Thursday, October 30, 2008

Entry for October 31, 2008

Cảm giác nhẹ nhõm...

1 tuần nữa lại trôi qua. Tuần rồi khá bận rộn, mệt nhưng vui, mệt mà không stress. Hôm qua về mệt bở hơi tai, nằm ngủ mê mệt 1/2 tiếng (vì đêm hôm trước ngủ có 2 tiếng thôi). Tưởng đâu tối sẽ ngủ ngon, ai dè nằm tỉnh queo. Nhưng thật tình không thấy stress hay căng thẳng gì hết. Chắc tại được làm cái mình thích nên không thấy cực và áp lực.

HH vẫn lười ăn lắm. Nhưng M bớt stress rồi vì HH biết đi vài bước rồi, M được an ủi phần nào. HH biết dành M với anh Hai nữa. Anh Hai thì lúc này yêu HH lắm rồi. Hai đã biết nhường nhịn em. Có miếng bánh ngon cũng chừa cho em. Hai xem trang trại Mc Donald trên HTV2 xong quay sang thủ thỉ với em: Anh là anh Max, em là em Milly, Anh Max thương em Milly lắm đó. Nghe cưng quá chừng luôn.

Sắp có 1 cuốc địên thọai đường dài, hứa hẹn đủ chuyện bực mình. Viết trước cái entry nhẹ nhõm này để lấy tinh thần. Tự hứa với mình là sẽ bình tĩnh (miễn người đầu dây đừng đụng tới ông Ngọai mấy đứa nhỏ). Chuông sắp reng. Dẫu sao cũng là người lớn trong nhà. Vì Mẹ mà nhịn thôi. Hít sâu vào...

Wednesday, October 22, 2008

Day dreaming...

Tình cờ liếc qua lịch để sắp xếp thời gian cho vài công việc, và giật mình. Mới đó mà đã cuối tháng 10. Còn 2 tháng nữa là cuối năm rồi.

Cuối năm...

...sắp tới ngày giỗ Mẹ. 6 năm tròn. Ngỡ ngàng, mình và Bố đã vượt qua 6 năm đó thế nào nhỉ? Chưa bao giờ nguôi nhớ. Mọi thứ như mới hôm qua. Mình vẫn nhói lòng mỗi lần có việc phải ngang qua cổng bệnh viện Nguyễn Trãi. Hôm qua, con trai lục hình bà Ngoại M cất trong bóp ra xem tự dưng phát biểu: bà Ngoại xinh gái quá M ơi. Đây là lần thứ 2 con khen câu đó. Mắt M rưng rưng. Bà Ngoại ngóng cháu mãi mà đến khi bà ra đi gần 3 năm M mới sanh con. Phải còn bà Ngoại thì tụi con sướng lắm. Bà không chỉ xinh gái đâu con, Bà giỏi, đảm đang và thương M lắm.

...Cá Heo sắp sinh nhật 3 tuổi. Vẫn nhớ như in những lóng ngóng ban đầu của 1 bà mẹ lần đầu nuôi con mọn, một mình dò dẫm nhưng ngập tràn hạnh phúc.

...Sắp Tết, thời gian yêu thích nhất trong năm của mình và Anh. Sắp tất bật dọn dẹp, sắp tíu tít may màn mới, bọc lại salon và sắp ngong ngóng chờ những nụ mai đầu tiên xuất hiện. Mai vàng - niềm đam mê lớn của cả 2 vợ chồng, à không của cả 2 nhà Nội Ngoại. Nhớ cái Tết lúc mới sinh CH, chợ hoa mở ngày 23 Tết, CH mới đầy tháng được mấy ngày, Nội Ngoại gì cũng không cho cả mẹ lẫn con ra đường. Ba CH xúi: mặc áo lạnh vào đi 1 vòng xem mai và địa lan với anh, chợ hoa sát nhà mà có sao đâu. Thế là bấm bụng (trong hí hửng) gửi con cho em giúp việc, dặn dò cẩn thận, vọt xuống đi xem hoa, hứa là 30 phút về, vòng vèo gần 1 tiếng. Ông Ngoại về thấy CH nằm ọ ẹ 1 mình với cô giúp việc, gọi điện dũa cho 1 trận. 2 ngày xong, 2 vợ chồng lại chuồn xuống chợ hoa, vợ còn non ngày non tháng, hì hụi vác 2 chậu cúc về. Lần này bị giúp việc (nhỏ hơn 1 tuổi, chưa chồng con nhé) rầy: chị non ngày non tháng mà gan quá há, ham gì mấy cái bông này hổng biết. Hổng giải thích được, nhưng cứ đến Tết là 2 vợ chồng bị bông hành.

...Năm sắp khép lại. 1 số kế hoạch đã thành hình và sắp có kết quả. Nhưng cũng còn lắm thứ dang dở.

Chưa cuối năm mà sao tự dưng 'lãng xẹt' ngang vậy nè...

Nhưng mà lãng xẹt vầy chứng tỏ là đầu óc thư thả, bớt stress rồi đó

Tuesday, October 21, 2008

Lần đầu tiên em nói dối...

Cuối cùng thì chuyện M lo ngại nhất cũng đã xảy ra. CH bắt đầu biết nói dối. Chính xác trong trường hợp này là nói xạo.

Dạo này con rất thích phụ giúp M và dì Điệp bưng bê, dọn dẹp tô dĩa nhưng mọi người hạn chế cho con nhúng tay vào vì sợ đổ bể. Hôm qua ăn cơm xong, M dọn nho ra cho Ba ăn. Nhìn cái dĩa kiểu là mắt con đã sáng lên rồi. Nhưng bị M lôi kéo vào phòng chơi với em Hân nên con đành lờ đi.

5 phút sau, M bận đỡ Hân trèo lên giường, anh Hai biến mất ra phòng khách và quay trở lại với dĩa nho trên tay. Mặt tươi hơn hớn dù rất tập trung vào chuyện giữ cho cái dĩa đừng rớt. M hết hồn: con bê dĩa nho đi đâu vậy? Anh cười cười: Ba nói con đem vô cho Mẹ ăn, Mẹ ăn nho đi Mẹ. Ba thường đâu có chu đáo dữ vậy cà, với lại B chắc chắn là không bao giờ nhờ con bưng bê mấy cái đồ dễ bể này, B kỹ lắm. M nghi hoặc gọi với ra phòng ngoài (mà không để ý là mặt anh Hai hơi biến sắc): Anh kêu CH đem nho vào cho em hả? Mới hỏi đã thấy Ba xuất hiện lập tức ở cửa phòng, mặt Ba căng thẳng vì ráng nín cười, làm mặt nghiêm. CH thì đứng lúng túng, di di chân xuống đất, M đoán ngay là có gì hổng ổn rồi, vội vàng đỡ cái dĩa sợ con run quá quăng luôn xuống đất trúng em. Ba nghiêm giọng: Cá Heo, sao con nói xạo vậy, sao con dám nói với Ba là Mẹ kêu con đem dĩa nho vào cho Mẹ? Lần sau vậy nữa là Ba phạt đó nha. Cả M lẫn B đều bất ngờ, hơi tức cười, nhưng cũng giật mình không nghĩ là CH bây giờ bắt đầu biết nói xạo như vậy dù ý đồ thì không có gì xấu hết.

B trở ra phòng khách, M thấy Hai quê quê đứng tiu nghỉu ở góc phòng, nên không làm tới sợ Hai ngượng. M đem dĩa nho trở ra phòng khách, rủ Hai: con ra ăn nho không. Hai lắc đầu. Đứng nép sau cửa phòng, Hai vẫy vẫy M: Mẹ ơi, vào đây với con. M vào, Hai lí nhí: con đem nho cho M ăn mà. M tranh thủ bỏ nhỏ với Hai: con đem nho cho M ăn, M cám ơn con nhưng lần sau con không được nói dối với B là M kêu. M hỏi thì con cũng không được đổ thừa B kêu. Như vậy là nói dối, nói xạo đó, xấu lắm nha con. Con lại lí nhí: con xin lỗi M, con không ra xem TV đâu, con sợ Ba phạt. M rủ rỉ một hồi, Hai mới tươi mặt lên nhảy chân sáo trở lại.

Hai biết ngượng nhé. Từ đó đến tối, ai mà nhắc chữ 'nho' là Hai lảng đi ngay, mặt sượng trân.

Biết là con nít nào cũng phải có lần nói dối như vậy, sao M vẫn lo quá. Con lớn rồi đó. M bắt đầu phải theo sát con hơn để kịp thời hướng dẫn, uốn nắn con. Nuôi con giai đoạn nào cũng có cái khó và cực của giai đoạn đó. Hết thời lo ăn, lo uống, lo lên cân thì tới lúc lo giáo dục, dạy dỗ. Phew!

Monday, October 20, 2008

Tự đứng trên đôi chân của mình...



Title này theo nghĩa đen 100%. Hổng có gì cầu kỳ hết á, đơn giản là vầy nè:

Photobucket

HH đã tự đứng chựng 1 mình rồi. Nhưng phải có ai đó cho HH vịn đứng lên rồi từ từ buông tay ra đứng hùng dũng vậy đó. HH chưa tự đứng lên từ tư thế ngồi đâu nha. Vậy là HH tiến bộ lắm rồi. Nhìn lại hình HH hồi 3 tuần và 5 tháng, Mẹ không dám tin là HH bây giờ đã lớn thế này (về hoạt động thôi nha, chứ về cân nặng, chiều cao thì HH vẫn là cục kẹo dẻo bé xíu của M):

Photobucket Photobucket Photobucket

Hình đầu tiên bên tay trái, HH quấn khăn hồng là lúc 3 tuần tuổi còn nằm phòng săn sóc đặc biệt của FV đó. Chụp cận cảnh thế thôi chứ nhìn ở ngoài HH lúc đó như cái bóng đèn con con à.

HH bây giờ ghét lắm. Biết dạ ngọt xớt với M à. 'Hân ăn ngoan nha' 'Dạ' (dạ chơi vậy thôi vừa dạ xong là lấy lưỡi đẩy cháo ra phun phèo phèo). 'Hân thương anh Hai không?' 'Dạ'. 'Hân xấu xí ơi' 'Dạ'. Bị lừa mà hổng biết, hahaha.

HH thương M lắm. M đi công tác, HH nhớ M, xuống sân thấy cô kia mặc cái áo giống giống M, HH kêu inh lên, búng chân mừng rỡ. Khi cô đó quay lại phát hiện ra là hổng phải, HH quay phắt đi, coi như chưa hề kêu réo gì người ta hết. M về HH ôm chầm M và nhất quyết không cho ai ẵm bồng gì nữa hết. Bám riết M tới tối luôn. HH thích M ôm trong lòng ngủ. Sáng ra mà có M nằm kế bên là HH lăn vào lòng, nhắm mắt...làm bộ ngủ tiếp.

Nhưng mà HH nghịch như con trai vậy đó. Nhìn hình avatar cũng thấy HH ngang tàng ngang ngửa anh Hai rồi. Mới mặc đồ cho HH đi khám bác sĩ xong, M đứng lên quay lưng lấy bình nước, quay lại thấy mất tiêu, chưa kịp kêu thì nghe 'blah ba ba' đâu đó rất gần, khom người tìm, thì ra nàng ở đây nè:

Photobucket Photobucket

HH đi khu vui chơi. Hổng biết sợ là gì. Chỗ nào cũng bò tới, leo trèo như con trai. Mặc đầm nhung rất duyên dáng, nhưng tư thế thì ngỗ ngáo không ai bằng:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

HH đang làm M stress vì con chỉ ham chơi và ham nói thôi. Con lười ăn kinh khủng. 13 tháng con vẫn y xì 8.5kg như hồi 1 tuổi. M đang rối ruột tìm thực đơn mới, sữa mới thay đổi cho con. Cố lên HH ơi.

Anh Hai dạo này trộm vía cũng ngoan nhiều. Hai độc lập hơn, tự tin hơn. Hai thích tự mình làm mọi thứ. Điều Hai hãnh diện nhất gần đây là Hai đã tự mình bước chân vào thang cuốn, không đòi mẹ bế nữa. Hai ăn uống cũng tự giác và ngoan hơn. Cá Heo bây giờ thích bạn bè, thích vui chơi, không bám M nhiều như trước nữa. Nhưng tối về nhà thì vẫn M là số 1 M ơi. Nhìn Hai lớn lên, chững chạc hơn, M vừa vui vừa bùi ngùi. Hai sắp bớt cần M rồi Hai nhỉ, mặc dù Hai vẫn ôm cổ M thủ thỉ: M đi công tác, con ngủ con nhớ M,
con thích ngủ M thôi.

Photobucket Photobucket

Tuesday, October 14, 2008

Entry for October 14, 2008

2-3 tuần vừa rồi dài như 2-3 tháng. Dồn dập bao nhiêu là sự kiện để phải suy nghĩ, lo lắng, chia sẻ thời gian... Cơn 'khủng hoảng' qua rồi, người bây giờ mệt rã rời. May là chỉ có 2-3 tuần, kéo dài nữa chắc 'trầm cảm' luôn quá. Thiệt ra tại mọi thứ dồn vào có mấy tuần đó nên mới có trạng thái căng thẳng này, chứ nếu tính riêng từ chuyện thì cũng hổng có gì ghê gớm.

Sau 2-3 tuần đó, có vài niềm vui và nỗi buồn đọng lại.

Có người hiểu, chia sẻ, đồng cam cộng khổ, làm cho mình cười khi đang buồn bực nhất thiệt sự là một niềm hạnh phúc lớn, đặc biệt khi người đó là người thân yêu nhất của mình. Always you despite ups and downs. That's the greatest blessing life've given me.

Vui vì thấy mình vẫn còn lửa với công việc mình đang làm khủng khiếp. Lâu rồi mới lại chong đèn thức tới 4 giờ sáng, 2 đêm liên tục để viết báo cáo. Càng viết càng say. Gửi bài xong, mắt trắng dã mà vui âm ỉ. Khách hàng hài lòng hay không chưa biết. Mình thấy 'đã' là đủ vui rồi. Chồng biết cái tính đã làm là máu mê của vợ rồi nên dù rất xót cũng đành cười cười đi ngủ trước sau khi dặn vói cho 1 câu: đừng thức khuya quá đó. Vâng vâng dạ dạ, rồi cũng không dứt ra để đứng lên được. Viết bài rút ruột kiểu này hoài chắc có ngày đột quị. May là lâu lâu mới có 1 bài lạ lạ đòi hỏi đầu tư khác hơn ngày thường.

Bạn bè, những tin nhắn offlines thăm hỏi, sự kiên nhẫn của ai đó ngồi nghe mình kể lể thậm chí rấm rứt qua điện thoại. Mình thật sự là người may mắn.

'Cảm hứng' với 1 số kế hoạch

Mẹ nói đúng. Tử vi của mình và Mẹ rất đen với đường bà con họ hàng. Hic hic, mình đâu có đứng vào chữ 'Canh' như Mẹ - Canh Dần đâu ta mà sao thấy cũng 'canh cô mồ quả' với đường bà con dễ sợ. Trọng 1 chữ tình mà thành ra cực thân cực lòng. Khổ thiệt á. Phải mà còn Mẹ gánh phụ cái gánh lần này. Chỉ có Mẹ mới hiểu nỗi niềm này thôi. Tự dưng thấy cô đơn quá.

Suốt ngày cứ chạy theo quĩ đạo do người khác vạch ra thấy mệt mỏi dễ sợ. Phải chi người xa lạ thì dễ tính, đằng này...

Bé Hân ốm nhom, cả tháng rồi hổng lên kí. Mẹ hư, mẹ hư.

Bao nhiêu cái stress dồn nén trong 3 tuần đang được xả van từ từ thành ra bữa nay viết lách lung tung. Tâm trạng chưa ổn định.

Monday, October 6, 2008

Vũng Tàu Biển Gọi

Cái tên sến rện này hổng phải của tui. MD của tui đặt tên cho chuyến đi team building vậy đó. Bữa họp directors chuẩn bị cho chuyến đi, mới vào phòng sếp thấy ảnh show cái tên này trên mành hình, tui mém sặc. Cả đám cười ngất ngư, sếp không giấu diếm vẻ khoái chí. Thôi kệ, lâu lâu sến sến tí đổi màu cuộc sống.

Cái entry này lẽ ra phải mần lâu rồi mà cứ trục trặc kỹ thuật. Tên ban đầu của entry rất phình phường 'Team Building in Vũng Tàu'. Mà hình như vì phình phường quá nên nó cứ trúc trắc trục trặc hoài, tới nỗi phải bị deleted ra khỏi blog 2 lần. Bữa nay đổi tên và quay về cách làm truyền thống (tức là post hình bằng HTML source, hổng thèm chơi Slide hay Smilebox nữa). Hổng được fancy lắm, nhưng mà chắc ăn.

Mặc dù hổng phải đi chơi, đi mần việc, phải ngồi nặn óc si nghĩ plan cho năm sau trong hơn 5 tiếng đồng hồ, và mặc dù đi có 2 ngày thôi nhưng hổng biết sao lại thấy (mà hình như mọi người cũng thấy vậy) vui và relaxing hơn cả đi company trip. Chắc tại hồi đi company trip na cục cưng anh Hai theo, phải lo lắng cho ảnh nên hổng enjoy được nhiều. Lần này đi mình ên, thấy giống hồi độc thân quá trời. Nhiều cái vui: 4 đứa share 1 phòng nhưng lúc nào phòng cũng có hơn 4 đứa vì team xem phòng tui như chỗ tập trung để 888 vậy đó, nói chuyện ma, đi bộ 70 phút để ăn...1 ly chè (), đặt nick name cho nhau... Good break after a storming period (and before another one, hihi).

Cười tươi vậy thôi, chứ bụng ai cũng đang réo gọi, chụp cho lẹ tấm này rồi vào ăn cơm chiều. Tui hổng có trong hình vì tui đang cầm máy. Hic, lần sau hổng tài lanh lấy máy mình ra chụp nữa đâu:

Photobucket

Hình bơi lội blog em Hiển post đầy rùi nên để hổng đụng hàng, tui post cái khác . Nguyên cả buổi sáng, cả team nhẩn nha bơi lội, lang thang, lướt net, hổng lo chụp hình. Còn có 15 phút nữa là lên xe chúng nó nổi hứng lên chụp lấy chụp để, nói theo ngôn ngữ của chồng tui là 'chụp sỉ':

Photobucket Photobucket

Kính thưa các kiểu 'nhân tình'/ đôi lứa...ghép đại cho có:

Photobucket Photobucket

Kể cả chuyện 3 người cũng có luôn:

Photobucket

Tay máy bán chiên nghiệp Hiển mần được cho tui mấy tấm 'cưa sừng làm nghé' nè:

Photobucket Photobucket Photobucket

Khuyến mãi thêm ít hình hậu...team building của Quali nè. Một bữa tối thứ 6 đẹp trời, cả đám kéo nhau lang thang từ cháo vịt qua tới Yogurt Space qua tới cà
phê gì đó mà thằng nhóc Út ít của team dẫn đi, không nhớ nổi tên:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Khuyến mãi tập 2 hình riêng của bà con. Ai qua blog tui lấy hình nhớ để lại danh tính để lấy tiền bản quyền. Công nhận tui cũng có khiếu chụp hình chân dung ghê chứ.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Saturday, October 4, 2008

Câu nói hay trong tháng



Câu nói đầu tiên có liên quan trực tiếp tới hình avatar. Chính xác là sau khi nghe nhân vật trong avatar phát biểu câu nói này xong, M của đối tượng lập tức vác máy chụp ngay 'hiện trường'. CH chơi xe, M nghe con lèm bèm: đông quá chạy không được. M tài lanh làm quân sư hiến kế: con để chi mà nhiều xe trên đường rây quá vậy, con lấy xuống bớt đi thì xe chạy nhanh hơn. CH quay qua ngạc nhiên: đang kẹt xe mà M, xe đông lắm đi không được, xe mô tô chen ngang, không chạy được. Ố ồ, 2 tuổi rưỡi con đã nhiều lần nếm mùi kẹt xe nên khi chơi xe con cũng bê nguyên xi 'hiện thực' vào trò chơi luôn. Có bác nào làm giao thông công chánh hông, ghé đây nghe CH phát biểu kiểu 'hiện thực phê phán' nè.

Mẹ ơi, bạn Boche là người Hàn Quốc (chữ Quốc phát âm chuẩn như phát thanh viên thời sụ của VTV1 nhé, BM là người miền Nam không thể nào phát âm chuẩn như vậy được, con học của bác Vận mà). Còn con là người gì? Người Việt Nam. O.K, vụ người VN này thì ông Ngoại và M đã có dạy qua rồi, hổng có gì ngạc nhiên. M cắc cớ hỏi tiếp: bạn Atiso là người gì? Không một chút ngập ngừng: Người...bạn gái. . Đâu có sai, nhưng mà trớt quớt à.

Sáng ra 2 anh em nằm phơi nắng, lâu lâu dòm mặt nhau phá lên cười. Anh Hai bỗng nhiên la to kiểu Eureka: M ơi, em có nhiều răng rồi. M mua răng cắm vào miệng cho em hả? Hihi, M mà làm được vậy thì đâu có xảy ra cớ sự là anh Hai gần 3 tuổi rồi mà vẫn thiếu 4 cái răng.

M đi công tác về, con chạy ra: M ơi, ông Ngoại đi ngủ rồi, ông Ngoại bị ốm. M ráng nín cười: ừ, để M lên lầu thăm ông, ông bệnh sao vậy con? Ông ốm, không phải bệnh. M cố gắng giải thích: Ông bệnh chứ không phải ốm đâu con. Trời ơi, bác Vận nói là ốm mà M. Bó tay. CH có khả năng nói 2 giọng nhé. Cùng 1 chữ bà Út hoặc Hàn Quốc, kêu nói giọng của M là 'đãi' bằng giọng miền Nam liền, còn kêu nói giọng bác Vận là uốn theo giọng Bắc ngay. Ông Ngoại thì hay lăn tăn vụ này chứ BM thì dễ tính lắm, sao cũng được. Nói sao mà hiểu là được rồi.

Anh Hai hí hửng: M ơi, con là chú Thanh Bạch nè. Dạo này 2 anh em đang mê mẩn mấy cái đĩa Tuổi Thần Tiên, và mê nhất là chú Thanh Bạch, cu Tí và Doremon. Vậy em Hân là cu Tí hả con? Cu Tí là con trai mà M. Oopps, M nhầm rồi. Vậy thì...em Hân là Doremon nha. Trời ơi, Doremon cũng là con trai mà. Vậy em Hân làm gì? Làm phù thủy, phù thủy là con gái. Nói xấu phụ nữ dữ vậy con? B con mà nghe cái này thế nào cũng vỗ tay hoan hô.

M của CH và HH khoái nhất cái vụ mua răng cắm vào miệng em. Hổng biết các cô chú và anh chị của CH sẽ vote cho câu nào là câu nói hay trong tháng đây ta.

M mượn entry này của anh Hai post ít hình mới của em Hân với nha.

Hai anh em đi cắt tóc. Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần CH đi cắt tóc là M sợ lắm. CH khóc ngặt khóc nghẽo từ lúc vào tiệm cắt tóc cho đến lúc bước ra. Lần nào đi cắt tóc về mắt cũng sưng húp. 4 tháng rồi, tóc dài ngoằng. Mấy hôm nghe M bàn cho đi cắt tóc, Hai kiếm đủ cớ lãng tránh. Nào là: M mua máy cắt cho con đi nha M, nào là: chú Hiệp, chú Tùng (chú thợ cắt tóc ruột của BM và Hai) đi vắng rồi. Sáng nay M cương quyết dẫn đi, thấy có em Hân cũng đi, CH hơi hăng hái tí. Tới nơi, Hai giao hẹn: em Hân cắt trước. Chú Hiệp cắt con 1 bên thôi, 1 bên M cắt. Trời, M mà biết cắt thì M xử con ở nhà luôn rồi chứ bưng tới đây chi cho rối hổng biết nữa. Em Hân đi cắt tóc lần này là lần thứ 2. Lần nào cũng rất 'cool', tỉnh queo, không khóc lóc gì hết. Trước khi cắt em còn xí xô xí xào giao lưu đủ chuyện với chú Tuấn là chú ấy hổng tập trung cắt được. Chú cắt mặc chú, em cứ nói huyên thuyện đủ chuyện. Gần về cuối bị quấn trong tấm phủ nóng quá, em mới ré lên một chút.

Nhìn thấy em 'anh dũng' vậy, chắc là Hai sợ lép vế. Tới phiên Hai, Hai leo lên lòng M ngồi im lặng. M đã hơi ngạc nhiên, thường là Hai giãy ra, giằng co 1 hồi, mới chịu ngồi yên đó chứ. Chú quấn khăn vào, Hai cũng im lặng. Mặt hơi căng thẳng nhưng không la lối, khóc lóc gì hết. Chú chạy tông đơ, Hai hơi cứng người chút nhưng vẫn rất bình tĩnh. Mọi khi là mấy chú vội vàng đẩy tông đơ cùng 1 số thôi khắp đầu, không quan trọng đẹp xấu gì hết, miễn sao ngắn là được, cốt sao làm cho nhanh để Hai đừng khóc nữa. Bữa nay, lợi dụng Hai yên lặng bất thường (hihi), chú Tuấn vừa chạy tông đơ, vừa dùng kéo tỉa tót cái mái cho Hai. 15 phút trôi qua, chú kêu: xong rồi, phủi tóc thôi. Hai ngồi thẳng dậy ngay lập tức, cười toe lấy 2 cái kẹo cô cho và tụt xuống ghế. Hai có vẻ hãnh diện lắm. Trên đường về, Hai khoe: con giỏi chưa M ơi. Vụ cắt tóc thế là xong. Hai còn một nỗi sợ lớn nữa, hổng biết chừng nào mới 'khắc phục' được đây: sợ cát và biển.

30 phút trước, dù đội nón, tóc ta vẫn đủ dài để lấp ló thế này:

Photobucket Photobucket

30 phút sau, tèn tén ten, dở nón ra rồi mà cũng hổng thấy tóc đâu, mát rượi luôn, ta nằm ta bú thoải mái, hết bị mồ hôi dính đầu:

Photobucket PhotobucketPhotobucket

M nghe lời chú Tuấn, cạo tóc HH lần nữa, hy vọng lần này tóc HH sẽ ra dày và mướt, đẹp như tóc của Hai vậy đó.

Tóc mới của Hai cũng đẹp lắm nhưng về tới nhà Hai mê ăn xoài hổng cho M chụp hình. Hẹn khi khác vậy.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...