Tuesday, September 25, 2012

Ba sắp nhỏ...



Ngày tụi nhỏ còn nhỏ (ý là nhỏ hơn bây giờ), không bao giờ có cảnh 2 đứa dám ôm cổ Ba cười hăng hắc như trong cái hình này đâu. Hồi đó, Ba con tụi nhỏ không gần gũi nhau như thế này.  Ba thương lắm, lo cho con không thiếu thứ gì, sắp đặt cho tương lai của con đâu đó rõ ràng rành mạch.  Nhưng Ba không biết chơi, không biết chuyện trò với tụi nhỏ.  Chuyện tinh thần, tình cảm là do Mẹ sắp nhỏ tự lo.  Cần Ba chở đi chơi thì Ba sẵn sàng nhưng biểu Ba tự đi chơi với tụi nhỏ là Ba sợ lắm.  Mà tụi nhỏ cũng không có nhu cầu đó. Đi với Ba hay bị rầy nên tụi nó cứ thích dính theo Mẹ.

Rồi cuộc sống gia đình bước qua một khúc ngoặt có thể gọi là lớn.  Ba sắp nhỏ đi làm việc xa, cả nhà khăn gói đi theo.  Mẹ sắp nhỏ vì còn vướng víu công việc làm nên đi lại như con thoi giữa 2 nơi.  Việc chăm lo tụi nhỏ nghiễm nhiên trở thành trách nhiệm của Ba sắp nhỏ.  Thời gian đầu cả tụi nhỏ lẫn Ba tụi nó đều căng thẳng.  Ba không quen nói ngọt như Mẹ, lời của Ba là mệnh lệnh, không giải thích, không tình cảm vỗ về gì hết.  Con sợ Ba và chỉ ngong ngóng Mẹ qua để mếu.  Gặp Mẹ là đòi về V.  Mẹ qua là nhõng nhẽo thành thần, không phải vì muốn nhõng nhẽo mà vì con có nhu cầu được vỗ về.  Mẹ đứng giữa, không thể bênh con vì sợ tụi nó lừng, cứ phải lựa lời nói xa nói gần cho Ba mềm dẻo hơn.  Ba không chịu nhận là mình cứng quá.  Ba Mẹ có khi nhằn nhau căng thẳng lắm vì chuyện tụi nhỏ.  Ba trước sau bảo vệ quan điểm phải cứng rắn với con  (mà thiệt lòng Mẹ sắp nhỏ phải công nhận, tụi nhỏ ở với Ba, được Ba giáo dục nghiêm khắc có nhiều ảnh hưởng rất tốt về tính cách, học hành..., Mẹ sắp nhỏ sẽ viết 1 entry riêng cho vụ này)

Nói vậy mà không phải vậy, Mẹ dần dà nhận ra Ba có thay đổi.  Mẹ bắt đầu thấy Ba nén giận để bảo ban con, dù nghiêm khắc nhưng không quá nóng nảy như xưa (thậm chí Ba kiềm Mẹ lại khi Mẹ nổi sùng lên quát con). Mẹ sung sướng cười thầm trong bụng thấy Ba ngồi xếp máy bay cho con, ráp Lego với con hay kiên nhẫn chờ con ngắm vuốt mấy con búp bê, siêu nhân trong cửa hàng đồ chơi (ngày xưa Ba không bao giờ theo con vô mấy chỗ đó nha).  Không biết từ khi nào Ba cũng 'lôi thôi' như Mẹ, hihi, đi chợ toàn nhăm nhăm mua những thứ tụi nhỏ thích ăn.  Tuần rồi Ba và Mẹ đi chợ cuối tuần, Mẹ ngạc nhiên khi kết thúc buổi chợ, Ba nhắc Mẹ mua mít. Mẹ cằn nhằn mít ở cái xứ này mắc quá, ăn chi không biết. Ba cười cười: mít là quà đi chợ cuối tuần cho con đó, về thấy mít mừng lắm.  Mẹ lật đật đi mua liền, thấy mấy đồng bạc một bịch mít sao mà rẻ rề so với tình cảm cha con thiệt là dễ thương như vậy.

Mẹ sẽ không bao giờ quên hình ảnh Ba sắp nhỏ đi trước, vai quàng cái balo của 2 đứa, trong đó cắm 2 cái bong bóng được phát trong 1 event gì đó của mall, sau lưng là 2 đứa nhỏ, tung tăng nói cười.  Nhắm mắt Mẹ cũng có thể vẽ lại hình ảnh đó.  Xưa giờ Ba không thích đùm đề đồ đạc túi xách, lại càng không ưng cái vụ mua bong bóng hay lấy bong bóng từ ngoài vác về nhà.  Vậy mà lần đó Ba chìu 2 đứa, đứng lại chờ 2 đứa tới lấy bong bóng, rồi hí hoáy buộc vào giỏ xách và vác cho 2 đứa.  Chứng tỏ là Ba cũng 'lụy' 2 đứa dữ lắm rồi (haha).

Mưa dầm thấm đất. Tụi nhỏ cũng bắt đầu quyến luyến Ba từ lúc nào không rõ.  Đầu tháng 6, Mẹ dẫn về V nghỉ hè.  Trước đó rất háo hức, nhưng ngay ngày đi thì bắt đầu lưu luyến. Ba về sau 3 mẹ con tới 2-3 tuần lễ.  Taxi vừa lăn bánh ra sân bay, 2 anh em cứ ngoái lại vẫy tay với Ba. Sau đó HH thở dài sườn sượt trong xe: ai nấu cơm cho Ba ăn giờ Mẹ, Ba đi làm về ăn cái gì.  Mẹ giả lờ như không nghe, mà thương mấy cha con ướt cả mắt.  Chiều nào ở V, ngồi vào bàn ăn cơm là 2 anh em lại dòm nhau: bữa nay Ba ăn gì, ăn food court nữa hả?  Mẹ hỏi: lúc Mẹ không ở S tụi con có lo Mẹ không có cơm ăn như bây giờ lo cho Ba không?  Hai trả lời rành rọt: dạ không (úi, Mẹ hụt hẫng, hihi), vì Mẹ ở nước mình, Mẹ ăn đồ mình, Mẹ có nanny nấu, giờ nhà mình về hết, không có nanny nấu Ba ăn. 

Ở V 7 tuần, Ba cũng về chơi 1-2 lần rồi ngày nào cũng skype vậy mà tới ngày về lại S đi học, ta nói 2 đứa nôn gặp Ba thấy sợ.  Anh CH cứ dặn nanny gói theo cá khô cho Ba vì Ba thích ăn.  Em HH ngồi trên máy bay mà cứ luôn miệng: Ba ăn cơm chưa Mẹ, Ba chắc chờ mình lâu lắm á Mẹ.  Về tới nhà là đã giữa khuya, mắt buồn ngủ díp lại, vậy mà em HH cứ ôm riết chân Ba bảo là con nhớ Ba.

Lúc trước suốt ngày rên rỉ với Mẹ là Ba la hoài chán lắm.  Bây giờ thì anh Hai suốt ngày bảo ban Hân: tại sao Hân không chịu ngồi gần Ba lúc đi ăn, Hân sợ Ba rầy chứ gì, Ba thương Ba mới rầy đó, Ba rầy cho Hân ngoan Hân ăn nhiều mau lớn đó biết chưa.  Có lần đi siêu thị với Mẹ, Mẹ thấy đứng ngắm nghía 1 món đồ chơi hoài, coi giá thì cũng không mắc, Mẹ hỏi thích không Mẹ mua, anh lắc đầu, em lắc đầu.  Hỏi tại sao, cô em trả lời: Ba không thích bày đồ chơi, mua đồ chơi mới hoài Ba rầy đó.  Ông anh sửa lưng: Ba thương mới rầy, Mẹ đừng mua, Ba đi làm về mệt mà còn phải giận nữa là mình hỗn với Ba đó (haha, lý sự ghê).  Nghe là hiểu bây giờ 2 đứa nó quí Ba như thế nào rồi.

Mấy tuần trước Ba về V có công việc, Mẹ cũng đang ở V.  Ba Mẹ skype về S cho 2 anh em.  Nhân lúc Ba chạy ra khỏi phòng làm gì đó, Mẹ ghẹo 2 đứa: tụi con nhớ Ba hay nhớ Mẹ hơn.  Hai: dạ, con nhớ Ba Mẹ luôn. HH: dạ, con giống anh Hai.  Mẹ: Ba ra ngoài rồi, không sợ Ba buồn đâu, nói thiệt Mẹ nghe tụi con nhớ ai hơn.  Hai: tối con ngủ nhớ Mẹ hơn, nhưng buổi sáng con nhớ Ba Mẹ luôn, không nhớ ai hơn hết.  Hân: con thích ngủ Mẹ, con thích đi chơi với Ba.

Hồi xưa chỉ có mình Mẹ được nhớ thôi.  Giờ phải chia chữ nhớ làm đôi cho Ba.  Vậy mà Mẹ vui lắm luôn.  Có bữa Mẹ qua S, Ba đi công tác, nhà có 3 mẹ con.  2 anh em trước khi đi ngủ nằm lẩm bẩm: chúc Mẹ ngủ ngon, chúc Ba ở HN ngủ ngon.  Mẹ thấy nhà vẫn đủ người, ấm cúng và ngọt ngào gì đâu.

Ba sắp nhỏ ít hoa mỹ.  Nghe kể mấy chuyện này thì chỉ cười cười cho qua. Nhưng thật lòng Mẹ sắp nhỏ muốn khen Ba 1 câu rất 'business' (cho nó gãy gọn đúng kiểu của Ba): you did a really good job!


3 comments:

  1. Nhà này vợ chồng khen nhau, mèo khen mèo dài đuôi, hehe. You did a really good job!

    ReplyDelete
  2. Em chào chị, đọc bài cảm động quá. Chúc cả nhà mình luôn vui nha chị

    ReplyDelete
  3. Mấy tuần trước Ba về V có công việc, Mẹ cũng đang ở V. Ba Mẹ skype về S cho 2 anh em. Nhân lúc Ba chạy ra khỏi phòng làm gì đó, Mẹ ghẹo 2 đứa: tụi con nhớ Ba hay nhớ Mẹ hơn. Hai: dạ, con nhớ Ba Mẹ luôn. HH: dạ, con giống anh Hai. Mẹ: Ba ra ngoài rồi, không sợ Ba buồn đâu, nói thiệt Mẹ nghe tụi con nhớ ai hơn. Hai: tối con ngủ nhớ Mẹ hơn, nhưng buổi sáng con nhớ Ba Mẹ luôn, không nhớ ai hơn hết. Hân: con thích ngủ Mẹ, con thích đi chơi với Ba.

    >>> Mẹ à, vậy là chơi ăn gian và ăn hiếp con nít nha :))))

    ReplyDelete

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...