Monday, December 28, 2009

Chào tuổi mới con nhé...

 


Mẹ thích tấm ảnh ngộ ngộ này của con.  Con tự chọn frame cho mình trong điện thoại của Mẹ và nhờ Mẹ chụp dùm.  Có lẽ điểm nhấn đầu tiên của tuổi lên 4 là con bắt đầu quan tâm đến 'công nghệ cao'.  Con hay canh me 'chôm' điện thoại hoặc camera của Mẹ đi chụp hình lung tung trong nhà.  Có bữa Mẹ lén đi theo, thấy con bắt chước Mẹ lụi cụi ngồi xếp xếp mấy món đồ chơi chĩa ống kính sát vào y như kiểu Mẹ hay chụp macro mấy bông hoa hay mấy cái bánh của Mẹ.  Kết quả là tấm hình nào của con cũng nhòe nhòe 1 cục sáng sáng chả biết là cục gì, hahaha.  Con bực bội đòi tháo cái máy ra xem nó bị hư cái gì làm Mẹ hết hồn, giờ điện thoại và camera phải giấu trên tủ cao.


Những buổi đến trường của con giờ không đơn thuần là để chơi, ca hát, nghe kể chuyện nữa.  Con bắt đầu làm quen với chữ cái, tập viết... Mẹ bắt đầu hành trình gian nan mới chung với con.  Con rất vụng những khoản về tay chân; cầm bút và cầm kéo là 2 khoản mà con ngán nhất và thường xuyên bị Cô phê bình.  Tối nào 2 mẹ con cũng đánh vật với nhau với những bài tập đồ, tập viết.  Lóng ngóng, vật vã, cuối cùng thì con cũng viết được tên mình dù còn xấu lắm.  Hôm nọ con cầm cái thiệp Giáng Sinh về khoe Ba Mẹ, giọng rất thành khẩn: mấy chữ Merry Chirstmas là Cô viết dùm con đó, con chỉ tự viết chữ Minh Trí thôi, năm sau nha Mẹ, năm sau đi rồi con tự viết thiệp cho Mẹ.  Mẹ nghe mà thương quá chừng. 


Con dần dạn dĩ hơn lúc trước rất nhiều.  Lúc mới vào trường, giờ học bơi nào con cũng khóc, thậm chí ói cả ra hồ.  Bây giờ thì con là 1 trong 5 bạn siêng học bơi nhất lớp.  Không giờ học bơi nào con chịu vắng mặt.  Một buổi chiều Mẹ biết con có giờ học bơi nên cố tình đi đón con sớm để quan sát con bơi ra sao.  Nhìn con tự tin cầm cái cái board nhỏ, đập đập chân đi hết chiều dài hồ, Mẹ thấy vui lắm.  Tối nào về con cũng bắt em Hân cầm cái cái gối, nằm sấp mặt xuống giường đập đập chân, còn con giả giọng cô Vy dạy bơi: hold the board, kick your leg, kick, kick...good job.  Em Hân chả hiểu gì, thấy anh hươ tay múa chân cũng ra sức úp mặt xuống giường mà đập chân, buồn cười quá chừng.  Con đang thích chứng tỏ mình độc lập.  Đi học không cho Mẹ đưa vào lớp nữa, đi thang cuốn không cho Mẹ nắm tay, đi cắt tóc không chịu ngồi vào lòng Mẹ mà thích tự mình ngồi 1 ghế...  Nhưng....con vẫn sợ 1 thứ.  Sợ lắm luôn.  Đó là...ông già Noel.  Mẹ hoàn toàn chịu thua, không thể nào lý giải được nỗi sợ này.  Hôm qua, 3 mẹ con đi tiệc Noel với các bạn hội QS của Mẹ.  Vừa nhìn thấy ông già Noel xuất hiện, con đứng run cầm cập và thế là vừa khóc vừa ói.  Mẹ thương lắm và cũng chưa biết phải giúp con khắc phục nỗi sợ này như thế nào.


Con rất ra dáng anh Hai, đi đâu, làm gì cũng thương và lo cho em hết.  Nhiều hôm Mẹ giận Hân hư, Mẹ đòi phạt để Hân ở nhà không cho đi chơi chung, anh Hai vội vàng năn nỉ: Mẹ cho em đi với con đi, bỏ em ở nhà tội nghiệp em mà.  Có bữa còn ra tối hậu thư: em ở nhà con cũng ở nhà với em (vài 3 năm nữa là nhà này có 'liên minh thông đồng che tội' cho nhau rồi, lúc đó chắc Mẹ 'mệt mỏi' phải biết).  Hôm nay em bệnh, buổi trưa nannies bận dưới nhà, có 3 mẹ con ở trong phòng với nhau, Em cứ bám rịt Mẹ và chỉ chịu ngủ trong tay Mẹ.  Mẹ than với con: em ói mặt dính sữa tùm lum, mà không có ai đi nhúng dùm Mẹ cái khăn lau mặt cho em.  Con lẳng lặng đứng lên, mở tủ ra, lấy khăn trong rỗ (chính xác là trút nguyên rỗ khăn xuống đất để lấy 1 cái khăn, hic), rồi vào toilet nhúng nước, vắt khô mang ra cho Mẹ.  Mẹ vội lau mặt cho em, chưa kịp cám ơn, quay lại đã thấy con đang thu dọn đám khăn lúc nãy con đổ ra, cho lại vào rỗ, cất ngay ngắn vào tủ.  Mẹ khen, con cười lỏn lẻn: con là anh của em mà.  Lý do rất đơn giản mà hết sức dễ thương.  Em trở mình đòi uống nước, con vội vàng leo lên giường vói tay lên kệ lấy ly nước cho em. Em uống tới đâu, con nhắc tới đó: em uống ít thôi nha, uống chút một, từ từ, từ từ, uống nhanh ói hết lên người Mẹ giờ.  Nghe y như 1 ông già mà đáng yêu lắm.


Hôm đến trường con tham gia Xmas Fair, Mẹ ngạc nhiên và thích thú phát hiện ra con là 1 cậu bé khá có trách nhiệm.  Hôm đó Mẹ của bạn Khánh Linh đến trễ nên Ms. Karla nhờ Mẹ dẫn luôn bạn Khánh Linh và con cùng đi vòng quanh hội chợ.  Con thì thầm với Mẹ: thôi đi Mẹ, con không thích bạn Khánh Linh đâu, bạn Khánh Linh xấu hoắc à, bạn MiMi mới đẹp (hic).  Mẹ phải giải thích là Mẹ bạn KL chưa đến, bỏ bạn đi 1 mình rất tội nghiệp và có thể bạn sẽ bị lạc.  Thế là trong suốt chuyến 'tham quan' của Mẹ con mình, thi thoảng con lại dòm nghiêng ngó dọc xem chừng sợ bạn đi lạc.  Dù không thích bạn nhưng hễ tham gia trò chơi hay mua sắm ở gian hàng nào, con cũng rủ bạn cùng chơi, giúp bạn mua đồ ăn, nước uống.  Bạn KL cứ thần người ra nhìn bạn Minh Trí đầy ngưỡng mộ.  Ngày thường trong lớp bạn Minh Trí làm gì mà galant thế này.  Đi 1 lúc thấm mệt, 2 mẹ con và bạn KL quay về lớp, Mẹ dặn 2 bạn đứng trước cửa lớp uống nước dừa chờ Mẹ vào lấy ghế ra ngồi cho đỡ mỏi chân.  Khi Mẹ trở ra, con đang nháo nhác chạy tìm khắp nơi, giọng lạc đi, hơi muốn khóc: Khánh Linh ơi, Khánh Linh ơi.  Con hỏi vòng vòng: bạn KL đâu rồi?  Ms. Karla, where's KL?  Mẹ cũng hoảng theo con vì tự dưng KL biến mất tiêu, lỡ có gì Mẹ chẳng biết kiếm đâu mà đền cho Mẹ bạn ấy.  1 lúc sau mới biết là Mẹ bạn ấy đã đến và dẫn bạn đi chơi mà không báo lại với cô giáo.  Con đứng thở phì phò (sau mấy vòng chạy tìm bạn): oh man, con sợ KL đi lạc quá chừng.  Các mẹ có mặt hôm đó ai cũng khen con đáng yêu làm Mẹ cũng vui lây.


Nhưng dạo này con cũng bướng kinh khủng.  Đi học về là sà ngay vào cái TV canh giờ xem siêu nhân, Ben 10.  Ba nói trẻ em thật ra cũng phải cần có thần tượng, ăn thua là quản lý con thế nào thôi, chứ không nhất thiết phải ngăn cấm.  Và cái khoản quản lý thế nào mới là chuyện đau đầu.  30' Mẹ chuyển kênh hoặc tắt TV, thế là chiến tranh bùng nổ.  Bữa nào hiền thì ngồi xụ mặt xuống, bữa nào bực bội trong người là gào lên: con giận rồi đó nha, con bực rồi đó nha, Mẹ trả TV cho con.  Được cái, Mẹ chỉ cần nghiêm mặt bỏ đi không nói chuyện nữa thì con không dám làm già, chỉ ngồi làu bàu 1 chút rồi thôi.  Từ dạo mê siêu nhân, ôi thôi, lúc nào cũng hươ tay múa chân, làm điệu bộ y như...siêu nhân.  Đỉnh điểm của vụ mê siêu nhân này là hôm Xmas Fair ở trường con cương quyết đứng xếp hàng ở quầy vẽ mặt, chờ các anh chị lớn vẽ mặt siêu nhân dùm.  Mẹ nhìn hộp màu của mấy anh chị là thấy ớn da gà rồi, màu mè gì mà bê bết, nhòe nhoẹt.  Cái mớ màu đó lên cái mặt nhễ nhại mồ hôi của con bảo đảm là nổi mẩn, nổi ngứa ngay.  Thuyết phục cách chi cũng không được, quầy đó cực kỳ đắt khách, con đứng xếp hàng gần cuối, người thấp lùn cứ cố nhóng cổ lên năn nỉ mấy anh chị: superman please, spiderman please.  May sao Ms. Hằng đem mấy con stamps đóng dấu vào tay vào mặt ra dụ thế là con tạm quên gian hàng vẽ mặt đó, hú hồn!


Và vẫn như xưa, con rất ngọt ngào với Mẹ.  Ngày nào nhỏ xíu mỗi lần vào thang cuốn là bám chân Mẹ đòi bế.  Bây giờ con hùng dũng đề nghị với Mẹ: Mẹ có sợ hông, Mẹ nắm tay con đi, con dẫn Mẹ vào thang cuốn, hổng sao đâu, Mẹ đừng có sợ nghe, có con nắm tay rồi, haha.  Hôm Xmas, Mẹ có việc về nhà trễ gần sát giờ các bạn con đến chơi, thế là Mẹ hối hả nướng bánh, nấu đồ ăn, chuẩn bị door-gift.  Trong lúc đó con và em Hân quậy tung thùng đồ chơi lên, nhà cửa bừa bãi đồ chơi và ồn ào với tiếng la hét của tụi con.  Mẹ giận quá rầy con.  Con vội vàng: dạ, dạ, để con dẹp.  Sau đó con tới ôm chân Mẹ: Mẹ mệt lắm hả Mẹ, Mẹ vừa làm bánh vừa phải lo cho tụi con nữa hả Mẹ.  Nghe cái giọng ông cụ non, Mẹ phì cười, la hết nổi luôn. 


Ừ, nhiều lúc Mẹ bực tụi con lắm, chỉ muốn la to hay tét vào mông mấy cái cho thỏa cơn giận.  Nhưng nhìn cái miệng cong cong sắp khóc, cái gò má xị xị và cặp mắt buồn hiu là Mẹ lại chùng lòng xuống.  Mặt cố giữ cho nghiêm, miệng vẫn cứng rắn bắt úp mặt vào tường hoặc nằm sấp xuống nghe kể tội tính số roi (y như ông bà Ngoại làm với Mẹ hồi xưa), nhưng bụng thì mềm nhũn ra vì thương.


Thế là CH sắp bước vào tuổi thứ 5.  Con cũng biết mình đã lớn nhưng lâu lâu vẫn thích đóng vai baby để được Mẹ ôm, Mẹ bế.  Mẹ chúc CH sang tuổi mới thật ngoan và lúc nào cũng vui tính, hồn nhiên như xưa giờ con nhé.

Sunday, December 20, 2009

Những dấu mốc của Mẹ...

Viết nhân ngày CH sắp tròn 4 tuổi.

4 năm qua từ khi biết mình sắp lên chức Mẹ, Mẹ bắt đầu có thêm nhiều dấu mốc khác để nhớ ngoài ngày sinh của Ba, của ông Ngoại, ngày kỷ niệm đám cưới, ngày giỗ bà Ngoại...  Bắt đầu là ngày 15/3/2005 ngày Mẹ biết mình có thai Cá Heo, rồi ngày 30/4/2005 lần đầu tiên Mẹ nhìn thấy con trên màn hình siêu âm (lúc đó chỉ là 1 cái chấm bé xíu), nhiều nhiều ngày nữa đến 21/12/2005 ngày CH chào đời.  Rồi hành trình đó lập lại với Hân, 5/1/2007 Mẹ vui mừng biết nhà mình sắp có thêm người.  23/4/2007 Mẹ biết HH là con gái, ngày 2/5/2008 Hân sốt nằm viện....vv và vv....

Mà có phải chỉ là dấu mốc thời gian đâu.  Từ khi có 2 đứa tụi con, Mẹ thuộc nằm lòng số đo 1 số vật dụng và vị trí trong nhà.  Cái bệ cửa sổ phòng BM cao 87cm, con ó trên tủ quần áo tụi con cách mặt đất 80cm, kệ điện thoại cao 104 cm.  Không phải tự dưng mà Mẹ thuộc.  Đơn giản, đó là những mốc phát triển chiều cao của tụi con.  Mẹ chờ mãi mà Cá Heo chỉ mới cao xấp xỉ cái kệ điện thoại thôi, coi như không đạt chuẩn chiều cao 4 tuổi rồi, hic.

Mẹ thậm chí nhớ như in từng bộ đồ của tụi con mua ở đâu, dịp nào.  Mỗi bộ quần áo cũng gắn với từng mốc phát triển của tụi con.  Bộ đồ xe bus này hồi 5 tháng trước CH mặc còn phải lấy tay túm ống quần mỗi khi lên xuống cầu thang, mà tuần rồi đã thấy nhót lên khỏi mắt cá chân.  Cái đầm bác 5 mua sinh nhật Hân 1 tuổi hôm đó Hân mặc dài chấm đất mà bữa nay đã lên ngang ống chân rồi.

Cái lạ là Mẹ vốn đãng trí, hay quên trước quên sau.  Thế mà những cái mốc tưởng chừng nhỏ xíu, vặt vãnh đó, Mẹ lại nhớ như in.  Mà chắc không riêng gì Mẹ, bà Mẹ nào cũng thế thôi.  Cái gì có thể quên chứ những gì gắn với con mình là khắc cốt ghi tâm.

Không cố tình chọn lựa thế mà 1 ngày quan trọng với công việc của BM lại rơi đúng vào ngày sinh nhật âm lịch của CH năm nay.  Điềm lành đúng không con?

Mỗi ngày tụi con sẽ lớn lên.  Mẹ lại có thêm nhiều cái mốc nữa để nhớ.  Và những cái mốc về sau này chắc không chỉ là niềm vui mà còn cả những nỗi lo.  Mẹ chờ đợi tất cả, nâng niu tất cả, yêu thương tất cả..., vì chúng thuộc về tụi con.  Mong là Mẹ mãi khỏe khoắn, mãi minh mẫn để có thể cùng tụi con đi qua hết tất cả những cột mốc quan trọng trong cuộc đời.  Mẹ dặn mình phải siêng ghi chép lại hơn.  Mai này tụi con lớn lên đọc lại, hiểu rằng tụi con đã lớn lên như thế nào, được BM yêu thương ra sao. Và Mẹ mong tụi con cũng sẽ yêu thương gia đình và con cái của mình như vậy.

Mẹ yêu tụi con.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...