Thursday, May 31, 2012

Ôi, cô ấy thật là...boy

Chỉ mất 5' là nàng làm quen ngay
với mấy trò mạnh bạo của lớp TDDC này.  Chả ngán gì!

Thứ 7 tuần rồi là ngày thứ nhì HH vào phòng tập TDDC.  HLV của tuần đầu đi vắng, một cô HLV mới thay thế đứng lớp.  Cô hỏi tên HH mãi mà Cô vẫn không đọc theo được, Cô ngoắc Mẹ lại hỏi cho rõ.  Sau khi tên tuổi rõ ràng, cô ngập ngừng hỏi Mẹ: he or she?  Hôm ấy HH mặc áo thun ba lỗ màu trắng phớt hồng, có hoa có bướm và dòng chữ màu hồng bay bướm 'summer is sweet', vậy mà Cô vẫn không tự nhận ra được là 'he' hay 'she', đúng là bó tay.  Mà Mẹ vô cùng thông cảm cho Cô, từ khi nghe lời Ba xén cái đuôi mèo xinh xinh nuôi gần cả năm mới dài ra chừng ấy của HH, cắt cho cô nàng mái tóc hình quả táo, thì thôi rồi đi đâu Mẹ cũng nghe cái câu hỏi y như hồi nàng còn 1-2 tuổi: gái hay trai.


Của đáng tội, mặt mũi em HH cũng không tới nỗi nào là con trai cho lắm.  Bằng chứng là hôm nọ (ngay sau buổi tập gym nói trên) em mặc váy đầm đi ăn tiệc với Mẹ, một người bạn Mẹ mới quen cứ ngắm HH mãi vào bảo: cô này mặt nhìn rất công chúa, rất dễ thương nha T.  Khổ nỗi, nàng có mấy khi chịu mặc váy đầm.  Nàng phân biệt rất rõ ranh giới màu sắc của trai và gái, nàng tha thiết yêu màu hồng và kịch liệt phản đối màu xanh đen.  Nhưng tới cái khoản y phục thì nàng hoàn toàn không ưa áo váy, chỉ một mực áo thun quần short, áo thun quần jeans, cùng lắm là áo thun và chân váy ngắn.  Dăm 3 tháng Mẹ lại ngậm ngùi soạn một mớ áo váy Mẹ cất công mua, cất công ép mặc mà không thành công để riết thành chật để đem tặng lại con gái của bạn bè. 


Hôm nọ trường có concert, vừa nhìn thấy cô giáo mang ra cái váy hawaii của con gái có tua rua và vòng hoa quấn cổ là nàng lập tức phản đối, mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi và quần short bãi biển của nhóm con trai và giơ tay xin đổi vai. Cô giáo email cho Mẹ hỏi ý kiến. Đọc mail Cô mà Mẹ có thể hình dung là Cô cũng bối rối lắm.  Mẹ dò hỏi HH thì nàng trả lời tỉnh queo: cái áo đó có hoa mà Mẹ.  Xong, nàng đơn giản lắm, hoa là đủ con gái rồi.  Thế là Mẹ đành email lại cho Cô đồng ý cho nàng làm theo ý mình.  Sau đó mới biết nàng xách động luôn cô bạn thân Tracy nhỏ xíu con tóc ngắn ngủn y như nàng chuyển từ trang phục nữ sang trang phục nam.  Ngày nàng lên sân khấu trình diễn, Mẹ nhìn nàng hớn hở xuất hiện trong trang phục nam mà vừa vui vừa tiếc, trang phục con gái xinh biết bao nhiêu mà không chịu mặc.  Còn anh Hai thì shocked thật sự.  Vừa thấy em nhảy chân sáo ra sân khấu, anh thốt lên: oh no, Gia Hân làm cái gì vậy Mẹ?  Tại sao nó mặc boy costume?  Đón em từ sân khấu xuống sau buổi biểu diễn, anh lắc lắc đầu: sao Hân không mặc áo váy của con gái, cái này là đồ con trai, Hân mặc lộn rồi.  Cô em toét miệng cười rất cool: Hân đâu có mặc lộn, Hân chọn mà, cái này con gái và con trai mặc chung.  Mẹ cố tình không tham gia cuộc đối thoại đó, vì cũng không biết bênh ai bỏ ai cho đúng.

 10 tháng ở với Ba, suốt ngày đi chơi với Ba và anh Hai, đã vậy gặp Ba luôn khuyến khích trang phục gọn nhẹ, con gái càng lậm quần short áo thun hơn.  Mẹ phải ép Ba đồng ý cho Mẹ cải tạo HH.  Lần nào Mẹ qua S Mẹ rủ mặc áo đầm cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, hỏi tại sao thì bảo là 'áo đầm ngứa lắm'.  Sau vài lần khóc ì xèo, chắc Ba cũng thấy lo lắng vì cái sự ăn mặc quá con trai của con nên Ba cũng phụ Mẹ động viên: mặc đầm đẹp mà con.  Mà nói 10 lần thì dụ được giỏi lắm là 2 lần.  Hôm mặc cái đầm đi chơi được khen là công chúa Mẹ cũng lên bờ xuống ruộng với nàng.  Khóc sưng cả mắt, chui vô tủ đứng 1 hồi rồi tự động lôi cái jacket ra mặc bên ngoài, che cái váy lại.  Mặc váy mà ngồi thoải mái y như mặc short í, chân cẳng cứ rúc lên ghế. Ôi, bao giờ con tui mới dịu dàng nữ tính đây.  Mẹ mới phải nịnh chiều nay trên skype: tuần sau Mẹ qua dẫn H đi mua áo đầm hồng có con bướm và hoa nha.  Nhờ 3 từ khóa yêu thích là hồng, bướm và hoa mà chị nàng gật đầu lia lịa.  Chả biết mua về có chịu mặc không nữa đây.


Đâu phải chỉ là trang phục, tính tình nàng cũng cương cường như con trai.  Nàng từng tuyên bố hùng dũng với anh Hai: Hân không có sợ gì hết.  Buổi tối sai 2 đứa vào phòng lấy đồ thì thế nào anh Hai cũng kiếm cớ đùn đẩy vì anh sợ phòng tối.  HH là hùng dũng đi vào mở đèn sẵn sàng rồi réo anh Hai: sáng rồi Hai ơi, vô đi.  Haha. Có bữa anh muốn đi toilet mà Mẹ và Dì thì bận chưa kịp vào theo anh.  Anh ngập ngừng tí rồi chạy u tới tự mở đèn vào toilet ngồi (chắc nhu cầu cũng bức xúc lắm nên quên cả sợ), cô em đứng ngoài hỏi vào: anh Hai có cần H vào canh cho anh Hai không?  Mẹ đứng rửa ly suýt làm rơi ly vì mắc cười quá.  Anh Hai chắc cũng ngượng nên bảo thôi không cần.  Cô em nhảy tưng tưng ngoài cửa toilet: Mẹ ơi, anh Hai giỏi quá, đi toilet một mình được rồi, anh Hai không sợ tối nữa Mẹ. Lúc đó anh Hai được 6 tuổi 3 tháng.  Nhờ cú khen ngợi đó của Hân 3 tháng nay anh Hai tự dưng hết hẳn cái tật sợ phòng tối.  Mỗi lần làm cái gì cần sự gan dạ một chút là cô nàng hỏi anh Hai: H làm trước nha, Hai hết sợ Hai làm nha (mà đâu phải lúc nào anh Hai cũng nhát).


Nói vậy thôi, chứ nàng không có coi thường anh Hai tí nào đâu.  Thương Hai lắm.  Tháng trước cả nhà đi Bali chơi, anh Hai lăn ra sốt ngay khi vừa đặt chân tới B.  3 ngày ở đó Hai sốt toàn 40o, cả nhà vừa đi chơi vừa chăm anh.  HH tỏ ra là 1 cô em rất dịu dàng. Lâu lâu sờ tránh anh: Hai ơi Hai còn nóng nè.  Mẹ sai gì làm đó, bưng nước bưng sữa cho anh, đắp khăn lạnh cho anh, nhường anh ngủ với Mẹ... Nhiệt tình tới mức anh Hai phải cảm động luôn.  Những lúc nào anh khỏe khỏe được tí, anh thều thào với Mẹ: Gia Hân thương con quá Mẹ.  Ngày đầu tiên anh cắt cơn sốt, anh nhảy cái rột suốt giường ôm HH hun chóc chóc vô đầu rồi nói với Hân: tối nay anh nhường Hân ngủ với Mẹ nha, anh thương Hân quá à.  Cô em cười toe toét: anh Hai chơi với H được rồi.  Đi đâu cũng khoe với mọi người: anh Hai dạy con cái này, anh Hai chỉ con cái kia.  Nói chung khi cần nhu thì nàng cũng nhu lắm, nhưng cơ khổ nàng ngỗ ngáo thường xuyên hơn là nhu mì.


Vì tính tình hơi con trai nên nàng rất vụng về, từ đi đứng đến ăn nói đến suy nghĩ.  Vụng mà rất dễ thương.  Có lần Mẹ mắng yêu: Sao con tồ quá Hân?  Nàng hớn hở gật đầu: dạ, con tồ há Mẹ.  Mẹ ngán ngẩm: con biết tồ là gì hông? Cô nàng giật mình: dạ hông, tồ là gì Mẹ.  Giải thích kiểu gì cũng không hiểu, Mẹ nói luôn tồ là silly đó. Lập tức nước mắt lưng tròng: con không có silly mà, con chỉ tồ thôi mà.  Bó tay với cái sự tồ...đáng yêu của nàng.


Một khoảnh khắc tạo dáng rất nữ tính, mà hiếm lắm mới có, hihi




Monday, May 28, 2012

Đã thôi tuổi băm...


Hôm nay sinh nhật, Mẹ mượn blog tụi con nói chơi chuyện tuổi tác chút heng.

Công việc của Mẹ đòi hỏi Mẹ phải nhớ tuổi, thậm chí là giới thiệu tuổi gần như mỗi ngày.  Ngày nào cũng nói, cứ sau Tết hay sau sinh nhật là tự động nâng tuổi lên, riết rồi chả thấy sợ tuổi nữa.  Hồi nào vô nghề, gặp mấy cô trung niên 'dạ, con 22 tuổi', giờ thì gặp mấy 'cô' trung niên 'dạ, em cũng trạc tuổi mấy chị đó, năm nay em 39'.  Ai giấu tuổi tác chứ Mẹ thì cứ hồn nhiên khoe mỗi ngày :).

Ngày này 10 năm trước Mẹ 29 tuổi.  Sinh nhật cuối cùng Mẹ còn có...Mẹ.  Làm như là có điềm hay sao đó, sinh nhật Mẹ năm đó tự dưng bà Ngoại hứng lên bỏ đi Đà Lạt chơi một mình (xưa giờ bà Ngoại vốn rất quan trọng những ngày sinh nhật trong gia đình).  Sáng 27 bà gọi về: chúc mừng sinh bé Ti nha, Mẹ mua cho bé Ti cái áo lạnh đẹp lắm.  Món quà cuối cùng của 29 năm có mẹ.  Cuối năm đó, bà Ngoại đi xa, thật xa.  Sinh nhật năm 30 tuổi, Mẹ ôm cái áo lạnh nằm khóc thút thít một mình trong phòng, quên mất những cái trăn trở tuổi 30 mà mấy cô bạn xung quanh hay nhắc đến khi tổ chức sinh nhật 30 tuổi.  Cái áo lạnh đó Mẹ luôn mang theo khi đi công tác HN vào mùa lạnh, lúc mới thì mặc đi làm, cũ thì mặc ngủ, mùa lạnh năm ngoái còn dùng.  Mấy tháng nằm ổ của 2 anh em, Mẹ cũng sù sụ có mỗi cái áo đó.  Năm nay 39 tuổi, không còn ai tặng quà cho bé Ti.

Vậy là mẹ tròn 39 tuổi và đã thò chân qua tuổi 40.  Thấy an nhiên, không lo lắng sợ sệt gì cả. Ai mà không già. Soi gương đã thấy lắm nếp nhăn, thì đã sao, ai rồi thì không nhăn.  Chỉ có hơi lo lo là dạo này sức khỏe hơi yếu, sợ không đủ 'năng lượng' để mà làm những gì mình thích cho mình và cho gia đình.

40 tuổi, Mẹ không nhìn lên, cũng chẳng nhìn xuống chỉ tự nhìn vào cuộc đời mình và chặc lưỡi: cũng gọi là đủ đầy.

39 năm hít thở bầu không khí này, Mẹ may mắn nếm trải đủ thăng và trầm (dù không có gì cực đỉnh, âu cũng là một may mắn nữa) từ vật chất, sự nghiệp đến gia đình và cả chuyện sanh nở và nuôi nấng con cái.  Mẹ nghĩ cuộc đời có đủ thăng và trầm là thú vị.  Nếu chỉ có trầm thì đương nhiên sẽ rất buồn và Mẹ có thể đã trở thành một người bi quan, yếm thế.  Nhưng nếu chỉ toàn là thăng thì biết đâu Mẹ sẽ đâm ra tự kiêu và thiếu nhiều kinh nghiệm sống để có thể vượt qua những đoạn trầm mà cuộc đời nào rồi cũng phải có. 

Mẹ cám ơn ông bà Ngoại đã tạo cho Mẹ những năm tháng ấu thơ và hoa niên với biết bao những nốt thăng lóng lánh tình thương yêu và hơi ấm gia đình.  Nhưng Mẹ cũng mang ơn ông bà đã không hề bảo bọc Mẹ, cho dù Mẹ là con một.  Ông Bà không hề bi lụy khi Mẹ vấp ngã mà cũng chẳng la rầy, chỉ đơn giản chỉ cho Mẹ rằng, dù Mẹ có là cục cưng trong nhà thì khi bước ra ngoài Mẹ vẫn phải tự đi trên đôi chân, tự vấp ngã và tự đứng lên.  Mẹ đi làm cực cách mấy, Ông Bà không bao giờ tỏ vẻ thương xót nhưng bao giờ rời công ty về trễ, Bà luôn chờ cửa nấu cho Mẹ 1 tô nui nóng.  Nói không ngoa, phần lớn tính cách của Mẹ trong công việc, cuộc sống và gia đình là nhờ cách giáo dục 'buông mà không thả, thương mà không xót' của Ông Bà.

40 tuổi.  Mẹ có công việc mình yêu thích dù công việc đó khá cực khổ và tốn của Mẹ rất nhiều thời gian. Mẹ có người bạn đời không hẳn là hoàn hảo nhưng rất có trách nhiệm với gia đình, đặc biệt là rất hiểu Mẹ và luôn bên cạnh Mẹ, chống lưng cho Mẹ, làm cho Mẹ cười trong mọi hoàn cảnh.  Mẹ còn có ông Ngoại để chăm sóc yêu thương, dù đôi khi Mẹ vẫn thầm ước 'giá mà bên Ông bây giờ là Bà, chứ không phải một ai khác'.  Mẹ có tụi con để yêu thương, để truyền lại những giá trị sống của gia đình, để thấy mình có trách nhiệm hơn, dù Mẹ có tụi con khá muộn màng và nuôi tụi con chưa thật giỏi.

Thì đó, 40 tuổi rồi, mà trong mỗi vế của cuộc đời sự nghiệp, hôn nhân, cha mẹ, con cái...đều có cái cộng cái trừ.  Có lẽ đó chính là sự cân bằng.  Có khi Mẹ cũng thấy sao mình cực quá, sao mình chưa hạnh phúc như mình muốn, sao con mình còi hơn con người ta...Có khi bạn Mẹ cũng thắc mắc sao Mẹ lúc nào cũng tất bật.  Thì lúc này đây, ngồi nhìn lại mình sau 39 năm, Mẹ tự trả lời: nếu cuộc đời chỉ có sung sướng, nếu sinh ra có sẵn nhà cao cửa rộng, nếu mọi thứ đều hoàn hảo, liệu hôm nay Mẹ còn có được niềm vui ngồi suy ngẫm và blog.  Khi mọi thứ hoàn hảo, người ta sẽ thôi không suy ngẫm nữa.  Mà như vậy thì chắc là buồn lắm.

40 tuổi.  Mẹ cầu xin cho vài mươi năm sắp tới của mình cũng vừa đủ thăng vừa đủ trầm (miễn sao đừng quá bi kịch) để ngày nào đó con của Mẹ ngồi đọc lại những dòng này sẽ mỉm cười hãnh diện: cuộc sống của Mẹ mình không tới nỗi vô nghĩa.

40 tuổi.  Ngày mai Mẹ bắt đầu giới thiệu về mình trong những buổi họp nhóm với mấy chị tuổi trung niên: em mới 40 tuổi thôi mấy chị :).




Quà Sinh Nhật

Tuần gần cuối của tháng 5 sao mà bận rộn.  May mắn sinh nhật Mẹ lại rơi vào Chủ Nhật, nên Mẹ có thể tranh thủ sang S để 'tổ chức' với mấy cha con.  Nói là tổ chức cho lớn lao, chứ già rồi, đâu có ham sinh nhật như tuổi của tụi con nữa.  BM cũng chỉ tập cho tụi con có thông lệ nhớ và chúc mừng những ngày đặc biệt trong gia đình thôi.

Suốt ngày thứ 7, trước sinh nhật Mẹ, 2 đứa cứ chộn rộn với chuyện ngày mai sinh nhật Mẹ cả nhà làm gì và được Ba dẫn đi đâu chơi (nghe đồn là Ba có lỡ hứa hẹn gì đó).  Chiều thứ 7 dẫn 2 đứa đi gym, trên đường về CH hỏi Mẹ: sinh nhật Mẹ Mẹ thích ăn gì, mình đi ăn Mc Donald được không Mẹ (món ăn yêu thích hiện nay của anh chàng).  Mẹ lắc đầu nguầy nguậy (Mẹ sợ nhất là fastfood).  Chị HH láu táu: Mẹ thích ăn cua tiêu hả Mẹ?  Anh CH dò hỏi thêm: Mẹ nói đi Mẹ, sinh nhật của Mẹ Mẹ được make a choice mà, mình không ăn Mc Donald cũng được, đến sinh nhật con thì con được make choice, con ăn 2 cái Mc Donald luôn, hay Mẹ thích ăn đồ Ấn Độ, Ba nói BM thích ăn đồ Ấn Độ lắm mà không có đi được vì tụi con không biết ăn cà ry mà bỏ tụi con ở nhà thì tội nghiệp đó Mẹ, con thèm ăn Mc Donald nhưng Ba nói chờ Mẹ qua đi ăn chung có Mẹ cho vui, vậy mình ăn cái gì Mẹ.  Mẹ lúc đó mệt quá nên cười cười cho qua chuyện (một phần Mẹ cũng sợ rơi vô 'cái bẫy Mc Donald' được nhắc tới nhắc lui hoài).

Tối thứ 7, CH trịnh trọng tuyên bố (sau khi ăn một bụng chè sầu riêng phè phởn): Ngày mai sinh nhật Mẹ con nghĩ là con để cho BM có free day đó.  Chị HH hỏi liền (mặt rất tồ): free day là cái gì anh Hai.  Mẹ thì nghi nghi nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc (trong khi Ba ngồi cười mím chi): ý con là sao?  Anh thong thả giải thích: Là Ba Mẹ đi riêng đó.  BM nói thèm đồ Ấn Độ mà sợ tụi con không ăn được nên phải nhịn đó.  It's your birthday, so you make your choice.  Con ở nhà để Mẹ đi ăn đồ Ấn Độ nha.  Nhưng nếu Mẹ đi ăn cua tiêu thì cho con đi với (haha).  Chị HH ngần ngừ 1 lúc (từ khi qua S, hễ Mẹ xuất hiện là 2 đứa bám sát rạt, không bao giờ có cái vụ xung phong 'để con ở nhà', kể cả những khi có việc gì cần để ở nhà, 2 đứa cũng la khóc ỏm tỏi), có vẻ băn khoăn ghê lắm, đấu tranh tư tưởng hay sao ấy và cuối cùng chị quyết định 'về phe' anh Hai: con cũng ở nhà với anh Hai để BM đi ăn cà ri nha Mẹ, mà Mẹ đi ăn cua tiêu thì cho con đi nha Mẹ.  BM buồn cười quá đi mất.

Ôi con trai, con gái, không biết tụi con học đâu ra cái vụ free day và sinh nhật ai thì người đó được make a choice. Mà Mẹ thương nhất là CH đã có 1 chút ý niệm hy sinh/ nhường nhịn.  Mẹ biết 2 anh em rất mê đi chơi với Mẹ (lần trước đi ăn đồ Ấn Độ, biết ăn không được vẫn đòi đi theo, mua cái Mc Donald cầm vô quán ngồi ăn trong lúc BM ăn cà ri), nhưng thật đáng quí vì con biết nhường Mẹ được làm theo sở thích của Mẹ trong ngày đặc biệt của mình (sau đó con nói với Mẹ: ngày mai là special day của Mẹ mà Mẹ muốn làm gì cũng được hết).

Để thưởng cho suy nghĩ biết quan tâm đến người khác của con (đặc biệt là có ảnh hưởng tốt đến em HH), Ba quyết định là sinh nhật Mẹ buổi trưa sẽ đi ăn một chỗ Ba mới vừa phát hiện ra, tối sẽ đi ăn cua tiêu theo ý thích của tụi con (lờ tịt vụ Mc Donald, hehe) - nhờ CH mà sinh nhật Mẹ thiệt là hoành tráng, cử hành trọng thể từ sáng tới chiều.  Tuy nhiên BM cũng hơi tinh vi, BM bảo là hôm nay sinh nhật phải đi đông đủ gia đình mới vui, còn ngày free day con tặng Mẹ thì tuần sau BM mới dùng tới (haha).  Ba còn ghê hơn nữa, Ba lợi dụng câu nói của con là sinh nhật Mẹ Mẹ muốn làm gì cũng được, ngày hôm đó Ba dụ con ăn 2 thứ con chưa bao giờ ăn qua (CH thua HH ở chỗ là con rất ngại thử món ăn mới), đó là con vẹm và sốt ớt.  Nhìn thấy con vẹm là CH bịt mũi ngay lại, Ba 'nhắc khéo': sinh nhật Mẹ mà, Mẹ muốn con ăn vẹm và miếng sốt ớt này cho Mẹ vui đó, CH chắc không muốn Mẹ vui đâu hả?  Thế là con trai há miệng ăn ngay, ăn xong xuýt xoa đỏ cả mặt.  Mẹ thiệt sự là thương quá đi, CH bảo là con không có tiền mua quà tặng Mẹ, mai mốt con lớn rồi con tặng Mẹ nha.  Nhưng mà những gì con cố gắng 'vượt qua bản thân' để làm cho Mẹ vui chính là món quà thiệt bự rồi đó con trai.

Con gái Mẹ chưa đủ lớn để nghĩ ra những câu nói thiệt xúc động như của anh Hai.  Nhưng con cũng rất tinh tế nha. Anh Hai ngồi vẽ thiệp tặng Mẹ, con ngồi kế bên gà bài: vẽ cái khăn ở cổ của Mẹ nữa anh Hai, đúng rồi bự bự vậy đó.  3 tuần nay, lúc nào Mẹ cũng kè kè cái khăn quàng cổ vì cái chứng ho quái ác mãi không dứt, con để ý vậy đó.  Tối hôm qua con nằm thỏ thẻ: hay mai Mẹ bỏ nó (nó = con, tự xưng vậy đó) vào vali kéo về VN đi Mẹ, Mẹ về mở ra thấy nó là Mẹ vui lắm đó (tự tin ớn hông)?  Chiều nay về tới VN, Mẹ gọi cho HH, con bảo: rồi, Mẹ quên bỏ nó vô vali rồi. Hihi, cần gì bỏ vô vali hả con gái? 'Nó' và 'anh của nó' luôn ở trong tim của Mẹ mà.

Sinh nhật năm nay của Mẹ rất đặc biệt, không hoa, không bánh, không cả hát happy birthday mà Mẹ thấy vui lắm lắm luôn.  Mẹ thấy mình thật đặc biệt vì được mấy cha con quan tâm.  Ba không thích ăn vẹm, nhưng cũng dẫn Mẹ đến một quán bán vẹm thật ngon vì biết Mẹ muốn ăn thử món lạ.  Hạnh phúc thật giản đơn, khi người trong nhà yêu thương và quan tâm đến nhau, đâu cần nghi lễ gì cầu kỳ con nhỉ.

Sunday, May 13, 2012

Ngày Của Mẹ


Một món quà Ba tặng mấy mẹ con
vào một ngày bình thường không phải là Mother Day -
một chuyến du hành submarine tuyệt vời
Mother Day không phải là một ngày kỷ niệm quen thuộc của gia đình mình.  Mẹ chưa lần nào được tổ chức ngày lễ này cho Mẹ của mình – bà Ngoại của tụi con.  Đơn giản vì ngày dễ thương này thật ra cũng chỉ mới quen thuộc với người Việt Nam mình vài năm gần đây.  Lúc đó thì bà Ngoại đã đi xa.

Lời chúc Mother Day đầu tiên Mẹ nhận cách đây hơn 6 năm từ một người bạn Fillipino với nội dung ‘Happy Mother Day to a mom-to-be’ khi cô ấy biết Mẹ đang có mang CH được gần 3 tháng.  Mẹ nhớ hoài cái tin đó vì Mẹ mong mỏi lâu lắm mới có được tin vui bầu bì.  Đọc tin xong cảm thấy mình ‘quan trọng’ hẳn.  Từ nay mình cũng làm Mẹ như mọi người rồi J.
Nhưng sau cái tin nhắn đó thì Mẹ lại không để ý đến ngày Mother Day nữa.  Những năm sau đó Mẹ tất bật với chuyện chăm sóc anh Hai, bầu bì HH, sanh và nuôi HH…  Mọi thứ cuốn đi, ngày nào mà không phải làm Mẹ, nên Ngày Của Mẹ không có dấu ấn gì mạnh mẽ với Mẹ.  Khi anh Hai chừng 3 tuổi bắt đầu đi học SIS (rồi sau này tới phiên HH), mỗi dịp Mother Day và Father Day, 2 bạn có mang về cho Ba Mẹ những tấm thiệp được cô giáo dạy làm trong lớp.  Mẹ cũng vui vui nhưng thiệt lòng là không đặt nặng lắm vì Mẹ cũng hiểu tụi con chỉ theo phong trào trong lớp thôi, chứ tụi con bé tí đã hiểu gì về lòng biết ơn cha mẹ đâu. 
Năm nay tụi con sống ở một nơi mà bất cứ ngày gì có thể trở thành event được thì sẽ được tận dụng để trở thành…event J.  Trong trường, siêu thị, mall, thậm chí TV…làm khái niệm về Mother Day rõ nét trong đầu tụi con hơn.  Cũng có thể là tụi con đã lớn, được cô giáo giải thích thì cũng hiểu rõ hơn về ngày này.  Vài ngày trước 2 anh em đi học về và hỏi Mẹ là Mother Day là happy day của Mẹ phải không?  Có giống sinh nhật Mẹ không?  Mẹ với Ba bàn nhau dù ngày này không phải là truyền thống của người Việt Nam, nhưng có một cơ hội để dạy cho tụi con biết quan tâm và nghĩ đến Ba Mẹ cũng là một ý hay.  Thế là Ba nhận nhiệm vụ giải thích và hướng dẫn tụi con chúc mừng Mẹ.
Dù đã phần nào biết trước là Ba có đạo diễn, nhưng Mẹ vẫn rất xúc động với những gì tụi con tặng Mẹ ngày hôm nay. Ba có gợi ý thật đấy, nhưng tất cả mọi thứ đều là công sức và tình cảm của tụi con mà đúng không con?  Cuối tuần này Mẹ có việc không qua S được.  Như thông lệ, sáng chủ nhật, Ba Mẹ mở skype lên để Mẹ ‘tán gẫu cuối tuần’ với tụi con (mặc dù ngày nào cũng đã 8 chán chê mê mỏi, hihi).  Sáng nay vừa mở skype, đã thấy 2 anh em xếp hàng ngay ngắn, mỗi bạn cầm 1 tấm thiệp, hét thật to: Happy Mother Day.  Mẹ cười tít mắt.  Lần lượt từng bạn dí tấm thiệp của mình sát vào webcam để Mẹ đọc.  2 tấm thiệp đều vẽ Mẹ thật đẹp (là Mẹ tự thấy thế J).  Bạn nào cũng dành phần vẽ mình đứng sát Mẹ nhất.  Em HH thật ra mang thiệp cô giáo dạy làm từ trường về cho Mẹ, nhưng em vẽ Mẹ nắn nót lắm cơ.  Anh Hai thì tự xếp giấy viết thiệp cho Mẹ.  Mẹ cười ngất ngư với lời chúc của anh:
Dear Mom
Happy Mother Day
I love you when we had dinner in Bali.  I ate fish and water melon.
Mẹ cám ơn anh rồi vì hỏi anh vì sao lại yêu Mẹ vào buổi ăn tối đó, những ngày khác thì có yêu không?  Anh cười bẽn lẽn, bữa đó con ăn cá ngon, con không chịu ăn, Mẹ dỗ con ăn, con ăn rồi thấy ngon.  Nhưng mà con cũng yêu Mẹ everyday đó Mẹ.  Khỏi tả cũng biết Mẹ sướng râm ran kiểu gì.  Sau khi  tặng thiệp, Ba bảo 2 anh em làm cho Mẹ vui bằng một  cách hết sức…Việt Nam.  Đó là biểu diễn tài năng/ năng khiếu (haha).   Chả hiểu mấy cha con tập dợt lúc nào mà anh CH đọc ro ro 2 bảng cửu chương 6 và 7 cho Mẹ nghe (trong khi 3 hôm trước Mẹ ở S thì anh vẫn còn ngắc ngứ cửu chương 4). Cô HH thì ngồi duyên dáng đọc nhỏ nhẻ một quyển truyện về Maisy makes a gingerman gì đó (có anh Hai ngồi kế bên kiểm duyệt xem đọc có đúng không).  Thật ra cô chưa biết đọc gì đâu, cô đoc thuộc lòng mặt chữ thôi.  Nhìn 2 anh em thi nhau làm cho Mẹ vui qua skype, Mẹ thương 3 cha con gì đâu (Ba cũng cực khổ lắm mới đạo diễn được cái màn biểu diễn này đây).
Nhưng đâu phải đợi tới Mother Day Mẹ mới được tặng quà.  Mấy ngày trước 2 anh em cũng đã tự nguyện tặng Mẹ một món quà rất xúc động.  Một ngày trước khi sang S, Mẹ đổ ra bệnh ho và sốt.  Vừa tới S, là Mẹ nằm vật ra giường luôn.  2 anh em đi học về thấy vậy tự động rủ nhau vào phòng chơi với Mẹ cho vui (chứ ngày thường về tới nơi là đòi dẫn xuống playground ngay).  Anh Hai vừa canh Mẹ vừa chơi Ipad.  Mẹ bảo game này ồn quá Mẹ đau đầu lắm.  Anh lật đật hạ volume xuống thiệt nhỏ (mà anh Hai có thú vui khi chơi game phải mở nhạc thiệt to, anh mà chịu mở nhỏ là chứng tỏ thương Mẹ lắm đó).  Đang chơi anh lấy tay sờ trán Mẹ rồi la làng: Mẹ sốt rồi Hân ơi.  Thế là không cần biết Mẹ có muốn không, 2 đứa xúm lại bóp đầu, bóp tay (vừa làm vừa cười hí hí như chơi trò chơi í). Anh Hai tự dưng đang xoa bóp đổi qua thổi phù phù vô mặt Mẹ.  Mẹ mệt nhưng thấy tức cười nên hỏi là anh làm gì vậy, thổi phù phù nhột Mẹ quá.  Anh vô tư trả lời: con thổi cho trán Mẹ nguội, hết sốt.  Lúc đó Mẹ cười không nổi, bây giờ ngồi gõ lại thấy anh dễ thương, ngô nghê và tếu lâm gì đâu.  Thổi trán và xoa bóp xong, 2 đứa lại châu đầu vào Ipad.  Trước khi ngủ lơ mơ, Mẹ còn nghe anh Hai bảo Hân: chơi cái khác đi Hân, chứ chơi cái này mà không mở nhạc anh chơi không được.  Cô HH vô tư bảo: thì anh Hai mở nhạc đi.  Anh Hai xù xì: mở nhạc Mẹ nhức đầu sao.  Sau đó 2 đứa làm gì Mẹ cũng không biết, chừng đâu 30’ sau, Mẹ mở mắt ra thấy HH đang chạy từ nhà tắm ra một cái vù, lấy gì đó trong vali Mẹ rồi chạy ngược vào nhà tắm. Mẹ tưởng cô nàng phá cái gì, mở miệng rầy (rầy xong ân hận tới bữa nay): con phá cái gì trong vali Mẹ đó Hân.  Cô nàng cười toét: đâu có Mẹ, con làm việc mà Mẹ.  Con lấy túi đồ trang điểm của Mẹ để vô tô-lét (bao nhiêu năm nay toilet vẫn là tô-let) cho Mẹ, con dọn xong vali cho Mẹ rồi, con phụ Mẹ đó Mẹ.  Nói xong cô nàng sà vào nằm sát Mẹ: Mẹ khỏe chưa Mẹ.  Nói thiệt, lúc đó Mẹ còn ngầy ngật lắm mà nghe HH hỏi khỏe chưa, Mẹ thấy khỏe gì đâu á.
365 ngày của Mẹ đều là Mother Day.  Có một ngày đặc biệt như hôm nay để được nghe con nói bằng giấy bút là con yêu mẹ cũng vui.  Nhưng Mẹ thích được yêu tụi con và được tụi con yêu mỗi ngày.  Đó mới chính là hạnh phúc vô bờ bến của Mẹ. 




LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...