Wednesday, July 30, 2008

Phew, stress qua rồi...



Con gái yêu lại bị bệnh. Không bệnh thì thôi, đã bệnh là con bệnh 'tới nóc' luôn không à. Anh Hai viêm họng siêu vi 3 ngày là hết. Con bị lây bệnh từ Hai và bệnh luôn 1 tuần, từ viêm họng chuyển sang viêm tai. 5-6 đêm liền con sốt >38.5, thuốc hạ sốt nào cũng không ăn thua. Hôm nay thì con khỏe rồi, còn kém ăn một chút nhưng đã chơi đùa lại. Sau 5 ngày con sút người hẳn, không còn phúng phính như hình avatar này nữa. Mẹ buồn, nhưng tự an ủi, con khỏe rồi con sẽ ăn nhiều và lên kí lại. Mẹ thèm một ngày nào đó lại được nhìn thấy đôi má phính của con.

Con bệnh, Mẹ stress kinh khủng. Vừa lo lắng, vừa mệt vì thức khuya, vừa căng thẳng vì một số công việc đang theo không thể bỏ ở công ty - cái gì cũng khẩn và quan trọng. Không biết ở đâu mà Mẹ có nhiều năng lượng đến như vậy. Đêm thức trắng với con (15-20 phút là con thay đổi nhiệt độ 1 lần, làm sao mà dám ngủ), cặp nhiệt, lau mát, cho uống thuốc. Sáng không bị proposal rượt thì quay cuồng với presentations, cái này nối tiếp cái kia. Con vừa hạ sốt thì phải ra Đà Nẵng 'hầu' khách hàng. Ngồi làm việc mà cứ phập phồng, cứ ngong ngóng gọi về nhà xem con ra sao. Trước khi đi phải lên cái list thuốc men cho Ba và Ông Ngoại. Tới giờ uống thuốc gọi về nhắc từng loại (tối hôm qua ngủ nằm mơ thấy đang đong thuốc cho con). Lắm lúc thấy chán cuộc đời của một bà mẹ đi làm. Tội nghiệp cả con lẫn mẹ. Ba cứ động viên thôi thì ráng vì tương lai con. Uh, thương cái câu 'nhà mình có 2 tay chèo nên mới tạm yên ổn với cơn bão lạm phát này' của Ba mà ráng. Chứ Mẹ cũng đuối quá trời. Trưa hôm qua ngồi máy bay ra ĐN mà người cứ đờ đẫn vì thiếu ngủ. Chỉ muốn bỏ hết ở nhà với con.

Mỗi lúc mệt quá lại nhớ đến nụ cười của 2 đứa tụi con. Nhớ cái giọng 'dạ thôi' yếu xìu của anh Hai trong cơn sốt khi Mẹ đề nghị: Hay Mẹ bệnh dùm con nha. Nhớ cái đầu bé bỏng của Hân tựa trên ngực Mẹ khi 2 mẹ con cùng thiêm thiếp ngủ ngồi để con đỡ khó chịu vì sốt, vì đau tai. Trong lúc đang rối ruột vì lo lắng cho Hân, Mẹ cảm thấy được an ủi phần nào khi bác sĩ khen Hân nói giỏi: she will be a good speaker. Vừa mếu máo khóc vì đau khi bác sĩ hút đàm cho con, con vừa bắt chước bi bô theo tất cả những chữ cuối trong bất kỳ câu nào mà con nghe được: về, đi, gơ (bác sĩ khen good girl)...

Hân nhỏ xíu như cục kẹo của Mẹ ơi. Đừng bệnh nữa nghen con. Cho Mẹ bớt stress tập trung tay chèo phụ Ba lo cho tương lai tụi con nha.

Saturday, July 26, 2008

Lý sự nè...



Hai nhỏ to với em Hân: hồi nhỏ anh chui vô bụng Mẹ, Mẹ chóng mặt anh chui ra. Định nghĩa có bầu và sanh em bé của Hai đơn giản chưa? Mẹ tức cười nhất là chữ 'chóng mặt', học ở đâu không biết.

Mấy bữa nay Hai bị viêm họng nặng, sốt cao, nằm ủ rủ cả ngày, chẳng ăn uống gì hết. Mẹ cũng buồn thiu vì nhà vắng ngắt hổng ai nói cười gì hết. Với lại Hai hổng chịu ăn nên sụt kí, người gầy nhom như cây tăm. Năn nỉ kiểu gì cũng không ăn.

Bữa nay Hai khỏe khỏe lại, bắt đầu nói lí la lí lô suốt ngày. Mà lạ, sau một đợt sốt, như những lần trước, khi khỏe lại Hai lại khác đi một chút. Lần này thì lý sự hơn. Chiều nay Hai chịu ăn 1/2 chén nui và 1 hũ yaua, Ba Mẹ mừng quá. Tối BM đi ăn đồ Huế dẫn Hai theo. Đinh ninh là Hai sẽ không chịu ăn như mấy ngày trước và tự tin vì Hai đã có chén nui trong bụng, nên BM tập trung ăn, chỉ gắp cho Hai chiếu lệ. Hai thích thú bóc cái này cái kia bỏ vào miệng ăn thử. Một hồi, có vẻ ngạc nhiên là sao Mẹ không ép ăn và cũng có vẻ thèm tô bún bò của Mẹ, Hai 'mại hơi'/ nói dèm: Ủa, Mẹ ăn bún bò, không cho con ăn hả, bún bò ngon lắm, không cay đâu Mẹ. Mẹ gắp cho 2 cọng bún, Hai cằn nhằn: ít lắm Mẹ ơi. Mẹ làm cao (chủ yếu là làm Hai thèm thiệt thèm để ăn nhiều, giống như 'mầm đá' vậy đó), cho thêm 2 cọng nữa. Hai nài nỉ: ủa, hết rồi hả Mẹ. Kết quả cuối cùng là Hai xử hết 1/2 chén bún nhỏ, 2 cái bánh bèo, 1/2 cái bánh nậm. Thành công mỹ mãn!

Bữa nay Hai bắt đầu biết nói sạo và chống chế rồi nha. Mấy hôm bệnh 'mọc' thêm cái tật đi cắn người. Buổi trưa Hai lừa lừa mọi người không để ý, cắn bác Vận một cái vào tay. Mẹ vừa hỏi đến, Hai lẹ lẹ trả lời: không có đâu Mẹ, không có mà (tay thì che vết cắn trên tay bác V). Chiều, Hai mon men lại gần bác, há miệng ra định cắn vào vai, Mẹ phát hiện kịp, tằng hắng, Hai tỉnh queo: Con giỡn chút mà. Mẹ tức cười nhưng mà cũng giận lắm. Lôi ra nhỏ to một hồi, không biết có thông không mà 15 phút sau đó lại nhào tới cắn em Hân. Em cũng đang bệnh, đang sốt nên cáu quá khóc ầm lên. Mẹ giận không nói tiếng nào với Hai hết, mặc kệ Ba 'làm việc' với Hai. Tí sau, Hai mon men lại gần em: cho anh hun cái. Mẹ ơi, lấy dầu xức em đi. Trời, làm lỗi rồi nịnh kiểu này thì ai mà giận lâu cho được. Em Hân đang nước mắt ngắn dài tự dưng cũng toét miệng cười (hổng biết có hiểu gì hông)?

Trước khi đi ăn, Hai lấy điện thoại của Mẹ bỏ vào túi quần: con giữ cho Mẹ nha. Mới bỏ vào túi thì cô Hương gọi Mẹ, Hai la lên: Mẹ ơi nó kêu rung rung nè, con lấy cho Mẹ, nghe rồi Mẹ đưa con giữ nha. Hai đi khoe khắp nhà: con giữ điện thoại cho Mẹ con, con thương Mẹ đó, ai kêu rung rung thì con đưa Mẹ.

Hình avatar là lúc Hai được 1 tháng rưỡi. Bây giờ 32 tháng. Lúc đó, nằm ngoan hiền như thỏ, giờ thì lý sự và đủ trò hết rồi. Mẹ vừa yêu vừa lo. Sợ nhất là con hư. Nhiều câu nói của Hai, Mẹ buồn cười lắm, mà phải ráng dằn lòng, 'giải quyết' đúng sai với Hai chứ không dám cười.

Friday, July 25, 2008

TEAM!



Tình hình rất là tình hình. Cả team sẽ đi công tác suốt 3 tuần lễ, tuần nào đông đúc lắm thì được 3 người giữ chùa. Tuần cao điểm thì chắc có mỗi em Châu và em Phùng trấn thủ. Miệng ai cũng rên rỉ: bão về, bão về, đi kiểu này phê luôn. Nhưng mặt ai cũng tươi rói hớn hở. Đâu dễ gì mà gần cả team cùng đi 3 tỉnh chung 1 lúc đâu. Tự dưng project khác nhau mà lại tụ hội về được 1 chỗ. Đàn em phấn khích, mà bà chị cũng hớn hở ham vui .

Tuần lễ đầu tiên khai trương ở Cần Thơ. Lịch làm việc dày đặc vậy mà chương trình ăn chơi không hề kém phần hào hứng. Trước khi đi là các em đã lên chương trình 'khám phá ẩm thực miền sông nước'. Ăn từ trưa tới tối, rảnh là ăn (thậm chí đứa làm nhóm, đứa còn lại tranh thủ đi mua đồ ăn mới ghê), tùm lum món, công trình đi bơi giữ eo bị phá sản, sáng nay nhảy lên cân: tăng 1 kg (hổng tăng mới kỳ). Bắt đền lẩu mắm, ba khía, vịt nấu chao...của Hiển và P.Anh đó nha.

Sau màn ăn là màn chơi. Từ sáng tới tối nguyên đám lưng tưng, chuyện gì cũng giỡn tếu được (chứ không stress chết à). Phát minh mới của chuyến đi là câu này nè: em hận (mà phát theo giọng miền Tây là em hặn). Đêm đầu tiên thì đi nghe ca cổ. Nguyên đám ăn mặc rất bụi đời (2-3 em quần short, áo dây mát mẻ) mà ngồi nghe cải lương si mê luôn. Nghe chưa đủ, yêu cầu nữa mới ghê. Phải mà hổng sợ nổi tiếng chắc có em xin lên ca luôn rồi. 2 đêm còn lại đóng đô ở cafe 5 Sao. Đêm nào mới vào quán chị Thụy cũng ngồi ỉu xìu, than mệt và buồn ngủ nhưng chỉ sau chừng 20 phút là cười mỏi cơ mặt đau cơ bụng tới khi bước chân ra khỏi quán thì thôi. Đêm đầu thì sôi động chuyện tình củm của PA. Đêm thứ 2 thì chị Thụy tình cờ phát hiện ra chụp năng chụp đêm quá 'khủng' của máy chụp hình của mình (hay cái là xài cái máy này gần 2 năm rồi mới biết máy mình chụp đêm đẹp vậy). Thế là cả đám chuyển qua làm làm model và stylist.

Đầu tiên là những tấm hình vọc máy thử nghiệm này (nhờ vậy mới phát hiện ra vụ chụp đêm rất đẹp):

Photobucket Photobucket Photobucket

2 cục nhân của nhóm đây. Khổ thân 2 cậu em tui, sáng vất vả làm việc, tối thì phải galant với mấy chị em phụ nữ, xách đồ, mở cửa xe, bóp càng cua, kéo ghế.... Bởi vậy mới ưu tiên cho tấm hình chân dung...dễ sợ này (lao động khổ sai mà vẫn tươi ghê):

Photobucket

Cả team K.E2 Cần Thơ đây (tui già hơn cái em ngồi kế - út cưng của team và của công ty luôn- đúng 1 giáp đó, hix hix)

Photobucket
Photobucket

Đôi tình nhân duy nhất của chuyến đi (chứ có ai mang người í theo đâu, ngoại trừ em PA có cây nhà lá vườn từ Vĩnh Long qua thăm)

Photobucket

Về tới khách sạn mà 2 em nì còn tranh thủ năn nhỉ chị Thụy chụp cho mấy kiểu theo mô típ 'hải đăng trên cạn' và 'cô gái và chiếc bình cổ'. Chụp mà sợ bảo vệ khách sạn Golf đuổi ra hổng cho ở nữa dễ sợ, bình cổ của người ta mà 2 đứa nó dựa sát rạt, bể 1 cái thiệt hổng biết nói sao

Photobucket
Photobucket Photobucket

Có nên tự lăng xê hình mình hông ta? Hơi bị ngại nhưng được em Phong dopping khen vui trẻ khỏe suốt nên post lên 'hù' bà con chơi nghen

Photobucket

Làm cực mà ai cũng vui, tinh thần cao độ. 2 tuần còn lại với Đà Nẵng và Hà Nội chắc không tới nỗi dài lê thê . Giữ nguyên tinh thần và phong độ này nghen team! Mấy em giữ chùa thì chờ tới Đà Lạt sẽ có hình đẹp hén.

Ai vào copy hình nhớ trả bản quyền (biết chắc là sẽ có 3 đứa làm chuyện đó).

Sunday, July 20, 2008

Anh, Em và Miếng Dưa Lưới :)



Anh Hai ăn dưa lưới, nhất định đòi lấy đũa làm nĩa 'cho giống Ba'. Vừa nhìn thấy Hai và miếng dưa lưới, Hân rít lên sung sướng và lật đật bò tới xin. Đầu tiên Hai chảnh chọe, bỏ chạy. Hân lại bò theo. Mẹ xót em quá, năn nỉ một hồi, Hai mới chịu đút cho em cùng ăn. Đây là seri hình Hai sáng tạo đủ cách đút em ăn:

Đầu tiên là Hai đút em ăn rất miễn cưỡng, vừa đút vừa nhăn nhó. Tấm hình dưới đây là bớt nhăn nhó lắm rồi đó. Có 1 đoạn Hai vừa đút vừa cằn nhằn. Mẹ tức cười quá, đứng lên máy chụp hình chộp cái mặt nhăn nhó của Hai. Nhờ vậy mới chộp được nguyên một seri hình rất buồn cười này.

Photobucket

Sau đó Hai bắt đầu thấy vụ này vui và đút em ăn nhiệt tình hơn (một phần chắc cũng biết là đang bị chụp hình nên cũng muốn tỏ ra galant), 2 anh em ăn chung rất hòa thuận. Anh một miếng, em 1 miếng (chính xác là em chỉ liếm qua cho biết mùi vị thôi):

Photobucket

Có những lúc Hân cắn không trúng miếng dưa, Hai sợ 'trật mục tiêu', vội vàng vịn đầu em lại để đút cho chính xác . Vừa vịn vừa la oai oái: em ơi, đây nè:

Photobucket

Về sau Hai bắt đầu phấn khích, vừa đút vừa múa kiếm. Và sáng tạo ra tùm lum góc độ để cho em ăn. Hai sáng tạo tới đâu, Hân hưởng ứng tới đó (miễn sao liếm được miếng dưa thôi ):

Photobucket Photobucket Photobucket
Nhưng cũng có lúc máu ích kỷ nổi lên, Hai len lén ăn một mình (tranh thủ lúc em Hân đang mê mẩn nhìn máy chụp hình của Mẹ)
Photobucket

Chụp seri hình này cũng đau tim lắm vì sợ Hân cắn miếng to quá bị sặc, sợ Hai chọc đũa vào sâu trong miệng của cả 2 đứa. Có một vài gốc độ ảnh rất thú vị Mẹ không thể chụp được vì phải phụ bác Vận bảo vệ em Hân (Hai phấn khích quá nhảy chồm lên người em). Có cảnh em Hân chờ Hai đút lâu quá, nhào tới chụp và cào mũi Hai . Lúc đó Mẹ phải buông máy chụp hình nhảy vào chụp tay Hai lại vì Hai đau quá nên nhéo em để phản kháng.

Mẹ mê loạt hình này lắm. Và Mẹ nghĩ linh tinh, phải mà Mẹ sinh sớm tí và không sinh mổ thì chắc chắn sẽ làm thêm 1-2 đứa nữa cho nhà càng náo nhiệt hơn.

Wednesday, July 16, 2008

Thông Tấn Xã...Cá Heo



9 tháng ở trong bụng Mẹ, Cá Heo (và cả Hân) tham gia không biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn người tiêu dùng, họp hành, presentation... Có lẽ vì vậy mà 2 đứa đều mê và quen thuộc với giọng nói của Mẹ. Khóc lóc, la lối kiểu gì mà nghe tiếng Mẹ là im ngay, ngoái đầu toe toét cười tìm. Quan trọng hơn, có lẽ vì vậy mà 2 anh em đều rất...nhiều chuyện. Anh Hai biết nói rồi nên tính cách này thể hiện rất rõ. Đi đâu anh Hai cũng quan sát đủ thứ và sau đó về sẽ tường thuật lại, rất say mê.

Mẹ đi làm, thậm chí là đi công tác nhưng chuyện ở nhà chỉ cần ngồi với Hai chừng 10 phút là về cơ bản có thể nắm hết tình hình: ông Ngoại ăn gì, Hân nhõng nhẽo ra sao, dì Điệp đi siêu thị mua cái gì, ai đến giao gas, giao La Vie... Mẹ còn nhớ hồi con chừng gần 2 tuổi, một bữa đi làm về, Mẹ nhận được bản tin thế này: Mẹ, chú, ga, Bịt (lúc đó con gọi dì Điệp là Bịt, không biết tại sao), tiền, cơm, Cá Heo, ăn. Mất 15 phút để ráp lại thành một câu có nghĩa là: chú mang gas đến, dì Điệp trả tiền, nấu cơm cho Cá Heo ăn.

22 tháng CH đi học (2 tháng sau khi biết nói, đúng tiêu chí của Ba Mẹ là phải biết nói rồi mới cho đi học). Vốn từ của CH lúc đó còn rất hạn hẹp nhưng chỉ 1 tuần là Mẹ biết hết tên cô giáo và bạn bè (đương nhiên là có khi phát âm không chuẩn, Mẹ phải đoán và phải kiếm chứng với cô giáo).

Sau khi đi học chừng 3 tháng, CH trở thành trung tâm con vịt của cả xóm. Bà mẹ nào có con học cùng lớp với CH đều trông cậy vào CH để cập nhật chuyện con mình ở lớp . Bill té, cô H.A hỏi con là ra ngay nguyên nhân mà trong đó con là thủ phạm (con rượt Bill lấy banh). Tiểu Liên về quần áo đầy vết gì đó giống vết ói, hỏi con là biết liền là TL ói do ăn cơm bị sặc. Cô giáo đôi khi quên thông báo tình hình. Hoặc có khi các Mẹ không đi đón con nên không trực tiếp hỏi cô được. Yên tâm đã có bạn CH. Các bà mẹ trong xóm thích hỏi CH hơn con mình vì CH tường thuật rất chi tiết và xác thực. Mẹ chẳng biết nên vui hay buồn với 'khả năng' này của con. Được cái là ai hỏi thì con nói chứ con không có tự đi 8 hay loan tin vịt lung tung (thật ra tin không hề vịt vì toàn là tin có thật thôi). Các cô giáo bảo nhau là phải kể chuyện trung thực cho Mẹ CH nghe. Nếu không thì cũng bị CH lật tẩy à. Thiệt tình!

Hôm qua, CH bị phạt vì hỗn với ông Ngoại. Vừa úp mặt vào tường, anh chàng vừa thút thít lèm bèm gì đó trong miệng. Mẹ để ý và hết hồn phát hiện là con đang không nói tiếng Việt mà là một chuỗi những âm thanh gì đó nghe na ná tiếng Hàn Quốc. Bảo đảm là không có ý nghĩa (tức là con không biết mình đang nói gì) nhưng phát âm thì rõ ràng là tiếng Hàn. Mẹ nặn óc suy nghĩ mới nhớ là lớp con có một bạn Hàn Quốc. Sau khi tình hình lắng dịu, con đã xin lỗi và 2 mẹ con đã vui vẻ trở lại. Mẹ lựa lời hỏi: lúc nãy con nói cái đó là giống bạn nào vậy (đâu thể hỏi là tiếng Hàn hay tiếng Việt vì con có hiểu gì đâu). Con của moderator có khác. Con hiểu liền câu hỏi của Mẹ (hú hồn): bạn Bo-Che nói đó Mẹ. Mẹ lại thăm dò: bạn Bo-Che có nói được giống con không (ý là có nói tiếng Việt như con không?). Con cười khì khì: bạn nói 'đánh bạn, đánh bạn' thôi à. Sau đó con xổ một tràng zi zi, nhơn nhơn gì đó, nói là bạn Bo-Che nói. Mẹ và bác Vận ráng nín cười. Trong lúc đối thoại Mẹ nói lộn tên bạn Bo-Che thành Ma Che. Con lập tức nhìn vào mặt mẹ, phát âm rất chậm: Bo-Che, Mẹ ơi Bo-Che, hổng Ma Che (hổng của con có nghĩa là hổng phải). Nhắc lại 3 lần để sửa lưng.

Sẵn đang nói về bạn bè trong lớp, máu 'thông tấn xã' nổi lên, con thông báo: Mẹ, cô Hằng cấp dưỡng nghỉ rồi. Mẹ hỏi: ai thế cô Hằng con (hỏi là hỏi vậy Mẹ không tin là con hiểu chữ 'thế'). Con trả lời ngay: bà Học đó. Mẹ nhìn bác Vận, bác 'bàng hoàng' gật đầu xác nhận. Cô hiệu trưởng trường con nói đúng; con là 'giám thị' của trường, quản lý sĩ số học trò và cô giáo, tới cấp dưỡng ở nhà bếp mà con cũng nắm tình hình thì Mẹ bó tay. Con sẵn đà làm tới: sáng con ói 2 lần, cô Ngân nói cô Nguyệt không ép ăn cơm nhiều nữa. Mẹ lại nhìn bác Vận. Lúc đó Bác mới: à, chị quên, cô có nói là cháu ói 2 lần, ít thôi vì cô thấy ăn giỏi nên ép nhưng hình như bụng nó tới đó à. Bác kết luận: chả giấu Mẹ chuyện gì với CH được

Mọi người nói là con có óc quan sát tốt. Mẹ cũng vui. Nhưng cũng sợ con 8 quá thì cũng không tốt. Dạo này Mẹ hạn chế việc các phụ huynh trong xóm dùng con làm kênh cập nhật thông tin trường lớp. Mẹ khuyến khích mọi người nói chuyện với con mình và gợi cho bé tự kể lại (như Mẹ đã làm với con từ xưa tới giờ).

Càng lúc Mẹ càng thấy con có tố chất của một người làm marketing research, đặc biệt là làm quali giống Mẹ. Ba bắt đầu tin là Mẹ sẽ có người trong nhà nối nghiệp rồi. Định hướng nghề nghiệp 'lộ diện' hơi bị sớm. Đùa thôi. Mẹ chỉ thấy những buổi nói chuyện với con rất vui và thú vị. Và Mẹ cũng biết là CH thích nói chuyện với Mẹ nhất (Mẹ biết cách gợi chuyện mà ).

Mẹ cũng sắp có hotline #2 rồi. Em Hân có vẻ còn 8 hơn Hai nữa. 10 tháng đã biết gọi: Mẹ, Ba, anh, mummum. Mẹ bế lên là kể chuyện cả tràng...tiếng lạ. Đầu gật gật, mắt nheo nheo, rất hứng thú. Thương gì đâu là thương. Hết mệt, hết stress ngay.

Tuesday, July 15, 2008

Còn 2 tháng nữa...



Nhanh ghê! Vậy mà con đã được 10 tháng rồi. Ngó tới ngó lui là tới thôi nôi bây giờ.

Tháng rồi dẫn con đi chích ngừa, Mẹ than với bác sĩ: she's a bit slow (là Mẹ so với anh Hai đó). Lúc đó, 9 tháng rồi mà con chưa biết tự ngồi, con cũng rất lười bò. Bác sĩ bảo là: she's healthy but she just needs more practice. It seems that you cuddle her too much. That's not good for her development.

Mẹ về nghỉ phép 2 ngày ở nhà lặng lẽ quan sát con và nanny chơi và sinh hoạt với nhau. Y chang như hồi anh Hai. Bác Vận cứ ôm con chum chủm trong lòng. Không ôm thì bác đặt sẵn cho con ngồi. Cho nên con không tự vận động gì hết. Vừa chồm người tới trái banh thì Bác đã lấy sẵn để trước mặt. Mới liếc mắt qua cái xe thì Bác đã cầm nhét vào tay. Lúc anh Hai bằng con thì Mẹ dù bận việc hơn bây giờ nhưng chỉ có mỗi Hai nên vẫn thu xếp được buổi tối 'train' cho Hai. Bây giờ vừa con vừa Hai thật sự Mẹ dành thời gian riêng cho con hơi ít.

Thế là Mẹ mở chiến dịch 'huấn luyện thể chất' cho con và 'cải tạo tinh thần' cho Bác Vận và dì Điệp. Sau 2 tuần 'làm việc' riêng với Mẹ (mà theo chữ của dì Điệp là 'con bị hành'), con tiến bộ hẳn. Giờ thì con ngồi lên nằm xuống tự mình nhoay nhoáy, thích cái gì là tự bò tới lấy, ngồi vững rồi con bắt đầu lăm le vịn đồ, vịn Mẹ đứng lên (đứng chưa vững còn làm phách bỏ tay ra nữa chứ, té cái oạch lên nệm, cười nhăn nhở). Từ lúc biết làm nhiều thứ tự mình, con cũng vui vẻ và hăng hái hơn. Bác Vận và dì Điệp nhìn thấy thành quả, bắt chước Má tập cho con thêm một vài kỹ năng khác. Hôm qua con đã tự ôm bình nằm bú một mình (vụ này thì ăn đứt anh Hai, Hai là tới 22 tháng nhờ cô giáo huấn luyện mới làm vụ này được). Hôm vừa rồi Mẹ bị choáng hết vài hôm, bác sĩ bảo là do thiếu ngủ và stress quá. Ba bảo chắc là tại dạo này Mẹ dậy quá sớm để chơi và tập với con (5.45 là con thức dậy rồi, 8.00 Ba Mẹ đi làm con mới ngủ lại), Ba khuyên Mẹ nhường vai trò huấn luyện viên lại cho nanny một thời gian. Mẹ không đồng ý, nếu phải mệt và vất vả tí mà con có thành quả thì Mẹ cũng ráng thôi. Nhưng Ba rầy quá nên Mẹ nhượng bộ Ba bằng cách 'làm một ngày nghỉ một ngày'. Mà con quen rồi, sáng ra là tìm Mẹ để bò chung. Bữa nay thì Mẹ khỏe rồi, mai sẽ dậy sớm tiếp tục tập thể dục với con nha.

Con và Hai bây giờ là một cặp bài trùng siêu quậy. Hai thích làm MC, lấy bút chì sáp làm micro, lấy nệm làm sân khấu...nhún, giới thiệu rất trịnh trọng: xin giới thiệu em Hân hát 2 bài. Em Hân nghe tên mình cười phè phè nhe 2 cái răng nhỏ xíu. Hai tự cải chính: em Hân chưa biết hát, xin giới thiệu bạn Minh Trí hát 2 bài. Không phải là 2 bài, liveshow của Hai kéo dài 15 phút với gần chục bài liên khúc và đứt khúc và nhiều màn vũ đạo hổng hết hồn hổng lấy tiền (ví dụ, nằm lên nệm khua chân lên trời, miệng gào thét: bà ơi bà cháu yêu bà lắm). Em Hân vừa là diễn viên múa minh họa (nhờ cái vụ múa này mà tự học thêm được chiêu quì trên gối, múa 2 tay), vừa là khán giả trung thành (vỗ tay nhiệt tình luôn, nhưng 2 tay thường xuyên vỗ hổng trúng nhau, hihi). Tiếc là 2 anh em toàn mở live show lúc sắp đi ngủ trong phòng em Hân nên Mẹ chẳng bao giờ có máy chụp hình sẵn để chụp. Tối nay sẽ thủ sẵn máy để làm paparazi.

Một ít hình mới của 2 anh em...

Photobucket
Hình này đặc biệt ở chỗ 3 Mẹ con ngồi tướng giống nhau y chang. Tướng ngồi này theo Mẹ Ti từ bé tới lớn (trong những trường hợp hổng cần khép nép, nhu mì), cả nhà ai cũng biết. Hai đứa con lớn lên, không ai tập, ngồi y chang. Vì ngồi kiểu này mà em Hân mãi mới ngồi được. Phải mà ngồi theo kiểu thông thường thì biết ngồi lâu rồi. Ta nói, giỏ nhà ai quai nhà nấy mà.
Photobucket
Đang giận anh Hai nựng nịu mạnh tay quá. Bằng chứng rất rõ trong hình, 2 cái tay anh Hai đang chuẩn bị vồ em nữa đó. Em không vừa đâu nha, sau cái hình này là em quay qua vồ lại đó (2 tay đang xoa xoa chuẩn bị vào cuộc nà).
Photobucket
Hai là Hai mê em lắm. Hở ra là hun. Em thì tính như con trai, không thích ôm ấp, hun hít nên dù rất khoái Hai, em luôn né mỗi lần Hai xáp vào ôm hun. Hai mê ca nhạc thiếu nhi tương đương như mê em. Thấy em là sàng tới hun (Mẹ đâu có định chụp hình Hai) nhưng mắt thì vẫn dán vào TV.
Photobucket
Lần đầu tiên đi khu vui chơi Funny Land. Nàng không màng gì tới thế sự xung quanh, say mê chụp hết cái này tới cái khác.
Photobucket
Xin đính chính. Mấy em Barbie này bị ai lột đồ sẵn rồi. Hân chỉ cầm lên 'xem chân ai dài hơn' thôi (mà chắc chắn là dài hơn chân của Hân rồi đó, theo tỷ lệ nào cũng đúng hết). Định đăng ký làm hình mẫu Barbie mới đó, í ẹ!
Photobucket
Tham gia chiến dịch tự thân vận động do Mẹ chủ trì. Hân vẫn giống con trai như xưa. Tới bây giờ Mẹ vẫn liên tục nghe những comment: thằng em nhỏ hơn thằng anh mấy tháng?
Photobucket
Áo bèo, đầm hoa, nơ bướm..., vẫn chẳng ra con gái là mấy. Nhưng mà Mẹ yêu cái mặt 'con trai' này lắm á. Đã quyết định là không thèm cải trang con nữa. Lớn lên tự khắc sẽ nữ tính thôi.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...