Friday, March 27, 2009

Better mood...

Lâu rồi mới thật sự có hứng viết entry lại. Dù thi thỏang vẫn có vài entry cập nhật nhưng tình thiệt là 2 tháng vừa rồi hơi chán blog. Ra vào 360! vất vả quá, bạn bè cũng có vẻ chán nên không khí 360! hơi eo xèo.

Bữa nay 360! cũng chẳng khá khẩm hơn mấy nhưng tinh thần vui nên cũng có hứng hơn chút chút. Có điều trước sau gì rồi cũng đến lúc chia tay bạn 360! này. Nghe đồn là đầu tháng sau bạn yahoo sẽ đóng bạn 360! này lại rồi. Thông báo với bạn bè gần xa. Những entry cũ của blog này sẽ được lưu lại bên yahoo 360plus. Của để dành cho 2 bạn CH và HH đấy. Chẳng biết rồi có sẽ viết tiếp entry bên đấy không, tùy tình hình là bạn bè có về bên ấy nhiều không. Ai có cùng về bên đó thì nhớ buzz mẹ CH và HH nha.

Do dạo này mẹ của 2 bạn nhỏ đang say mê chuyện bếp núc, bánh trái nên sẽ có thêm 1 site nữa để chia sẻ kinh nghiệm và ghi lại công thứ ở bên wordpress dưới tên là Scent of life. Tại sao lại có tên này bà con vào xem sẽ rõ. Có thể trang này sau này sẽ là trang chủ của gia đình CH và HH luôn (tức là trang tổng hợp ẩm thực, tâm sự, chuyện 2 bạn nhỏ). Cũng có thể trang này chỉ dành riêng cho đam mê bánh trái của mẹ của 2 bạn. Còn thì chuyện của 2 bạn lại tiếp tục 'tạm trú' bên yahoo plus. Thời buổi tranh tối tranh sáng, tạm thời cứ tính vậy.

Một tuần vừa rồi HH bệnh quá chừng. Con bị sốt siêu vi nặng. Chẳng hiểu nhiễm bạn virus nào mà con nổi mụt nước đầy mịêng và cả xung quanh miệng. Con chẳng ăn uống được gì hết. Mẹ cũng up and down theo bệnh tình của con. May mà có bác H thông cảm, gánh bớt việc, ngày nào M cũng chỉ có mặt ở công ty chút xíu buổi sáng, còn lại là dành trọn cho con. Bữa nay thì con khỏe nhiều rồi, dù vẫn còn chán ăn. 5 ngày sụt của M gần 800g. Haizz, 800g đó M cực lên bờ xuống ruộng mấy tháng mới có. Giờ thì bắt đầu lại từ đầu. Mấy ngày đầu HH bệnh. Tội nghiệp Ba của HH cực quá chừng. M lúc đó đang ở BKK với công ty. B lo thuốc men, đưa HH đi khám, cặp nhiệt cho HH, thức với HH... Những chuyện này thông thường là chuyện của M. M đi vắng thành ra chuyện của B. M biết B lóng ngóng lắm, nhưng lúc nào sms qua lại B cũng làm M thấy yên tâm hết.

Bạn CH gần 3 tuổi rưỡi rồi. Trừ những lúc bệnh họan hay nhõng nhẽo, bạn chững chạc lắm. Nói theo cô Hiền, Gentlemum thì bạn luôn luôn biết nói những câu làm mát lòng M. Mẻ bánh mì đầu tiên của M thất bại thảm hại. Vậy mà CH và ông Ngọai vẫn hưởng ứng nhiệt tình. M ăn vào còn nuốt không trôi, bảo bỏ đi thì con trả lời 1 câu rất xúc động: để con ăn, bánh mì M làm cho con mà. Bánh mặn lắm vì M chưa biết gia giảm công thức, cứ làm y như sách dạy (muối nước ngòai chắc lạt hơn muối VN). Ăn xong con uống nước quá trời. Vậy mà cũng lịch sự với M ăn 1 miếng to.

Vốn từ của CH dạo này nhiều lắm. Làm M ngạc nhiên hòai. Hôm qua đang chơi với CH, M chạy lên lầu canh xem máy đã nhồi bột đến đâu. Con gọi vói theo: mới ngồi đây mà M di chuyển lên trên đó rồi hả M? Ông Ngọai và M cười đau bụng với chữ 'di chuyển' của con. Bây giờ con không cho ai gọi con là 'bạn nhỏ', 'mấy đứa nhỏ' đâu nha. Lý do: con lớn rồi mà, con là anh Hai mà. Anh Hai mạnh bạo kinh khủng. Anh nhảy đùng đùng, từ bàn xuống đất, từ đất lên giường và thậm chí lên bụng mẹ, lên người em. Anh đụng vào ai là người đó đau điếng. Vậy mà ai cũng mê chơi với anh hết. Vì chơi với anh vui lắm, nghe anh tán chuyện rất thú vị.

Hôm nay còn có 1 niềm vui nho nhỏ khác. Cả nhà, với 1 chút duyên lành từ sự 'mách bảo' của cô Cá, được chiêm bái và đảnh lễ Xá Lợi của đức Phật và các đại đệ tử của ngài. Xá Lợi được mang từ Tây Tạng qua và chỉ trưng bày có 3 ngày ở VN ở chùa núi Châu Thới, Bình Dương. Mỗi lần chắp tay xá một ô trưng bày Xá Lợi, lòng lại nghĩ về MẸ.

Ai ăn bánh mì hông?

Nàng đã tương đối thành công với mẻ bánh mì Pháp lần thứ 2 (nhờ sự trợ giúp của bạn Breadman Ultimate).

Dung nhan bánh hơi xấu xí. Mặt bánh móp và lõm, bên hông hơi mốc (hình như do máy trộn bột không đều, mà mình thì sơ ý không phụ máy vét bột thừa bên ngòai vào). Nhưng ruột mềm, thơm, xốp. Ăn khá ngon. Con trai và Ba của con trai có lời khen ngợi (và góp ý là nên bớt chút muối vì ruột có hơi mặn tí, khó mà nhận được lời khen nào tuyệt đối từ Ba của con trai lắm, có khen là có thành công rồi đó). Ai cha, công thức dạy thế, bớt muối chả biết có ảnh hưởng gì đến họat động của men không? Mai sẽ thử với white bread.

Dzui quá, cuối cùng thì nàng cũng đã làm được bánh mì. Bi giờ thì đi ngủ thôi. Bữa nay con bớt bệnh, bánh cũng làm được rồi. Hy vọng được ngủ ngon. Nite nite mọi người.

Photobucket

Thursday, March 26, 2009

Patê Nấm

page
Nguyên liệu:
30ml/ 2tbsp dầu olive hoặc bơ
2 củ hành trắng, xắt nhỏ
350g nấm, xắt miếng
225 gram/ 1 cup bột hạnh nhân
1 nắm lá parsley (không lấy cọng)
Muối và tiêu
1 ít lá pasley để trang trí

Cách làm
1. Cho dầu olive hoặc bơ và củ hành trắng vào tô (lọai dùng được trong lò microwave). Để nhiệt độ ở HIGH và quay trong 7-10’ (sách hứong dẫn 5-7 phút, nhưng với thời gian ít như vậy, nấm vẫn còn hôi mùi ‘nị’ e.g. chưa chín hẳn)
2. Thêm nấm vào và tiếp tục quay ở HIGH trong 3-4 phút nữa. Cách 2 phút cho máy dừng lại trộn đều hỗn hợp rồi quay tiếp. Nêm nếm sau khi lấy ra khỏi lò.
3. Cho hỗn hợp nấm, hành đã chín vào máy xay sinh tố (cối nhỏ) cùng với nước ngọt ra từ nấm. Thêm bột hạnh nhân và lá parsley. Cho máy chạy. Tùy theo sở thích, nếu muốn patê mịn thật mịn thì xay lâu. Mẹ-2-bạn-nhỏ thường để patê còn hơi lổn nhổn tí nấm vì bạn Cá Heo thích ăn nấm và muốn nhận thấy nấm trong thành phẩm. Nêm nếm lại trước khi hòan tất.
4. Trang trí bằng lá parsley.
5. Món này có thể là 1 ‘dipping dish’ ăn chung với dưa leo cắt miếng dài, cần tây để nguyên cọng làm món khai vị. 2 bạn nhỏ thì thích ăn với bánh mì nhúng trứng chiên.

Cake

[gallery]

Dạo này nướng bánh là niềm vui hàng tuần của Mẹ-2-bạn-nhỏ. Từ công thức cake ban đầu xin của chị Hà, dạo này Mẹ-2-bạn-nhỏ sáng tác thêm 1 vài variant khác nữa.

Rhum raisin cake

300g bột tự nổi (SRF), trộn ít muối

300g đường

300g bơ (250g thôi cũng được rồi, béo quá...hổng tốt cho vòng 2)

5 trứng gà

Rhum (30ml?)

Nho khô (tùy thích)

Ngâm nho với rhum ít nhất 30' cho nho nở và ngấm rượu. Sau khi ngâm xong vớt nho ra trộn vào bột khô (bột chưa mix với hỗn hợp trứng, đường, bơ).

Đánh bơ và đường trong khỏang 3'. Thêm trứng vào đánh tiếp cho đến khi bông xốp (khỏang 5-7').

Trộn bột (đã có nho) vào, trộn đều. Sau cùng cho rhum.

Cho hỗn hợp vào khuôn, nướng ở nhiệt độ 170' trong khỏang 40' (thời gian này là cho 300g bột). Lò đã được làm nóng trước đó khỏang 5 phút.

Thử bánh bằng tăm, nếu không dính là có thể lấy ra. Chờ 2-3 phút sau bánh nguội là măm măm (nhà này vậy đó, bánh lôi ra là cả nhà xúm lại thổi phù phù, mới hơi nguội là đã xắn dao rồi, thiệt tình)

Almond Cake
Nguyên liệu y chang ở trên. Chỉ khác là không có nho và thêm vào đó là bột hạnh nhân và hạnh nhân đã được lát mỏng (almond flakes).

Khâu đánh bơ, trứng, đường y chang. Trộn bột xong thì trộn thêm bột hanh nhân vào trước khi chế rhum. Lúc bỏ bột vào khuôn, trên mặt rát hạnh nhân lát.

Chocolate cake
Thêm 100g chocolate (mua lọai 1.5kg từ Veggies về bẻ ra từng khuôn xài từ từ), nấu chảy trong lò viba và trộn vào khâu cuối cùng sau khi đã trộn bột vào hỗn hợp bơ trứng đường.

Cake with nut inclusion
Trộn nuts (nutmeg hoặc almond hoặc walnut) vào bột khô rồi trộn chung vào hỗn hợp bơ trứng đường.

2 bạn nhỏ thích nhất là chocolate cake với nhân walnut. Hoặc bánh hạnh nhân.

Entry for March 26, 2009

Mẻ bánh mì French bread đầu tiên đã thất bại não nề. Giống bánh bò rễ tre. Nhiều nước quá. Mai rắp tăm phục thù. An ủi, an ủi. Các cao thủ làm bánh đã từng nhắn nhủ: làm bánh mì lần đầu chuyện 'vỗ béo' thùng rác là chuyện hiển nhiên.

Wednesday, March 25, 2009

Seoul



Đang rất chán bạn 360! Đã khăn gói qua bạn 360 plus nhưng còn chán hơn. Đang xây nhà bên wordpress. Trong lúc chờ dời nhà vẫn có nhu cầu 888 thành ra cứ dùng tạm anh 360 vậy. Cái kiểu dập dòm của ảnh, không biết entry này có post được không.

Hôm nọ đã kể lể cho bà con nghe chuyện đảo Jeju, bữa nay rủ bà con đi lang thang Seoul nghen. À, sau cái entry Jeju, có người hỏi là vợ chồng nhà này bộ mê phim HQ lắm sao mà lôi nhau đi du lịch HQ. Xin đính chính, vợ chồng nhà này không tới mức 'anti' nhưng chắc chắn là chẳng mê phim HQ tí nào. Phim duy nhất mà tui coi từ đầu tới cuối là phim 'bánh đậu ngọt' gì đó quên rồi. Hồi đó có bầu bạn CH, Ba bạn í đi công tác dài hạn ở HN, ở nhà 1 mình buồn, phim đó thì hài hài vui vui, có bầu thì lại khó ngủ nên tối nào cũng xem phim đó cười xí xớn 1 mình giết thời gian. Vậy thôi.

Thiệt ra thì tích lũy điểm mileage với VNA, đến hạn lấy điểm, chả biết đi đâu, đắn đo chọn lựa rồi chọn HQ. Chắc dạo này hàng xóm xung quanh là HQ hơi nhiều, con thì đi học chung với bạn HQ về nhà cứ nhắc 'bạn Bo Che là người Hàn Cuốc' riết rồi BM cũng đâm quan tâm đến HQ luôn. Mà nói về cái vụ lấy vé thưởng của VNA thì lắm chuyện bức xúc (vụ này bạn Cỏ Hoa có cùng tâm sự với mình đây), nhưng thôi kể sau. Có vé rồi thì nhờ bạn Vietravel lo dùm phần khách sạn, ăn uống, đi lại. Bạn này tổ chức khá tốt, thích nhất là cô hướng dẫn viên người Việt. Bạn này người An Giang, lấy chồng Hàn Quốc (love struck chứ không phải arranging vì gia đình bạn thuộc dạng khá giả ở An Giang). 3 năm sống ở HQ, bạn nỗ lực thích nghi với cuộc sống ở đây. Nói tiếng Hàn rất tốt, hiểu văn hóa và lịch sử Hàn khá sâu sắc. Bạn làm công việc của mình đầy đam mê. 3 người đi với nhau rất hạp. Bạn thích chia sẻ tất cả những gì bạn biết về HQ ngòai chương trình của tour, 2 vợ chồng nhà này lại thích tìm hiểu về cuộc sống, văn hóa của nơi mình đến. 3 người đi với nhau như 3 người bạn. Khổ 1 cái về đây là bỏ mất địa chỉ email của bạn í nên không liên lạc được.

Photobucket

Điểm mà 2 vợ chồng kết nhất ở Seoul là gần như ngã tư nào cũng có cầu băng qua sông. Hahaha, bức xúc mỗi sáng đi làm với 2 cây cầu KT và TT bên Q7 mà. Kết cầu tới mức độ, năn nỉ HDV và lái xe lách chương trình cho ghé vào bờ sông chụp hình cây cầu. Hihi.

Photobucket

Seoul lạnh hơn cả Jeju nên lúc nào cũng phải sù sụ khăn áo, nón, găng. Đây là tấm hình 'phong phanh' duy nhất của mẹ bạn CH ở Seoul. 12 giờ trưa, 5 độ C, nhưng vì xe chỉ đậu lại 1 chút cho chụp hình, lúc đó đang lỡ phong phanh vì trên xe có máy sưởi. Không kịp mặc áo khóac, nhìn cười tuơi vậy chứ bụng xúyt xoa vì lạnh. Cứng tay và tê mũi hết trơn.

Hòang Cung ở Seoul không đặc sắc lắm. Hao hao Tử Cấm Thành của Trung Quốc. Có vẻ như 'copy cat' nhưng được giữ gìn rất kỹ và trùng tu rất kỹ, không có chi tiết xi măng cốt thép can thiệp thô bạo vào quần thể chung đâu nhé. Khóai nhất là cứ cách khỏang 30'-60' lại có 1 cuộc diễu binh bên ngòai hòang cung, dựng lại cảnh đổi phiên gác của lính canh hòang cung ngày xưa. Wow, mấy anh chàng đóng vai lính cao to và khá điển trai, bị cái mặt lạnh te hà. Huhu, xem lại hình buồn đứt ruột. Cái nón đỏ đỏ yêu thích tui đội trong hình sau lọat hình này đã ra đi không hẹn ngày trở lại. Tui đi rửa tay, bỏ quên nón trong lady room, 20' sau quay lại, đã có người 'dẹp' dùm.

Photobucket

Gần hòang cung có nhà và nơi làm việc của Tổng Thống. Các con đường xung quanh vẫn cho du khách tản bộ tham quan nhưng cảnh sát lúc nào cũng lảng vảng. Cảnh sát có cả nam lẫn nữ. Ăn mặc rất pro, phong cách đúng kiểu quân đội nhưng vẫn thân thiện. Con đường này được canh gác kỹ vì có 1 Tổng Thống (quên mất tên) từng bị ám sát ở đây. Cái nhà xanh xanh sau lưng tui là nơi làm việc của Tổng Thống. 'Bình thường thôi!'

Photobucket

Samsung bên HQ là 'the most powerful corporation'. Gia đình nào có người thân làm ở đó là 1 niềm tự hào, hãnh diện. Nghe đồn là security guard cũng là trình độ ĐH. Gần Seoul có 1 khu vui chơi kiểu như Disney Land gọi là Everland do Samsung làm chủ. Đẹp tuyệt vời. Đến đây, 2 vợ chồng cứ nói với nhau phải mà có bạn CH ở đây chắc bạn í thích lắm (bạn HH còn nhỏ lắm, chưa cảm được mấy chỗ vui chơi này đâu). Nắng đẹp nhưng khí trời lại mát mẻ, đi dạo trong khu này sướng gì đâu (chả bù cảm giác nắng đổ lửa đầm đìa mồ hôi trong Dream Land ở BKK mới đi tuần rồi với công ty).

Photobucket

Lần đầu tiên trong đời tui chơi trò chơi cảm giác mạnh nghen. Hihi, xấu hổ. Leo lên cái xe lửa lượn vòng dành cho con nít. Nó lượn có 5' mà tui đã chóng mặt muốn. Cô bé chừng 7 tuổi ngồi trước tui rất can đảm, mới xong 1 vòng nó đã đòi vòng nữa. Tui bước xuống xe mà người cứ dập dềnh. Haizz, tởn tới già. Trò chơi yêu thích của tui là ngồi thuyền vượt thác Amazon. Nói cho sang, thuyền chạy dập dềnh như trên dòng sông lười, thi thỏang mới có vài cú va đập nhẹ nhẹ. Hihi, người nhát gan chơi vậy là giỏi rồi. À, khóai cái trò ngồi trên lồng quay lên thật cao, nhìn xuống tòan cảnh khu vui chơi, đẹp vô cùng. Nhưng hình chụp qua cửa kiếng màu xanh nên không đẹp lắm.

Photobucket

Đồ ăn ở HQ không cần khoe cũng biết món chủ đạo là kim chi rồi. Bữa ăn nào cũng kim chi, không phải là món chính thì cũng là món phụ, món khai vị. Cái bàn ăn lúc nào cũng đầy những đĩa nho nhỏ, lít chít, kính thưa các kiểu kim chi. Tui thì lại khóai mấy cái quán ăn ngòai đường, bà con xúm xít ăn mấy cái xâu xâu gì đó, chả cá thì phải, lấy từ nồi nước nóng hổi bốc khói. Tuy nhiên, ăn thử thì hổng có ngon. Bữa cuối cùng, chui vào chợ, ăn giò heo phá lấu (kiểu thịt khìa của người miền Nam, cũng ngon nhưng hổng bằng má chồng tui và chị dâu tui làm).

Photobucket

Tui thì khóai chụp 3 cái hình nhảm (hình nghệ thuật không cạnh tranh lại chồng). Ở sân bay nội địa từ Seoul đi Jeju có con bướm ghép từ cây xương rồng đẹp ghê luôn á. Anh Cá Heo xem hình này nhất định bảo là con bướm làm từ trái chôm chôm, hahaha. Mọi người thấy cái thùng rác màu tím đẹp hông? Trong Everland đó, lúc đầu tui cứ tưởng là cái thùng thư, kkk. Còn hình 2 em bé là tượng sáp trong viện bảo tàng, kim chi cũng là hình sáp luôn. Mấy cái cây dừa bện để trong lu nước là để lọc nước mưa. Thích mấy cái thứ lạ lạ nhảm nhảm này.

Photobucket

Mơ màng 1 chuyến đi nữa, tới một nơi khá thú vị....Có thể là giữa năm nay. Cố cày tới đó thôi

Sunday, March 15, 2009

Entry for March 15, 2009

Trương Gia Hân?
1 bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đưa lên kèm thêm 1 chữ: dạ có trong vắt
Gia Hân sau 1 tháng đi học, ngoan và lanh lợi hẳn.
M yêu giọng hát véo von còn non nớt của con: bươm bướm bay, bươm buớm bay
Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến con, M lại nhủ thầm: sooo sweet....
Anh Hai hay ôm con và nói với M: em thấy cưng quá M ơi. Uh, em thấy cưng thiệt đó. Có 1 chuyện em hổng thấy cưng thôi, là em hay đành hanh bấu mặt anh lắm. Hôm qua bấu anh đỏ cả mặt, bị M rầy, tự dưng con buột miệng nói 1 câu trớt quớt: hú hồn!
P.S: Yahoo không cho chọn màu font chữ. Cho post bài là mừng húm rồi. Hem dám đòi hỏi gì hết
Photobucket

Thursday, March 12, 2009

1 chút về xứ sở kim chi - Đảo Jeju



Đang rất bực mình với anh Yahoo khìn khìn. Nhưng cũng lỡ hứa với 1 số bạn bè về 1 entry cho chuyến đi HQ nên tiếp tục kiên nhẫn thử thời vận lần nữa, xem có post bài được không. Nếu không chắc dọn nhà qua blogspot quá.

Lúc đầu định là sẽ không có entry về chuyến đi này. Vì đây là chuyến đi khá riêng tư của ‘mình với ta’. Nhưng xem lại hình thì thấy có vài thứ hay hay, nảy ra ý muốn ghi lại và chia sẻ.

Nói về mặt thắng cảnh thì Hàn Quốc không có điểm nào thật sự gây ấn tượng (kiểu ‘wow’ thán phục) như những chuyến đi trước của mình, chẳng hạn Taj Mahal của Ấn Độ, Shwedagon của Miến Điện, Angkor Wat của Campuchia hay Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc. Cảm giác chỉ là đi cho biết thêm 1 nơi ngòai Việt Nam, kiểu như đi Lào, Singapore…Thậm chí, nếu chỉ xét về góc độ ‘thiên nhiên ban tặng’, những cảnh đẹp của HQ có khi lại không bằng Việt Nam nữa kìa. Đảo Jeju nổi tiếng trong phim HQ rộng và qui họach tốt nhưng biển không đẹp như Phú Quốc, thác nước thua xa 1 vài thác ở Bảo Lộc, Đà Lạt của mình, thắng cảnh cột đá gì đó thì theo chông mình là ‘không thể sánh bằng’ (câu này chôm từ kịch Công Chúa Chích Chòe coi với CH và HH) Hòn Đá Dĩa ở Phú Yên.

Nhưng HQ hơn hẳn VN vì qui họach tốt và biết cách làm marketing cho những thắng cảnh ‘tầm tầm bậc trung’ của mình. Ở Jeju có 1 cái thác nước nằm trong danh sách du lịch. Trước khi tới đó, cô HDV (cô dâu Việt ở HQ) có thỏ thẻ trước là: cái thác này cũng nhỏ thôi nha anh chị. Tới nơi, cô em reo lên: à may quá, hôm nay thác chảy 2 dòng luôn. 2 vợ chồng cười xòa. Kể cả chảy 2 dòng thì cái thác vẫn nhỏ xíu. Nhưng cảnh quan xung quanh thì tuyệt vời. Đường đi vào rất nhiều cây, anh đào bắt đầu nở, màu trắng màu hồng xen nhau. Mọi chi tiết được chăm sóc rất kỹ, từng cây cầu, từng bức tượng điêu khắc trang trí thêm vào. Những cây quí được bọc rơm rất nghệ thuật để cây không chết...rét. Thích nhất là 1 dòng suối chảy giữa 2 con đường, từ bờ này qua bờ kia, có thể đi ngay trên mặt suối bằng 1 cây cầu gỗ bắc thấp bên dưới. Cái hình bên dưới cố tình để to tấm ảnh chụp cảnh quan khu vườn quanh thác ở vị trí trung tâm. Tấm này chồng chụp, công nhận là đẹp (cho nịnh nhau tí). Nhìn như tranh thủy mặc vậy đó. Hôm đến thác này trời mưa tầm tả, vậy mà sao mọi thứ vẫn sạch tinh tươm chứ không nhếch nhác chút nào. Tấm tui đứng trước dòng thác, dòng chảy lớn nhất trong 2 dòng mà nhỏ vậy thôi đó (bỏ vào photoscape hơi mất chiều dài chút nhưng bên ngòai cũng không lớn hơn bao nhiêu).

Photobucket

Bữa đầu ở Jeju, trời mưa như trút, chụp hình chỗ nào cũng ướt tèm lem. Thậm chí có chỗ còn hổng chụp được tấm hình nào luôn. Có 1 đỉnh núi đẹp tuyệt vời…trong mưa, nhưng không có can đảm hy sinh sự an nguy của cái máy chụp hình vì nghệ thuật. Đã thử hy sinh cái máy amateur xì cùn của tui thì hình chụp lên tối hù. Còn máy của chồng…hổng dám rớ. Mấy tấm chụp ở thác là em HDV phải che dù…cho cái máy để chồng chụp tui (chồng thà ướt đầu chứ không để máy ướt nha). Chỉ có chỗ này là được chụp trong khô ráo thôi. Có mái che mà. Sân vận động cho các trận banh của World Cup 2002 đó. Xưa giờ tui biết mỗi sân vận động Thống Nhất thôi nên nhìn cái sân này tui á lên vì trông nó vừa hòanh tráng vừa art. Khóai cái mái vòm của khán đài danh dự này.

Photobucket

Đây là cái ‘hòn đá dĩa’ mà chồng mình nhất định bảo là thua Phú Yên. Mà đúng là có vẻ nhỏ thật. Nhưng 1 lần nữa thấy khá ấn tượng với cách tổ chức tham quan ở đây. 1 cái thang gỗ được bắc bên trên đá đảm bảo du khách vẫn có 1 view tốt để xem đá. Dễ trèo lên mà lại an tòan. Trời xanh ngắt, nắng chan hòa vậy đó nhưng lạnh cóng cả tay (chừng 5 độ C thôi).

Photobucket Chỗ này là đá Đầu Rồng. Xã tui cương quyết hổng chịu chụp hình vì ảnh bảo nhìn nghiêng ngó dọc gì cũng hổng thấy ra là cái đầu rồng hết. Đã thế giơ máy lên là trúng mấy cái nhà cao tầng phía sau, không được thiên nhiên lắm. Khó tính dễ sợ. Khổ thân em HDV cố gắng mô tả, chỉ trỏ. Thấy tội em gái quá, nên tui đứng vào làm người mẫu 1 tấm cho em HDV đỡ tủi. Có ai nhìn thấy cục đá sau lưng tui giống đầu rồng hôn? Chú thích: cái miệng quay về phía tui đó. Còn cái tượng đá mà 2 vợ chồng tui đang vuốt bụng là mascot (vật linh) của đảo này. Nguyễn Ngọc Tư từng có 1 bút ký về đảo này vào gọi ông này là ‘ông bác’. Cô HDV của tụi tui gọi là ông chủ đảo. Vuốt mũi ổng 1 cái thì sẽ sinh con trai, vuốt bụng thì được giàu. Hihi, chẳng biết đúng không, nhưng nếu chọn 1 trong 2 thì tụi tui vuốt bụng thôi vì hiện giờ không có kế họach có bé nữa, dù gái hay trai.
Photobucket

Bệnh mà hạnh phúc



Hôm qua M sốt, nên xin về sớm. Về đến nhà, nằm 1 chút lại thấy buồn hiu. 2 đứa đi học hết, nhà vắng ngắt, trống trải gì đâu. Uống xong viên thuốc hạ sốt, M lục tục đi làm bánh cho 2 đứa về ăn. Nhớ anh Hai bảo là thích ăn bánh chocolate, M lò dò qua Veggies mua 1 tảng chocolate 1.5kg về để dành làm dần cho con ăn. Về tới nhà, muốn sốt trở lại luôn, nhưng bơ đã lỡ để ra ngòai cho mềm rồi, đành làm thôi.

4g ông Ngọai đi đón 2 đứa về, lúc đó bánh đang nướng trong lò. Mẹ sau khi 'vận công' đánh trứng, trộn bột, bị mệt lại nên vào phòng nằm nghỉ chờ bánh chín. Ông Ngọai không cho 2 đứa biết có Mẹ ở nhà nhưng 2 anh em tinh ý lắm nha. Vào nhà, anh Hai hít hít mũi: mùi gì thơm vậy Ông? Mùi bánh bông lan? Ủa, sao làm được, M đi làm rồi mà (thương hông, với con mùi thơm bánh bông lan gắn liền với M rồi, tự dưng M thấy việc M quyết định tập tành làm bánh là đúng lắm). Em Hân nhìn thấy cái balo laptop M để ở salon, hét tướng lên: Mẹ, Mẹ và chạy ù vào phòng. Thấy M, 2 anh em nhảy tưng tưng, hú hét y như...sở thú. Anh Hai cuời hì hì: M về sớm làm bánh con ăn hả? Không muốn dập tắt niềm vui của con, Mẹ cũng ừ đại. Nhưng 1 lần nữa, con lại tinh ý: sao Mẹ có mùi dầu, M bệnh hả, con khám cho M nghe, M uống thuốc chưa? Con đi mua Pectol cho M nghe (cô Cá ơi, 3 mẹ con đang uống Attussin nhưng khổ quá TOM brand awareness của con vẫn là Pectol thôi, sorry cô Cá và UPI nhé). Nghe tới thuốc, em HH lục tục chạy ra lấy cái ly đem vào đổ vào miệng M.

Lò nướng vừa reng 1 cái là 2 đứa đã đứng xếp hàng chờ bánh. Bánh cắt ra còn nóng hổi, em HH đã vội chụp 1 miếng nhét vào miệng, 2 tay thủ thêm 2 miếng nữa. Anh 2 đi rửa tay, bước ra la ầm lên: sao em ăn hết của con rồi. Anh cũng ăn ngấu nghiến (chắc đi học về đói), vừa nhai vừa hỏi: sao bánh M làm ngon dữ vậy? Ngon lắm M ơi.

Ăn xong, 2 đứa ôm laptop của M ngồi xem mấy cái hình máy bay cất cánh, chất đồ...B chụp cho 2 đứa ở sân bay Seoul. Anh Hai dạo này dùng 2 phím mũi tên để chọn hình trứơc sau nghề lắm. Hihi, M hạn chế anh Hai tiếp xúc với máy tính tối đa nên tới giờ có 1 số bạn bằng tuổi CH đã biết chơi game trên máy tính ào ào. Con thì gần đây mới biết xài phím mũi tên...để coi hình. Haha.

M nằm dài nhìn 2 đứa, đầu còn nhức, người vẫn sốt nhưng lòng vui thật vui. 2 đứa giống như 2 viên vitamin xinh xẻo của M. Mỗi lần nhìn tụi con, ôm tụi con vào lòng, nhận những cái nũng nịu, những cái hun thơm mùi sữa của tụi con, M lại cảm ơn trời phật đã mang tụi con đến với BM.

Monday, March 9, 2009

Mẹ con mình nhớ nhau



Mẹ thu hết can đảm và bỏ qua hết cảm giác 'guilty'/ tội lỗi gửi 2 đứa con ở nhà, đi tung tăng 4 ngày với B ở HQ. Tình thiệt thì M cũng ham chơi lắm. Hồi chưa có 2 đứa con năm nào BM cũng rong ruổi hết chỗ này tới chỗ kia. Từ khi có anh Hai rồi có thêm HH, 2 đôi chân ham đi đành tự cột mình lại trong nhà. Thấy tụi con cũng đã lớn, B rủ M đi xa 1 chuyến đổi không khí. Vừa nôn đi mà lại vừa thương tụi con ở nhà vắng BM mấy ngày, những hôm trước khi đi M cứ bồn chồn. Ngày nào M cũng làm dì Điệp, bác Vận và ông Ngọai rối với bao nhiêu là dặn dò: ăn uống thế nào, đưa đón làm sao, nếu ho/ sổ mũi/ bệnh thì làm gì, gọi cho ai...Tới bữa cuối M sắp đi, ông Ngọai bắt đầu cáu: con lo chi mà lo dữ vậy, làm việc cực khổ, lâu lâu đi chơi thì cứ lo đi, có 3-4 ngày thôi mà, ở nhà tự lo được, khỏi dặn gì nữa hết.

BM bay chuyến tối. Chiều đó M về sớm, đón 2 anh em, chơi với 2 anh em dưới sân, tranh thủ làm công tác tư tưởng, chủ yếu là với anh Hai vì anh Hai lớn, biết chuyện và biết đòi rồi. Anh Hai hứa là ở nhà sẽ ngoan, M về nhớ mua kẹo. Lạ 1 cái là HH hình như đóan ra được, cứ bám rịt lấy M. Cơm nước xong, M dụ 2 đứa đi ngủ sớm, tính là tụi con ngủ rồi M đi thì 'cuộc chia tay' sẽ bớt bịn rịn (B là chúa ghét vụ mấy mẹ con hay nhão nhẹt với nhau). Ai dè, tụi con cương quyết chơi. Anh Hai 'khẳng khái': con chờ BM đi, con mở cửa bye bye. M vừa thay đồ và đóng ống khóa valy, HH lập tức bay lại ôm chân cứng ngắc: Mẹ, Mẹ... Hay thiệt, sao con đóan ra được ta? Bác V phải dụ lắm con mới chịu lên lầu bú, từ trên lầu M còn nghe con gào Mẹ, Mẹ rất thảm thiết. Lúc đó mà cho đổi ý, chắc chắn là M quyết định ở nhà cái rụp. Anh Hai thì chững chạc hơn, phụ M lôi đồ ra cửa, ôm hôn M, dặn M 'M mua kẹo màu xanh cho con, màu hồng cho HH nha, đừng mua kẹo hồng cho con đó vì con là con trai mà, M nhớ nghe'.

Ngồi ở sân bay chờ boarding mà M cứ nhắc tới tụi con. Đi đâu làm gì cũng nhớ con. Hỏi B có nhớ tụi con hông, B cười cười: có chút chút. Thiệt ra M biết B cũng nhớ lắm. Vào Everland (giống Disney Land), vừa xuống xe, B đã buột miệng: chỗ này lớn chút tụi nhỏ khỏang 9-10 tuổi đi thích lắm. Đi sở thú, B săn hình không thiếu con thú nào để mang về cho CH và HH xem. Ra sân bay B chụp từng cảnh máy bay lăn bánh, cất cánh, đang bay... để về giải thích cho CH nghe.

5 tiếng đồng hồ bay về, M thấy dài kinh khủng. M cứ nhấp nhổm xem đồng hồ, đầu thì cứ nhớ câu hỏi của anh Hai lúc M gọi về tối hôm trước: bữa nay M chưa về hả? BM mới gõ cửa, là đã nghe tiếng 2 đứa reo ầm ỉ (trưa hôm đó hổng ai chịu ngủ hết vì nôn BM về). Em HH bíu M chặt cứng, anh Hai thì nhảy tưng tưng quanh cái valy: kẹo con đâu M, hình máy bay đâu M? HH ngó vậy mà tình cảm hơn anh Hai nữa. Anh Hai có bịch kẹo, hun M 1 cái rồi là ngồi săm soi bịch kẹo suốt. Em HH quăng bịch kẹo qua 1 bên, ứ thèm, chui vào lòng M ngồi mân mê áo M, tóc M, cười tủm tỉm. Có lúc em mừng quá khôgn biết làm gì, em cứ nhìn hết M tới B, rồi reo lên gần cả chục lần: Ba, Mẹ, Ba, Mẹ..., lập đi lập lại có 2 chữ đó, thấy thương lắm.

Từ hôm M về, 2 anh em không đêm nào chịu ngủ nếu M không nằm kế bên. Nữa đêm thức dậy, HH quờ tay tìm miệng lẩm bẩm: Mẹ (à, dạo này em phát âm rõ rồi, không nói Mịe nữa). Mẹ ôm em thì em ngủ lại ngay, bác V bế em lên là em giãy ra, nhất quyết phải là M ôm thôi. Trước khi M đi, em không như vậy. Kiểu này còn lâu nữa M mới dám tính chuyện đi chơi tiếp, haizz.

Sáng nay, HH đi học, M đang tắm. Em đứng trước cửa nhà tắm: ạ Mẹ, ạ Mẹ. Cuối cùng M phải thay đồ nhanh bước ra em mới chịu dừng lại. M hun 1 cái rồi em mới tung tăng chạy theo anh Hai đi học. Đúng là con gái.

À, hôm qua anh Hai thủ thỉ: con mau lớn, con đi Hàn Cuốc với M nha, giờ con nhỏ, M đi con ở nhà, khi nào con lớn, M cho con đi nha, đừng để con ở nhà nghe. Nghe câu nói 'biết thân biết phận' mà M thương đứt ruột

Bonus ảnh em HH và bình nước muối rửa mũi yêu thích của 2 anh em. Nhìn em giống đang làm quảng cáo cho Physomer quá. Em mặc váy thế này ra dáng con gái chưa ta?

Photobucket Photobucket Photobucket

Monday, March 2, 2009

Tuổi bi bô 2



Hồi nào em bé tí teo, mà giờ em nói nhiều ơi là nhiều.

Từ lúc đi học tới giờ, vốn từ của em tăng hẳn. Những chữ đơn/ chữ đôi mà em nói được M đếm hơn 10 đầu ngón tay rồi. Em phát âm khá rõ và cũng biết ứng dụng vào đúng tình huống. Gọi em, em biết dạ. Hỏi em, em dạ không, dạ có rất ngoan. Nhưng có vài từ thì em chỉ mới biết trả lời trổng không thôi. 'Hân trèo lên đó được không?' 'Được'. 'Hân muốn bú chưa?' 'Chưa'. HH bị anh Hai sửa lưng vụ không nói dạ hòai à, nhưng HH còn nhỏ quá, chưa hiểu, mỗi lần bị anh Hai rầy, em chỉ nhăn nhở cười cho qua chuyện rồi sau đó tiếp tục 'được', 'chưa'.

Sáng nay M cười bể bụng vì HH bắt chước anh Hai lăn đùng ra nệm giả bộ xỉu, miệng cứ la bài hải: xỉu, xỉu, xỉu. 2 anh em lăn lộn trên nệm và luôn miệng: xỉu, xỉu nhìn hài lắm luôn.

Em đã nói được 1 vài câu dài rồi, chủ yếu là lời bài hát. Em vốn mê hát mà. Cô giáo em bảo là nhờ hát mà cô mới dụ được em trong những ngày đầu đi học còn sướt mướt. 1 tuần đầu em tới trường, cô giáo khan giọng luôn vì hát liên tục để dỗ em . Hôm chủ nhật, B chở cả nhà về Nội chơi. Em ngồi ở băng sau với bác Vận hát líu lo đủ giai điệu mà em tự nghĩ ra. Bỗng dưng cả nhà nghe em lảnh lót: gà trống gáy ò ó o. BM 'ah' lên đầy phấn khích. Anh Hai hí hửng: giỏi quá ta. Thấy cả nhà khen ngợi, em hứng chí 'gáy' ò ó o suốt 10 phút còn lại trên đường về Nội. Thi thỏang, em đi lạch bạch như con vịt, vừa đi vừa hát to: bì ba bì bõm (chữ bõm nghe giống bom hơn).

Nhưng M mê em nhất ở câu này:

Hân con ai? Con Mẹ. Hân có thương M không? Dạ có. Thương để đâu? Đầu!

À, có 1 vụ HH bé cái lầm rất vui. Vốn dĩ B và ông Ngọai nhìn thóang qua giống nhau lắm (bà Nội mà có lần còn bị lầm đó). Em đang ngồi chơi thì ông ở trên lầu xuống, em mừng rỡ reo lên: Ba, Ba. Ngay lắm tức sau đó, em thẹn thò la lên: ớ, ông ông, mặt sượng ngắt. Cả nhà cười cái rần với chữ ớ rất cưng của em.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...