Monday, May 18, 2009

Nấm đút lò

page

Món này Má CH và HH tự tin nhận copy right là của mình.  Tình thiệt là có modify từ món nấm Nhật ăn ở The Sushi Bar.  Ăn thích quá về lục lọi mày mò, sau 5-7 lần modify thì đã có công thức cho riêng mình.  Vì vụng về chẳng biết nấu ăn mấy nên cứ được rủ đến nhà ai nấu ăn weekends, Má CH và HH đều thủ theo món này.  Vị thanh, món lạ, chưa lần nào bị chê, hihi.

Công thức với liều lượng chính xác thì chưa gút được vì mỗi lần làm 1 lượng nấm khác nhau nên tòan là nêm nếm theo ngẫu hứng, chưa 'chuẩn hóa' được công thức.  Sẽ làm trong 1 ngày gần đây.

Đại lọai thành phần nguyên liệu của món này gồm:

Kính thưa các lọai nấm (đùi gà, đông cô tươi, kim châm, trâm vàng...)

Dầu olive

Bơ (đun chảy)

Dầu hào, dầu mè

Hạt nêm nấm hương

1 ít tiêu

Giấy bạc

Nấm rửa sạch, vắt ráo (để khi đút lò không bị chảy nước nhiều).  Đổ nấm vào 1 thau hay nồi to, trộn đều với dầu hào, dầu mè (ít thôi), dầu olive (khá nhiều), bơ đun chảy (chừng 30g cho khỏang 1/2 kg nấm) , tiêu và hạt nêm nấm hương.  Sau đó, gói nấm vào giấy bạc (thường thì M CH và HH, do không khéo tay) hay lót giấy bạc vào 1 cái tô để dễ túm lên), túm miệng cho vào lò nướng ở 170 độ C trong 20-25 phút.

Lấy ra khỏi lò mở giấy bạc ra và măm măm.  Mùi thơm rất hấp dẫn, vị thanh nhẹ, có thể xem như 1 dạng salad.  Hân Hân rất kết món này.  Nấm kim châm dài ngoằng mà HH có thể măm măm dễ dàng, HH thích lắm.

Ai thích tỏi có thể cho thêm ít tỏi băm lúc trộn gia vị vào nấm.  Tuy nhiên sau vài lần thử với tỏi (theo công thức gốc), má CH và HH không thích lắm vì thấy hơi nồng.  Gia đình, bạn bè cũng bảo là tỏi làm hư mùi 'thiên nhiên' của nấm.

Anh 40 tháng và em 20 tháng



Vẫn chưa quen viết entry bên 360 plus. Từ lúc dọn nhà đi, chẳng viết entry nào. Bữa nay có chút hứng thú kể chuyện 2 bạn nhỏ, lại quay về mái nhà xưa, hí hóay gõ gõ viết viết rồi sẽ dùng lệnh copy qua bên kia để lưu giữ.

Thấm thóat mà HH sắp 2 tuổi rồi đó. Mẹ cứ chọc HH: hồi bằng tuổi con bây giờ anh Hai đã có em. 2 anh em cách nhau đúng 20 tháng.

Mấy tháng trời M cai blog, 2 anh em cũng chẳng lớn lên bao nhiêu. Đứa nào cũng nhỏ xíu, 2 cái cây bonsai này M chăm mãi mà chẳng lớn nổi. Nhìn bên ngòai vậy đó, y chang mấy tháng trước nhưng tính tình thì thay đổi nhiều lắm rồi.

Anh Hai đã đổi sang trường mới. Sáng sáng mặc đồng phục, kéo balo đi học, tự nhận mình là người lớn. 2 tuần sang trường mới, anh Hai lớn hẳn. Anh bây giờ tự chủ hơn và năng động hơn. 2 ngày sau khi sang trường mới, anh về đòi tự xúc ăn và tuyên bố bây giờ con ăn thịt rồi nha (xưa giờ anh kỵ thịt, cá, muốn anh ăn là phải bằm nhuyễn ra). Bữa cơm chiều vốn rất 'rối đội hình' của 2 bạn giờ chỉ còn mình em HH thủ trại. Anh Hai được M chuyển sang hội bé ngoan rồi. Anh ăn nhanh, gọn và bớt kén ăn hẳn. Bây giờ anh thích vận động, thích đạp xe lên dốc và thả dốc xuống, không sợ sệt nữa. Đến các khu vui chơi phức hợp của trẻ em, anh có thể chơi tất cả các lọai cầu tuột khó và phức tạp nhất (cầu tuột xoắn ốc, cầu tuột ống kín) và kể cả leo dây thừng (anh vốn rất sợ trò này). Anh mạnh dạn nắm tay M bước vào thang cuốn, không đu tay M đòi bồng bế nữa. Hỏi anh tại sao anh thay đổi nhiều thế, anh trả lời (với 1 nụ cười tủm): con là người lớn rồi mà, con đâu phải là em bé như em Hân.

Anh vẫn lý sự như xưa, với nhiều câu nói nghe buồn cười không chịu nổi. Anh thích hỏi mọi người : bạn ơi bạn có thương mình không ? Chữ ‘mình’ bạn nói bằng giọng Bắc nghe ngộ lắm. Bạn hỏi nhưng ai chưa kịp trả lời thì bạn tự nói luôn : mình thương bạn lắm đó. Nhưng hổng phải ai bạn cũng ‘bonus’ câu đó đâu. Chỉ có M và nanny được nghe câu nói ngọt như mía lùi đó thôi. M mang hình anh đi rửa thì anh thắc mắc là hình anh có dơ đâu mà rửa. Phải giải thích rằng rửa là in hình ra giấy anh mới thôi. À không, anh sửa lưng M chứ : sao M không nói in mà nói rửa, M lộn hả M ?

Anh Hai lúc nào cũng yêu em HH. Càng lúc những đành hanh, cà nanh, ganh tỵ càng bớt dần. Làm gì anh Hai cũng nghĩ đến em trước tiên. Nhưng em thì ôi thôi ăn hiếp anh vô cùng. Mai mốt lớn lên sẽ thay đổi ra sao chưa biết chứ giờ thì em tòan dùng vũ lực với anh thôi. Mà anh 1 là méc M, 2 là ngồi khóc chứ chẳng bao giờ đánh trả lại em. Được thể em càng làm tới. BM rầy hòai mà em vẫn cứ hung dữ với anh.

20 tháng em vẫn bé như cục kẹo. Nhưng cục kẹo dạo này biết nhiều lắm rồi. Em nhận biết và có thể gọi tên nhiều vật, dù giọng còn hơi đả đớt : số sấu (6), số bửi (7), số tám (8), tam giác, hình tròn, (ngôi) sao, chim, meo (mèo), xe tải… Em chỉ mới biết 3 số mẹ kể ở trên thôi (chả biết biết từ đâu vì M chưa dạy số nào cả, chắc là học lóm từ anh Hai). À, em còn biết thêm số 3 nữa nhưng số này thì em đọc bằng tiếng Anh cơ : three. Em lại học ké của anh Hai đó mà. Em thích điểm danh cả nhà bằng cái giọng dài sượt : Baaaác, Meeeẹ, Aaanh, Baaa, Ịp (tức là dì Địêp, cũng có khi em đọc được ‘dì Điệp, nói chung là hên xui). Em hay đặt hàng M hát cho em nghe bằng những ký hiệu chỉ có M và em hiểu. Tất cả đều bắt đầu bằng chữ bài (có nghĩa là bài hát). Này nhé bài ‘tập tập chông’ là tập tầm vông đó. Còn ‘cô cô’ là ‘cô ơi cô chúng cháu yêu cô lắm’. ‘Ba con mẹ’ (hahaha) là Ba thương con vì con giống mẹ. Em nói đả đớt hơn anh Hai lúc mới tập nói nhiều nhưng hình như vì em là con gái, đả đớt 1 chút lại nghe yêu lắm lắm (có chút hơi hướm ‘girly’, nhõng nhẽo).

Em hay bị cả nhà ghẹo bằng 1 câu hỏi: Hân ơi, Hân là con gì. Thế nào em cũng trả lời rất tự tin: con chó và khuyến mãi thêm 1 tràng gâu gâu gâu.

M cứ thương em bé xíu và hay bệnh. Bệnh gì em cũng có phần. 2 tháng nay tuần nào em cũng bệnh, hic hic. Dịch cúm trẻ em nào em cũng điểm danh đứng đầu danh sách. Lẽ ra tuần này là em đi chích ngừa trái rạ thì cuối tuần trước em đã kịp dính trái rạ rồi. May là nhẹ. Bác sĩ cứ chọc M là em tiết kiệm cho M, không cần chích ngừa mà dùng miễn dịch tự nhiên. Haizz, M rầu thúi ruột cứ sợ em gãi mấy cái nốt đó lỡ thành sẹo thì mất cơ hội đi thi hoa hậu…nhùn. 2 đêm liền M cứ thức canh không cho em gãi. Mà em cũng khôn lắm nhé, em chỉ gãi chảy máu tay thôi, dứt khóat không gãi lên mặt (ý thức làm điệu cao độ y như M em).

Tối hôm kia tình cờ bước ra từ phòng tắm, M ngẩn người nhìn Ba ngồi ngắm 2 đứa ngủ, miệng cười cười âu yếm (B ít khi bộc lộ tình cảm lắm nhé), thấy bình yên quá đỗi. Dạo này tách 2 anh em ra kiểu gì thì rồi chút xíu cũng thấy Hai xáp lại (trong giấc ngủ say), tay chòang qua ôm em. Thương quá chừng.

Anh Hai vẫn thường dụ M: M đẻ em nữa cho con đi. M có bầu nữa đi. Suốt ngày đi theo nắn bụng M kiểm tra: M có bầu chưa M? Hihi, nhìn 2 đứa ôm nhau ngủ M cũng muốn có thêm…2 đứa nữa cho vui nhà vui cửa. Nhưng khi 2 đứa mở mắt ra cấu chí nhau và nhất là lúc HH bệnh thì M lại ‘lòng dặn lòng’: thôi, 2 đứa là đủ. Vừa đủ yêu, vừa đủ cực, vừa đủ hạnh phúc!

Photobucket

Thursday, May 7, 2009

Away from home

Waking up quite early this morning, alone, in a mini hotel in Vinh Long, I was struck with a surprise: silence is sometimes not a meaningful attribute of peace/ tranquility. Not at all. Often, at home, I found myself frustrated with noisy and busy morning. More than one time, I wish that I could have some peaceful moments for myself, away from all the noise and bustle caused by kids and other family members.
img_3298
Now, I have it, a silent waking up moment by myself. No disturbance from anyone. And it's not peaceful as I expected.

How I miss kids' laugh, screaming, quarreling sound. I miss seeing myself nagging and urging the kids to be quick for school. I miss hearing someone playing his piano, a short jingle before going to work.

Morning noise - a hidden part of happiness. Will never complain again about having headache from those noise and bustle. Starting to love them :).

Seriously homesick...

Desperately babysick...

Tenderly....

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...