Monday, November 29, 2010

Chuyện Mẹ muốn nói với con

Tối nào trước khi đi ngủ, Mẹ cũng phải kể chuyện ngày xưa cho 2 anh em nghe.  Không kể là 2 đứa không chịu ngủ.  Chuyện ngày xưa ở đây không phải là chuyện cổ tích bắt đầu bằng ngày xửa ngày xưa, mà là chuyện hồi nhỏ của Mẹ.  Mẹ cũng có mục đích riêng, mỗi lần kể Mẹ lại cố lồng vào một 'thông điệp giáo dục' nào đó ví dụ ngày xưa Mẹ có rất ít đồ chơi nên có được món nào là giữ rất kỹ, hoặc ngày xưa Mẹ không dám bỏ phí cơm vì bà Ngoại dạy một hạt gạo bằng 3 con giòi (í ẹ), ăn cơm bỏ phí thì sau này sẽ bị phạt xuống địa ngục ăn giòi (hồi nhỏ sợ chết khiếp).

Chiều nay Mẹ nghe một chuyện về một người họ hàng gần trong nhà và khá bức xúc.  Thế là Mẹ dời giờ kể chuyện ngày xưa lên sau giờ cơm chiều.  Mẹ không kể chuyện mà Mẹ muốn 'thảo luận' với 2 anh em.  Mẹ hỏi: theo tụi con, ai thương tụi con nhất?  Em HH trả lời trước: Mẹ, Điệp.  Anh Hai nói thêm: Ba, ông Ngoại, bà Cô, ông bà Nội.  Em H sực nhớ ra: ông Cậu bà Mợ, Ms. Jen, Ms. Hằng.  Danh sách còn dài thiệt dài.  Mẹ hỏi tiếp: sao con biết là Ba Mẹ, dì Điệp, ông bà... thương tụi con.  Hân ngồi ngẩn người.  Anh Hai trả lời rất hồn nhiên: con biết thương thôi à, không biết tại sao thương hết.

Mẹ chỉ cho 2 đứa.  Mẹ thương con nên Mẹ về sớm đón con tan trường mặc dù buổi tối Mẹ phải thức khuya làm hết việc còn sót lại trong ngày.  Ông Ngoại thương con mua bánh choux mang lên trường cho con.  Dì Điệp giặt đồ nấu ăn cho con là vì thương con.  Ông bà Nội thương con nên cuối tuần nào cũng mong con về chơi.

Và đúng như Mẹ dự đoán, CH nói: ông Cậu thương con mua kẹo cho con.  Mẹ phải giải thích cho con hiểu, quà cáp đúng là một phần của tình thương nhưng không có nghĩa là phải cho quà mới là thương.  Anh Hai gật gù: nhưng mua quà cũng là thương phải hông Mẹ, hihi?

Sở dĩ có buổi nói chuyện hôm nay là vì Mẹ nghe một cô bé họ hàng gần của gia đình so sánh về 2 người bà con trong nhà.  Cô bảo người A thương cô hơn người B vì người A hay cho cô tiền, mua máy ảnh, computer cho cô.  Còn người B vô dụng, keo kiệt chả bao giờ cho cô được món gì.  Trong khi đó, từ nhỏ gia đình cô sống với người B không phải trả bất kỳ khoản sinh hoạt phí nào, những lúc mẹ cô đi vắng người B nấu ăn cho cô ăn, con cái của người B cũng thường giúp đỡ gia đình cô khi việc này lúc việc khác dù rất nhỏ nhoi.  Mẹ nghe chuyện và thấy lo lắng.  Tuổi trẻ bây giờ nông cạn quá.  Mọi giá trị tình cảm đều được qui ra thành vật chất.  Ai trách Mẹ lo xa Mẹ đành chịu chứ thật sụ Mẹ rất lo lắng không biết mai này thế hệ tụi con sẽ ra sao.  Thôi thì cố gắng hướng dẫn con được chừng nào hay chừng đó.  Mong rằng mưa dầm sẽ thấm đất (dù thấm được đến sâu trong lòng đất hay chỉ phơn phớt ở lớp đất mặt trên cũng chưa rõ).

3 mẹ con đang nói chuyện thì Mẹ kêu khát nước, CH nói để con rót cho Mẹ.  Cầm ly nước tới con hỏi: vậy là con thương Mẹ phải không, con không biết mua quà gì cho Mẹ đâu nhà.  Mẹ buồn cười quá.  Coi như con cũng lãnh hội phần nào bài học đầu tiên về 'giá trị của tình thương'.

Wednesday, September 22, 2010

Con lớn rồi Mẹ ơi...

Câu này Cá Heo hay nói với Mẹ mỗi khi bị Mẹ càm ràm dặn dò cái này cái kia.

Thường Mẹ chỉ cười cười cho qua mỗi khi con nói như vậy.  Nhưng cách đây 5' Mẹ đã phải tự thở dài một mình vừa vui vừa buồn công nhận rằng tụi con đang lớn.  Là Mẹ cố tình tránh chữ 'đã' đấy.  Nói tụi con đang lớn để thấy còn 1 vế 'rằng thì là' tụi con cũng còn nhỏ, 'rằng thì là' Mẹ vẫn còn được cái đặc quyền ôm ấp, hun hít và đương nhiên là la rầy, chỉnh sửa.

Chuyện cách đây 5', nhỏ xíu mà sao Mẹ thấy hơi hẫng 1 tí.  Thông thường, hôm nào Mẹ về sớm là 2 anh em bám rịt lấy Mẹ. Mẹ mà không đi công viên thì 2 đứa cũng sẽ không đi, quanh quẩn quanh Mẹ thôi.  Nhiều lúc Mẹ bực lắm, cứ cằn nhằn: tụi con phải tập chơi không có Mẹ chứ. 

Hôm nay, Mẹ tranh thủ về sớm đón 2 đứa.  Về nhà sau khi giỡn với nhau một chút, Mẹ bảo: Mẹ có việc bận 2 anh em đừng làm ồn cho Mẹ tập trung làm việc tí nha.  2 anh em đồng ý nhưng xin 1 điều kiện là được chơi trong phòng Mẹ.  Thế là Mẹ ôm laptop, anh Hai ôm cuốn truyện, Hân nằm vọc Ipad.  30' sau, Hai nhổm dậy: đi công viên đi Mẹ.  Mẹ ậm ừ: thôi, Mẹ không đi, bận quá, để tối Ba về cả nhà ra cầu Ánh Sao coi trăng luôn.  Anh Hai bỗng dưng quyết định 1 câu làm Mẹ sững cả người: dạ, vậy con với em đi công viên với bác và dì nha, Mẹ ở nhà một mình được không?  Mẹ lúng búng: được được con, con đi đi.  Anh Hai dẹp sách qua 1 bên, nhào tới ôm hun Mẹ một cái rồi rủ Hân: mình đi Hân, Mẹ ở nhà làm việc.  HH cũng hồ hởi ngồi dậy: Mẹ đi với con đi.  Mẹ lắc lắc đầu (lòng tràn đầy hy vọng là HH sẽ chí ít cũng giả bộ ngúng nguẩy đòi ở nhà với Mẹ).  HH vỗ vỗ bụng Mẹ: Mẹ ở nhà một mình đừng sợ nghe, Hân đi công viên chơi chút.  Rồi 2 anh em kéo ra khỏi phòng, ríu rít mang giày, ríu rít rủ bác, rủ dì đi.  Mẹ ngồi trên phòng nghe tiếng khóa cổng lách cách, tiếng các con cười hi hi xa dần cuối con đường, hiểu rằng chim non đã (à không, đang chứ) lớn, chim đang tập bay mà không có Mẹ.  Mới hôm qua thôi, 2 đứa còn giãy nãy đòi Mẹ phải đi công viên chung.  Hôm nay thì...  Mà Mẹ sao vậy nhỉ?  Sao lại phải lăn tăn thế này?  Chẳng phải Mẹ mong con sớm tự lập và dạn dĩ đó sao? 

Bay đi nhé chim con... Mẹ có thể hơi buồn 1 chút vì chưa quen nhưng Mẹ sẽ hạnh phúc rất nhiều khi mai này nhìn thấy con tự tin và độc lập.  Mẹ lúc nào mà không ở bên con, dù không phải lúc nào Mẹ cũng có thể ở cạnh con.

Chim con mới trở về tổ, đang cười rộn ràng dưới sân, đang tranh nhau lên cầu thang để khoe Mẹ cái gì đó mới nhặt được về từ công viên...

Sunday, September 5, 2010

Bé lên 3...



Mẹ vào phủi bụi blog của mẹ con mình.  Dạo này sao Mẹ hư và lười quá.  Tần suất là 2-3 tháng mới có 1 entry.  Lần nào cũng hứa hẹn sẽ siêng hơn rồi lần nào cũng...tiếp tục lười (icon rụt cổ thè lưỡi). 

Thứ 3 này HH của Mẹ tròn 3 tuổi.  Tuần sau Mẹ bận rộn nhiều việc nên hôm nay Mẹ mừng sinh nhật HH trước.  Chỉ tiếc là Mẹ rảnh thì Ba lại phải đi công tác.  Ba hứa Ba về sẽ dẫn HH đi mua quà sinh nhật sau.  Mẹ thì không mua quà cho HH đâu.  Mẹ tự làm quà cho HH thôi (xương xương nè).  Mẹ tặng HH 12 con bướm...bánh muffin.  Hôm nọ cô H tặng Mẹ quyển sách làm bánh, nhìn mẫu bánh này Mẹ nghĩ ngay tới HH.  Thật ra Mẹ cũng run lắm.  Làm bánh thì Mẹ cũng hay làm, nhưng trang trí bánh thì thú thật Mẹ rất sợ.  Mẹ vốn không khéo tay và tỉ mỉ.  Bánh này đòi hỏi phải cắt phần đầu bánh thật khéo để tạo hình cánh bướm.  Sáng nay Mẹ dậy rất sớm, nướng bánh để nguội, rồi bắt tay vào làm cánh bướm.  Nhát dao đầu tiên lấy trọn phần đầu bánh ra gọn gàng, Mẹ mừng quá trời.  Làm xong cái đầu tiên thì HH chạy vào bếp, Mẹ đưa Hân xem, Hân la lên: ah, butterfly, Mẹ cho Hân ăn với.  Mẹ thở ra cái khì, vậy là thành công.  Quan trọng là Hân thích thôi mà.

Bánh cánh bướm của HH đây:


Tự dưng sáng nay chụp hình Hân xong giờ xem lại Mẹ thấy Hân lạ quá, đặc biệt là tấm hình avatar của entry này.  Thấy lớn hẳn.  Người ta bảo qua 3 tuổi là hết tuổi sài đẹn, mong là HH của Mẹ sẽ hay ăn chóng lớn và to cao hơn.  Hôm qua vừa đi khám bác sĩ về, bác bảo HH hơi chậm tăng trưởng về chiều cao.  Thôi, vậy cho giống Mẹ Hân nhỉ.  Mà ai bảo là HH không cao.  Mẹ mua cái xe gấu này cho H lúc H chừng 10 tháng để Hân vừa chơi vừa đẩy xe tập đi.  Lúc đó, HH ngồi nhón nhón chân.  Sau 2 năm chân dài phết ra tận đằng sau.  Vậy là có cao rồi.  Haha, Mẹ đúng là đệ tử chân truyền của phái...AQ.

Mẹ bonus ít hình của anh Hai vào đây nhé, kẻo mai mốt anh lớn anh xem blog không thấy hình anh, anh buồn.  Sáng giờ anh cứ hờn hờn: sao chỉ có mình em Hân được 'sinh nhật' thôi, có mình em HH có quà.  May là hôm qua Mẹ đã mua cho anh 1 hộp bút mới...nhân dịp sinh nhật em Hân rồi đó (vì Mẹ biết thế nào cũng có vụ 'hờn mát' này à).  Mẹ giải thích 1 hồi anh mới hiểu và anh hí hửng tuyên bố: vậy sinh nhật chung của con với em nha.  Mai mốt sinh nhật con, con cho em chung.  Haha.  Kute!  Thành ra, có cái màn thổi đèn cầy chung và có cả màn đốt đèn cầy lại để anh thổi solo một cái, em solo một cái.  Buồn cười 2 anh em quá đi.


Mọi người hát Happy Birthday tặng HH, nhưng HH hát còn to hơn mọi người nữa.  Và quan trọng là HH yêu cầu hát đi hát lại những...4 lần, đơn giản vì HH thích hát bài hát đó.  Bó tay.  Xem ra Hân thích cảm giác là trung tâm của sự chú ý lắm nha.  Từ sáng tới tận khi đi ngủ trưa, HH cương quyết không bỏ cái nón party trên đầu xuống, hihi.

Tuesday, July 27, 2010

Nghe Hân nói nha...

Gần 3 tuổi, HH nói nhiều ơi là nhiều.  Chuyện HH bô lô ba la suốt cả ngày là chuyện bình thường từ khi HH bập bẹ biết nói.  Dạo này HH vẫn nói nhiều như thế nhưng HH lại còn sáng tạo ngôn ngữ mới và biết lý sự nữa.


Một bữa trời mưa to, sấm sét đùng đùng, HH nhảy vào lòng Mẹ ngồi, miệng lẩm bẩm: Mẹ ơi, mưa gầm gừ, con sợ.  Mẹ buồn cười quá: Mưa gầm gừ là sao con?  Vừa lúc đó, một tiếng sấm rền rất to ngay trước cửa nhà, Hân rúm người lại: đó, mưa gầm gừ đó.  Anh Hai cười nắc nẻ (mặt cũng xanh lè vì sợ sấm sét như HH): cái đó là ông sấm đùng mà, sấm sét đó.  HH lắc đầu: không, mưa gầm gừ mà.  Công nhận là Hân cũng có lý đó chứ.  Sấm đùng đùng trong mưa không phải mưa gầm gừ thì là gì?  Hihi

Trưa chủ nhật Ba chở cả nhà về thăm Nội, đi ngang máy ATM của VCB, HH chỉ cho Ba: Ba, nhà tiền kìa.  Mẹ ngơ ngác: nhà tiền là cái gì?  HH chỉ: đó, cái nhà có máy đó, Mẹ đi rút tiền đó.  Lại 1 lần nữa, HH chuẩn không cần chỉnh.  Chỗ để đi rút tiền đơn giản là 'nhà tiền'.  Trẻ con đáng yêu thật, mọi thứ qua lăng kính của con trở nên vô cùng đơn giản.  Mọi thứ được trả lại đúng ý nghĩa cơ bản của nó, chẳng cần gì hoa mỹ.

Anh Hai lúc này đang mê học logo xe hơi.  Cứ ra đường là anh chỉ nào Toyota trước mặt kìa Ba, Mercedes bên phải kìa, sau lưng mình là Huyndai đó nha.  HH nghe một hồi chắc bắt đầu cảm thấy mình lép vế vì mọi người cứ quay ngang quay dọc theo tay chỉ của anh Hai.  Nàng có vẻ hơi khó chịu.  Thế là sau khi anh Hai la rất to 'Ford kìa Ba', HH quay sang gằn giọng với anh Hai: cái xe này (tay chỉ vào xe Ba) hiệu là...xe hơi.  Giọng cực kỳ dõng dạc và quyết đoán.  Hahaha. 

Anh Hai nghịch cái Ipad của Mẹ. Anh hỏi: cái này cũng là laptop hả Mẹ?  Mẹ kêu: con gọi là Ipad đi.  HH đang ngồi đối diện Mẹ và anh Hai, nhìn thẳng vào lưng của cái Ipad, HH reo lên: anh Hai, apple, apple.  Mẹ hết hồn, chả hiểu tại sao HH biết tới cả hiệu của cái Ipad.  Nhìn theo tay HH chỉ, thì ra nàng thấy logo trái táo 'mẻ' sau lưng của cái Ipad.  Mẹ cứ nghĩ cái gì cao siêu lắm, thiệt ra HH chỉ nói chuyện đơn giản thôi mà.  Đơn giản mà cực kỳ chính xác, hihi.

HH kể chuyện cho Mẹ nghe, cái miệng xinh xinh cứ chu chu lên trong ghét lắm.  Mẹ ngồi vừa nghe HH kể chuyện vừa ngắm HH.  Hân chợt dừng lại, nhìn Mẹ và hỏi (giọng hơi khó chịu): Mẹ dòm gì con vậy?  Oopps, Mẹ bị bắt quả tang!  Ngượng quá, cũng chả biết giải thích sao với HH.  Chẳng lẽ lại bảo cái miệng HH thấy ghét quá nên Mẹ dòm, hic.

2 anh em chơi role playing với nhau.  Anh đóng vai Ba, em đóng vai Mẹ. 'Ba' kêu: mình đi biển nha, mình ra khách sạn đợi mọi người ăn phở đi Hân.  'Mẹ' (HH) nói với 'Ba' (anh Hai): để Mẹ nằm nghỉ chút coi, sao ăn hoài dzợ?  Anh Hai quên mất là chữ 'ăn' là chữ tối kỵ của Hân (grrr...).

Giọng nói của HH trong veo cao vút à.  Tuần rồi, HH bị cảm, giọng khàn đục mà vẫn nói suốt ngày.  Cứ mở miệng ra là cả nhà cười bò vì giọng nói buồn cười lắm.  Đi đâu làm gì Mẹ cũng cứ ngóng ngóng về nhà nghe 2 anh em 888 với nhau, yêu lắm đó.

Monday, May 3, 2010

Nghề nghiệp của con

 



Lúc còn nhỏ Cá Heo hay được nannies bế đứng trên balcony lầu 6 nhìn xuống đường.  Bạn thích xem cảnh xe rác đến thu nhặt rác từ các thùng rác to của khu chung cư.  Có vẻ như khi nhìn từ trên cao, hình ảnh của cái thùng xe rác được nâng lên nâng xuống rất thú vị và hấp dẫn trong mắt bạn.  Bạn hay bập bẹ bảo 'thích lái xe rác'.  Mãi đến khi hơn 2 tuổi vẫn thích lái xe rác.  Rồi một lần bạn tình cờ đi bộ ngang qua xe rác, bạn bịt mũi bỏ chạy và từ đó bỏ luôn ý định lái xe rác (dù vẫn rất thích xem hình ảnh liên quan đến xe rác).  Lý do vì sao chắc không cần giải thích :D

Lớn lên 1 chút, bạn thích làm nghề 'siêu nhân', nghề 'batman'...  Thậm chí là nghề 'Tom và Jerry'.

Từ sau Tết tới khoảng 2 tuần trước, bạn chuyển qua muốn 'đi tu'.  Bình thường thì Mẹ bạn cho bạn thoải mái muốn thích làm nghề gì cũng được.  Nhưng cái vụ 'đi tu' này thì hơi lạ lạ nên Mẹ bạn thử dò hỏi xem vì sao lại đặc biệt quan tâm đến 'đi tu'.  Bạn thản nhiên trả lời là vì bạn mốn lạy Phật.  Mẹ chọc bạn: nhưng đi tu không được ăn mắm chưng (món ruột) và không được xem phim siêu nhân đâu.  Bạn chần chừ 1 chút rồi trả lời: vậy thôi con làm ca sĩ.  Haha, trớt quớt, 2 việc này có dính nhau gì đâu mà có thể thay thay nhau ta.  Nhưng chỉ vài phút sau là ban lại nhắc đến việc đi tu.  Mẹ cũng thôi không nhắc nhở đùa giỡn việc này với bạn nữa.  2 tuần trước, nhà có việc thỉnh các ni sư tới tụng kinh và cúng dường.  Bạn thích lắm, cứ bám theo các ni sư thỏ thẻ là nữa lớn con đi tu, lạy Phật.  Khỏi nói cũng biết các ni sư mê bạn vô cùng.  Giờ ăn trưa, bạn được các ni sư cho ngồi ăn cùng.  Suốt bữa ăn, tự dưng bạn không còn hí hửng như lúc đầu và có vẻ hơi lo lắng.  Khi tiễn các ni sư ra cửa lên xe đi về, bạn quay sang thì thầm với Mẹ: thôi Mẹ ơi, con đổi ý rồi, con không làm nghề đi tu nữa đâu, nghề đó ăn toàn là nấm không, con ăn không được.  Ối trời, Mẹ bạn cố lắm mà cũng không nín được cười.  Đúng là trẻ con.  Và từ đó đến nay không nghe đòi 'đi tu' nữa.

Bữa nay cả 2 bạn chuyển sang thích làm nghề thợ cắt tóc và bán cà phê rồi.  Tối tối ông anh lật úp cái thùng đồ chơi lại cho cô em ngồi lên, còn anh thì ngồi lên một cái ghế cao hơn, anh biểu gì em làm đó: cúi thấp xuống để chú Nghĩa cắt cái ót cho con (chú Nghĩa là chú thợ cắt tóc quen của cả gia đình).  Còn bữa nào ra công viên, ghế gỗ công viên cũng trở thành quán cà phê của 2 đứa, anh ngồi chễm chệ 'order' em: cho tui ly nước cam.  Em lật đật chạy lại cái cây nào gần nhất lúi húi gì đó rồi bụm 2 tay lại khệ nệ đưa cho ông anh: nước cam nè, có ống hút đó.

Từ đây tới lớn chắc có đổi nhiều nghề nữa.  Làm trẻ con sướng thiệt, thỏa chí mà ước mơ...

Tuesday, April 13, 2010

Những niềm vui nho nhỏ...

...là khi bạn bế cô con gái nhỏ đi dạo thong thả trong công viên.  Đầu con gái dựa vào vai mẹ êm êm, tay con ôm cổ mẹ và thi thoảng con lại tới tấp tặng mẹ những nụ hôn vào má, vào cổ, những nụ hôn ngọt ngào khi thơm mùi kẹo lúc thơm mùi sữa.  Con cười khanh khách mỗi lần mẹ giả bộ né đầu, né cổ tránh những nụ hôn thơm tho đầy quyến rũ của con (đầu thì né, bụng thì cứ mong con hôn trúng, hihi). 

...là khi bạn ngồi làm việc, 2 nhóc ngồi 2 bên tựa đầu vào vai mẹ, mẹ thì gõ liên tục cho kịp deadlines (khó khăn lắm mới gõ được vì tay đã bị 2 cái đầu kẹp lại rồi) còn 2 nhóc thì lẩm nhẩm theo 1 nhịp điệu bài hát nào đó đang phát từ TV

....là khi con trai trả lời 1 cách khẳng khái con thương Mẹ chứ tại vì con là con của Mẹ, sao mà hổng thương Mẹ được,  mỗi lần bị Mẹ cằn nhằn: Mẹ lo cho con từng chút vậy đó nha, để xem sau này con lớn con có thương Mẹ không

...là khi con trai ôm siết bạn, dụi đầu vào bụng bạn và thỏ thẻ: Mẹ béo ơi, con thương Mẹ béo quá

...là khi con gái bỏ dở cuộc chơi đang hấp dẫn chạy tìm bạn, ôm đầu gối bạn và kêu lên một tiếng ngắn gọn mà thật trìu mến bằng chất giọng nhỏ nhẹ êm êm: Mẹ, Mẹ ơi, rồi con lại chạy đi chơi tiếp

...là khi bạn bước ra khỏi nhà tắm trong một bộ đồ mặc nhà rất xoàng xĩnh, con gái yêu chạy a tới ôm chầm chân bạn, miệng reo lên đầy ngưỡng mộ: Mẹ đẹp quá đi.

Chỉ vậy thôi đó.  Làm Mẹ là mỗi ngày bạn có một vài niềm vui nho nhỏ như vậy, đủ để quên đi những nhọc nhằn, gai góc va chạm bên ngoài cuộc sống.  Trẻ con nhỏ bé, mong manh nhưng lại là chỗ trú ẩn rất bình yên cho trái tim bà mẹ.

Monday, April 5, 2010

Hạnh phúc đơn sơ...

Buổi chiều, đón Hân về, trong lúc anh Hai đang làm home-work, Mẹ dẫn Hân ghé vào công viên gần nhà đi dạo 1 chút.  Rất hiếm khi, Mẹ và Hân có được nhiều thời gian riêng với nhau như vậy.  Lúc nào cũng có anh Hai đi kèm.  Thật ra lúc dẫn Hân đi, Mẹ cũng không nghĩ gì sâu xa, chỉ là thấy Hai còn tập viết lâu, trời thì nóng, Hân thì có vẻ muốn đi chơi nên tiện đường Mẹ nói ông Ngoại dừng lại thả 2 mẹ con xuống thôi.  Hân vui lắm, nhảy nhót lung tung.  Mẹ cũng chỉ nghĩ là được đi chơi thì Hân vui.  Vài phút sau Mẹ mới để ý, Hân cứ vừa chạy vừa nhìn Mẹ cười và luôn miệng lập đi lập lại cụm từ 'hai mẹ con': hai mẹ con đi dạo Mẹ ơi, hai mẹ con ngồi đây nè Mẹ, hai mẹ con đi chơi với nhau, hai mẹ con về nè, hai mẹ con cười...  Mẹ cảm nhận được rõ ràng là Hân vui hơn mọi khi rất nhiều.  Nhưng Mẹ vẫn nghĩ hay là mình nhạy cảm, trẻ con mà biết gì.  Chơi 1 lúc Mẹ rủ Hân về.  Hân lắc đầu nguầy nguậy: không về mà, ở đây 2 mẹ con mà, 2 mẹ con chơi nữa mà.  Lúc đó, Mẹ mới hơi lặng người thương HH quá chừng.  Thì ra con thật sự cảm nhận được đây là khoảnh khắc riêng của hai mẹ con.  Và con muốn kéo dài nó thêm chút nữa.  Mẹ rủ con vậy mình đi bộ qua bờ hồ bên kia chút nữa nha.  Con dạ mừng rỡ bảo Mẹ: Mẹ bế Hân nha, 2 mẹ con bế nha.  Mẹ bế Hân lên, Hân gục đầu vào vai Mẹ cười hihi rất sung sướng.  Hai mẹ con thong thả đi loanh quanh thêm gần 30' nữa mới về nhà.  Vừa gặp anh Hai con khoe: em đi công viên 2 mẹ con đó, anh Hai học đi.  Vừa buồn cười với cái sự đành hanh rất trẻ con của Hân mà Mẹ vừa thương Hân quá.  Mẹ hay bảo ở nhà là Mẹ thương Hân hơn Hai một chút, không phải vì Mẹ thiên vị mà Mẹ thấy con thứ 2 thường thiệt thòi, cái gì cũng bị sẻ chia một chút, không dành được trọn sự chú ý của mọi người như đứa con đầu.  Mẹ sẽ thu xếp thêm nhiều thời gian '2 mẹ con' cho Hân.  Mẹ yêu cảm giác êm đềm bế Hân ngã đầu trên vai đi vòng vòng công viên. 


Chiều hôm qua, Mẹ bày đặt làm bánh muffin nhân mặn, sách chỉ làm với bacon, Mẹ thay bằng trứng muối và lạp xưởng.  Trộn bột xong, Mẹ thấy bột hơi lỏng, Mẹ nghĩ chắc tại sách bảo có bột bắp mà mình bỏ ra nên bột lỏng, thế là mẹ tự cho thêm bột vào.  Dè đâu bánh ra dư bột nên chai ngắt, dù vị ăn thì cũng lạ lạ, khá ngon.  Mẹ giấu tịt mẻ bánh vào tủ, tự ăn và nhờ ông Ngoại, nannies ăn phụ (hơi gian 1 chút nhỉ, hihi).  Tối nay, Cá Heo sực nhớ ra hỏi Mẹ: ủa, muffin Mẹ làm hôm qua đâu sao không cho con ăn?  Mẹ 'thú thiệt': bánh hư rồi, dở ẹt à, Mẹ cất rồi.  CH năn nỉ: cho con ăn đi, bánh muffin trứng muối Mẹ làm cho con mà.  Mẹ nghe thì cũng xúc động nhưng trong lòng nghĩ thầm anh này nịnh Mẹ thôi, bảo đảm ăn là chê ngay (vì câu này mà Mẹ bị cô Hoa mắng là mẹ mìn, hihi).  Mẹ thuyết phục: thôi con đừng ăn, bánh dở lắm, bột bị chai ăn ghê lắm.  Con khăng khăng: bánh Mẹ làm cho con ngon mà.  Thế là Mẹ phải xuống lầu lấy bánh lên cho con, bụng lại thầm nói: chi mất công vậy nè trời, mang lên lát mất công xuống bỏ rác.  Cắn miếng đầu tiên xong, con nhìn Mẹ (Mẹ thì đang 'tê tái' rên thầm: rồi con nó sắp chê rồi): bánh ngon mà Mẹ, con ăn hết nha.  Em HH ăn xong miếng lạp xưởng nhảy tưng tưng: em ăn nữa, em ăn nữa.  Nannies chọc Mẹ: nó xin ăn lạp xưởng đó.  Hic (icon quê độ).  Ai dè, Hân bảo: không ăn lạp xưởng, Hân ăn bánh Mẹ ngon (Hân cố gắng nhại theo anh Hai mà không nói được đủ câu).  Thế là 2 đứa ăn cái bánh muffin vèo 1 phát chưa đầy 3 phút.  Ăn xong, anh Hai lại thòm thèm: con ăn cái nữa Mẹ ơi.  Mẹ phát hoảng: thôi, Mẹ biết con thương Mẹ rồi, để mai Mẹ làm mẻ bánh mới rồi ăn, bánh này đâu có ngon.  Anh cứ nài nỉ: bánh ngon mà, Mẹ làm cho con mà, con ăn ngon thiệt đó, con không nói xạo đâu.  Mẹ lại lục tục xuống nhà mang bánh lên, đem thêm cho mình cái nữa.  Chả biết bánh để qua ngày 'tự dưng' (haha) ngon lên hay là do anh Hai khen quá mà Mẹ thấy cái bánh chai ngắt...cũng ngon thiệt.  2 nannies nhón một miệng cũng bảo sao bánh bữa nay tự dưng ngon...như bánh tổ (huhu, bánh muffin mà ngon như bánh tổ, có chết tui không).  Trước khi đi ngủ, anh Hai còn ôm Mẹ: bánh ngon quá Mẹ, mai Mẹ làm cho con thêm nha, bữa nay con ăn no quá, không uống sữa nổi luôn (kết quả cuối cùng riêng anh Hai ăn hơn 2 cái).  Mẹ làu bàu với nannies có khi mai làm bánh đúng công thức ngon thiệt sự nó lại không thèm ăn mà đòi ăn cái bánh chai ngắt này thì chết tui, hihi.


Hai đứa ngủ rồi, Mẹ nằm ngẫm nghĩ (với 1 chút rùng mình): 5 năm vừa rồi nếu không có tụi con thì cuộc sống của Mẹ tẻ nhạt tới chừng nào.  Mẹ có thể có nhiều niềm vui và hạnh phúc khác nhưng chắc không thứ hạnh phúc nào thật đơn sơ, giản dị mà lại trọn vẹn đủ đầy như những gì tụi con mang tới cho BM trong mấy năm vừa qua. 

Friday, March 26, 2010

Nay bé đã 2 tuổi rưỡi...


Mẹ phải cám ơn chú Ngh. ở tiệm cắt tóc gần nhà đã sáng tác cho HH mái tóc có vẻ con-gái-hơn-một-chút này.  Mẹ ra cho chú bài toán khó mà chú cũng giải được, mừng ghê.  Tóc Hân vừa ít vừa mảnh và ngắn nữa mà Mẹ cương quyết bảo chú làm sao mà tóc ngắn nhưng vẫn con gái.  Hôm rồi post hình này lên FB, ai cũng khen HH con gái hơn, Mẹ mừng quá chừng.

HH 2 tuổi rưỡi được hơn 2 tuần rồi đó. Trẻ con dễ thương nhất khi bắt đầu nói nhiều.  HH cũng vậy.  HH nói (và hát nữa) suốt ngày.  Anh Hai giỏi lý sự nhưng không nói nhiều bằng HH.  Lúc nào trong nhà cũng có tiếng của Hân.  Hân nũng nịu với Mẹ.  Hân 'đành hanh' với dì Điệp. Hân cười giỡn và cãi nhau với anh Hai.  Hân hát tất cả các bài hát của chị Xuân Mai.  Và gần đây Hân còn bày đặt nói tiếng Anh...bồi nữa.  Hôm nào Mẹ ở nhà vào ngày Hân đi học là Mẹ buồn lắm.  Nhà vắng hẳn.  Mẹ cứ thèm thấy Hân chụm chân nhảy từng bậc thang xuống nhà, vừa đi vừa hát 'một với một là hai...'

Hân cũng lý sự lắm (chỉ thua anh Hai 1 bậc thôi).  Có hôm Mẹ đón HH đi học về, vào nhà Mẹ rủ Hân đi công viên chơi với Mẹ và anh Hai không.  Hân chạy tới xin ly nước anh Hai đang cầm trên tay rồi quay ra trả lời Mẹ, dõng dạc từng chữ: từ từ, Hân uống nước đã.  Mẹ buồn cười quá.  Mẹ nhắc khéo Hân phải nói là từ từ Mẹ ơi  chứ không được nói từ từ trống không vậy.  Hân vừa nhắc lại vừa cười khúc khích, giọng trong như pha lê nghe yêu lắm.

Thú vui giải trí gần đây của Hân là đọc truyện.  Hân thuộc tất cả các bìa sách thiếu nhi có trong nhà.  Hân chọn từng cuốn để nhờ Mẹ đọc.  Nào là Bubu Trung Thực, Susu Đi Công Viên... Mẹ giả vờ quên, cầm Bubu Chơi Lửa lên mà đọc thành Bubu Tha Thứ là Hân phát hiện ra ngay, sửa lưng Mẹ tới khi nào Mẹ đọc đúng thì thôi. Tối hôm kia, 3 mẹ con đang nằm đọc sách, Hân chờ Mẹ đọc Chú Mèo Đi Hia cho anh Hai trước (chuyện này Hân không thích nên Hân ứ nghe, Hân nằm cạnh bên cầm sẵn cuốn sách Hân thích, Mẹ vừa xong là Hân dí sách vào mặt Mẹ ngay).  Chán quá, Hân mở sách ra tự đọc: Tối nay Ba Mẹ Bubu đi xem hát, Dì Út sang trông chừng anh em Bubu.  Dì dẫn theo em Kiki nữa.  Anh Hai và Mẹ cùng giật mình quay qua dòm Hân, Hân đang đọc chính xác từng chữ trong trang sách đang mở ra.  Mẹ thì biết tỏng là cô nàng đọc thuộc lòng rồi.  Chỉ có anh Hai là phấn khích: em biết đọc rồi, mai mốt em đọc truyện con nghe.  Hehe, công nhận anh Hai tồ thiệt, nếu mà em biết đọc thiệt thì em ăn đứt anh rồi, anh chả thèm nghĩ tới chuyện quê xệ mà chỉ nghĩ tới chuyện 'lợi dụng' em đọc sách anh nghe thôi.  Thấy Mẹ và anh chú ý, em Hân thích chí làm tới.  Em mở ngay cuốn sách khác, chỉ vào vòng tròn trên đầu Bubu đọc luôn 'ơ, ống heo con hết sạch tiền rồi'.  Anh Hai thán phục em không giấu diếm luôn.  Lôi ngay tờ báo ra bảo 'em đọc anh nghe'.  Em tỉnh queo cầm lên và...hát luôn 1 tràng 'bạo báo bào bào bao...'  Mẹ lăn ra cười đau cả ruột trong khi anh Hai nhăn nhó: em kỳ quá.  Em thích chữ gì thì em sẽ hát chữ đó theo giai điệu bài 'một với một là hai'.  Bảo em đọc báo, em không biết đọc thì em hát chữ báo theo giai điệu đó...cho vui.  Em lém không chịu nổi.

Tiếng Việt vẫn còn ngọng (giờ này mà em vẫn kêu thỏ là xỏ, Mẹ Thụy là Mẹ Xị và chó Lulu là chó Dudu) nhưng em đã mon men nói tiếng Anh (ối trời).  Cô giáo thông báo với Mẹ là 'bé Gia Hân rất thích giờ học Anh Văn' (chả là trường có mời 1 thầy ở trường Canada về dạy tiếng Anh 1 giờ/ tuần cho các bé nhà trẻ, không biết để làm gì, chắc là cho có phong trào).  Mẹ hỏi Hân: Hân học tiếng Anh vui không?  Tưởng là con không hiểu, dè đâu con cười cười: thích (Mẹ đang luyện mãi để biết nói dạ thích, dạ có), chú tới dạy con.  Mẹ giải thích với Hân là phải gọi là thầy không gọi là chú.  Hân có vẻ không ưng bụng lắm, cứ gọi thầy là chú thôi.  Vài ngày sau, Hân chỉ anh Hai quả táo trên bìa cuốn sách hình: Hai, apple nè.  Hai nhảy dựng lên (Hai rất dễ bị kích động vì những trò mới của em Hân): sao em biết tiếng Anh.  Em trả lời: chú thầy dạy Hân mà.  Mẹ và nanny lại được 1 phen cười ngất ngư vì cái sự sáng tạo ghép chữ 'chú thầy' của Hân.  Anh Hai hí hửng chỉ trái chuối hỏi Hân và anh lại bị một phen 'quê độ' nữa, Hân trả lời rất to: trái chuối.  Anh Hai không chịu: banana mà.  Hân gân cổ cãi lại: chuối mà.  Hai cứ banana còn Hân thì mếu máo chuối mà.  Hai ép mãi, Hân nổi giận lên chụp cuốn sách giục luôn (í ẹ).  Vậy đó, thiệt tình là Hân có biết tiếng Anh gì đâu.  Hân học lóm được mỗi chữ apple của 'chú thầy' về lên mặt với Hai thôi mà. 

Cô giáo 'thỏ thẻ' với Mẹ là Hân nghịch như con trai.  Trong lớp, Hân chỉ chơi với bạn trai.  Hân rủ cả đám xếp ghế thành 1 hàng xong Hân 'ra lệnh' cho các bạn: Deo dên (leo lên), 123.  Cả đám bạn trai răm rắp leo lên.  Xong rồi Hân lại tiếp tục đếm: 123, deo xuống (leo xuống).  Mẹ nghe cô kể mà quê dễ sợ.  Con gái ơi là con gái.  Sao mà con nghịch thế không biết.  Về nhà hỏi lớp Hân có những bạn nào, Hân kể tên ra toàn là bạn trai thôi: bạn Đạt, bạn Tino, bạn Dộc (Lộc)..., cuối cùng có tên bạn Nhím.  Mẹ mừng quá nghĩ bụng thì ra cũng có 1 cô bạn gái.  Mẹ không biết là mình đang ăn 'dưa bở'.  Hôm sau vào lớp thấy Hân reo mừng: bạn Nhím kìa, Mẹ quay lại, một bạn Nhím 'áo thun 3 lỗ, đầu đinh', hic.

Mẹ thích nhìn 2 anh em quấn quít với nhau.  Gây cãi giành đồ chơi (và giành Mẹ) suốt nhưng 2 anh em thật ra rất thương nhau.  'Rảnh rảnh' là anh Hai đi tìm em ôm hun thắm thiết.  Đi học về nhà là Hân chạy kiếm anh Hai ngay (em tan trường trễ hơn anh).  Mẹ thương cái giọng Hân lảnh lót reo mừng khi gặp anh Hai: anh Cá Heo ơi (có bữa còn anh Trí ơi nghe nổi da gà, hihi).  Xong 2 đứa a tầm phù chạy vào ôm nhau thắm thiết như lâu lắm chưa gặp nhau.  Có lần 2 đứa chờ nhau tan học dưới sân diễn cảnh 'chạy từ xa tới ôm nhau mừng rỡ' y như phim làm các cô dì dưới sân buồn cười quá chừng.

Mấy tháng nay bị Mẹ bám sát gót, canh chừng từng bữa ăn ly sữa, trộm vía Hân khỏe và có cái mặt ngắn hơn lúc xưa 1 tí (Mẹ phải nói vòng 1 tí vì kiêng 'khen' Hân đó mà; lúc Hân ốm mặt Hân dài ngoằng, giờ bớt ốm đi thì mặt có vẻ cũng ngắn bớt').  Dạo này HH ăn uống cũng đỡ khủng khẳng hơn.  Con vẫn có gu ăn uống rất người mẫu, chuyên trái cây và rau xanh (rau muống nấu canh chua con ăn 1 lần cả chén).  Nhưng con cũng bắt đầu chịu ăn các món mới, đi ăn với Ba Mẹ ngoài quán cũng chịu thử cái này cái kia hơn (nói nào ngay là có sự 'giám sát' của Ba).  Mẹ hy vọng tình trạng này sẽ kéo dài để đến khi tròn 3 tuổi Hân sẽ không còn bị các bạn cùng lứa bỏ xa nữa.

Càng lớn Hân càng quấn quít Mẹ.  Những lúc anh Hai mê coi TV, 2 Mẹ con lại rủ rỉ lôi nhau lên phòng Mẹ, nằm nghêu ngao ca hát.  Mẹ ghiền nghe Hân hát lắm.  Còn Hân thì ghiền nghe Mẹ đọc chuyện.  Mà dạo này 2 anh em tự dưng 'hư' lắm.  Trừ khi Mẹ đi vắng, không bao giờ 2 anh em chịu vào phòng ngủ mà không có Mẹ.  Có những bữa Mẹ bận gì đó, 'kỷ luật' 2 anh em đi ngủ trước không được chờ Mẹ.  1 tí sau Mẹ nghe ngoài cửa lục đục, mở ra thấy 2 anh em ôm gối nằm ở hành lang chờ Mẹ.  Thấy Mẹ 2 tên cười hihi, hè nhau lôi Mẹ vào phòng mình.  Dì Điệp sợ Mẹ hiểu lầm phải giải thích là tụi nhỏ không cho dì chờ chung, 2 anh em tự ôm nhau nằm ngoài cửa phòng Mẹ là 'khổ nhục kế'.  Mẹ vừa thương vừa lo, bám Mẹ kiểu này miết Mẹ sợ mai mốt 2 đứa đâm nhõng nhẽo thì chết.

Nhìn 2 đứa thi nhau lớn, Mẹ vừa mừng vừa tiếc.  Chỉ mong tụi con còn giữ được tính ngây ngô và sở thích bám cha bám mẹ thế này lâu lâu một chút, hihi.

Đang ở xa Hân, viết về Hân và nhớ Hân quá...

Thursday, March 11, 2010

Lật lại chuyện Tết của con...


Tết đã qua lâu rồi mà giờ Mẹ mới có thời gian ngồi viết entry Tết cho 2 anh em.  Dạo này 2 đứa quấn Mẹ quá, về tới nhà là dính chặt với tụi con tới giờ đi ngủ.  Hai đứa ngủ rồi, Mẹ cũng hết hứng online hay blogging gì nữa hết.  Một cái entry này Mẹ viết gần 2 tuần (xí hổ!)

Tết năm nay của 2 anh em vui lắm.  Lớn rồi nên cũng biết cảm nhận không khí khác ngày thường.  Trước Tết vài tuần đã thấy 2 anh em nghêu ngao nào 'Tết năm nay bé thêm một tuổi' rồi 'tết, tết, tết, tết đến rồi' hay 'nghe xuân sang thấy trong lòng em chứa chan...'  Coi mòi 2 đứa có gien mê Tết giống Ba Mẹ rồi, hihi.  Mẹ khoái nghe Hân Hân rộn rã 'Tết, Tết, Tết, Tết đến rồi...' (dù xưa giờ Mẹ chả thích bài hát này).

Đã vậy mấy ngày trước Tết, 2 đứa vừa được cho nghỉ học thì Mẹ bày ra làm giò thủ, chả tôm rủ 2 anh em cũng tham gia.  Anh Hai cật lực phụ Mẹ trộn lỗ tai, lỗ mũi với gia vị, hào hứng giành trộn nhưng trộn được 2 vòng nhỏ là than thôi con mỏi tay rồi, con ngồi coi Mẹ làm thôi nha, hihi.  Ngồi chán chê, anh chuyển qua làm phó nhòm, anh lấy máy chụp hình chụp cảnh làm bếp của Mẹ.  Hình anh chụp đẹp lắm.  Mẹ không dám show lên đây vì sợ mọi người chóng mặt; hình nào cũng méo xẹo, và toàn dính...sàn nhà, haha.  Em Hân thì bắt ghế ngồi sát Mẹ coi Mẹ lột vỏ tôm, miệng cứ tía lia: Hân phụ Mẹ, Hân phụ Mẹ. Nghe chữ 'Hân phụ' là Mẹ rầu rồi, miệng Hân nói tay Hân chọc vào bịch vỏ tôm, rửa mãi vẫn còn tanh.  Làm món gì, 2 anh em cũng chầu rìa chờ chín để xin ăn thử, thấy vui lắm.  Mẹ cứ tiếc là mình dở ẹt không biết gói bánh tét, bánh chưng để nổi lửa làm 'event' cho 2 đứa vui xuân.  Tệ thiệt.

Niềm vui lớn nhất của 2 đứa trong Tết năm nay là được...đi chùa.  Tối giao thừa BM dẫn 2 anh em đến cúng những ngôi chùa thân quen của gia đình, dạy cho 2 anh em biết chùa nào thờ Cô Tư (chị của Ba), chùa nào thờ Ông Bà Cố (ông bà Nội của Mẹ).  Sáng mùng Hai lại được đi chùa thờ bà Ngoại.  Chiều mùng 3 thì về thăm chùa nơi Dì Mẹ đang tu.  Mẹ chả biết 2 đứa có hiểu gì không nhưng Mẹ nghĩ tuổi này chắc bắt đầu tập cho tụi con nghĩ tới ông bà tổ tiên cũng không quá sớm.  Tới chùa nào, 2 anh em cũng quì xuống mọp lạy rất thành kính.  Anh Hai còn biết lầm rầm: Nam Mô A Di Đà Phật nữa kìa.  Sáng nào ra thay đồ đi chúc Tết 2 đứa cũng nhắc: lát đi chùa nha Mẹ.  Tới nhà ai ngồi một chút 2 anh em cũng đòi về đi chùa, làm ai cũng buồn cười.  Xong Tết, anh Hai còn tổng kết: sao mình đi chùa ít vậy Mẹ? Bà Ngoại mà còn sống chắc sẽ cưng 2 anh em lắm, nhất là anh Hai.  Cứ thấy Phật là anh mừng ra mặt và sụp lạy ngay, mà lạy rất thành kính.  Như cái hình Mẹ chụp cho mấy anh em cách đây mấy tháng khi đi từ thiện ở Lâm Đồng nè, ai cũng bảo sao mà CH lạy nhiệt tình thế.  Mà sự thật là anh chàng không biết có người chụp hình mình đâu, bận xì xụp lạy mà, hehe.    

Trước Tết vài ngày, Mẹ tranh thủ mỗi buổi tối dạy 2 anh em chúc Tết Ông Bà Nội và Ông Ngoại.  Với anh Hai thì Mẹ có thể dạy câu dài, còn với Hân phải hướng dẫn từ từ từng chút một.  Kết quả là ngay sáng mùng 1 Tết anh Hai có thể chững chạc khoanh tay đại diện em Hân chúc Tết Ba Mẹ (cái này Mẹ không có dạy, anh tự biên tự diễn từ các bài học của Mẹ): con chúc Ba Mẹ nhiều sức khỏe, làm ăn phát tài.  Sau màn diễn 'phúc khảo' đó, Anh Hai đã có thể tự tin chúc ông Ngoại và ông bà Nội 'sống lâu tuổi già' (hihi, Mẹ dạy là sống lâu trăm tuổi, chả biết sao anh lại tự cải biên thành sống lâu tuổi già).  Anh Hai cũng hay lắm nha, gặp người trẻ thì không bao giờ anh chúc 'sống lâu tuổi già' đâu, cũng biết sử dụng câu chúc đúng ngữ cảnh lắm đó.  Chỉ có điều, anh chưa biết khoanh tay khi chúc Tết đâu.  Nhắc mãi mà vẫn quên  Em HH thì bao nhiêu câu chữ trả Mẹ hết.  Cứ anh chúc em đứng khoanh tay kế bên cười trừ (hôm mùng 1 thậm chí không chịu đứng kế bên, dứt khoát rúc vào lòng Mẹ vì em bị mệt do bị rối loạn tiêu hóa từ 29 Tết).

Suốt Tết anh Hai có một nỗi niềm ấm ức nhắc đi nhắc lại mãi là không được đi lựa mai và đi mua hoa với BM.  Do anh Hai mê ngủ quá mà BM thì lại nôn đi nên anh Hai thức dậy thì đã thấy BM bưng mai về nhà rồi.  Anh ức lắm vì anh bảo là năm ngoái Ba cho anh đi theo phụ kéo hoa về trên cái trolley đi shopping nhỏ của Mẹ, sao năm nay lại cắt phần của anh.  Bí xị suốt buổi tối, Mẹ phải dỗ mãi, mấy ngày sau vẫn còn nhắc.

Tết năm nay nhà không có nanny.  Dì Điệp nghỉ Tết từ sáng 30 đến chiều mùng 3.  Đi đâu BM cũng phải tha lôi 2 đứa theo.  Cực mà cũng vui.  Cả năm cả nhà mới có 4 ngày chỉ 'mình với ta'.  Được BM tự tay chăm sóc, tắm rửa, cho ăn uống, dẫn đi khắp nơi (và cả rầy la, hihi) 2 anh em khoái lắm.  BM thì ôi thôi mệt phờ phạc. Mệt nhất là cái màn đi theo thu dọn bãi chiến trường đồ chơi mà 2 đứa bày ở nhà các cô chú bạn của BM.  Nói gì thì nói, Mẹ cũng cám ơn 4 ngày không có nanny đó.  Vì Mẹ bận chuyện dọn dẹp, bếp núc, nên trách nhiệm trông coi, quản lý 2 đứa nghiễm nhiên thuộc về Ba.  Sau 4 ngày được Ba khép vào kỷ luật, 2 đứa ngoan hẳn ra, nhất là Hân.  Dạo này HH nhõng nhẽo lắm luôn.  Hân được dì Điệp đặc biệt cưng chìu nên hay vòi vĩnh, khóc nhè, làm nư (cộng thêm đang trong giai đoạn 'Terrible Two' nữa).  4 ngày ở với Ba, HH bớt lèo nhèo, làm nũng hẳn.  Không có nanny, 2 đứa cũng độc lập hơn.  Thường thì đi ngủ lúc nào cũng vòi vĩnh nào là kể chuyện, đọc sách, hát hò... rồi mới chịu thiu thiu.  Mấy ngày không có nanny, cứ đi chơi về, thay đồ xong, Mẹ quăng 2 đứa nằm với Ba rồi quay ra lo chuyện bếp núc, dọn dẹp.  Chừng 10' sau nghe im re, quay vào là đã thấy cả 3 bạn (hihi) nằm xếp lớp ngủ ngon lành.  Có bữa Mẹ vào thấy cả 2 anh em đang nằm nữa trên giường nữa dưới đất mà vẫn ngủ say sưa, yêu ơi là yêu.

Mẹ có 'âm mưu' cho Tết năm sau rồi.  Bận gì thì bận Mẹ cũng cố gắng sắp xếp thời gian chuẩn bị đồ ăn (thậm chí bánh mứt) ở nhà như năm nay để có việc cho 2 đứa làm, sau này còn có cái mà nhớ Tết.  Và mặc dù dì Điệp bảo năm sau sẽ quay lại ăn Tết Miên không về Tết Việt nữa, Mẹ cũng sẽ thuyết phục dì về quê nghỉ Tết ít hôm (chảnh chưa, nhà người ta năn nỉ nanny ở lại ăn Tết, nhà mình thì 'âm mưu' năn nỉ nanny nghỉ về quê) để Mẹ lại có những ngày bận rộn mà thật đầm ấm, riêng tư với tụi con.   

Mẹ sung sướng nghe anh Hai tuyên bố: con thích Tết lắm, thích hơn lễ Noel.  Hỏi vì sao thì anh nói: Tết có bông mai, Tết được đi chùa với lại Tết nhà mình ai cũng nghỉ học, nghỉ làm.  Mẹ gàn anh: thích nghỉ học thì đợi hè được nghỉ học mấy tuần luôn.  Anh chỉnh liền: mà Ba Mẹ đâu có nghỉ hè đâu, haha.  Nghe cưng quá chừng.

Vui Tết vậy nhưng 2 anh em cũng rất ngoan.  Sáng mùng 9 đi học lại, Mẹ rất hồi hộp vì Tết này nghỉ dài quá, chả biết đi học lại có ỉ eo gì không.  Mẹ 'dự đoán' là sẽ có một màn 'mưa nước mắt'.  Em Hân nghỉ gần 10 ngày, anh Hai thì hơn 2 tuần, chỉ toàn chơi với chơi trong suốt thời gian đó.  Mẹ nghĩ đi học lại chắc thể nào cũng 'shock'. Mẹ phải chuẩn bị tinh thần từ tối mùng 6.  Tập cho đi ngủ sớm thức sớm trở lại (mấy ngày Tết đồng hồ sinh học bị đảo lộn hoàn toàn vì toàn đu theo BM đi chơi khuya, hệ quả là cũng dậy trễ luôn).  Mẹ nhắc nhở thường xuyên cột mốc 'mùng 9 là mình đi học, đi làm lại nha, bữa nay là mùng 6/7/8 rồi'.  Tối mùng 8, anh Hai nhắc: mai mùng 9 đi học hả Mẹ.  Oh yeah, con nhớ bạn Po Han, Nhật Phương, Thảo Hiền rồi.  Em Hân cũng vuốt đuôi: oh yeah,đi học lại.  Mẹ nghe cũng mừng mừng nhưng nghĩ trong bụng: hình thức thôi, ngày mai mới biết đá biết vàng.  Vậy mà sáng mùng 9, cả 2 anh em dậy sớm, tươi tỉnh mặc đồ chào BM đi học, vào trường gặp Cô cười toe toét.  BM nói với nhau chắc là 2 đứa ở nhà với BM mãi cũng chán rồi, haha.

Mẹ thích Tết.  Nhưng Mẹ nghĩ nếu không có 2 đứa tụi con chắc mấy năm gần đây Mẹ cũng sẽ bớt yêu Tết đi nhiều.  Tết bây giờ chán chán nhạt nhạt sao đó.  Nhờ có 2 đứa, Mẹ cố gắng giữ nếp nhà từ chuyện nấu ăn, trang trí nhà, cúng kiếng... để giữ Tết cho con.  Có lẽ vì vậy mà Mẹ vẫn cảm thấy Tết còn có hương vị (chứ bạn bè Mẹ nhiều người bảo Tết giờ chả có gì vui, chẳng qua là có 1 kỳ nghỉ dài mà thôi). 

Mà nói thiệt, có 2 đứa trong nhà quanh năm suốt tháng như có Tết rồi (theo đủ tất cả các nghĩa của Tết: vui, tưng bừng, rộn rã và đầy tất bật, náo loạn, hihi).

Sunday, January 3, 2010

Role playing...



Hai bạn nhỏ dạo này thích chơi trò role playing. 

1. Lúc nào cũng đòi mua đồ chơi mới, nhà đầy đồ chơi từ robot đến siêu nhân đến xe đến búp bê rồi xếp hình vv và vv.  Nhưng quay đi quẩn lại trong ngày thể nào cũng phải có 1 lúc 2 anh em ngồi chơi với nhau; mỗi đứa 1 cái ly và 1 cái muỗng.  Hai đứa thi nhau dầm muỗng cạch cạch vào ly, lí la lí lô với nhau nào là đang nấu cháo, nấu thịt, làm bánh, mỗi ngày 1 món.  Anh đút em ăn, em khen 'nhon'.  Em đút anh ăn bữa thì anh nhăn mặt 'yackee' bữa thì anh gật gù 'yummy'.  Khen chê 1 hồi thế nào cũng có đứa nổi cáu và thế nào cũng có màn 'mẹ ơi, anh béo con', 'mẹ, em Hân béo con' (dân Xì Gòn nhưng luôn luôn nói 'béo' chứ không nói 'nhéo').  Và 5' sau dưới 'bàn tay sắt' của Mẹ, nhà bếp tạm đóng cửa chờ ngày mai mở lại.

2. Mẹ nằm xem soap opera của Thái Lan với nanny, HH cầm cái ly và cái muỗng (ngày mới nhưng cảnh cũ, hehe) tới sát bên, dí cái muỗng vào miệng Mẹ: con ơi, dậy ăn cháo đi con.  Mẹ vừa nằm vừa cười rũ rượi xém lọt xuống ghế salon.  Mẹ giả giọng Hân và anh Hai những khi lười ăn (có thêm màn dậm chân xuống ghế nữa): hông mà, hông mà, hông ăn cháo mà, đổ đi, đổ đi.  Anh Hai lập tức nhảy vào cuộc: Hân để anh làm Ba nha.  Anh quay qua Mẹ, giọng rất nghiêm (mà miệng thì cười toe): không ăn Ba lấy cây roi hồng đánh mông giờ.  Mẹ vẫn đả đớt: hông mà, hông mà.  Em Hân thấy vai trò 'nanny' của mình mờ nhạt quá, vừa mếu máo đút muỗng vào miệng Mẹ vừa 'năn nỉ' với ngôn ngữ xưng hô rất ư là 'rối rắm':  Mẹ ơi, con ơi, ăn cháo đi...  Mẹ được 1 phen cười đau cả bụng.  Nhưng đồng thời cũng giật mình.  Mấy anh chị này như camera giấu kín vậy đó, quay phim, thu âm lời nói hành động của mình hồi nào không biết, khi cần là copy lại y chang.  Bởi vậy, người lớn nói năng không khéo là làm gương xấu ngay.

3. CH lấy 1 cây kéo nhựa, lôi búp bê con trai của em Hân ra đặt vào lòng và bắt đầu hồ hởi nhấp kéo xoành xoạch (nhưng chả có sợi tóc nào rơi ra).  Thấy Mẹ nhìn 'hiếu kỳ', CH vừa 'tập trung làm việc' vừa giải thích: I cut baby's hair.  Mẹ chưa kịp trả lời anh bồi thêm câu nữa: he's my baby, I'm Daddy.  Mẹ buồn cười quá ừ hử cho qua chuyện, mắt vẫn tiếp tục theo dõi màn kịch cắt tóc giữa 'daddy và baby'. 'Daddy Cá Heo' quay lại cằn nhằn: My baby is angry.  Mẹ hỏi: why is baby angry?  'Daddy CH' nhỏ giọng (tay giấu 'baby' ra sau lưng): because you see baby (chắc ý là 'look at baby'), baby is shy.  Sau đó, 'daddy' lôi 'baby' lên giường giấu sau đống mền gối tiếp tục...xởn tóc baby.  Vừa nhấp kéo, 'daddy' vừa giới thiệu: búp bê con trai là baby của con, em Hân là mommy của baby tóc dài.  'Daddy' ra lệnh cho 'mommy': lột giày em bé ra đi giặt đi Hân.  'Mommy' dạ ngọt xớt và ra sức lột giày vớ của 'baby tóc dài' ra, khuyến mãi thêm màn lột sạch sẽ quần áo luôn.  Lột xong rồi 'mommy' than: bé lạnh, bé lạnh, Địp (bữa nay hết Ịp rồi) xức dầu đi.  Bó tay.  Mẹ cười ngất ngư.  Phải năn nỉ dữ lắm mới đóng được cửa tiệm cắt tóc để đưa 'little daddy và mommy' vào giường ngủ.

(Cái hình avatar của entry chụp ở Đà Lạt cách đây 3 tháng.  Cũng đang role playing, giả bộ xếp hàng mua vé tàu, sau đó người mua vé thành đoàn tàu xình xịch la hét ầm ĩ ở ga ĐL luôn)

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...