Saturday, August 30, 2008

Bạn...

Hôm nay là ngày gặp bạn. Cùng một buổi tối mà gặp 2 người bạn. Một có hẹn, một bất ngờ, ngẫu hứng. Một sôi nổi, vui vẻ. Một sâu lắng và suy tư.

Cái hẹn sôi nổi vui vẻ nhường lại cho người trẻ trung ấy tự kể trên blog nhé (nếu người ta có hứng người ta nhỉ).

Nói một chút về cái hẹn sâu lắng, suy tư. Không phải thiên vị bạn nào hơn bạn nào đâu người trẻ trung nhé. Nhưng cái hẹn sau mình gặp nhau vì bạn đang trong khủng hoảng. Một cái khủng hoảng mà mình nghĩ là quá sức chịu đựng của bạn (và chắc chắn là của mình).

Biết nhau đã lâu. Cũng có những buồn phiền, hiểu lầm nhưng tình bạn của mình và bạn vẫn dài theo năm tháng, hơn 10 năm rồi. Bạn trong suy nghĩ của mình là người rất 'tough', mạnh mẽ, kiên định và gan lỳ (hơn mình nhiều). Cái khủng hoảng bạn đang gặp phải không hề bất ngờ. Như bạn nói đã có rất nhiều 'early signs' cho nó. Cái mình bất ngờ là vẻ mặt thất thần và ánh mắt cạn kiệt của bạn. Cả câu chuyện bạn kể về cảm giác muốn bước ra biển cho sóng cuốn khi đứng trước biển một ngày gần đây của bạn. Bạn mềm yếu và 'phụ nữ' hẳn so với ngày thường. Mình không ngờ sự việc đó lại quật ngã bạn đến vậy.

Sao phụ nữ mình khổ thế nhỉ? Mình thương bạn, thương lắm mà không biết phải làm gì. 2 tiếng đồng hồ ngồi nghe bạn kể và nhìn bạn cười (chính xác, cười chứ không phải khóc), nụ cười khô đắng. Bạn vừa sms bảo là bạn cảm thấy nhẹ lòng hơn khi ngồi lại với nhau. Mình hy vọng là thế. That's what friends are for! Nhưng mình thương bạn, sau phút nhẹ lòng ấy, ngắn ngủi thôi, lại về một mình đối diện với ngày dài khó khăn trước mắt. Mình không dám hứa vì lời hứa nào lúc này cũng sáo rỗng cả. Nhưng mình sẽ cố gắng ở bên bạn khi bạn cần 'trút ra cho nhẹ lòng'.

Ngày mai trời lại sáng. Mình mong ngày mai ấy là một tương lai rất gần cho bạn và con trai bé bỏng của bạn.

Wednesday, August 27, 2008

Insight từ con



To Mai Mai

Entry thứ 2 trong ngày... Một ngày hơi bị quởn, nếu nhìn trên số lượng entry và khoảng cách thời gian giữa 2 entry. Thật ra không phải vậy. Bữa nay chính ra là rất bận. Nhưng tự dưng hôm nay lại bị tạo cảm hứng hơi nhiều.

Chiều nay lúc ngồi nói chuyện với team, có bàn qua chuyện thế nào là data và thế nào là insight. Thiệt tình mà nói, không cách chi giải thích được cái chữ insight này. Và càng không biết dịch nó ra như thế nào nữa. Chỉ hiểu rằng nó là cái gì đó cô đọng và có ý nghĩa hơn data. Thế rồi ngồi kể chuyện con cái cho em Mai nghe. Chợt vỡ ra một cái ví dụ tuyệt vời giữa data (cái mà người ta nói) và insight (ẩn ý, tạm dịch như vậy) từ 2 câu chuyện nhỏ liên quan đến Cá Heo.

Cá Heo chơi trò đi shopping. Con leo lên xe sư tử của em và nói với cả nhà: con đi siêu thị mua đồ đây. Con kể ra 1 lô 1 lốc những thứ con muốn mua cho con, nào là bánh, kem, sữa (sữa Xà Lan - CGHL). Sau đó con bắt đầu hỏi tới nhu cầu từng người: tăm cho Ngoại, TV cho Ba, đồ chơi cho Hân, trái cây cho bác Vận. Những món đồ con nêu ra hoặc đại diện cho sở thích, thói quen của người mà con muốn mua cho hoặc là món mà con thấy M hay mua cho người đo. M chờ mãi không thấy con nhắc đến mua gì dùm M. M hỏi: con mua gì cho M nè? Con khựng lại, bối rối. M cũng bối rối theo con vì không hiểu sao con lúng túng hẳn. Nhưng ngay lập tức con liếng thoắng trở lại: con mua rau, mua thịt M nấu con ăn. M ngẩn người 1 lúc và chợt hiểu. Mỗi khi đi siêu thị với con M thường mua những thứ cần dùng trong tuần cho cả gia đình, chủ yếu là phục vụ cho nhu cầu của tụi con. Chắc là con thấy M ít mua gì cho M (M đi shopping chỗ khác mà) nên trong suy nghĩ của con M chỉ mua rau, mua thịt, mua sữa thôi. Dễ thương làm sao lập luận của một đứa bé 3 tuổi.

M và ông Ngoại xem phim trên HBO. Con chạy qua chạy lại trước màn hình. Bất ngờ con dừng lại chỉ tay vào một chú đang leo ra balcony định tự tử: M ơi, chú ngồi nguy hiểm kìa, con không muốn đâu, nguy hiểm đó. Ông Ngoại buột miệng hỏi: vậy con ngồi đâu không nguy hiểm? Câu trả lời kéo mọi người rời khỏi màn hình TV và rơi vào một khoảng lặng xúc động: con ngồi với Ba. Ngoại cố hỏi tại sao (trong lúc M lặng lẽ tới ôm con vào lòng). Con không giải thích được (dĩ nhiên, con mới 3 tuổi mà) nhưng với M thì 'insight' đã quá rõ ràng: Ba là chốn an toàn của con.

Chợt nhớ lại lời của em Dory: nuôi con là những trải nghiệm tuyệt vời. Chị đồng ý với em hoàn toàn P à.

Niềm vui của nghề research...

Gần đây có người hỏi mình: sao có con rồi mà chị còn thích đi làm thế?

Câu hỏi khá thú vị. Xin đính chính. Mình không phải quá thích đi làm. Mình cam đoan bất kỳ người phụ nữ nào khi đã có con đều có khuynh hướng muốn nghỉ việc và ở nhà với con (hay chí ít cũng có một giai đoạn như vậy). Chính xác là mình thích công việc mình đang làm. Chiều nay ngồi chia sẻ với các em trong team những vui buồn của nghề này (vì có 1 em đang nản lòng), càng nói càng thấy những cái buồn phiền áp lực trong nghề này tuy có nhưng niềm vui thì lại nhiều hơn.

Ngoài những yếu tố mà ai cũng hay nhắc đến như thu nhập, cơ hội giao tiếp, cơ hội thăng tiến…, mình đặc biệt thích công việc của mình vì sự đa dạng của nó. Đa dạng là sao? Nói thế nào đây ta? Đa dạng ở chỗ mình được tiếp xúc với nhiều đối tượng khác nhau. Khách hàng cũng năm bảy kiểu khách hàng khác nhau, khó có, dễ có, vui vẻ, dễ thương có mà kỳ kỳ, lập dị cũng có. Rồi đối tượng nghiên cứu chính của nghề này là người tiêu dung thì ôi thôi càng đa dạng hơn. Tùy ngành/ sản phẩm/ dịch vụ đang cần nghiên cứu. Nội trợ, sinh viên, người đi làm, các nhân vật quản lý cấp cao, nam, nữ, lão ấu…, đủ thành phần kinh tế xã hội. Gặp nhiều, tiếp xúc nhiều nên nhờ vậy cũng học hỏi nhiều về cách ứng xử, giao tiếp, đối phó…

Nhưng cái thích nhất là được ‘đụng chạm’ đến nhiều ngành/ nghề/ dịch vụ khác nhau. Nhờ vậy mà bổ sung được một mớ kiến thức cá nhân. Từ các sản phẩm tiêu dùng thông dụng (xà bông, nước xả, đồ ăn, đồ dùng trẻ em…) đến các sản phẩm thuốc men y tế (kể cả thuốc giục sanh, phòng ngừa và điều trị băng huyết), từ các sản phẩm ngân hàng/ tài chính đến các sản phẩm/ dịch vụ vui chơi giải trí (game online chẳng hạn)…. Tất cả những hiểu biết đó nếu không giúp ích được gì cho cuộc sống hàng ngày thì ít ra cũng làm mình cảm thấy được mở rộng tầm nhìn (vụ thuốc men hay game online là một ví dụ). Nhiều khi 3 cái mớ kiến thức nữa mùa này cũng mang đến nhiều chuyện vui vui. Đặc biệt là dính líu tới thuốc men. Như hồi có bầu bạn CH, tự dưng tới đâu tuần 39 thì phải, bụng hơi đau đau. Hôm đó là ngày đi khám để xem có dấu hiệu sanh chưa, trong lúc chờ bác sĩ, kể cho cô y tá nghe, cô hồn nhiên (y tá FV nhiều lúc cũng ẩu ghê gớm) khuyên: em mua Spasfon uống đi. Mình cũng hồn nhiên hỏi lại: thuốc dạng anti spasm hả chị? Dùng nhiều có làm mất dấu báo sanh không chị? Y tá tròn mắt: em làm ngành y hả? Dạ không. Không sao em biết. Mình biết là đụng vào ổ kiến lửa rồi nên giả lơ qua chuyện khác. Tí sau cô lại vào bảo: em đừng nói bác sĩ chị chỉ cho em Spasfon nha. 3 ngày sau đi sanh. Không biết tin đồn thất thiệt kiểu gì mà trước khi dùng bất kỳ thuốc men gì cho mình y tá nào cũng giải thích cặn kẻ và kèm theo một câu: nói vậy thôi chứ chắc em biết hết rồi há . Biết chết liền. Có phải cái gì cũng biết đâu. Lần đi khám thai Hân Hân rút kinh nghiệm, giả khờ hổng biết gì hết. Vậy mà tới lúc Hân nằm NICU lại ngứa nghề...nữa mùa lần nữa. Bác sĩ (Việt Nam) bàn qua bàn lại (nói tiếng Anh ‘thuật ngữ’ cho tui hổng hiểu). Tui chờ hoài mà hổng ai nói tới mình hết, nóng lòng vọt miệng (lòi cái đuôi nghe lóm): vậy khi nào thì mới đi chụp hình lỗ rò tim phổi cho bé vậy chị? 2 bà bác sĩ quay lại tròn mắt, lại tưởng là bị dân trong nghề bắt giò. Má Hân Hân hoảng hồn giải thích: em có làm vụ thuốc này một lần nên biết, em ngoại đạo. Hổng biết có phải nhờ vậy không mà 2 ngày sau Hân được xuất viện sau 21 ngày nằm bệnh viện vì một lý do...không rõ ràng (cái này là bác sĩ bên Family Care nói nha).

Cách đây 6-7 năm buồn buồn 2 vợ chồng rủ nhau đi xem xe hơi (lúc đó hổng có tiền mua xe đâu, ghiền xe quá thì vào xem đại thôi). Xe lúc đó chưa nhiều, công nghệ xe cũng còn thấp. Trong lúc anh xã đang săm soi xe, mình đứng 8 với anh bán hàng. Tự dưng hỏi: ủa, cái này có ABS không em (hỏi cho có chuyện để hỏi, để dấu đuôi là vào xem chơi cho vui, mất thời gian của người ta)? Ảnh vâng dạ, giải thích các kiểu. Cuối cùng ảnh hỏi: chị là phụ nữ mà cũng mê xe dữ. Mê gì đâu. Giờ có xe mà còn hổng biết hết tính năng trên xe mà. Đơn giản là mới làm xong một dự án cho Ford cách đó ít ngày. Vậy mà sau đó thân với em bán hàng đó luôn. 1-2 năm sau mua chiếc xe đầu tiên cũng mua từ em đó.

Hihi, không phải là hù dọa được bác sÄ© hay bất kỳ ai mà mình mê cái nghề này. Những câu chuyện trên là kể cho vui vậy thôi. Dùng thông tin nữa mùa nhÆ° vậy hổng phải là cách được khuyến khích đâu. Đơn giản là nhờ những cái vá»
¥ ngoài lề này mà công việc không nhàm chán.

@Team: đường còn dài, gian khổ còn nhiều nhưng chị tin niềm vui cũng không ít Cố lên!

Sunday, August 24, 2008

Cuối tuần ở nhà ta



Sự kiện lớn cuối tuần là ngày thôi nôi của em Hân. Thật ra thì Hân chưa được 1 tuổi nếu tính theo dương lịch (năm nay chẳng hiểu sao ngày dương và âm cách nhau gần 1/2 tháng). Hân sanh ngày 7/9/2007 nhằm ngày 26 tháng 7 năm Đinh Hợi. Theo phong tục xưa thì ngày cúng thôi nôi sẽ được tính theo công thức này: gái sụt 2 trai sụt 1. Thế là ngày hôm qua 24 tháng 7 âm lịch cả nhà tổ chức thôi nôi cho Hân.

Photobucket

Trước khi cũng thì nhân vật chính rất vui tươi hớn hở. Nhưng ngay lúc cúng và chuẩn bị bốc đồ vật đoán nghề nghiệp thì Hân Hân bắt đầu buồn ngủ, gây gỗ và khóc ngặt nghẽo.

Photobucket
Photobucket

Chỉ tạm nín khóc 1 tí khi được bà Nội tặng dây chuyền (bây lớn mà đã mê vàng rồi, hihi)

Photobucket

Ngồi trước mâm đồ đoán nghề nghiệp, Hân hổng thèm đụng vào cái gì hết, cứ gào lên khóc. Cuối cùng, nàng nín bặt, lồm cồm bò tới, cả nhà nín thở, nàng đưa tay lên và...bốc ngay nắm xôi gấc (tèn tén ten, mê ăn giống M, M hồi đó cũng bốc nắm xôi đầu tiên), sau đó 1 tay bốc kéo và 1 tay cầm cây viết. Sau đó là quăng tất cả, tiếp tục khóc um sùm. BM và anh Hai tranh thủ chụp chung với Hân được đúng 1 tấm hình này thôi (nhân vật chính ủ dột nép trong lòng B). Hy vọng là đến ngày tổ chức sinh nhật (7/9) Hân sẽ vui hơn và M sẽ sưu tầm được nhiều hình đẹp và tươi tắn của Hân hơn.. M kẹp tóc cho Hân nhìn cũng ra dáng con gái lắm. Nhưng B hổng thích. B ghét con gái điệu (trời, hổng biết có ghét M luôn hông ta? M cũng điệu chảy nước nà).

Photobucket

Hai không phải là nhân vật của tuần, nhưng Hai lại có 1 cuối tuần khá thú vị.

...Hai làm quen được 2 người bạn mới mà Hai rất có ấn tượng và nhắc hoài: anh Bum và bạn Bưởi nhà bác Sơn. Hai rất mê anh Bum vì anh bày đủ trò vui và anh rất chìu Hai.

...Hai được cô giáo khen là đứng đầu lớp về tự ăn nhanh và ăn giỏi liên tục trong tuần rồi. M hoàn toàn bất ngờ với lời khen này. Từ hồi đi học, Hai đúng là có nhiều thay đổi tích cực trong chuyện ăn uống nhưng M không nghĩ là Hai có thể biến chuyển nhiều như vậy (trộm vía, mong là con luôn giữ phong độ này). M công nhận là cô nói đúng. Cuối tuần Hai ở nhà ăn ngoan hẳn. Hai còn được cô Trân mẹ của bạn Bưởi khen nữa đó. Hai tới nhà cô chơi và ăn uống khí thế luôn.

...Hai được Mẹ Thảo tặng 3 chú cá vàng. Nhưng 1 chú lại chết ngay trong chai trên đường Mẹ Thảo cầm qua nhà. M thương 2 chú cá còn lại, nên thuyết phục Hai đem xuống hồ cá dưới sân thả. Hai thích lắm. Mỗi sáng ra khỏi nhà và mỗi chiều về Hai hay ghé qua thăm 2 chú cá. Nhưng hổng hiểu sao còn có một chú thôi. Bác Đạt bảo là con cá kia đã bị cá lớn ăn rồi. M không cho Bác nói vậy trước mặt Hai. Hai vẫn tin là chú cá trắng đang trốn trong hốc đá. Hai cứ đứng trên bờ bắt chước kịch Tấm Cám kêu Bống bống bang bang gọi cá . Có lúc quên Hai gọi như Cám-Thành Lộc vậy: báng báng bông bông .

...Hai chúc mừng sinh nhật em Hân rất nhiệt tình. Hai nhảy xung quanh bàn cúng bà mụ hát Happy Birthday To You và chu môi thổi 2 cây đèn cầy cúng của M (Hai tưởng đó là đèn cầy bánh kem). M đốt lên, Hai lại thổi. Giải thích sao cũng không hiểu. Hai bài bản lắm nha. Hát Happy B Day xong, Hai còn tung hô: chúc mừng sinh nhật em Hân. Nhưng sau đó thì hào hứng quá, Hai hát hoài và Hai chúc mừng cả nhà luôn. Ai cũng bị nêu tên. Hai đang hát trên sân khấu...giường nè (song ca Nón Vàng). 'Nạn nhân' được chúc mừng trong đoạn băng này là mẹ Thảo, mẹ của bạn Atiso, bạn song ca chung với con.

...Hai phát hiện ra mình có pháp danh là Thiện Đức. Hai thích cái tên đó lắm và bây giờ Hai hay tá»± xÆ°ng tên mình là Thiện Đức. Ai gọi Hai bằng cái tên đó là Hai bẽn láº
½n dạ ngọt xá»›t.

...Hai được B dẫn đi mua riêng 2 cái bánh trung thu. Hai ngắm nghía mãi cái lồng đèn Doremon (đang mê chú Thanh Bạch và Doremon trong Tuổi Thần Tiên mà) mà B thì cương quyết không mua đồ chơi Trung Quốc. Tội nghiệp con trai. Nhưng bù lại con trai thưởng thức bánh trung thu rất nhiệt tình. 5 phút xong 1 góc tư bánh thập cẩm. Hân Hân cũng đâu có chịu kém, ăn ngon lành 1/8 cái bánh (có sự trợ giúp của M để bánh nhuyễn ra). Rằm Trung Thu này M dẫn Hai đi Kiên Giang phát quà cho các anh chị vùng sâu vùng xa. M đã thông báo với Hai và Hai rất hào hứng (nhưng chắc không hiểu lắm mục đích của M, Hai chỉ khoái vì được đi chơi thôi).

Sau 1 tuần nghỉ phép. Bữa nay M đi làm lại rồi. Nhớ cảm giác ở nhà với 2 đứa tụi con quá. Nhớ Hân khua tay chân loạn xạ mừng rỡ khi M bưng cháo ra. Nhớ Hai nhảy nhót vui mừng vì được M đến trường đón về.

Giá mà...có thêm 1 tuần ở nhà nữa nhỉ?

Tuesday, August 19, 2008

Photographer



Hôm qua M mua cho 2 anh 1 cái xe mới, vừa là xe tập đi cho Hân vừa là xe đẩy chân cho Hai. Hai đứa hào hứng chơi giỡn um sùm. M chụp hình cho 2 anh em. Hai năn nỉ M cho Hai mượn máy chụp cho em. M không chịu, giải thích mấy câu, Hai cũng ngoan ngoãn nghe theo. Tự dưng, M thấy Hai bỏ đi đâu khoảng 5 phút. Lúc Hai quay vào phòng, M đang bận bế em nên không để ý lắm. Hình như là Hai lục cục sắp xếp gì đó dưới đất. Em đang quậy nên M không quay qua chỗ Hai. M nghe Hai cười khúc khích, quay lại thấy Hai đang cầm cái máy đỏ đỏ trong avatar trên tay. Dưới chân Hai là 2 chú gấu gỗ của Nestle. Chưa kịp hỏi, Hai đã giải thích: con chụp hình cho Gấu Bố và Gấu Ông. M có một bất ngờ thú vị.

Cái máy đỏ đỏ đó là máy xem phim 3D (bỏ cái miếng phim tròn tròn vào rồi gạt cần sẽ xem được 12 tấm phim 3D rất đẹp). Món đồ chơi đó thuộc quyền sở hữu của M. M được 1 người bà con ở Mỹ gửi tặng hồi 10 tuổi, món đồ chơi đẹp và xịn duy nhất theo M suốt những năm cuối cấp 1, đầu cấp 2. Hồi đó, mỗi lần buồn bực cái gì là M lại lôi máy ra, bỏ phim Snow White vào, đưa ra nắng gạt gạt, hình đẹp và trong trẻo là M hết buồn ngay. 25 năm sau, máy và phim vẫn còn hoạt động tốt, chuyển giao qua cho anh em CH. Không ngờ con lại nghĩ ra cái chuyện biến nó thành cái máy chụp hình.

Hai xếp 2 chú Gấu người mẫu ngồi nằm đủ kiểu hết. Hai cũng bày đặt lăn lê bò toài đủ mọi góc độ để chụp cho 2 chú Gấu. M im lặng nhìn con, thấy vui vui. M không can thiệp, không hỏi, không bình phẩm, khen chê, để con tự do 'tác nghiệp'. Khi con đã chán, M mới xin chụp 1 tấm hình của 'photographer' để làm kỷ niệm. Con đi ngủ, M lôi 2 chú Gấu ra bắt chước con xếp lại y chang để chụp lại làm kỷ niệm (vì máy của con nhìn hoành tráng vậy thôi chứ có chụp ra hình đâu, hahaha). Bảo đảm là rất trung thành với nguyên bản của photographer Cá Heo.

Đây là Gấu đứng chơi, sau đó đổi lại là Gấu đi toilet (hahaha) - theme là do con đặt đó nha. Hổng hiểu sao đi toilet mà tay phải giơ ra trước

Photobucket

Đây là Gấu đang bơi (M khoái nhất cái vụ này):

Photobucket

Những lần trước, khi con sáng tác ra cái gì vui, lạ, M hay tham gia hoặc kể lại cho mọi người nghe trước mặt con. Gần đây, M không làm vậy nữa. M không muốn làm vẩn đục sự hồn nhiên của con. M không muốn con 'hãnh diện' với những 'thành quả' của mình. Nghe lạ đúng không con? Nhưng M sợ 1 ngày nào đó, con làm mọi chuyện chỉ vì để được nghe khen. Có lần M kể cho B nghe 1 câu nói gì đó vui vui của con mà M quên mất rồi, con nghe lóm BM nói chuyện với nhau, con hỏi M: ai nói vậy M, ai nói dễ thương vậy M (chữ dễ thương là chữ M dùng nói với B). Từ đó trở đi, mỗi khi con có trò vui, M chỉ lặng lẽ quan sát, nếu hào hứng lắm thì M chụp hình cho tụi con. M hạn chế những nhận xét như: con giỏi quá, hay vậy ta... Có kể lại thì cũng kể sau lưng con. M âm thầm vui và lưu lại kỷ niệm ở blog này cho mai này BM, và cả tụi con nữa, còn nhớ ngày xưa tụi con lớn ra sao.

Càng quan sát tụi con và các bạn nhỏ của tụi con, M càng thấy tạo hóa kỳ diệu. Sao lạ vậy, từ những đứa trẻ oe oe, chờ cho ăn, cho bú, thình lình tụi con lớn hẳn, có ý thức, biết sáng tạo... Nhìn những em bé nhỏ xíu như Hân là thấy rõ nhất điều kỳ diện đó. Mới sáng ra, M năn nỉ mãi Hân cũng không biết bb, thì chiều về, Hân đã có thể vẫy tay miệng bai bai rồi. Ngày hôm trước, M ú à, Hân còn cười hềnh hệch chẳng hiểu gì thì hôm sau đã biết à rõ to khi M mới vừa đưa tay bịt mặt. M thấy thế giới của tụi con thú vị lắm.

Photobucket

Mỗi ngày bên tụi con luôn là một ngày hạnh phúc.

Sunday, August 17, 2008

Nhong nhong em là con ngựa...



Nói là con ngựa thì hơi quá. Chính xác là em Rùa làm phu xe cho anh Hai. Đây là một trò mới trong bộ sưu tập những trò nghịch ngợm của Hai. Trò chơi này đánh dấu 1 giai đoạn mới trong 'tình anh em' của 2 đứa con. Tụi con đã biết và đã thích chơi chung với nhau rồi.

Đầu tiên là Hai chỉ muốn chọc ghẹo Rùa thôi. Hai nhảy lên ngồi sau lưng Rùa lúc Rùa đang lê cái xe tập đi khắp nhà. Leo lên ngồi rồi, Hai chợt nảy ra ý mới: em kéo anh đi đi. Không biết có hiểu không, mà em cười sằng sặc rồi bắt đầu bước đi, Hai ngồi sau bíu chặt cái xe, Ngoại hào hứng rủ Mẹ chụp hình. Cũng giống lần tụi con chơi với miếng dưa, Mẹ chụp hình mà run quá chừng vì cái trò này sao nguy hiểm quá. Hình chụp khéo thôi chứ lấy góc hình rộng ra sẽ thấy ông Ngoại và bác Vận đang ba-rê 2 đầu chờ đỡ anh Hai lúc té.

Photobucket

Hân kéo xe một lúc (chừng 1 phút thôi) thì thấm mệt, nhưng Hai thì càng lúc càng sung (ngồi sau có người kéo, có người canh chụp hình, sướng gần chết, sao mà hổng sung chứ), Hai bắt đầu sáng tác đủ thứ kiểu đứng ngồi. Mẹ phải can thiệp chỉ cho làm kiểu chụp hình thôi, không cho kéo nữa vì sợ Hân mệt và sợ Hai té bể đầu:

Photobucket

Mặc dù đã bị M ngăn cản nhưng Hai vẫn dụ khị Hân kéo thêm 1 vòng nữa sau khi đã chịu ngồi xuống. Và Mẹ tiên đoán không sai, Hai rớt ra khỏi chỗ bám (Hân cool lắm nha, Hai rớt rồi, em vẫn kéo xe te te đi, không thèm dòm lại xem nạn nhân té nặng nhẹ ra sao). Hai cười nắc nẻ (vì té nhẹ, chứ không thì cũng hụ hụ rồi):

Photobucket

'Rũ bỏ' được Hai ra khỏi xe, Hân cũng hớn hở không kém. Nhưng thương Hân ghê, dù cười toe mặt vẫn không giấu được sự 'vất vả'. Ngoại gọi cái này là cười gượng:

Photobucket

Thursday, August 14, 2008

Hân của tháng 8 2008....



...khác hẳn Hân của tháng 7 2008

Hân biết vỗ tay nè

Hân làm bo xịt nè

Hân biết giành ăn, giành M với anh Hai nè.

Hân có 4 răng và sắp mọc thêm 2 răng nữa nè.

Hân đã gọi M, gọi B, gọi Hai. Hân bắt chước vuốt đuôi tất cả những chữ gì mà Hân thích. Nhiều lắm. Chắc là Hân biết nói trước khi biết đi rồi (cái này giống M). Người ta bảo vậy là số sướng. Cái này hên xui nha. M thấy M có sướng gì lắm đâu. Cũng cày thí mồ. Nhưng có một cái M chắc chắn là đúng. Hân sẽ 888 giống M.

Nhưng cái này là quan trọng nhất nè...

Hân bắt đầu bám M, yêu M vô cùng. Một lần nữa M hiểu cái câu 'lá rụng về cội'. Lúc H và CH nhỏ, M cứ sợ 2 đứa gần gũi nanny riết rồi quên M luôn. Qua 1 tuổi, anh Hai mê M như điếu đổ. Bây giờ Hân cũng nối gót anh. 2 tuần trước, Hân còn thi thoảng ngúng nguẩy không chịu M bồng và chỉ đòi bác, đòi dì. Vậy mà, bữa M đi HN về, cửa vừa mở ra, Hân nhoài người xuống bò lấy bò để đến chỗ M, bám chân M đứng lên. M bồng vào lòng, Hân gục đầu lên vai, miệng cười tủm tỉm. Sau đó thì đừng ai có ý định lấy Hân ra khỏi tay M nghe. Hân sẽ cằn nhằn, càu nhàu nghe nhức đầu luôn. Hai vừa trèo vào lòng M, Hân lấy tay đẩy ra ngay. Từ hôm đó tới giờ, chiều nào M đi làm về Hân cũng lật đật bò ra đón. Lỡ mà ra sau Hai thì Hân vừa bò vừa mếu, lính quính thấy thương lắm. Sáng nào BM đi làm, bye bye con xong, cửa đóng lại cũng nghe giọng con mếu máo khóc đòi sau cửa. M đi hổng đành.

Nhanh ghê chưa. Mới đó mà Hân sắp thôi nôi rồi. Chủ Nhật tuần sau là Hân được bóc đồ đoán nghề nghiệp rồi đó nha.

Chỉ có một cái Hân không thay đổi gì hết. Đó là lúc nào Hân nhìn cũng giống con trai. M trông đợi mỏi mòn mà chưa được hân hạnh tốn tiền mua kẹp tóc cho Hân gì hết.

Wednesday, August 13, 2008

Anh Hai nghịch ngợm...



Mới hôm đầu năm, BM còn ‘nói xấu’ với nhau là anh Hai hiền và thụ động quá. BM muốn con nghịch hơn vì con là con trai mà. Con ra đường lúc nào cũng im re và nắm chặt tay Mẹ. Nhưng bây giờ thì M phát hiện ra là con nghịch lắm, nhưng nghịch ngầm. Con chỉ ‘hiền’ khi ra môi trường lạ thôi còn nếu ở lớp và nhà, 2 chỗ quen thuộc của con thì con nghịch thôi rồi luôn.

Món đồ chơi yêu thích của con bây giờ là cái thùng carton đựng cái car seat B mua về cho con. Sau 15 phút là con chán cái car seat rồi, con không thích ngồi yên và thắt dây an toàn. Nhưng cái thùng carton thì khác nha. Con sáng tác đủ trò với cái thùng đó hết. Đầu tiên là con nhảy vào thùng, thụp lên thụp xuống nói là đang bơi trong hồ, mà hồ bơi này cũng lạ lắm, ‘bơi’ chung với con là các ‘anh chị’ dép guốc của M mà con đã ‘rủ’ vào chơi chung trước đó. Bơi chán chê, con lật cái thùng nằm ngang, chui vào và ‘tuyên bố’: nhà của con chó nè M. Ngoại hỏi: vậy con làm gì trong nhà nó vậy? Con trả lời: con là con chó con màu đen mà. Nói xong, con thò đầu ra ngoài sủa gâu gâu. 2 cái nắp thùng được gọi là cửa nhà. Con sáng tác ra trò chơi, nhưng chụp hình thì chẳng thấy rõ mặt mũi vì con ‘bận’ sắp xếp nhà cửa, ‘bận’ xua đuổi em Hân ra để đóng cửa lại (mặc dù trước đó con là người rủ Hân ‘vô nhà anh chơi hông?’). Em Hân thấy lạ khoái chí bò tới, chui ra chui vào, không cho vào thì ở ngoài đập ‘cửa nhà’ của Hai cho đỡ ghiền. Hai la um sùm: em đừng làm sập nhà anh đó nha. B thấy trò chơi này hay hay và sáng tạo nên rủ M đi mua cho con cái lều vải để con làm nhà. Vào nhà sách lục lọi một hồi cái lều nào cũng mắc lè lưỡi, thế là BM quyết định thôi để con tiếp tục ‘xây’ ngôi nhà carton đó, phát huy trí tưởng tượng nhiều hơn (cái này là BM tự an ủi để tiết kiệm tiền thui). Hôm nay thì ngôi nhà của con đã tân trang lại rồi, có cửa sổ nữa nghen. Con nhờ dì Điệp khoét cho một cái lỗ vuông vuông ở mặt bên kia của cái thùng (à không, cái nhà) để làm cửa sổ. M hứa với B và con tuần sau nghỉ phép sẽ phụ con vẽ vời trang trí cái nhà của con. Hôm rồi Ngoại thấy cái thùng cũ xì, xấu hoắc, Ngoại đập dẹp cái thùng đem bỏ ra kho. Chiều đi học về tìm không ra cái nhà để chui ra chui vô, để mở cửa thò đầu ra sủa, con mếu máo. Vậy là B chỉ định dì Điệp lôi cái thùng trở ra, mở lên, dán lại, lau bụi trả lại cho con. Bây giờ vào nhà sẽ thấy ngôi nhà nhỏ (dành cho con chó con) nằm chình ình ngay phòng khách.

Cách nói chuyện của con cũng nghịch ngợm không kém (khoản này thì chắc là có gien của BM rồi). Mẹ thử áo đầm cho Hân để Hân mặc vào thôi nôi. Con nhảy loi choi xung quanh em: để anh hát Happy Birthday cho e. Hát um sùm, đang hát tự dưng con im bặt nhìn em lom lom (đúng lúc đó M và dì Điệp cũng đã kịp nhận ra là Hân mặc áo đầm hổng đẹp vì mặt em nhìn giống con trai quá). Con phát biểu ngay: Mẹ ơi, em giống con Cám quá. Hahaha. Mẹ và dì Điệp lăn ra cười nôn ruột. Mấy bữa nay con đang thích xem Tấm Cám và rất mê nhân vật Cám của chú Thành Lộc.

Con thích chọc ghẹo mọi người. Dì Thảo gọi điện thoại hẹn hò với khách hàng: mai em cố giao cái máy đó cho anh, được không? Con vừa nghịch đồ chơi, vừa trả lời ngay tắp lự: được. M hết hồn, rầy con (vì sợ con quen tật thành hỗn) nhưng trong bụng rang nín cười vì thấy cái kiểu ‘sọc dưa’ này sao giống M quá. Con cầm trái ớt trên tay (chôm từ trên bàn ăn xuống): Mẹ ơi con ăn nghe. M hoảng hồn: cay đó con. Vừa nói xong thì thấy trái ớt mất tiêu. M lật đật bắt con mở miệng ra kiểm tra thì con cười hè hè, xòe tay ra: con đâu có ăn, ớt nè M. Chịu nổi hông?

Con thích tự sáng tác nhạc để hát. Ngồi chơi là con nghêu ngao đủ thứ nhưng chỉ có giai điệu thôi chứ còn lời thì khủng khiếp, không vô cái hệ nào hết (đại để là các nguyên âm được sử dụng triệt để: a, o, u, ư, e, ê…). Cách đây mấy hôm, con nằm ngủ với M, xoay qua dụ dỗ: M, con hát bài Bí M nghe nha. M cố nín cười (vì đã quá rành cái vụ lâu lâu chế một bài này rồi, lúc mới biết nói còn sáng tác bài Bà Nội nữa kìa, từ đầu bài tới cuối bài toàn là chữ Bà Nội thôi): con hát đi. Một chuỗi âm thanh trỗi lên với một chữ bí duy nhất, cũng trầm bổng lắm. Nhưng nhạc sĩ này chọn lọc khan giả lắm. Chỉ có M được nghe thôi nha, lâu lâu là bác Vận được ké. B năn nỉ hoài mà nhất quyết không hát bài Bí cho nghe. Tại B thôi, B nghe không vô tư, B đâu phải nghe cho vui mà B cứ ‘dòm ngó’ năng khiếu của con. Bi lớn mà năng khiếu gì hổng biết. Bữa B chê con không có khiếu âm nhạc gì hết. Hổng biết có nghe không mà lúc này cương quyết không hát cho B nghe nữa.

Wednesday, August 6, 2008

Con nhớ Mẹ quá...

Mẹ đi công tác 4 ngày. Gọi điện về, khác với những lần trước, anh Hai nghe điện thoại mà không nói gì với Mẹ hết (nhưng nếu không cho nghe thì không chịu). Con cứ đứng ôm điện thoại nghe Mẹ độc thoại. Mẹ cũng hơi thắc mắc.

Chiều nay từ sân bay về, Mẹ và Ba ghé qua trường đón con. Vừa thấy Mẹ, con quýnh quáng chạy tới ôm Mẹ hun chùn chụt: con nhớ Mẹ quá. Mẹ không thể giữ ý trước mặt cô Nguyệt được, rươm rướm nước mắt thương con. Về nhà, con rúc vào cổ Mẹ: bữa con giận Mẹ con không nói chuyện điện thoại đó. Mẹ giật mình: sao con giận Mẹ vậy? Con bẽn lẽn: Mẹ đi công tác không cho con theo. Nghe mà thương đứt ruột.

Con biết nói nên có thể bộc lộ được suy nghĩ của mình. Em Hân chưa biết nói nhưng cũng thể hiện sự vui mừng khi thấy Ba Mẹ rất rõ ràng. Ba Mẹ bước vào nhà, Hân vịn người bác Vận chồm dậy, huơ tay rối rít, miệng cười teo toét. Mẹ vừa bước đến gần là chồm qua ngay và từ lúc đó trở đi không ai có thể dành bế con từ tay Mẹ được. Vì công việc Ba Mẹ phải đi công tác. Chứ bỏ tụi con ở nhà thương quá.

Mẹ đi 4 ngày, về thấy Anh Hai khác hẳn. Anh Hai nói nhiều câu mà Mẹ và cả nhà hết hồn luôn. Ba mua cho 2 anh em 1 cái car seat. CH mừng lắm, xúm xít lại tìm hiểu cách sử dụng chung với Ba. Ngoại chọc: cái ghế này để trên nóc xe đó con. Con cười: ông Ngoại này kỳ quá nha.

Mẹ chỉ bác Vận cách ráp các mô hình Lego cho con. Con nghiêng đầu nhìn Mẹ: Mẹ ơi, Mẹ nói cái gì mà con không hiểu đó.

Dì cho con ly nước cam. Đúng lúc đó, ông Ngoại lại pha nước tắc uống (món ruột của con). Con mon men: Hay con uống nước tắc chung với ông nha. Nước cam dở lắm.

Ông xem đá banh. Con gợi ý: ông ơi, ông đi ngủ đi. Ông hỏi (thật ra thì có mình Mẹ lạ lùng với chuyện này thôi, 3 ngày vừa rồi cả nhà đã biết điệp khúc này rồi): chi vậy con. Con hì hì: ông nhường TV cho con xem Doremon và chú Thanh Bạch nha ông. Ông đi ngủ đi ông. Hết ý.

Mẹ nói với bác Vận: chị chơi với CH dùm em, em lên lầu gửi cái mail gấp. 5 phút sau Mẹ nghe anh Hai léo nhéo: con lên lầu với Mẹ, con lên lầu móc méo với Mẹ. Ai cũng ngạc nhiên: cái gì con? Con dậm chân: con đi móc méo với Mẹ trong cái máy tính. Thì ra là con nghe Mẹ nói gửi mail nên bắt chước nói theo mà nói sai.

Ước mơ cháy bỏng hiện nay của CH nè: lớn lên con lái xe rác. Con mê xe rác nhất trên đời. Chiều nào cũng canh giờ nhờ người bế ra balcony bên hông nhà xem xe rác đi lấy rác. Đi mua xe với Mẹ chỉ xin mua xe rác thôi. Nhiều người rầy Mẹ sao không rầy con khi con đòi lái xe rác. Mẹ hổng hiểu tại sao phải rầy con. Con là trẻ con mà, con càng hồn nhiên và bay bổng càng tốt. Mai này muốn nghe lại những ước mơ vô tư này sợ không dễ phải không con?

Monday, August 4, 2008

I see it!



To Dory and Hanh as we always share this topic of discussion

Finally, I've got a vision on what and how I want to lead my life and my career path. Those who have a passion for career and 've been struggled with 'what do I want' will be empathetic with my 'enlightment', I believe. And my vision doesn't have anything to do with changing a work place or a career choice (which I'm currently quite happy about). It's about how I want to see myself (and my career) to be in the next 5-10 years. This also doesn't need to be a tremendous success but just what I can achieve mentally.

I used to think that a working mom doesn't need a career. She just needs a job. I'm going that way in a period of time before realizing that 'I'm wrong!' (with some aids). I've found a new side of my career. Don't take me wrong. Working mom doesn't need to be workaholic and family-neglected, either. She just can enjoy her career as anyone else does.

I owe this new perspective to 3 persons. One is a dearest person to my heart, who's always my guidance, motivation and support in almost all decisions of my life since our destined binding. 2 are new acquaintances that I briefly met in business. They even don't know how great the impact from the meeting with them leave on me and my perspective. One I just 'met' this afternoon and inspired me to compose this entry.

I've had a passion for that path long time ago and the destination was quite close to what've I been enjoying doing so far (with some new 'variations'). The meeting with those 2 persons help me to visualize and concretize what used to be just a dream/ aspiration. I'm inspired with determination to make it fulfilled. And, more importantly, I got support and encouragement from my loved ones.

Obstacles of course exist (the first obstacle is the really bad coffee in Fortuna hotel that somehow 'cut' the enthusiasm of even a new coffee drinker like me). I just take them, anyway. Hopefully, the destination, and even the path there itself, is rewarding. Even if I can't get there, the jouney experience is expected to be sufficiently 'tasteful' and motivating.

Love this 'refreshing' feeling!

Sunday, August 3, 2008

Thứ Hai là ngày đầu tuần



Đầu tuần...

...sảng khoái và tâm trạng tốt hơn tuần rồi.

Hân trộm vía đã khỏe nhiều, ăn uống lại được rồi. Hôm nay nghe nhạc là biết vỗ tay theo nhạc. Hân mê nhạc giống anh Hai nhưng thưởng thức nhạc theo chiều hướng sâu lắng hơn Hai. Nhạc lên thì Hân lắc người nhè nhẹ, vỗ tay theo (không có nhịp nhàng gì đâu, vỗ đại thôi). Hai thì phải nghe nhạc giật và phải nhảy theo nhạc (lúc này nhịp 2 chân xuống sàn điệu nghệ hơn Mẹ đi học nhảy salsa nhiều).

Cuối tuần Hân và Hai được đi Vườn Xoài chơi mừng sinh nhật bà Nội. Hai thì khỏi nói, vào khu du lịch như cá gặp nước. Ngoài lúc ăn ra, Hai biến mất tăm, đi chơi với mấy chị suốt, không có nhu cầu gặp Mẹ (vậy mà lên tới xe để về, Hai 'giả bộ' hun hít Mẹ: con đi xem ngựa nhớ Mẹ lắm).

Photobucket

Hai mới hết bệnh mà giang nắng suốt Mẹ cũng lo, nhưng thôi kệ, thấy con vui Mẹ cũng không nỡ 'quản thúc'. May là hôm đó trời cũng khá mát.

Lẽ ra Hân không được đi vì ông Ngoại sợ Hân chưa khỏe hẳn sẽ dễ bị bệnh lại. Ba Mẹ làm liều cho theo luôn. Trộm vía, đi rất ngoan. Đi về lại khỏe hơn nhiều.

Hân đùa với Mẹ ngoài sân. Cô dọn phòng đi ngang hỏi: bé mấy tháng rồi chị, bé đẹp trai quá há. Mẹ thì quen với vụ này rồi. Ai mà gặp Hân lần đầu nói Hân là con gái liền thì Mẹ sẽ dẫn đi uống cà phê ngay. Bà Nội thì mới nghe lần đầu, vội vàng đính chính: đâu phải cô, nó là con gái mà. Nhưng mọi người nhìn hình Hân nè, công nhận là giống con trai thiệt mừ

Photobucket Photobucket

Vậy là Mẹ yên tâm đi công tác tiếp rồi. Xong tuần này ở HN, ráng thêm 1 tuần đau khổ ở SG nữa là Mẹ được ở nhà chơi với Hân 10 ngày. Là lá la...

Hy vọng là Hân khỏe hẳn, học thêm trò mới để đón sinh nhật một tuổi và để Mẹ có nhiều entry vui về Hân. Không thích viết entry than Hân bệnh nữa đâu.

Photobucket

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...