mới mấy ngày tuổi.  Lúc nhỏ không chơi, giờ thì ôm chum chủm.  Đi đâu cũng tha lôi 'em rùa' theo (quấn kỹ trong một cái khăn màu vàng).  Tối ngủ HH phải đắp mền cho rùa đâu đó xong xuôi mới chịu nằm xuống.  Hở ra là ôm rùa hun ngấu nghiến.  Anh Hai than phiền với Mẹ: con sợ con rùa của Gia Hân lắm Mẹ, Mẹ ngửi thử đi, toàn là mùi miệng của nó không à (haha).  Một bữa cả nhà đi ăn, ra khỏi quán Mẹ thấy HH giấu giấu gì đó trong tay.  Mẹ dụ dụ hỏi thăm xem HH giấu gì đó.  Cô nàng bẽn lẽn xòe tay ra cho Mẹ xem.  Thì ra, nàng giấu 1 cục đá lấy trong ly nước chanh vào 1 cái khăn ướt để mang về chườm trán cho rùa vì rùa đang bị sốt.  Mẹ buồn cười quá nhưng cũng giả vờ suỵt suỵt giữ bí mật chung với nàng.  Đi 1 đoạn nàng thỏ thẻ: Mẹ về nhà lấy con cục đá khác nghen Mẹ, sao cái cục đá này còn có chút xíu à (haha). 

Tự dưng gần 2 tháng nay, HH có cách xưng hô mới, nói chuyện với ai cũng tự gọi mình là em Hân.  Mà khổ cái là Mẹ T chết mê chết mệt cái cách xưng hô này của HH, nghe yêu lắm lắm luôn.  Mỗi lần nghe thỏ thẻ: Mẹ ơi, em Hân muốn nằm với Mẹ là Mẹ cứ nhũn cả người ra, hehe.

Tuần rồi 'em Hân' có một buổi biểu diễn hát đồng ca Christmas song ở trường.  Mẹ đến tham dự và ngạc nhiên thấy HH lớn và chững chạc quá chừng.  Từ lúc đợi ở cánh gà, đến lúc lên sân khấu và cả khi rời sân khấu về lớp, lúc nào con cũng tươi tắn hớn hở.  Mặc dù chỉ là hát nhép miệng theo băng, nhưng con hát rất nhiệt tình, miệng cứ vo tròn theo từng câu hát.  Mẹ ngồi quay phim mà nước mắt cứ chảy dài vì xúc động.  Dù biết là không nên, nhưng Mẹ tự dưng nhớ về hình ảnh cô bé HH lúc 1-2 tuổi hom hem, sụt sịt, tóc lưa thưa, mắt lúc nào cũng thâm quầng.  Nuôi được cô bé HH đó thành 'em Hân' tự tin dạn dĩ đang ngồi trên sân khấu kia Mẹ thật sự mang ơn trời Phật và cảm kích sự tận tụy của dì Điệp, nanny của con từ khi chưa lọt lòng cho đến bây giờ.

Đứng tới vai 2 bạn cùng lớp thôi, nhưng xem ra thì lí lắc hơn bạn nhiều.
 
Cũng may Cô ưu ái cho ngồi ở bìa,
chứ nếu không thì em lọt thỏm giữa rừng các bạn 4-tuổi-mà-to-hơn-6-tuổi này rồi

Đang hát bỗng dưng em hứng chí em cười phởn phở 'ngoài kịch bản' thế này. 
Dễ thương quá chừng.


Rời khỏi sân khấu rất 'hùng dũng'

Thấy Mẹ chờ bên cánh gà em làm trò cho Mẹ chụp hình rồi ngoan ngoãn theo Cô về lớp chả khóc đòi Mẹ tí nào (trong khi ngày hôm trước anh Hai khóc lóc đòi về theo Mẹ ầm ĩ cả khu thể thao)
Xem lại video thấy em còn sống động hơn cả mấy cái hình này.  Tiếc là Mẹ em 'giỏi quá', quay phim kiểu gì mà thành phim câm cả, chỉ thấy hình không thấy tiếng :(.

Mẹ và em đã hẹn nhau sẽ nuôi tóc dài cho em, để vài tháng nữa em có thể tết bím đi học.  Ba em cứ bảo 2 mẹ con bày đặt, còn nhỏ cứ cắt tóc ngắn cho nó khỏe.  Lợi dụng một hôm Mẹ không ở S, Ba rủ rê em ngồi cho Ba cắt tóc, Ba sởn cái mái của em méo xẹo, chắc là sợ Mẹ nhăn nên Ba bỏ ý định cắt phần tóc sau của em.  Từ đó, không nghe Ba càm ràm vụ Mẹ cột sừng trâu và định nuôi tóc dài cho HH nữa.  HH lớn rồi, để tóc dài cho ra con gái hơn, HH heng.

Tuesday, December 6, 2011

Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa...








Mới đó mà 2 bạn nhỏ của Mẹ đã ổn định cuộc sống ở S được hơn 2 tuần rồi. Nhiệm sở của Ba yêu cầu cả nhà phải tạm bước ra 'vùng an toàn' có hình chữ S để đến sinh sống, học hành và làm việc ở S khoảng vài 3 năm.  3 tháng vừa qua, cả nhà tất bật thay đổi, hối hả thích nghi và bây giờ mới tạm gọi là vui vẻ ổn định.  2 bạn nhỏ của Mẹ có lẽ là người chịu thay đổi lớn nhất từ trường lớp, môi trường sống đến cả thói quen sinh hoạt.  Mới tí tuổi đầu, những thay đổi đó với các bạn chắn chắn là không đơn giản.  Vậy mà 2 bạn thích nghi nhanh đến bất ngờ.


2 tuần trước khi cả nhà dọn hẳn sang S, Mẹ dẫn 2 bạn nhỏ sang bên ấy sắp xếp nhà cửa, nhận đồ đạc shipped từ VN sang.  Ba ngày nào cũng bận rộn với công việc mới tới tối.  3 mẹ con loay hoay dọn dẹp sắp xếp với nhau.  Lúc dẫn 2 bạn sang mẹ cũng có hơi lo, làm sao vừa unpack một đống đồ đạc đủ loại tủ, giường, bàn, ghế, chén bát, đồ bếp, sách vở quần áo tính sơ sơ chừng có mấy chục thùng, vừa chăm 2 bạn, vừa sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy gọn gàng sạch sẽ.  Vậy mà Mẹ và 2 bạn unpack tất cả các thùng, cất hết đồ vào tủ và lau dọn gọn gàng trong...1 ngày.  Mẹ có 2 trợ thủ tí hon vô cùng đắc lực (là có hơi 'giành công' của mấy chú vận chuyển Santa Fe 1 chút đó), nhất là bạn CH. 


Ngày thường bạn CH rất lười vì cái gì cũng có dì Điệp làm giúp hết rồi.  Qua S những ngày đầu chưa có nanny, bạn giúp Mẹ rất nhiệt tình.  Trong lúc Mẹ và các chú vận chuyển bận rộn đếm thùng, mở thùng, sắp xếp vào chỗ cần xếp, CH bày trờ chơi và giúp mẹ giữ em HH ngồi yên trong phòng.  Có lúc nghe nước nhà tắm chảy ầm ĩ, Mẹ phóng vào xem thì thấy anh Hai đang đứng...tắm em vì em uống sữa làm đổ ra người.  Mẹ ngẩn người nhìn anh Hai lấy khăn lông quấn em như cục giò chả, gọn gàng không kém gì Mẹ và dì Điệp làm (vậy mà bây giờ biểu làm lại là không làm được nha, làm như tài năng chỉ phát tiết khi 'khủng hoảng' thôi).  Để thưởng công cho anh Hai ngoan, Mẹ ưu tiên trải nệm xếp giường của 2 anh em trước (thiệt ra thì của muốn giữ chân 2 đứa trong phòng đừng có quậy cho Mẹ yên tâm làm việc). Mấy thùng sách và đồ chơi thì Mẹ năn nỉ từ từ Mẹ dọn ra sau cho.  Thấy 2 đứa ở yên trong phòng lâu thiệt lâu Mẹ cũng mừng, tranh thủ dọn dẹp mấy phòng khác.  Một hồi sau thấy anh Hai chạy ra cười tí toét: Mẹ cho con mượn Iphone con chụp cái này tí.  Thì ra, trong lúc Mẹ bận rộn chuyện khác, anh Hai đã chỉ đạo em HH sắp xếp toàn bộ đồ chơi và sách vở lên window bay, anh còn khéo léo treo một cuốn truyện xinh xinh lên đầu giường của anh nữa.  Mẹ không ngờ là anh ngăn nắp và cũng có mắt thẩm mỹ như vậy.  Nghe Mẹ khen anh hỏi Mẹ: con treo cuốn sách này great idea không Mẹ.  Mẹ gật gù, anh chàng lập tức 'kiêu căng ngay': con lúc nào cũng có great idea Mẹ ơi.  Trời!


Tác phẩm nghệ thuật của anh Hai đây:



Anh tự treo sách lên đầu giường và tự xếp sách truyện gọn gàng vào góc kệ
Anh cho thêm vài con gấu xinh xinh để góc đọc truyện của anh đẹp hơn. 
Bây giờ ngày nào anh cũng nằm dài ở đây đọc truyện 1 mình.
 Sau khi đồ đạc sắp xếp đâu vào đó, 3 mẹ con hì hụi quét lau nhà.  Em HH chễm chệ ngồi trên salon bảo mệt không chịu làm gì hết.  Anh Hai được khen phấn khích quá, lôi cây lau nhà ra phụ Mẹ lau sân.  Đây là hình ảnh rất ư là 'sweat shop' của anh.




Hình trong laptop của Mẹ thằng thớm đàng hoàng tự dưng bỏ vào đây lại bò ra nằm ngang thế này???


Ngày hôm sau, 3 mẹ con bắt đầu tập làm quen đi chợ mua thức ăn.  Ba sắm cho 3 mẹ con 1 chiếc xe đẩy xinh xinh.  2 anh em rất hào hứng phụ Mẹ đẩy xe từ bận đi đến bận về.  Đi bộ khoảng hơn 15' mới tới siêu thị mà chẳng bạn nào than vãn gì cả. Có hôm 3 mẹ con ra khỏi nhà mà quên đẩy xe theo, thế là phải xách mấy túi đồ khá nặng từ nhà về.  Anh Hai khệ nệ phụ Mẹ túi to túi nhỏ.  Chị HH xách 1 cái túi bé xíu đựng cái nón chị vừa đòi mua mà cứ than vãn là nặng quá (hic).  Anh Hai làu bàu: đưa đây anh xách luôn cho, làm phiền Mẹ hoài (ối, làm như là anh lớn lắm đấy).  Thế là nàng HH tung tăng đi tay không (à, có ôm 1 cái bong bóng xin trong siêu thị), đùn đẩy hết mấy cái túi bé bé cho anh Hai xách. Mẹ xách đồ nặng và mệt quá nên quên không chụp cảnh anh Hai khệ nệ mồ hôi mồ kê đầy mặt bên cạnh em HH thảnh thơi nhẹ nhàng không vướng bận (hihi).






Ngồi trên xe bus là anh ôm em chặt cứng thế này sợ em ngã (dù là ghế kế bên còn trống, em có thể ngồi đàng hoàng thoải mái 1 mình, hihi)


Sang S tuần đầu vừa dọn nhà, anh Hai vừa phải đi test tiếng Anh ở trường học mới.  Chiều trước ngày đi test, anh đi siêu thị mãi ngắm mấy cái đồ trang trí haloween, té cái oạch xuống đất, răng trên tự cắn môi dưới rách 1 đường khá sâu, máu me tùm lum (khóc huhu nhe răng ra đầy máu rất đúng theme Haloween).  Mẹ đưa vào clinic, bác sĩ bảo phải đưa đi giải phẩu thẫm mỹ nếu không thì sẹo sẽ không đẹp (bác sĩ bên S cũng vẽ chuyện không kém bác sĩ VN nhe).  Mẹ quyết định chỉ dùng 'glue' bình thường dán miệng vết thương lại, không giải phẩu thẫm mỹ gì hết, con trai mà, sẹo tí nhìn có khi lại còn cứng cáp hơn. Ngoài lúc mới té khóc huhu, sau đó anh Hai rất can đảm ngồi cho bác sĩ lau vết thương, căng miệng ra cho bác dán keo..., không 1 tiếng khóc (Mẹ đoán là đau lắm vì vết thương ở góc môi mà lại khá sâu, bữa nay hơn 1 tháng rồi, lành rồi mà vẫn còn 1 vết sẹo trắng). Bác sĩ khen quá chừng.


Sáng hôm sau Mẹ đưa 2 bạn đến trường test (thật ra chỉ có anh Hai phải test thôi) mà rầu thúi ruột.  Miệng bạn CH sưng chù vù, đầy bông băng nói chuyện và cười chỉ nhếch được 1/2 miệng.  Trường thì đang fully booked, cô giáo phụ trách đăng ký cứ hù Mẹ là test để đó chứ trong 30 ngày tới không hy vọng có chỗ.  Lúc lành lặn đi kiểm tra chưa chắc đã có chỗ, bây giờ nói chuyện lúng búng thế này thì thôi chắc chả hy vọng gì có chỗ trong....60 ngày tới, huhu.  Ngồi chờ gọi tên, mặt bạn buồn hiu, Mẹ cũng buồn hiu, có mình em HH là chạy nhảy tưng bừng.  Một lúc sau có thầy giáo ra dẫn anh Hai vào phòng riêng, hẹn Mẹ 30' sau sẽ trả anh ra.  Mẹ ngồi ôm HH mà lo ơi là lo.  Chưa đầy 15' thấy anh nhảy chân sáo đi 1 mình từ phòng ra, miệng hát là lá la (mà nghe ngọng nghịu thành à á a vì có mở miệng được đâu), Mẹ ngạc nhiên hỏi xong chưa mà ra đây. Anh Hai đưa cho Mẹ xem cái sticker 'good job' dán trên tay bảo thầy tặng con nói là con giỏi quá. Mẹ nghĩ trong bụng 'chắc là lại tự cao như cái vụ great idea hôm nọ thôi'.  Thầy giáo ra sau cười toe bảo Mẹ: his English is great, he's very smart. I don't need to test his speaking skill because on the way to my room he told me the whole story how he hurt himself in the supermarket and about the doctor and that plastic surgery (mẹ ơi, sao mà anh Hai nghe lóm được chữ plastic surgery cơ chứ) but he said he didn't know what plastic surgery is (yes, biết mới kỳ).  Thầy bảo chờ tí, mẹ nghỉ chắc lấy phiếu hẹn 30 ngày sau quay lại.  5' sau cô giáo phụ trách đăng ký gọi Mẹ vào phòng và cho biết trường nhận 2 anh em ngay, từ tuần sau có thể nhập học may mắn là có bạn vừa báo là xin chuyển trường hôm đó, đồng thời kết quả test của CH tốt nên được ưu tiên trong danh sách chờ.  HH nhờ vậy cũng được hưởng sái 1 chỗ ở lớp mẫu giáo.  Bravo CH!


Anh Hai lớn đỡ đần Mẹ được nhiều và làm được nhiều chuyện có vẻ lớn hơn HH nên nãy giờ Mẹ thiên vị toàn nói về anh Hai.  HH thì lười hơn anh nhiều lắm, biểu làm gì cũng bảo con đau tay, con mỏi chân (hihi). Tuy nhiên, HH cũng ngoan lắm, suốt cả tuần đầu tiên, HH tự xúc cơm ăn không đòi Mẹ phải đút như ở VN.  HH tự đi đánh răng, thay đồ xong biết tự bỏ vào giỏ.  Và HH cũng cứng cáp mạnh dạn hơn.  Xuống playground của khu chung cư HH tập đi thăng bằng trên dây. Bữa đầu con hơi sợ nhưng mấy ngày sau đó thì đi lại lả lướt luôn. 




Tự xúc cơm ăn 1 mình, chuyện ít khi xảy ra ở VN
Mẹ hy vọng qua S phải đi bộ nhiều, vận động nhiều và đặc biệt là chỉ có 1 nanny thôi HH (và CH) sẽ không dựa hơi ai được hết thì sẽ độc lập, dạn dĩ và cứng cáp hơn.


Mong cả nhà mình có những năm sinh sống làm việc ở S thật bình yên.  Gì thì gì, Mẹ vẫn thích cả nhà cùng ổn định ở VN.  Sống ở xứ mình, nói tiếng mình, ăn đồ mình là Mẹ thấy sướng nhất. 

*Mẹ viết cái entry này lúc 2 anh em qua S được 2 tuần, giờ viết xong thì 2 đứa ở đó đã gần tròn 2 tháng rồi.  Mẹ thiệt tình quá trời là siêng đi :(

Wednesday, September 7, 2011

September Seven


Title của entry này là câu dạo này Mẹ hay dùng để chọc HH. Cách đây 2-3 tuần, HH nhắc khéo Mẹ: Mẹ ơi, sinh nhật con là 'September Seven' (phát âm y như người Thái 'September Sewen') đó, bữa nay là August rồi đó Mẹ, sinh nhật con Mẹ tặng con con khủng long màu hồng nha.  Tóm lại, khái niệm thời gian của HH chỉ gói gọn vào 3 tháng trong năm: September, August (vì nó đi trước September, hehe) và December (bị anh Hai bắt nhớ vì đó là tháng sinh nhật của anh).

Giờ này 4 năm về trước là HH sắp ra đời nè.  Sáng nay anh Hai bắt Mẹ tả lại hồi đó HH mới sanh ra làm sao.  Mẹ so sánh mấy cái mà anh Hai và HH cứ nằm cười nắc nẻ trên giường. 

07/09/2007: HH nặng 2.4kg, dài 44cm, đầu trọc lóc, người nhỏ xíu, mặt cũng nhỏ xíu chỉ có cặp mắt là to ơi là to, khóc hoài và khóc rất to, chỉ chịu nằm yên khi Mẹ bế trong tay, liên tục đòi bú, quần áo sơ sinh mặc không vừa, người cứ lọt thỏm trong quần áo dù Mẹ đã ăn gian quấn cục tả to đùng.


07/9/2011: Kịch kim 14kg, cao non 100cm (sáng hôm kia Mẹ đo được 102cm, mừng quá, chụp cái điện thoại định sms cho Ba thì phát hiện nàng...ăn gian đứng nhón chân, hic).  Người vẫn mignon, mắt vẫn to lấn lướt cái mặt nhỏ chút xíu, nhưng tóc dạo này dày mượt lắm rồi.  Nói nhiều hơn khóc nhưng khi khóc thì vẫn to...nhất nhà.  Vẫn thích nằm cuộn trong lòng Mẹ, vẫn thèm được Mẹ bế trên tay đi vòng vòng khắp nhà (mỗi lần bế là Mẹ lại thở dài: nặng lên chút cho Mẹ không bế nổi giống anh Hai coi).  Vẫn mê sữa mà vô cùng lười ăn.  Quần áo thì hên xui, đa số vẫn mặc sz 3T, nhưng có 1 vài cái đã lướt lên được sz 4T rồi.

Ba Mẹ chưa hài lòng về 'thành tích' thể chất của HH lắm.  Ba cứ lo là HH bị còi.  Nói vậy chứ, 1 năm gần đây HH phỗng phao hơn trước kia nhiều lắm.  Từ Tết tới giờ, Ba tập trung rèn cho HH nề nếp ăn uống, giờ HH ăn được nhiều hơn trước rồi tuy vẫn phải đốc thúc.  HH có nhỏ hơn các bạn cùng tuổi tí xíu (thành thật mà nói HH nhỏ nhất lớp đó, hic), nhưng trộm vía thể lực của con cải thiện hẳn. Con ít bệnh vặt hơn lúc trước nhiều nhiều lắm (lại trộm vía lần nữa cho chắc ăn).

Về nhận thức, hành vi, tinh thần... thì cô bé 'bóng đèn' của Mẹ khác hẳn hồi 3 tuổi.  Con vui vẻ và năng động.  Con liếng khỉ và nghịch hơn anh Hai rất nhiều.  Trong nhà chỗ nào nguy hiểm nhất chắc chắn chỗ đó con đã từng đặt chân đến.  Chỉ có con mới thử lên xuống lầu bằng cách trèo tay vịn cầu thang (nghĩ lại mà Mẹ vẫn rùng mình).  Chỉ có con có thói quen đứng trên bệ cửa sổ...coi TV.  Chỉ có con nghĩ ra chuyện quay tít bánh xe đạp của Mẹ rồi kiếm cái cây định thọt vô (vụ này là giống bà Ngoại của con hồi nhỏ y chang).  Mẹ phải từng mấy lần (đau lòng) quất roi mây vào cái mông bé xíu xinh xinh để cho con sợ mà chừa những trò nguy hiểm ra.  Người thích chơi trò nguy hiểm nên vì vậy cũng rất nhạy với tai nạn.  Một ngày không biết con té và đụng đầu không vào chỗ này thì cũng chỗ khác bao nhiêu lần.  Đường bằng phẳng trống trơn mọi người đang đi thoải mái, vậy mà con cũng va đầu vào cột đèn 1 cái cốp.  Mẹ hay la con hậu đậu nhưng thiệt ra là vì con như chích chòe á vừa đi vừa hát, hoặc vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó, mắt thì nhìn dọc nhìn ngang nên có để ý đường sá gì đâu. 

Nhí nhảnh và liếng khỉ vậy đó nhưng con cũng chững chạc, già dặn hơn anh Hai.  Con rất có trách nhiệm với những gì đã hứa với Ba Mẹ.  Ba Mẹ đang tập cho 2 bạn tự vệ sinh sau khi đi poo-poo.  Trong khi anh Hai liên tục than phiền vì sợ dơ, sợ hôi..., con rất tích cực thực hành với Mẹ suốt 2 tuần cuối hè.  Tuần lễ đầu tiên đi học lại, con về khoe Mẹ là con đi poo-poo tự 'clean with tissue' rồi Mẹ (nhưng cũng thành thật thú nhận là...quên rửa tay, í ẹ).  Bây giờ thì con đã thuần thục với tất cả những hoạt động vệ sinh trong toilet và cũng đã nhớ rửa tay khi đi vệ sinh rồi.  Anh Hai đang cố gắng noi gương em, hihi.  Con ăn rất ít nhưng lại hay đòi ăn, thấy cái gì cũng xin mà có khi chỉ cắn 1 miếng, nếm 1 chút rồi thôi (không phải vì không thích mà vì lười).  Một lần Ba tỏ ý không hài lòng khi con đòi ăn kem.  Ba bắt phải hứa là ăn hết ly thì Ba mới kêu kem cho ăn, không thì lần sau Ba sẽ không bao giờ mua kem cho ăn nữa.  Con gật đầu đồng ý.  Ba Mẹ chờ xem con làm thế nào.  Con nhẩn nha ăn 1/2 ly kem thì anh Hai và các bạn đã ăn xong và chạy chơi. Con rất muốn bỏ ly chạy theo nhưng nhấp nhổm đứng lên rồi lại ngồi xuống và cuối cùng con ngồi yên ăn hết ly kem.  Đó là lần đầu tiên con ăn hết cái mà con đòi.  Các cô chú bạn Ba Mẹ hôm đó rất ngạc nhiên và khen con biết giữ lời hứa.  Từ đó về sau, trước khi đòi ăn cái gì, HH đều suy nghĩ rất kỹ rồi mới dám xin.

Con có những lúc làm Mẹ rất xúc động. Mẹ giận anh Hai lười học và nói hỗn với dì Điệp nên phạt đánh anh 2 roi. Sau đó Mẹ bỏ lên phòng nằm.  HH rón rén vào phòng, rón rén lại gần, xoa xoa má Mẹ, thấy Mẹ không phản ứng gì, con nhẹ nhẹ lên nằm cạnh Mẹ ôm cổ Mẹ, tí xíu sau Mẹ nghe thút thít khóc.  Mẹ giật mình hỏi: sao con khóc vậy?  Con thỏ thẻ: tại Mẹ rầy tụi con (lúc la anh Hai Mẹ có quơ đũa cả nắm rầy luôn chuyện Hân lười ăn).  Mẹ vỗ vỗ lưng con định an ủi là Mẹ giận anh Hai thôi, không giận con nhiều đâu. Ai dè con vừa quệt nước mắt nói 1 câu chạy tội rất 'láu cá' mà nghe cũng mủi lòng lắm: Anh Hai làm Mẹ cực quá.  Cái câu 'làm Mẹ cực quá' nghe già gì đâu.

HH rất tình cảm với Mẹ. Xưa giờ vẫn thế mà càng lúc càng quấn quít hơn.  Đi ngủ là phải giành nằm cạnh Mẹ bằng được.  Riết rồi Mẹ phải chia phiên ngày chẳn ngày lẻ cho công bằng với anh Hai.  Hôm nào không phải phiên của HH thì HH phải nằm kiểu làm sao đó để phải đụng được không chân thì tay, không tay thì mặt của Mẹ.  Nếu có camera quay cảnh ngủ của 3 mẹ con thì sẽ rất buồn cười.  Mẹ nằm kế anh Hai, Hân nằm ngang khi thì đầu giường khi thì cuối giường, lúc gối đầu lên chân mẹ, lúc để đầu sát đầu Mẹ.  Lúc nào HH cũng có nhu cầu ôm Mẹ, hun Mẹ, sờ Mẹ.  Ở kế Hân Mẹ thấy Mẹ quan trọng và có giá lắm cơ, hihi.  Mẹ cũng có lần note trên FB về chuyện hun hít của Hân.  Để Mẹ chép lại đây lưu cho mai này HH đọc nha. 

Một bữa, Mẹ đi công tác về.  Con gái ôm Mẹ hun trơ hun trấc. Giống như là thèm lắm, hun cho đã thèm vậy đó.
Mẹ ôm con gái hít hít mùi tóc chua chua: làm gì mà thương Mẹ quá vậy?
Con gái: dạ, con thương Mẹ nhắm.
Mẹ: Sao con thương Mẹ zạ?
Con gái: Tại vì hồi đó con ở trong bụng Mẹ bây giờ con ra rồi nè (câu trả lời trớt quớt hà)
Mẹ (buồn cười quá nên trêu con gái): hồi đó ở trong bụng giờ ra rồi thì sao nè?
Con gái: Mẹ nuôi con đó, Mẹ thương con đó
Mẹ: Đâu có nuôi gì đâu
Con gái: có mà, mẹ đi làm nuôi con mà, Mẹ mua sữa con uống mà. 
Nói xong chắc sợ Mẹ hỏi nữa rồi hết biết đường trả lời, nên nhào vô ôm Mẹ cứng ngắc, hun lấy hun để khắp mặt khắp tay.
Mẹ cứ gọi là sướng ngất ngây...

Lâu rồi không blog cho Hân.  Hôm nay nhân sinh nhật Mẹ viết dài thật là dài mà thấy vẫn còn nhiều chuyện chưa viết hết.  Mẹ phải về dắt Hân đi ăn mì udon đây.  Sáng nay hứa với Hân rồi.  Bữa khác Mẹ 8 tiếp vậy. 

Hân 4 tuổi ngoan thiệt ngoan nha con!

Sunday, July 10, 2011

Bức thư tình thứ nhất...thứ 2...thứ 3...và sẽ còn nhiều nữa...

Bức thư tình thứ nhất...

...là bức thư con trai viết vội bằng bút lông xanh trên tấm bảng nhỏ màu trắng gửi cho Mẹ cách đây chừng 1 tháng. Nội dung bức thứ không vui nhưng Mẹ thấy thú vị và trân trọng cách con bày tỏ quan điểm của mình.  Hôm đó bị Mẹ la suốt tối hết lỗi này tới lỗi kia, con có vẻ bức xúc.  Thật ra thì lỗi của con là rành rành ra đó rồi, nhưng hôm đó Mẹ mệt nên cách Mẹ rầy cũng căng thẳng hơn mọi ngày.  Trong lúc Mẹ ngồi thở dốc vì la con mệt quá (hic), con hí hoáy viết vào tấm bảng nhỏ, rồi đẩy qua cho Mẹ xem, vừa đẩy vừa khóc tức tưởi.  Nội dung thư là: But now I don't love you.  Mẹ hơi shocked.  Theo mo-tip lãng mạn trong những câu chuyện Mẹ và Con thì lá thư này quả là đáng để..hic hic hic.  Mẹ hít sâu, thở mạnh, rồi kêu con lại hỏi han, giải thích với con (nhưng không xuống nước).  Con xin lỗi.  Mẹ cũng hứa lần sau sẽ bình tĩnh hơn.  1 lúc sau con lại khều khều Mẹ và đưa cho Mẹ bức thư tình thứ 2, cũng với bảng trắng bút xanh: Minh Tri love mommy and also (viết là oso) Mommy love Minh Tri.  Văn phạm sai bét be, cả 2 chữ love đều không có 's'.  Mẹ định chụp lại bức thư đó, nhưng em Hân đã lỡ tay xóa đi mất rồi. Không sao, Mẹ đã chụp kỹ 2 bức thư nguệch ngoạc đầu đời con viết cho Mẹ bằng trí nhớ của mình.  Mãi mãi Mẹ sẽ không quên.  Mẹ thích sự ngọt ngào của bức thư tình thứ 2 nhưng Mẹ yêu sự thẳng thắn con bày tỏ trong bức thư tình số 1.  Mỗi lần giận con muốn nổi nóng với con, trong đầu Mẹ lại hiện ra 2 bức thư tình đó, Mẹ hít hơi cho thật bình tĩnh rồi mới rầy hay góp ý với con.

Chiều nay con lại muốn viết thư.  Con hỏi Mẹ con muốn viết thư cho Ba thì viết làm sao, gửi đi đâu, sao cho Ba đọc được.  Mẹ thích con viết thư tay, nhưng thật sự Mẹ muốn Ba nhận được thư ngay, muốn Ba có liền niềm vui được con trai gửi thư.  Thế là Mẹ mở mailbox yahoo của Mẹ lên và cho con sáng tác thư trên Ipad.  Con hỏi Mẹ, con viết gì giờ Mẹ.  Mẹ bảo tùy con, con thích sao cứ viết vậy.  Con hơi hồi hộp: lỡ con viết sai spelling thì sao.  Mẹ hứa sẽ chỉ lại cho con sau nhưng con viết sao thì Mẹ sẽ gửi cho Ba xem y vậy,cho nó thật.  Mẹ để 2 anh em và cái Ipad cùng ngồi với nhau trên giường.  Mẹ đi làm việc khác. 2 anh em bàn bạc gì đó (có cả tranh cãi, trong đó có 1 đoạn 'anh viết dùm Hân mà Hân phải đọc cho anh là Hân muốn viết gì chứ.  Sao anh biết viết dùm Hân được', haha).  Chắc chừng 10 phút sau, anh kêu: con xong rồi Mẹ, gửi sao đây Mẹ, ai đem cho Ba?  Mẹ tới nhìn vào Ipad và thấy vỏn vẹn 3 dòng thế này:

I love you.  At home I am good.  Are you well?

Gai Han (không phải là Gia Han nhé) love you too

Minh Tri

Ngoại trừ vài lỗi chính tả và văn phạm, bức thư được gõ chỉn chu sạch sẽ (yeah, gõ trên máy tính thì chắc chắn không bôi xóa nhiều bằng thư tay rồi).  Mẹ hỏi: con viết gì thêm không?  Con cười cười: con định viết nữa mà Hân làm con quên rồi.  Haha.

Mẹ thích quá, gửi đi cho Ba ngay.  Tối nay ngồi chat với Ba, Ba kể là Ba nhận được thư của con và Ba trả lời lại ngay, Mẹ check mail rồi in ra cho con đọc đi.  Ba có vẻ thích vụ này, Ba dặn Mẹ nói con viết thư cho Ba mỗi ngày, Ba hứa sẽ trả lời mỗi ngày luôn.  Thư của Ba cũng giống con, ngắn gọn mà dễ thương lắm.  Lúc Ba Mẹ chat với nhau con đã ngủ.  Con chưa được đọc thư của Ba.  Tôn trọng quyền riêng tư, Mẹ không copy lại mail của Ba trên blog này.  Để mai con đọc trước đã con trai nhé.

Con tham vọng lắm cơ.  Con nói với Mẹ để con học xong cuốn vần tiếng Việt con sẽ viết thư cho Ba Mẹ bằng tiếng Việt nữa.  Uh, tiếng gì cũng được con trai à, miễn là nó được viết bằng tấm lòng và tình yêu thương.

Friday, July 8, 2011

Mai em vào lớp 1 rồi...

Hồi nào Minh Trí nhỏ xíu xiu, Mẹ lo từng bữa ăn, theo dõi từng chút cân nặng, chiều cao... Giờ thì con đã tròn tuổi vào lớp 1.

Cuối tuần vừa rồi Ba Mẹ đi dự buổi lễ tốt nghiệp...mẫu giáo nhà trường tổ chức cho tụi con.  Tưởng là đi chơi thôi, vì 'mẫu giáo thì có gì quan trọng đâu mà tốt nghiệp'. Vậy mà lúc nhìn thấy con chững chạc bước lên sân khấu bắt tay cô chủ tịch HDQT của trường SIS để nhận bằng và vui vẻ đứng cùng bạn trang lứa chụp hình tốt nghiệp, Mẹ thấy cay cay sống mũi.  Con thật sự đã lớn.



Trước lễ tốt nghiệp, Mẹ được Cô Lindy là cô chủ nhiệm của con mời đến trường nghe con đọc sách.  Cứ nghĩ là con sẽ được giao một quyển truyện nào đó để đọc cho Mẹ và các phụ huynh khác nghe để biết được trình độ đọc vần của con tới đâu.  Nào ngờ, con chính là tác giả của mẫu truyện ngắn đó.  Cô cho các bạn tự sáng tác một mẫu truyện ngắn, đề tài liên quan đến truyện...kinh dị (vài tuần trước đó con có học về những nhân vật kinh dị huyền thoại như ma cà rồng, người sói, xác ướp...).  Tụi con chưa biết viết nhiều nên con tự nghĩ ra mẫu chuyện, đọc cho Cô nghe, Cô giúp con đánh máy lại và con tự cầm đọc cho phụ huynh nghe.  Câu chuyện của con rất buồn cười và đúng là hơi...kinh dị.  Nguyên văn là thế này:

Once upon a time, a vampire called Stef (không biết ở đâu ra cái tên này) lived in a dark, dark house.  One time he flew to Charlotte's house (Charlotte là 1 bạn gái cùng lớp), climbed in the window and sucked her blood (hic, ghê quá).  Luckily Charlotte didn't wake up (không hiểu là may mắn cho Charlotte hay cho Stef nữa).  Stef flew home, but he was still hungry.  He flew out of the window again and straight to my grandma's house (bắt đầu giống chuyện cô bé quàng khăn đỏ rồi nè).  When he got there, he saw grandma sleeping and he climbed in the window.  He looked at grandma's neck and he didn't feel hungry any more (haha, mấy cô bạn của Mẹ bảo chắc là tại thấy cái cổ của bà...dai nhách nên Stef no ngang luôn).  Lucky Grandma!  Stef flew home and went to bed.  THE END



Bạn đang giả làm Stef đó

Bạn tự vẽ minh họa cho câu chuyện của mình luôn
Mẹ chịu.  Chả hiểu sao Cô lại cho đề tài lạ thế này và càng không hiểu vì sao bạn nhỏ của Mẹ lại nghĩ ra được cái bạn Stef ma-cà-rồng ghê gớm kia.  Thấy bạn tự tin và có sáng tạo thì cũng vui vui.  Thế thôi.

Sắp kết thúc năm học mẫu giáo cuối cùng, Cô giáo tặng Minh Trí 2 tấm bằng khen.  Một tấm là 'Most Enthusiastic Singer' (Mẹ tự dịch là Ca Hát Máu Lửa, haha. Quả là có gien).  Một tấm là 'Always Being Honest'.  Cô tuyên dương với cả lớp và trước các phụ huynh khác là 'Minh Trí always tell the truth'.  Lúc chờ con lên nhận bằng khen, Mẹ cũng hơi thèm thuồng nhìn thấy các bạn khác nhận những bằng khen có vẻ học hàm học vị hơn, ví dụ 'Best In Science Understanding' hay là 'Most Progressed In Math' và cũng có thầm mong con cũng được nhận 1 cái giấy khen na ná như vậy.  Cuối cùng thì 2 cái giấy khen của con hổng có cái nào về toán, khoa học... hết.  Nhưng lời khen tặng 'luôn nói sự thật' Cô Lindy dành cho con thật sự làm Mẹ rất vui và hãnh diện.




Chiều nay Mẹ đi họp phụ huynh riêng với Cô.  Cô khen con tiến bộ rất nhiều trong các môn tập viết, tập đọc, bơi lội, khá nổi trội về toán ở học kỳ cuối.  Cô dặn Mẹ trong hè tập cho con đọc sách và viết nhật ký.  Cô cũng rất tâm lý, Cô gợi ý Mẹ cho con mỗi ngày viết một lá thư ngắn cho Ba.  Như vậy con sẽ thích thú tập viết hơn. Tuy nhiên, Cô có than phiền là con hơi ngại khó (dù 2 tháng của học kỳ cuối con có nỗ lực học hơn hẳn mấy học kỳ trước).  Thấy cái gì khó khó tí là con thối lui và 'trả giá' với Cô ngay.  Ở nhà mình mọi thứ có Mẹ, có dì Điệp chăm lo hết, Mẹ và dì cũng hơi cưng tụi con, có lẽ vì vậy mà con thiếu cái mà cô giáo gọi là 'persistence'/ tính kiên định.  Ba thì rất khó với con về tính cách này.  Sắp tới Ba vắng nhà thường xuyên, chắc Mẹ phải khó với con hơn một chút để giúp con kiên trì và có quyết tâm chinh phục cái khó nhiều hơn.

Còn đây là nhận xét của các bạn trong lớp dành cho con. Có vẻ như con rất được các bạn quí mến.  Đó cũng là một niềm vui của Mẹ.  Mẹ buồn cười nhất là có bạn nào không biết nhận xét là 'Minh Trí đẹp trai và...giỏi tiếng Việt, hihi'.



Chúc con trai của Ba Mẹ bước vào lớp 1 thật tự tin và vững vàng.  Mong con có ý chí cầu tiến và thích chinh phục cái khó nhiều hơn con trai nhé.

Tuesday, July 5, 2011

Hôm qua, hôm bữa, hồi nãy....


Những từ phân biệt mốc thời gian nói trên không đơn giản với HH chút nào.  Gần 4 tuổi nhưng tất cả những gì diễn ra trước 'bây giờ' đối với HH đều là...HÔM QUA.  Ngày hôm trước Mẹ dẫn đi chơi, về kể là hôm qua thì quá là hợp lý rồi còn gì.  Nhưng 5' trước vừa cãi nhau với anh Hai, Mẹ về tới nhà méc lại cũng vẫn là 'hôm qua, anh Hai la con'.  Ba dẫn đi khu vui chơi cũng lâu lâu rồi, sau đó tình cờ đi ngang lại nàng cũng bảo 'hôm qua Ba dẫn con đi chỗ này nè'.  Anh Hai thì đâu từ 3 tuổi đã không còn nhầm lẫn hôm qua, hôm bữa, hồi nãy nữa rồi.  Mẹ có hơi ngạc nhiên là sao HH chậm hơn anh Hai về khoản này nhưng cũng không lo lắng lắm.  Mỗi lần H sai thì mẹ sửa lại dùm, Mẹ nghĩ mãi rồi HH cũng phải quen và sẽ nói đúng thôi.

Anh Hai không bình tĩnh như Mẹ.  Không hiểu vì sao anh rất bực bội với việc HH dùng từ 'hôm qua' cho tất cả những việc đã xảy ra.  Mỗi lần H nói sai là anh lại càm ràm: hôm qua, hôm qua hoài.  Giọng anh bực bội, mặt anh nhăn nhó.  HH có vẻ cũng biết là anh không thích mình nói từ 'hôm qua'.  Mỗi lần nói 'hôm qua' HH đều nhìn nhìn anh, chờ xem anh có phản ứng gì không.  Có lần bị bắt rát quá, HH buộc miệng kể gì đó mà dùng chữ 'hôm qua', nói xong HH vội hỏi lại: hôm qua đúng không anh Hai?  Sau đó thể nào cũng bị nghe rầy rà gì đó.  Mẹ giải thích với anh Hai vài lần rồi cũng bỏ lơ, kệ 2 anh em tự giải quyết với nhau.  

Vài 3 tuần trôi qua chả nghe anh càm ràm đá động gì về vụ hôm qua của HH nên Mẹ cũng quên mất.  Mẹ không ngờ là anh tập trung đào tạo và xóa mù lạm-dụng-từ-'hôm-qua' cho H. Không biết dạy dỗ nhau trong bao lâu rồi, Chủ Nhật vừa rồi anh 'tổ chức' báo cáo kết quả thực nghiệm cho Ba Mẹ nghe.  Đang đi trên xe từ nhà Nội về, 2 anh em nói gì đó, Mẹ không để ý.  Tự dưng thấy anh khều khều, vừa khều anh vừa bảo HH: nói lại Mẹ nghe đi.  HH lí nhí cái gì đó mà Mẹ nghe loáng thoáng là có từ 'hôm bữa'.  Chưa kịp hiểu thì anh đã giải thích: em không nói hôm qua nữa đâu Mẹ. Sau đó anh hỏi HH: con gấu này bác Năm cho H hồi nào.  HH trả lời: hồi nãy (đúng là bác Năm mới cho HH 1 con Pooh chừng vài tiếng trước đó).  Anh hỏi lại: phải hồi nãy hông, hay H nói hôm qua đi (thầy giáo này cũng 'ác' lắm nha, gài bẫy học sinh nữa chứ).  HH tự tin trả lời: hồi nãy, đâu phải hôm qua đâu anh Hai, hồi nãy ở nhà bà Nội đó.  Anh hỏi tiếp: mình đi concert dancing hồi nào vậy Hân?  Hân nói: hôm qua H múa con ếch nè (chính xác!).  Anh gật gù.  Im lăng 1 lúc, anh lại hỏi: H nhớ mình đi Long Hải lúc nào hông?  Hôm qua hả?  H lại tự tin trả lời: hôm bữa đi Long Hải với công ty Mẹ phải hông anh Hai?  Từ khi nghe hỏi về con gấu là Ba Mẹ đã tập trung nghe, nhưng vờ như không để ý (2 Ba Mẹ ngồi ghế trước cứ nhìn nhau cười cười).  Tới lúc H trả lời 'hôm bữa đi LH' thì Mẹ thích quá rồi.  Mẹ khen HH, rồi Mẹ quay 'nịnh' anh Hai: con dạy cho em đó hả, sao con hay vậy.  Anh cười cười ra vẻ rất đạo mạo, nhìn đáng yêu lắm.

Mẹ hỏi anh Hai: làm sao con biết được cái nào là hôm qua, hôm bữa hay hồi nãy.  Anh gãi gãi đầu: con không biết nói đâu.  Mẹ khuyến khích: thì con nói thử đi, Mẹ thấy con dạy em giỏi quá.  Anh chàng ngập ngừng: hôm qua là...hôm qua (ak), hồi nãy hổng phải là hôm qua (ak ak), hôm bữa là...lâu hơn hôm qua (phew, cái này nghe hợp lý nhất).

Nghĩ cũng hay, anh định nghĩa còn không xong thế nào là 'hôm qua' vậy mà vẫn đào tạo em sử dụng các mốc thời gian trước-hôm-nay-và-bây-giờ quá chuẩn.  Mẹ đang giao cho anh thêm công tác mới, dạy cho em không nói ngọng chữ 'đ' nữa.  Thỉnh thoảng em hay nói 'ở đây' thành 'ở tây'.  Anh được giao nhiệm vụ thì thích lắm.   Tuy nhiên, anh cũng rất khôn.  Anh biết là Mẹ hơi ẩn ý móc lò anh vì anh vẫn hay nói ngọng 'đi ra' thành 'đi da'.  Anh thú nhận: con nói chữ 'ra' chưa được, giống em nói 'ở tây' đó Mẹ ơi. 

Để xem bao lâu nữa thì 2 anh em xóa mù 'ra/ da' và 'đây/ tây' cho nhau được đây.

Thursday, June 30, 2011

Dịu dàng lẩn quẩn bên chân...



Dạo này Hân Hân quấn Mẹ vô cùng.  Mẹ ở đâu HH ở đó.  Mẹ đi vắng thì thôi.  Mẹ ở nhà, HH là cái bóng của Mẹ. Mẹ cứ hay càm ràm là HH lẩn quẩn vướng chân Mẹ quá.  Nói vậy thôi chứ Mẹ thương cái tướng bé xíu lút thút theo Mẹ suốt ngày lắm.  Anh Hai giờ lớn rồi, vẫn mê Mẹ, yêu Mẹ nhưng không còn đeo Mẹ nhiều nữa, chỉ có HH là vẫn bám Mẹ suốt ngày.

HH mê Mẹ không giấu diếm.  Mỗi lần Mẹ đi công tác là HH lại có 1 chuyện gì đó làm Mẹ nhớ Hân vô cùng.

Tuần rồi.  Mẹ đi công tác 2 đêm, 1 chuyến công tác bình thường đến mức gần như là thông lệ.  2 ngày đi công tác, lần nào gọi về cho tụi con xong, Mẹ cũng thẫn thờ một lúc.  Hân cứ mếu máo trong điện thoại: Mẹ về với em liền đi.  Nghe nanny kể lại tối nào Hân cũng trằn trọc gọi Mẹ mãi rồi mới chịu ngủ.  Sáng ra là lật đật chạy xuống nhà tìm coi Mẹ về chưa.  Lúc Mẹ đi thì bye bye ngoan lắm: Mẹ công tác rồi về ngủ Hân nha.  Mẹ đi vui vẻ. Nhưng ở nhà vài tiếng đồng hồ không có Mẹ là em cứ hỏi liên tục, mặc dù em ngoan và không quấy nanny đâu

Mẹ bay chuyến tối, về tới nhà là 11g đêm  Mở cửa phòng là muốn lao ngay vào giường.  Giường ấm sực, thơm mùi trẻ con, 2 đứa đang ngủ ngoan như thiên thần. Vội vã tắm, vội vã thay đồ, Mẹ chui vào nằm cạnh 2 anh em hôn hít ôm ấp cho đã nhớ.  Dì Điệp cười: không biết ai quấn ai nha.  Haha.  Ừ ha, chả biết ai là người vướng chân ai nhỉ.  Con người ta ngủ mà cứ xà quần nựng nịu, rờ rẫm...

2g sáng, Mẹ giật mình (nựng nịu xong ngủ quên lúc nào không biết) vì có tiếng Hân reo lên hí hửng: Mẹ, Mẹ, Mẹ về, Mẹ về.  Thì ra cô nàng giật mình giữa đêm, thấy Mẹ nằm kế bên mừng quá reo lên luôn.  Vừa reo, nàng vừa ráng nhích người vào nằm sát Mẹ.  Xấu tính lắm nha, mắt nhắm nghiền, miệng cười hí hửng, mà tay thì ráng thò qua đẩy anh Hai nằm xa Mẹ ra.  Đẩy không được nàng lẩm bẩm (mắt vẫn nhắm): Mẹ của em thôi, Mẹ ôm em thôi.  Sau đó là quặp chân độc chiếm Mẹ cứng ngắc luôn. 

5-6g sáng gì đó, anh Hai làm rớt cái mền xuống đất, thấy hơi lạnh lạnh, giật mình dậy tìm mền.  Thấy Mẹ và Hân ôm nhau, anh ganh tỵ, mắt nhắm mắt mở lắc lắc Mẹ: con lạnh mà Mẹ không ôm con.  Quay qua ôm anh kéo anh vô chung mền, anh mới nhớ ra: ủa Mẹ về rồi hả, con ngủ chút nữa rồi dậy chơi Mẹ nha.  Hức, đúng là đồ...con trai!  Mê ngủ hơn mê Mẹ mà.

7g15 sáng 3 mẹ con bị đồng hồ báo thức lôi dậy.  Mở mắt ra em Hân dòm quanh quất: sao Mẹ về không có Ba về chung, con nhớ Ba nữa.  Anh Hai láu táu: chắc Ba đi Đà Nẵng rồi bay qua Singapore luôn rồi, tháng nữa mới về mà.  Hân chuẩn bị mếu, anh Hai tự dưng nói xong cũng mếu 'con muốn gặp Ba'.  Mẹ phải giải thích là chiều nay Ba về rồi, Ba chơi với Hân cuối tuần rồi mới đi Singapore.  Lúc đó Mẹ nghĩ bụng: chà, sắp tới Ba đi làm xa lâu ngày, cả 2-3 tuần mới về 1 lần, 2 anh em nhão kiểu này hơi mệt cho Mẹ nha.  Mà tính ra 2 đứa cũng dễ thương đó chứ, thương Mẹ và Ba đồng đều, hihi. 

Hôm nay Mẹ lại đang đi công tác.  Ba cũng đã qua Singapore rồi.  Chuyến này chắc cũng phải gần cả tháng Ba mới về.  Chiều Mẹ gọi về, 2 đứa tranh nhau kể chuyện sáng nay chia tay với Ba thế nào, Ba dặn cái gì... Tự dưng HH nũng nịu, giọng hơi...có nước: Mẹ bước ra đi Mẹ, bước ra cái điện thoại đi Mẹ.  Đây không phải là lần đầu HH nói câu đó mỗi khi Mẹ đi công tác gọi về nên Mẹ chỉ cười xòa rồi làm lơ.  Ai dè, HH lục đục gì đó rồi lại nói: con đục cái lỗ cho Mẹ ra nha Mẹ.  Mẹ thủ thỉ: Hân kêu Mẹ ra chi đó.  Con nói ngay: em muốn Mẹ ra hun em. Ôi, em không biết là Mẹ cũng thèm hôn em biết bao nhiêu.

Mẹ thèm có em lẩn quẩn bên chân lúc này...

Monday, May 16, 2011

Ngày Phật Đản của con

Tối Chủ Nhật (13 tháng Tư â l), Ba chở 2 anh em CH và HH về Nội chơi.  Trên đường đi, 2 bạn ngạc nhiên nhìn thấy những đoàn xe chở tượng Phật Thích Ca đản sanh chạy dọc đường.  Chắc là một số chùa ở quận 7 tổ chức rước Phật và tắm Phật.  Ba Mẹ giải thích là thứ 3 sẽ là lễ kỷ niệm ngày sinh của Phật (Mẹ chú thích thêm là cũng giống ngày Xmas là ngày sinh nhật của Chúa).  2 bạn nhỏ lập tức háo hức ngay: thứ 3 có đi chùa không Mẹ (chú thích lần n: 2 bạn này có gien mê đi chùa).  Mẹ hứa chiều mai đi học về tắm rửa sạch sẽ Mẹ sẽ dẫn đi chùa vì ngày rằm thì Mẹ bận rồi.  Hai anh em lập tức quay qua bàn với nhau kế hoạch 'sinh nhật cho Phật'.  Nghe 2 đứa bàn với nhau mà Ba Mẹ không nhịn được cười.  HH dặn anh Hai nhắc Mẹ mua bánh sinh nhật cho Phật.  CH thì hỏi là có ai đến dự sinh nhật của Phật.  Mẹ vừa nín cười vừa giải thích: không cần bánh đâu con, mình chỉ đi chùa thôi.  Ai là phật tử thì sẽ đi dự sinh nhật của Phật.  Em HH giãy nãy: con không chịu, sinh nhật phải có bánh chứ.  Anh CH thắc mắc: sao sinh nhật mà không có bánh, không có bạn.  Phật tử là cái gì?  Mẹ giảng giải: Phật lên trời rồi, mình nhớ ngày sinh của Phật, mình đi chùa lạy Phật là Phật vui rồi, không cần phải mua bánh.  Phật tử là những ai có tên gọi ở chùa.  Anh Hai à lên 1 tiếng: giống con là Thiện Đức nè.

Tưởng đâu 2 anh em quên ý định 'tổ chức sinh nhật Phật' rồi.  Chiều 14 â l, Mẹ đón ở trường về, tắm rửa sạch sẽ, rồi 3 mẹ con đến chùa Nguyên Hương vừa lạy Phật vừa thăm hình của bà Ngoại luôn.  Tới cổng chùa, HH đứng khựng lại, không chịu vào trong cởi giày: sao không mua quà và bánh Mẹ.  Mẹ lại phải giải thích tới lui là Phật lên trời rồi, không còn ở chùa nữa, Phật nói tiền mua bánh và mua quà thì để dành mua kẹo và tập tặng cho các bạn nghèo.  Vậy mà tới lúc gặp thầy Thiện Hạnh (là thầy Bổn Sư của 2 đứa), anh Hai ấm ức méc: Thầy ơi, Mẹ không cho con mua bánh sinh nhật cho Phật.  Thầy rất điềm tĩnh cười cười với anh Hai: năm nay thôi lỡ rồi, năm sau Thầy nhắc Mẹ cho con mua bánh sinh nhật hát Happy Birthday To Buddha nha.  2 anh em hí hửng vâng dạ.  Thầy dạy Mẹ: năm sau thì chắc nó quên, còn nếu nhớ thì cứ làm cho nó, tất cả là phương tiện, miễn nó có Phật trong tâm.  Hmm..., Thầy nói vậy thôi, chứ chắc Thầy không dám cho 3 mẹ con tới chùa hát Happy Birthday To Buddha đâu.  Hahaha.  Cũng may anh Hai chuyển hệ rất nhanh: Mẹ nói con lấy tiền mua bánh sinh nhật của Phật để dành mua tập cho bạn nghèo.  Thầy dẫn con đi chỗ gì có sông tặng đèn Trung Thu nha (có một lần Cá Heo được đi cùng thầy Thiện Hạnh và Mẹ về Kiên Giang tặng lồng đèn Trung Thu, con mới xem lại hình cách đó mấy tuần nên mới nhớ).

Hồi anh CH còn nhỏ chừng 2 tuổi, Mẹ bế đi chùa ngày Phật Đản xem tắm Phật, anh nhìn thấy tượng Phật Đản Sanh vội vàng chỉ Mẹ: Mẹ, em bé kìa.  Bịt miệng không kịp.

Con còn con nít mà, con được quyền hình dung sự vật theo ý thích và cảm nhận riêng của con.  Với con sinh nhật là phải có bánh, có bạn và có bài hát Happy Birthday.  Con chưa hiểu hết tính trang nghiêm của ngày Phật Đản.  Nhưng con cũng không có ý báng bổ khi định 'thiếu nhi hóa' ngày Phật Đản.  Con có quí Phật con mới mua bánh đến tặng và hát Happy Birthday cho Phật.  Thầy Thiện Hạnh nói đúng '...miễn là trong tâm có Phật'.  Điều này thì tới bây giờ Mẹ có thể tạm yên tâm.  Cả 2 bạn nhỏ, nhất là anh Hai, đều rất hoan hỉ tới chùa, lạy Phật và niệm Phật.  Mẹ không có ý nhồi nhét những chuyện cao siêu như tín ngưỡng vv và vv vào đầu 2 anh em đâu.  Đơn giản thôi, việc đi chùa, ăn chay, làm Phật sự, niệm Phật...là nếp nhà của gia đình mình từ thời Bà Cố của Mẹ (và của cả gia đình bên Ba).  Con thực hành đạo Phật là con đang làm theo nếp nhà.  Vậy thôi con ha.

Sunday, April 10, 2011

Gái mẹ ơi...

Câu này Mẹ hay dùng để nựng yêu và gọi HH. Mỗi sáng đánh thức HH dậy, mỗi chiều Mẹ đi làm về mà HH bận làm gì đó chưa hay Mẹ bước vào nhà, mỗi lần Mẹ nhìn HH yêu quá mà chả biết nói sao cho đã cơn yêu, Mẹ lại gọi: gái Mẹ ơi.  Lần nào HH cũng cười toét ra và nhào đến ôm Mẹ chặt cứng.

Con gái Mẹ 3 tuổi rưỡi rồi.  Có 2 chuyện khác rõ so với chừng 5-6 tháng về trước.  Trộm vía con trước cái đã rồi mới dám kể.  HH dạo này bớt còi hơn xưa 1 chút.  Con có vẻ khỏe và cứng cáp ra.  Nhờ vậy mà HH cũng vui tính và hay cười hơn lúc nhỏ.  Hồi HH chừng hơn 2 tuổi, ai gặp HH cũng bảo là HH nghiêm quá.  Mẹ chụp hình cho HH khó lắm mới dụ được HH cười.  Giờ thì con vui tính lắm, cười suốt thôi.  Bạn Mẹ bảo khi con khỏe trong người, con cũng sẽ tươi tắn hơn.  HH vẫn nhỏ con so với các bạn cùng trang lứa nhưng con bớt ốm yếu và xanh xao đi nhiều rồi.  Mẹ mong qua cái đốt 3-4 tuổi này con sẽ còn lớn nhanh hơn.

Ra đường HH ít nói và có vẻ không hoạt bát bằng anh Hai.  Nhưng ở nhà thì nàng nói nhiều lắm và có phần lấn lướt anh.  Nàng rất ngưỡng mộ anh Hai.  Đồ chơi nào nàng không biết chơi hoặc làm hư, làm gãy, nàng đều chờ anh Hai sửa hoặc chỉ dẫn cho nàng.  Anh làm gì nàng cũng xuýt xoa: hay quá vậy anh Hai.  Lúc chơi role playing bao giờ nàng cũng nhường những vai làm tướng, làm thủ lĩnh cho anh Hai.  Nhưng khi nàng nổi giận, đặc biệt lúc anh Hai dành Mẹ hoặc dì Điệp của nàng là nàng thẳng tay trừng trị ngay.  Dạo này Ba Mẹ kỷ luật nàng quá nên tính tình có vẻ nhu thuận với anh Hai hơn trước 1 chút.  Đi ra đường, thấy nàng im im vậy đó, nhưng ai đụng tới anh Hai là nàng xông vào bảo vệ ngay.  Nàng đã từng chiến thắng vẻ vang một anh trai khoảng 7 tuổi trong khu vui chơi trẻ em để dành lại chiếc máy bay mà anh đó giật từ tay anh Hai nàng.  Đầu tiên nàng nhỏ nhẹ hỏi: sao anh lấy của anh Hai em, của anh Hai em mà.  Sau khi tranh cãi qua lại nào là máy bay của khu vui chơi chứ có phải của anh em đâu blah blah blah, nàng chốt ngắn gọn 1 câu: đúng, của anh Hai em đó, anh trả không (tay chống nạnh).  Anh trai kia riu ríu đưa chiếc máy bay lại cho anh Hai nàng.  Xin mở ngoặc đóng ngoặc, anh trai đó bự gấp đôi nàng.  Tính nàng thẳng thắn vậy đó.  Nàng ra công viên chơi.  Chú hàng xóm đưa con đi chơi trong một chiếc xe hơi điều khiển.  Bé khoảng 1 tuổi rưỡi ngồi trên xe, chú đi sau điều khiển bằng remote cho xe chạy.  Mỗi lần nhìn thấy anh em CH và HH, chú đều rủ đến chơi chung với em bé.  Chú cẩn thận sợ em bé té nên chú cho xe chạy tốc độ hơi chậm.  2 anh chị CH và HH thì lại chạy nhanh qua, em bé có vẻ nóng ruột muốn theo kịp anh chị nên cứ rướn người lên trong xe.  Thế là 2 anh chị quay lại dùng tay đẩy xe chạy nhanh cho em cười.  Cái điều khiển trong tay chú hàng xóm bị thất nghiệp.  Chú rượt theo 3 đứa, và hơi lớn tiếng la 2 anh em: con đừng phá hư xe (xe của chú chạy bằng điều khiển chứ có phải để đẩy đâu, haha).  HH đang đẩy em, đứng phắt lên: con thương em mà, chơi em mà (ý nàng là nàng muốn giúp em chứ đâu có định phá xe).  Chú hàng xóm lúc đó chắc cũng thấy mình hơi nặng lời nên cười cười cầu hòa với HH.  HH quay ngoắt đi, trước khi quay đi còn đá vào cái xe một cái.  Mẹ xấu hổ quá.  Biết con gái thẳng tính là đúng nhưng cái vụ đá nguội vào cái xe thì hư quá đi mất.  Mẹ về nhà rủ rỉ giải thích đúng sai với HH.  HH xin lỗi Mẹ nhưng từ đó trở đi, mỗi lần ra công viên HH không tới chơi với em bé nữa.  Nàng cũng đáo để quá trời.  Các cô hàng xóm khen HH có cá tính nhưng Mẹ sợ con gái bướng quá thì không được ngoan và nữ tính lắm.  Mà chả biết HH giống ai, Mẹ hồi nhỏ ra đường nhát thít hà.  HH còn dạn đến mức thế này, có lần HH thấy dì Điệp dùng một chiếc dép đập bẹp 1 con gián.  Thế là ngày hôm kia, một chú gián ở đâu thò đầu ra, HH chạy theo lấy cuốn sách bìa cứng đập cái bẹp.  Mẹ ngồi sững sờ trở tay không kịp.  Mẹ bối rối quá chừng, nếu bảo HH đừng làm nữa thì sẽ tập HH nhút nhát, mà hoan hô HH thì chắc chắn là không được rồi.  Mẹ chưa biết nói sao.  May sao anh Hai cứu Mẹ, anh Hai nói: sao Hân không đuổi nó đi, đừng có giết nó, nó muốn sống giống mình muốn sống đó (câu này anh Hai học của cô giáo hôm đi Củ Chi thăm khu bảo tồn động vật hoang dã).  Hôm qua, nhìn một bầy kiến đi nghễu nghệnh trong bếp, HH chỉ Mẹ: không được giết hả Mẹ, nó ăn đồ ăn của Mẹ kìa.  Mẹ ừ ừ, kéo HH lên lầu vì Mẹ biết dì Điệp sắp lấy chai diệt côn trùng ra xịt.  HH mà nhìn thấy thì Mẹ không biết giải thích làm sao.  Công nhận, có nhiều thứ khó xử và khó dạy con nít ghê.

Mà nói vậy hổng phải là HH không biết sợ gì đâu nha.  Nàng đặc biệt sợ...manequin trong các khu mua sắm.  Nàng sợ nhất là cụm manequin ngồi chễm chệ ngay cửa ra vào chính của Parkson Paragon.  Mỗi lần đi đến đó nàng đều xin đi cửa phụ.  Có 1 lần Paragon làm event, không mở cửa phụ, chỉ có thể vào duy nhất bằng cổng chính thôi, thế là nàng cắm đầu chạy cái vèo qua đám manequin đó mặt mày xanh lè, thấy tội nghiệp gì đâu.  Cái sợ thứ 2 là sợ người xấu trong phim, ví dụ yêu quái trong Tây Du Ký, quái vật trong Beauty and The Beast.  Sợ mà vẫn ham coi.  Mỗi lần tới mấy phim đó là nàng nhảy tót vô lòng Mẹ ngồi, đến đoạn cao trào, nàng dụi đầu vào người Mẹ trốn, mắt thì vẫn hé hé  theo dõi sợ mất phim, haha.  Vậy mà nàng không sợ bàn thờ và những tấm hình thờ đâu nhé (Mẹ thấy có nhiều trẻ em sợ cái này lắm).  Nàng và anh Hai hay bắt ghế đứng nhón lên bàn thờ ngắm...bà Ngoại.  Hồi nhỏ anh Hai thường khen bà Ngoại xinh gái, hihi.  Giờ HH cũng vậy, HH khen bà Ngoại đẹp...giống Mẹ (hihi).  HH hỏi Mẹ: bà Ngoại đâu rồi.  Mẹ nói: Ngoại lên trời nghỉ ngơi rồi.  HH suy nghĩ 1 chút lại hỏi: Ngoại và Cô Tư cũng lên trời hả Mẹ, Ngoại có ở chung Cô Tư không.  Mẹ bất ngờ ghê, không nghĩ là HH biết liên hệ vậy đâu.  Cô Tư là chị của Ba HH.  Hôm Tết HH đi chùa cúng Cô thấy hình Cô trên bàn thờ nên HH tự suy ra đó.  Hôm 30 vừa rồi, mấy mẹ con soạn trái cây bông hoa cúng bàn thờ.  Tự dưng HH hỏi Mẹ: bà Ngoại lên trời rồi có thành đất không Mẹ?  Mẹ hỏi HH: sao con hỏi vậy?  HH không trả lời chỉ cười cười.  Mẹ chịu không biết ở đâu mà có khái niệm đó.  Suốt ngày cứ rủ Mẹ lên thắp nhang bàn thờ suốt.

Nuôi HH Mẹ lo lắng nhiều về chuyện ăn uống, cân nặng và cái cá tính hơi mạnh mẽ của HH.  Nhưng ngược lại Mẹ không phải bận tâm nhiều về chuyện đi học của HH.  Từ hồi còn đi nhà trẻ ở trường Chuyện Nhỏ, HH đã dạn dĩ và mau hòa đồng hơn anh Hai rất nhiều.  Tháng 9 năm ngoái, HH chuyển sang học cùng trường với anh Hai.  Môi trường lạ, ngôn ngữ lạ nhưng HH không có chút sợ sệt.  Trường của HH xếp mẫu giáo bé (K1) và mẫu giáo lớn (K2) vào cùng một lớp.  HH học K1, nhưng ngay từ ngày khai giảng, HH chưa bao giờ khóc nhè làm phiền cô giáo, trong khi có vài anh chị K2 đi học đã vài terms trước HH rồi vẫn khóc thút thít mỗi sáng đi học.  Cô giáo rất quí HH.  Cô bảo HH siêng học và bắt nhịp rất nhanh (Cô nói lén với Mẹ, xin lỗi Mẹ trước là cô thấy HH siêng hơn anh Hai nhiều lắm, hic).  Sau 3 terms, giờ HH đã biết viết tên mình ngay ngắn trên những đồ dùng cá nhân và tập sách.  HH thậm chí đã viết được tên anh Hai luôn nữa.  HH thích ngồi học ké với anh Hai.  Lớp anh Hai đã có homeworks, mỗi cuối tuần Mẹ ngồi dạy anh, HH đều bắt ghế ngồi kế bên nghe lóm.  Anh Hai thấy HH mê quá đã có lần 'đề nghị khiếm nhã' với Mẹ: hay Mẹ để em học dùm con 1 chút nha.  Aiya, cái anh Hai này thiệt là không biết xấu hổ với em gì hết.

Nàng mê chơi trò đóng kịch (role playing).  Kịch thích nhất gần đây là 'Tây Du Ký'.  Anh Hai phân vai cho Ba là Đường Tăng, Mẹ là Bồ Tát, Anh Hai là Tôn Ngộ Không, ông Ngoại là Trư Bát Giới, Ông Nội là Sa Tăng và HH là...nữ thí chủ.  Haha.  Cả nhà cười lăn.  Nữ nào trong phim đó mà không được Đường Tăng gọi là nữ thí chủ chứ.  Vậy mà HH mừng lắm.  Cứ nghe Tôn-Ngộ-Không-Anh-Hai gọi nữ thí chủ là nàng dạ ran.  Dạo gần đây, chán làm nữ thí chủ mà thích chuyển quá đóng anh em yêu quái chung với anh Hai.  Anh là là Đại Vương và HH là Nhị Đại Vương (nói tiếng Việt chưa rành mà đã hiểu tiếng Hán: nhị, tam, tứ tùm lum hết).  Có bữa Mẹ đi làm về hơi trễ, 2 anh em rút lên phòng chơi hết rồi.  Nghe tiếng Mẹ nói chuyện với nanny dưới nhà, HH la toáng lên: đại vương, Bồ Tát về kìa.  Ak, thiện tai, bà Ngoại tụi nhỏ còn sống thể nào cũng rầy cái tội ăn nói trèo đèo phạm thượng.  Đại-Vương-Cá-Heo ra lệnh: ừ, bắt Trư Bát Giới làm thịt cho Bồ Tát ăn đi, í mà Bồ Tát không ăn thịt, thôi xuống nhà đón Bồ Tát đi.  Nhị-Đại-Vương HH: dạ, để em đem bảo bối xuống cho Bồ Tát nha.  30 giây sau, 'Bồ Tát' thấy 1 cảnh rất ư là hỗn loạn trên cầu thang, 2 đại vương hùng hục chạy xuống, đầu đội cái 'mão' là cái thuyền giấy Mẹ gấp cho chơi mấy bữa trước, tay cầm 2 con siêu nhân được gọi là bảo bối và miệng thì la ầm ĩ: Bồ Tát có mua quà cho con không? 

Tóc HH hôm nay đủ dài để cột thấy 1 cái đuôi...vịt nhỏ nhỏ phía sau rồi.  Sáng nay Mẹ ngồi cột đuôi cho HH đi chơi.  Mẹ thủ thỉ: HH để tóc dài cột đuôi gà cho giống con gái nhen, mà HH phải hiền hơn nè, bớt ăn hiếp anh Hai và bạn trong lớp nè, vậy thì mới giống con gái.  HH ngồi gục gặc ra chiều thấm ý lắm.  Mẹ cột cái đuôi xong HH hỏi: lâu lâu Huy Kiệt đạp dép con, con la HK được không Mẹ, con không nhéo đâu, con la thôi nha Mẹ?  Thôi rồi, con đường tới nữ tính còn dài lắm gái Mẹ ơi, hihi.

Wednesday, March 2, 2011

'Con 5 tuổi rồi, sắp 6 tuổi luôn đó nha...'



Dạo này con trai Mẹ hay tự hào khoe câu này.  Con có vẻ háo hức được làm người lớn.  Ừ, mà con cũng lớn thiệt rồi.

Con được 5 tuổi 2 tháng, cao và to hơn một chút.  Bỏ lên cân và đo bằng thước thì thấy chả khác gì mấy.  Nhưng quần áo cũ, 3 tháng trước còn mặc vừa giờ đã ngắn và chật hết rồi.  Trước Tết Mẹ ngồi soạn tủ quần áo, nhặt nhạnh những thứ chật ngắn để mấy Dì mang về quê cho con/ cháu.  Soạn tới soạn lui vơi hết 1/2 tủ quần áo.  Mẹ thảng thốt: ớ, cái quần này bữa rồi còn mặc đi ăn đám cưới với Mẹ mà (đám cưới đâu chừng 1-2 tháng trước đó thôi), sao giờ ngắn ngủn vậy nè.  Cá-Heo-5-tuổi cười sảng khoái: con đã nói là con lớn rồi mà Mẹ không tin.  Hmm..., Mẹ cứ suốt ngày than phiền 18kg và 109cm là còi, là phí cơm Mẹ nuôi.  Nhưng dòm kỹ lại, cũng đâu đến nỗi nào đâu ta.

Cá-Heo-5-tuổi ngoan và chững chạc hẳn ra...

...Tết này chàng đã có thể đường hoàng đĩnh đạc tự chúc Tết ông bà, cô, chú,bác... Mới năm ngoái bảo thưa còn õng ẹo mắc cỡ.  Năm nay thì đã biết khoanh tay chúc Tết rõ to.  Tới mỗi nhà trước khi vào nhà chàng đều hỏi Mẹ: cô/ chú/ cậu/ dì/ bác... (XYZ gì đó) già chưa Mẹ, có đi làm không?  Chàng thu thập thông tin trước để mà đo ni đóng giày lời chúc đó mà.  Già thì 'sống lâu trăm tuổi', còn đi làm thế nào cũng 'làm ăn phát tài', hihi.  Mùng một Tết sau khi chúc Tết ông Ngoại và Ba Mẹ xong, chuẩn bị khăn gói về Nội thì chàng kéo Mẹ ra riêng 1 góc bỏ nhỏ: Mẹ cho con mượn 1 bao lì xì, Mẹ nói em Hân chúc Tết con đi, con mừng tuổi cho em.  Ối, Mẹ tức cười quá, con người ta thích làm người lớn đây mà.  Mẹ 'trợ giúp' cho anh 1 bao lì xì nho nhỏ.  Anh cũng bắt chước Ba Mẹ ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt rất nghiêm trọng nhưng miệng thì cười cười khoái chí, gọi em Hân tới đứng trước mặt.  Anh dạy em: em phải khoanh tay lại và nói kính chúc nha, không nói chúc không nha, tại vì anh lớn hơn em đó.  Ba Mẹ ráng mà nín cười để giữ không khí nghiêm trang cho anh thể hiện vai trò anh Hai của mình.  Em Hân cũng khoanh tay 'kính chúc anh Hai dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi' (câu duy nhất mà em Hân thuộc).  Anh gật gù đưa bao lì xì cho em và nói: chúc Hân năm mới ăn ngoan, học giỏi và đừng có ói nữa nha.  Ba Mẹ sững người bất ngờ.  Chả ai dạy anh câu chúc này cả.  Anh tự sáng tác ra đó.

...Anh vẫn hay nhõng nhẽo đòi mua này kia.  Nhưng anh biết quí trọng đồ vật và biết tiết kiệm hơn tí chút rồi.  Tiền lì xì, anh gom hết bỏ vào 1 cái hộp khoai tây Pringles (Mẹ mua cho anh cái ống heo nhưng ngay ngày mùng 4 Tết anh đã làm rơi bể nát cái ống đó rồi).  Anh đưa cho Mẹ: Mẹ lấy đóng tiền xe bus đón con đi học về đi, Mẹ khỏi tốn tiền cực khổ.  Số là anh rất thích được đi học về bằng xe bus của trường.  Ba Mẹ thì thấy vẫn còn đưa đón anh được nên không mặn mà với vụ này lắm.  Mẹ cứ thoái thác bảo là: Mẹ không có tiền.  Thế là anh nghĩ ra cách dùng tiền lì xì để tự trả tiền xe bus.  Để khuyến khích tinh thần tự lập và 'thu vén' (haha) này của anh, sau Tết (cũng là bắt đầu học kỳ mới), Mẹ đăng ký cho 2 anh em đi xe bus về mỗi chiều.  Khỏi nói cũng biết anh tự hào về cái vụ dùng tiền lì xì đóng tiền xe bus này vô cùng.

....Anh ăn ngoan hơn, không bỏ phí đồ ăn nữa.  Anh rất ghét em Hân làm rơi đồ ăn xuống đất và vô tình dậm chân lên.  Anh bảo không được đạp lên đồ ăn, như vậy là phí phạm, bị trời phạt đó.  Bản thân anh ăn món gì không ngon cũng ráng ngậm trong miệng không dám phun ra vì sợ bỏ phí đồ ăn trời phạt.  Dạo này chén cơm của anh luôn vét sạch bong không dư hạt cơm nào lại hết.  Tất cả đều từ lý thuyết 'sợ trời phạt' mà ra.  Có người bảo Mẹ T của Cá Heo hoang đường/ vớ vẩn.  Tự dưng đi dạy trẻ con chuyện phí phạm trời phạt, hoặc 1 hột cơm 3 con giòi.  Mẹ CH cũng không biết đúng hay sai, chỉ là bắt chước kiểu dạy xưa cũ của Mẹ và bà Ngoại mình truyền lại thôi.  Nhưng rõ ràng là có hiệu quả.  Chí ít CH cũng bắt đầu học được bài học quí trọng và không hoang phí thức ăn.  Dạo này CH rất cẩn trọng với món ăn mới.  Cái gì lạ lạ anh chỉ nếm chút chút thôi vì nếu không thích anh không bị mang tiếng bỏ phí thức ăn.  Được cái càng lớn anh càng dễ ăn, cái gì cũng ăn hết (trộm vía).

...Anh bắt đầu có chút ý thức trách nhiệm với những gì anh hứa.  Trước Tết, kết thúc học kỳ 2, cô giáo than phiền anh hay nói chuyện trong lớp, ăn rất chậm và lười tập viết.  Mấy ngày nghỉ Tết Mẹ tranh thủ luyện cho anh đọc, viết nhiều hơn, để đồng hồ canh giờ ăn...  Mẹ cũng nhỏ to tâm sự là Mẹ đi làm mệt lắm, về nhà chỉ muốn nghe chuyện ngoan thôi, nghe chuyện hư thấy buồn lắm.  Rồi lại chỉ ra cho anh là ăn chậm quá thì sẽ mất giờ chơi đùa với các bạn, viết bài chậm/ lười tập đọc thì sẽ không hiểu được những trò chơi/ truyện tranh trên Ipad.  Mùng 8 Tết, sắp đi học lại, anh tự động cam kết với Mẹ: con sẽ ăn giỏi, ráng viết nhanh (mà con không thích viết lắm đâu nha Mẹ) cho Mẹ vui.  Tuần này Mẹ sẽ thấy Cô nói con giỏi.  Mẹ cũng động viên này nọ nhưng nghĩ trong bụng chắc cũng mất hết học kỳ 3 này nữa sang kỳ 4 mới hy vọng thấy kỳ tích.  Nào ngờ đi học lại 3 ngày, ngày thứ 4 Mẹ vừa đưa đến lớp cô giáo đã kéo ra góc thì thầm: 3 ngày nay Minh Trí ăn nhanh nhất nhì lớp đó chị, viết bài vẫn than mỏi tay nhưng mà ráng viết hết trang luôn.  Mẹ mừng thầm trong bụng.  Và 2 tuần liên tiếp từ khi đi học lại, báo cáo cuối tuần luôn có 1 khía cạnh nào đó tiến bộ rõ rệt được Cô khen.  Mẹ khen anh thì anh tủm tỉm: con hứa rồi mà, con làm vậy cho Mẹ vui mà.  Yêu con trai lắm.

...Anh thích chứng tỏ mình là anh Hai.  Đó, anh thích ngồi chễm chệ cho em chúc Tết rồi tặng lì xì cho em.  Anh thích dạy dỗ em.  Chú tài xế xe bus kể lại cho Mẹ nghe, chiều nào lên xe, anh cũng quàng vai ôm em sợ em té khi chú chạy nhanh (bản thân anh thì chiều nào xuống xe cũng bị say xe mặt xanh lè xanh lét trong khi em tỉnh queo, haha).  Anh thủ thỉ (chú lái xe nghe trộm được): muốn được đi chơi với Ba Mẹ phải ngoan, Hân ăn ói hoài BM dẫn mình anh đi chơi bỏ Hân ở nhà là buồn lắm đó.  Giờ cơm chiều nào anh cũng phụ Mẹ thị phạm cho em: nhìn anh nè, bỏ cơm vô miệng, nhai vậy nè, nuốt vậy nè (cô em HH dạo này tự dưng có tật ngậm cơm trong miệng).  Có bữa Mẹ bệnh nhưng vẫn ráng ngồi bón cho em từng muỗng cơm.  Anh ăn xong phần mình, nhăn nhó: ăn lâu vậy Hân.  5' sau quay vào ngó nghiêng vẫn thấy em tiếp tục ngậm, anh xung phong: để con đút nó cho (kêu 'nó' chứng tỏ bực mình rồi đó, bình thường là 'em' thôi).  Mẹ nghe hết hồn, năn nỉ thôi con đút thì đổ vãi tùm lum để Mẹ ráng ngồi với em thêm chút nữa.  Anh khều khều em: ăn nhanh đi, Mẹ bệnh mà phải ngồi đút, không tội nghiệp Mẹ hả.  Ôi, Mẹ nghe mà mát cả ruột, thương anh quá chừng.  Câu này vậy mà ép-phê nha.  Cô em bữa đó ăn thêm được 5 muỗng so với ngày thường (nhưng ngày hôm sao thì mèo vẫn hoàn mèo).  Sáng nay anh đề nghị: Ba Mẹ khỏi đưa 2 đứa con vô trường, Ba đưa con tới cổng thôi, con tự dẫn em vào trường được, con đưa tới lớp dùm Ba luôn.  Ba Mẹ thấy lo lo nên vẫn lon ton theo sau.  Tới bậc thềm cao Mẹ đang thắc mắc bằng cách nào 2 anh em cõng được cái balo kéo của em lên thềm thì anh đang nhanh nhảu bảo em: đi qua đường dốc (giống mấy cái dốc cho xe hàng lên xuống của siêu thị), rồi anh phụ kéo cho. Thế là sáng nay 2 anh em đưa nhau vào lớp, BM đi đằng sau làm quan sát viên thôi.

...Anh thích khẳng định mình là con trai.  Vớ mà có tí màu hồng hồng, đỏ đỏ là anh không mang đâu nhé.  Thích đi cạnh Ba, ngồi với Ba và thích nói chuyện với Ba.  Mẹ mà tỏ ra tí chút cà nanh là anh xoa dịu liền: con trai đi với con trai mà Mẹ, Mẹ có Hân đi chung đó.  Hôm vừa rồi đi siêu thị anh làm Mẹ hết hồn vì thấy anh te te đi thẳng vào thang cuốn và lên một mình.  Từ giữa chừng thang cuốn anh nhìn xuống Mẹ, Ba và em bên dưới cười đắc chí.  Mẹ thì mặt xanh xám la Ba: sao để con nó đi một mình.  Ba tỉnh rụi: nó đi được mà.  Lúc gặp nhau ở đầu trên của thang cuốn anh cười nắc nẻ: Ba chỉ con đi rồi mà, lớn rồi không cần nắm tay đâu Mẹ.

Dẫu vậy, Cá-Heo-5-tuổi vẫn là trẻ con, hihi...

...Vẫn mê Mẹ nhất trên đời.  Đêm nào đi ngủ cũng ôm Mẹ hít hà, Mẹ thơm quá, Mẹ mát quá.  Nhưng mà chàng cũng nghiêm khắc với Mẹ lắm nhé: lúc này con thấy Mẹ ốm chút rồi đó, Mẹ đẹp đó, Me vui chứ?  Nghe chữ 'chứ' già ngắt chưa kịp cười vì sướng thì anh đã đế thêm vào: nhưng mà bụng vẫn béo phì, Mẹ đi chạy với con và Ba đi (ak ak, Mẹ sợ nhất vụ này, 2 cha con chạy nhanh vô cùng, Mẹ và em HH ì ạch chạy theo muốn té khói hà).

...Vẫn nhớ hơi bác Vận dù bác lại quyết định về quê ở luôn sau khi quay lại nhà mình vài tháng.  Con bảo là mỗi lần nói điện thoại với Bác Vận là con muốn khóc (thương quá).  Có bữa đi chợ với Mẹ tự dưng con dừng lại nhìn theo bóng một cô kia lâu thiệt lâu, Mẹ hỏi thì con bảo cô đó mặc cái quần giống bác Vận lắm.  Ba bảo Mẹ đừng để con ủy mị quá, con trai mà tình cảm quá sợ ướt át.  Mẹ không đồng ý lắm.  Con tình cảm vậy cũng tốt mà, còn để luyện con cứng cáp thì còn có nhiều cách khác.

...Vẫn mê TV và ham chơi hơn ham học.  Mẹ tự dặn lòng là không ép con học nhưng nhiều hôm không tránh được bực bội thấy con đem về cuốn tập viết vỏn vẹn có 3 chữ như gà bới (trong khi cô giáo thường xuyên cho Mẹ coi tập các bạn cùng lớp ai cũng viết chữ gọn gàng, sạch đẹp).  Ba cũng sợ con lười học nhưng xem ra Ba thoáng hơn Mẹ nhiều.  Ba hay làm toán đố với con, cũng là một cách ép học mà con rất vui vẻ làm (và chơi) với Ba.  Ba không quan tâm vở sạch chữ đẹp như Mẹ.  Mẹ thì cứ như cuốn tập gà bới là lại...nổi bực (hic).   Nhưng dạo này anh có vẻ siêng tập viết hơn trước chút rồi.

Cá-Heo-5-tuổi bắt đầu mê nhạc (khỏi nói, gien di truyền rồi)

...Nguyên cái Tết vừa rồi con chỉ nghe nhạc Xuân (mà phải là nhạc xưa nhé, nhạc mới chỉ nghe mỗi Đoản Xuân Ca).  Ba khoái chí, đi mua hẳn 1 đĩa xuân mới về mấy cha con cùng nghe.  Trong đó có bài Happy New Year.  Tới mùng 3, Mẹ nghe 2 anh em ngồi hát với nhau nguyên bài Happy New Year dùng đúng 1 từ ma ma ma (vì chưa thuộc lời), không sai giai điệu và âm vực 1 chút nào hết (mà mà mà má là Happy New Year, haha).  Con bắt đầu mon men tới cây piano của Ba.  Sau vài lần Ba hướng dẫn con đã dùng 1 ngón tay giữa (cái tướng đàn một ngón không quí sờ tộc chút nào hết) đàn được 1/2 bài Cháu Lên Ba.  Ba cằn nhằn là con chả có chút năng khiếu nào, học chậm lắm.  Nhưng Mẹ biết Ba chê giả bộ.  Con mới 5 tuổi chứ bộ.  Mê đàn, mê hát vậy Ba khoái thấy mồ mà không muốn thừa nhận đó thôi.

Cá-Heo-5-tuổi...

....còn lắm chuyện để kể.  Nhưng thôi Mẹ để dành kể dài dài tới khi con 6 tuổi vậy.  Lâu ngày không viết cho con, bữa nay viết lại Mẹ làm một hơi dài thòng lòng.

Anh Hai hỏi: Mẹ làm gì đó.  Mẹ cười cười: viết chuyện về con.  Anh Hai thủ thỉ: nhớ viết chuyện cho em nữa nghe Mẹ.  Hihi.  Uh, viết chứ.  Mẹ có khối chuyện kể về HH nè.  Cuối tuần này Mẹ sẽ lại làm siêng ngồi gõ gõ gõ cho công bằng HH nha.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...