Friday, May 30, 2008

9 tháng của Hân



Cái bóng đèn nhỏ xíu của Mẹ nay đã 9 tháng. Nhanh ghê. Ngoảnh qua ngoảnh lại sắp tới đầy năm của con rồi.

Con vẫn bé xíu so với các bạn cùng trang lứa. Nhưng con cứng cáp và nhanh nhẹn (Mẹ tự an ủi mình như vậy). Giống Mẹ và anh Hai, con rất thích...ăn và thích thử thức ăn mới. Cứ nhìn thấy muỗng là tự động há miệng ra, cái gì cũng thử, kể cả canh khổ qua (mới nếm vào hơi nhăn mặt, chép miệng rồi...há miệng ra xin thêm). Nhưng con ăn ít lắm, mỗi lần chỉ ăn làm cảnh lưng chén. Bởi vậy mà bé xíu, dù lên cân khá đều.

2 cái răng đầu tiên của con vẫn đang tiếp tục 'rẽ nướu' ra để xuất hiện cao hơn. Gặp cái gì con cũng bỏ vào miệng để bớt ngứa nướu. Hôm nào Mẹ quên đưa đồ ngậm răng thì con tự nhai tay của mình cho đỡ ngứa. Mẹ hay rầy con vì sợ mất vệ sinh và sợ con đưa tay vào sâu quá sẽ bị ọe. Nhưng thật sự nhìn con ngồi ngậm tay thấy đáng yêu lắm

Photobucket

Giống như bao đứa trẻ khác là con thứ 2 trong nhà, con ít 'bị' chăm bẳm hơn anh Hai nên con cũng tự lập và dạn dĩ hơn Hai. Con không sợ gì hết. Con thích thử nghiệm, con thích tự bò, tự đi lại trong xe tập đi hơn là được bồng ẳm. Bây giờ con điều khiển xe tập đi chuyên nghiệp lắm, không chỉ đi đường thẳng mà quẹo hẻm hóc nào con cũng làm được hết. Đang ở nhà ngoài mà nghe tiếng Mẹ hay tiếng Hai trong phòng là con quay ngoắt xe đi vào tìm.

Photobucket

Con thích tự cầm ly uống nước trái cây. Uống xong tự biết bỏ cái ly không xuống đất (chưa bao giờ thấy bỏ ly còn nước xuống đất cả). Cả nhà thừa thắng xông lên, định tập cho con tự uống sữa bằng ly mút. Nếu làm được thì con ăn đứt anh Hai rồi. Hai bây giờ vẫn mê bình bú hơn là uống sữa bằng ly hay ống hút (lần nào Mẹ đi khám răng ở chỗ chú Andrew cũng phải nói dối khi chú hỏi thăm về anh Hai là Hai bỏ bình rồi, không chú Andrew rầy ngay, vì chú sợ anh Hai bị hư răng).

Photobucket

Lúc có bầu con, dù quan niệm rằng gái trai gì cũng được, Mẹ vẫn mong con là gái vì Mẹ thèm được làm điệu cho con gái. Vậy mà, chẳng hiểu sao, sanh con ra con giống con trai lắm, từ dáng vẻ tới tính tình. Ngồi 1 mình con cũng giống con trai mà ngồi kế anh 2 thì y như là Mẹ có 2 đứa con trai. Bằng chứng đây:

Photobucket Photobucket

Mẹ loay hoay mãi chẳng biết làm sao cho con giống con gái hơn. Hôm nọ, Mẹ quyết định mua cho con 1 cái băng đô có hoa. Bữa đầu tiên mang về, cài lên đầu con (lúc đó con đang mặc áo thun, quần short), cả nhà lăn ra cười vì con chẳng giống con gái tẹo nào mà y như là con trai cố gắng cải trang thành con gái. Tiếc là hôm đó, camera của Mẹ hết pin nên không chụp hình được. Mẹ buồn 5 phút. Hôm sau, quyết tâm mặc áo hoa, cài băng đô vào. May quá, không hiểu sao với bộ trang phục đó, con mềm mại, nữ tính hẳn. Tuy nhiên, khi không còn băng đô, không còn áo hoa thì vẫn là 'em có 2 đứa con trai hả?'.

Photobucket Photobucket

Con và anh Hai bây giờ bắt đầu quấn quít nhau lắm. Hai đánh răng buổi sáng trong toilet, nhìn qua nhìn lại Mẹ thấy con và cái xe tập đi mất tiêu, thì ra con tự đẩy xe vào toilet tìm Hai, thấy con Hai mừng quýnh: đánh răng với anh hả?

Con có 'vị trí' trong lòng Hai lắm nha. Hôm sinh nhật Mẹ, chị Atiso đi với chú Bình và mẹ Thảo sang chơi. Hai nắm tay chị Sô kéo vào chỗ con ngồi: bạn Sô, em Hân nè. Em Hân ơi, bạn Sô tới nè. Con được giới thiệu đầy yêu thương và trịnh trọng.

Cả nhà yêu Hân Hân. Yêu nụ cười móm mém của Hân. Yêu giọng nói líu ríu như chim mỗi sáng của Hân. Yêu bàn tay nhỏ xíu xinh ơi là xinh mỗi lần vuốt tóc Mẹ lòa xòa trước trán. Yêu Hân quá, Mẹ lại muốn có em bé nữa. Và cũng yêu Hân quá, Mẹ quyết định thôi không sanh nữa. Mâu thuẫn há. Làm con giữa thiệt thòi lắm. Lúc sinh con ra, Hai còn nhỏ xíu, Mẹ phải chia sẻ thời gian cho 2 đứa. Hai lớn biết đòi nên con thường phải nhường Mẹ cho Hai. Nếu mai này lại có em, thì chị lại phải nhường em. Thôi, Mẹ yên phận và hạnh phúc với 2 đứa rồi. Không lăn tăn nữa đâu :).

Tuesday, May 27, 2008

Một ngày vui...



Ngày bắt đầu bằng rất nhiều điều bất ngờ thú vị...

Sáng sớm, nhận một cuộc điện thọai chúc mừng từ chị V, người chị em bạn dâu. 5 năm nay, năm nào chị cũng gọi, có khi lặn lội đến công ty gửi hoa. Vậy mà năm nào mình cũng ngạc nhiên (trong niềm vui) khi chị gọi vì mình không nghĩ là chị lại nhớ lâu như vậy trong khi 2 chị em gần như cả năm gặp nhau chừng vài lần trong những lần giỗ chạp, Tết nhất ở nhà ông bà Nội mấy đứa nhỏ. Ấm áp và xúc động.

Mở máy lên, tin nhắn đổ vào liên tục. Tin nhắn đầu tiên của em Ng., cực kỳ cute. Và tin nhắn thứ 2 của một người bạn gái mình đã từng rất thương yêu, rồi xa nhau vì những lý do không đâu, 3-4 năm gần như xa lạ với nhau giờ người ấy lại gửi cho mình 1 cái birthday message rất thân ái. Cái gì đã qua đi khó trở lại, nhưng lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ về mối quan hệ ấy. Chữ 'sís' trong tin nhắn gợi nhớ lại tất cả những tháng ngày thân thiết cũ.

Vào công ty, trên bàn là 1 lẵng hoa lan tím, bài Happy Birthday của New Kids on the Block văng vẳng phát ra từ laptop của em Ng., nhưng phòng thì vắng ngắt hổng thấy ai. Hơi ngạc nhiên nhưng mãi lo săm soi lẳng hoa và lẩm nhẩm theo bài hát nên quên mất chuyện thắc mắc. Chợt: 'Happy birthday to you, happy birthday to you...', tiếng hát live, tiếng cười và đầu mình có ai chụp vào cái nón party chóp nhọn...Ngơ ngác nhìn quanh, thì ra là team làm quà 'đột kích' bất ngờ cho mình. Tội nghiệp mấy em núp trong pantry chờ điện thọai của driver báo là mình tới cầu thang rồi mới thình lình nhào ra. Cả công ty náo nhiệt chụp hình, hát hò vui ơi là vui. Hình chụp dễ thương lắm:

Photobucket

Sau phút tưng bừng náo nhiệt, quay về bàn nhận mail, mở YM thì thấy bạn H. đã cho mình lên blast của blog bạn ấy. Lại rộn rã vui (đương nhiên là trong lòng thôi). Tới trưa thì em M. team Quanti tống cho cái mail với hình ảnh sáng tạo thế này:

Photobucket

Em làm nhiều kiểu hay ho lắm, nhưng mình kết nhất tấm ảnh trắng đen thập niên 70 này.

Ở nhà thì Ba CH tổ chức cho Mẹ CH 1 bữa tiệc thân mật chỉ có gia đình và 1 cặp bạn rất thân. Thật ra thì Ba CH muốn dẫn cả nhà đi ăn ngòai nhưng Mẹ CH lại muốn làm ở nhà cho có không khí ấm cúng và cho 2 đứa con có được cảm giác 'family celebration'. Bữa ăn tối rất gọn nhẹ (vì Mẹ CH chỉ có 4 tiếng vừa đi chợ, chạy về nhà, nấu nướng, bày bàn...) nhưng vui lắm.

Ba CH đàn cho CH và bạn Atiso hát Happy Birthday tặng Mẹ nè

Photobucket

Năn nỉ dữ lắm bạn CH mới chịu ngồi chụp chung tấm ảnh gia đình vì bạn chỉ mong chóng chóng xong để được ăn bánh. Hân Hân thì ngoan lắm, đang buồn ngủ, nhưng nghe Mẹ bế chụp hình, nàng tỉnh hẳn. Dụ dỗ bạn CH lâu quá, nên Ba Mẹ của bạn mặt buồn thiu

Photobucket

Sinh Nhật Mẹ nhưng bạn CH vui nhất nhà vì có bạn Atiso đến chơi chung. 2 bạn quấn quýt, cười giỡn ầm ĩ, không chịu chia tay cho bạn Atiso ra về.

Photobucket

Ngày kết thúc trong ấm áp tình cảm gia đình...

Khép lại một ngày vui...

...mở ra nhiều ngày vui mới.

Nhớ và thuơng Bố Mẹ nhiều lắm.

Cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc khi có bạn bè và người thân luôn nghĩ và quan tấm đến mình.

Cám ơn tất cả...vì tất cả...

Sunday, May 25, 2008

...Hương Nắng Mai



Có 1 điều không thể nào lý giải nổi. Tôi có 1 tình cảm kỳ lạ với những dây phơi/ sào phơi quần áo (đương nhiên là có quần áo trên đó, chứ không phải chỉ là sợi dây phơi).

Đi ngang quang bất kỳ căn nhà/ căn hộ nào (ngay cả trong những chuyến đi xa), nhìn thấy một dãy quần áo đang được phơi phóng trong sân nhà hay trên balcony trong nắng sớm, tôi lại có cảm giác bồi hồi, nhớ nhà da diết (homesick) - dù là lúc đang đi xa hay đang ở rất gần nhà mình...., 1 cảm giác rất êm đềm, hạnh phúc... Mà tôi có niềm tin rất lạ, cứ nhìn nhà nào quần áo phơi nhiều tôi lại nghĩ gia đình đó chắc hạnh phúc, sung túc và êm ấm lắm (đơn giản thôi, mấy nhà độc thân, ít người làm biếng giặt đồ thấy mồ, hihi). Kết luận này của riêng tôi thôi nha, chắc chắn là không có tính đại diện rồi.

Tôi hình dung ra sự thư thái, nhẹ nhàng của người phụ nữ khi đã xong công việc giặt giũ nặng nhọc (mê nhìn hình ảnh quần áo được phơi phóng, nhưng tôi rất sợ công việc giặt đồ), cảm giác hạnh phúc, thư giãn của người được mặc vào những món đồ thơm mùi nắng đó. Tôi còn nghĩ về Ba tôi. Khi tôi còn nhỏ, vì thời cuộc thay đổi, Mẹ tôi là người lo 'kinh tế' gia đình (chính xác là lo sao cho ngày đủ 2 bữa cơm đạm bạc, chữ kinh tế nghe to tát quá). Ba tôi là người giặt giũ, phơi phóng quần áo trong nhà (với sự giúp sức...quậy phá của tôi, tôi là cái đuôi của Ba tôi lúc đó mà). Ba tôi làm việc đó rất tự nguyện và vui vẻ. Ngay cả sau này khi đã có công việc ổn định, Ba (mà sau này tôi thương yêu gọi bằng Bố - tôi là người SG rặt nhưng bắt chước đám trẻ con người Bắc trong xóm, Bố tôi thì chẳng bảo 'gọi sao cũng được, miễn cha con thương nhau là đủ') vẫn giặt đồ cho Mẹ và tôi. Bố bảo 2 Mẹ con là phụ nữ, giặt đồ nặng để Bố làm. Bố cũng chính là người dạy tôi thu quần áo khô, gấp quần áo, xếp vào tủ. Tôi không phải là người đảm đang công việc nhà, nhưng giỏi nhất là gấp và ủi quần áo, chắc là nhờ những ngày đeo theo Bố sát nút. Hình ảnh dây phơi quần áo với tôi, chính vì vậy, còn là sự hy sinh, chăm sóc của các thành viên trong gia đình cho nhau.

Tôi mê sào đồ nhà tôi, nhìn những món đồ của mấy đứa con nhỏ xíu phất phơ trên sào thấy thương làm sao. Mỗi lần bước vào nhà, nghe mùi xà bông, nước xả, tự dưng là nhớ tới lần đầu tiên giặt những món đồ sơ sinh chuẩn bị đón con trai đầu lòng. Lần đầu trong nhà có quần áo con nít, thấy lòng rộn ràng, xúc động gì đâu. Mê mùi thơm của nước xả D Phấn cũng từ đó (câu này hổng hề có ý marketing gì cho ai đâu nha bà H và em P). Bây giờ cứ ngửi thấy mùi D Phấn là lại nhớ giai đoạn chộn rộn chuẩn bị và mấy tháng nằm ổ . Sân phơi của nhà ngay cửa phòng tôi, sáng ra nhìn thấy quần áo tụi nhỏ chen nhau trên sào thấy mình sao giàu có quá chừng.

Mà chắc tai mê vụ phơi phóng này, nên trong nhà, duyên nợ sao đó mà có 1 người có công việc dính tới xà bông, nước xả.... Mà chính công việc của tôi cũng phần nào dính với vụ này. Trong những projects làm home visit về xà bông, nước xả, khoái nhất cái đoạn theo respondents ra sân hay lên tầng thượng phơi đồ. Tôi thích thú quan sát gương mặt mãn nguyện của những bà nội trợ ấy khi đứng bên sào đồ còn nhỏ nước tong tong của mình. Trong suốt quá trình nói chuyện, phỏng vấn, quan sát, có cảm giác đó là lúc họ thư giãn và thoải mái nhất. Chà, chẳng biết mình có bị thiên lệch (bias) không ta?

Viết entry này vì phát hiện ra hình như anh con trai lớn cũng bắt đầu máu mê với cái sào phơi quần áo ở nhà. Sáng nay anh chàng ra đứng ngoài sân phơi chơi, với tay lấy cái áo của mình và em hít hà: thơm quá Mẹ ơi. Trước khi bước vào nhà còn chỉ áo của em: áo em dễ thương chưa kìa Mẹ. Và gút 1 câu rất tình cảm: mai mốt Trí lớn (à không, anh chàng nói theo tiếng Bắc của nanny là 'nhớn', nhưng bằng giọng miền Nam, nghe ngộ lắm), Trí phơi đồ cho Mẹ nha .

Wednesday, May 21, 2008

Mẹ ơi, con nói nè...



Cá Heo ngồi chơi với em, giành qua giành lại mấy món đồ chơi. Đang bình yên, tự dưng anh 2 la lên: Mẹ, Mẹ ơi. Mẹ mãi 8 với Ba trên bàn cơm, nên chậm quay lại. Anh 2 lại kỳ nèo: Mẹ, Mẹ, con nói nè. Mẹ nhìn xuống, thấy anh đang cầm trên tay con heo bằng bông của em, miệng tía lia: Minh Trí ích kỷ luôn Mẹ ơi. Sự vụ là Mẹ kể chuyện bạn Mèo con cho Trí nghe, có đoạn bạn Mèo không cho các bạn chơi banh, các bạn gọi bạn Mèo là ích kỷ. Mẹ tranh thủ 'giáo dục' Trí: con mà hay giành đồ chơi của em hay là không cho em chơi chung là cũng ích kỷ đó. Hôm đó, anh Hai vâng dạ rất ngoan. Bữa nay muốn lấy đồ chơi của em quá nên tự 'chày cối', nhận mình là ích kỷ luôn. Ba Mẹ tức cười nhưng lờ đi. Dì Điệp không nhịn được cười, phán cho 1 câu xanh dờn: Minh Trí thẳng thắn quá. 5 phút sau nghe anh 2 thỏ thẻ với em: anh mượn chút rồi anh trả nè. Anh lại la to: Mẹ, Mẹ ơi, Minh Trí không ích kỷ giống bạn mèo đâu, con cho em rồi. Đúng là vừa làm diễn viên vừa tự đạo diễn luôn.

'Em chơi không?' 'Quao quao quao, cha cha cha..' 'Mẹ ơi, em cho con đồ chơi, em không chơi.' 'A A A..' 'Mẹ ơi, em giật của con.' 'Quao quao quao, ba ba ba ba'. 'Mẹ, em tè rồi, em gọi con'. Chỉ có trẻ con mới hiểu ngôn ngữ của trẻ con. Sáng sớm 6 giờ là 2 anh em ngồi nói chuyện chí chóe với nhau (người ngoài đố hiểu được). Mẹ vừa ngủ gật vừa ầm ừ 'giữ nhịp' , mỗi khi nghe 'Mẹ ơi...'. Anh Hai bây giờ mê ngủ với em hơn với Mẹ. Sáng nào thức dậy, thấy em đang nằm ngủ kế bên là mừng lắm: em ngủ chung với anh hả? Kết thúc câu là hun 1 cái chụt và em 'oe oe oe', thức dậy luôn.

Mấy hôm ở MDC, không biết học đâu được từ 'xấu hoắc', khoái lắm nói hoài. Đang chơi chạy ù vào phòng la to: Mẹ Ti xấu hoắc ơi. Mẹ đùa lại: Cá Heo xấu hoắc à. Chàng lập tức kết luận (mẹ đứng há hốc, nói không thành lời): 2 mình cùng xấu luôn.

Chưa phân thắng bại vụ ai xấu hơn ai, sáng nay Mẹ đã có nick name mới: Mẹ Ti già ơi. Vụ này chắc là 'học hư' từ Ba rồi.

Mẹ đang tích cực 'giảm cân', chiều hướng vô cùng thuận lợi. Đang tự hài lòng với thành quả bước đầu thì chiều hôm qua nghe con hí hửng nói với dì Điệp: bụng bự giống Mẹ nè. Mẹ hoảng hồn len lén bước lại gần xem con đang 'đối chiếu' Mẹ với cái bụng bự nào. Huhuhu, con đang xem quảng cáo sữa bà bầu trên báo. Ngậm ngùi. Khổ, trẻ con không biết nói dối.

Monday, May 19, 2008

2 Mẹ con Cá Heo đi Mỏm Đá Chim



Cuối tuần vừa rồi, CH được theo Mẹ đi Mỏm Đá Chim (Hàm Tân) với công ty của Mẹ. Không phải là mẹ thiên vị CH hơn em Hân đâu. Nhưng Mẹ không thể quản nổi cùng 1 lúc 2 em. Mà xét ra em Hân đi chơi chưa biết nhiều và chưa 'hưởng thụ' nhiều như anh Hai nên danh sách gút vào giờ chót (chỉ 2 ngày trước khi lên đường) có 1 mình tên CH thôi.

Điều mà CH khoái nhất ở chuyến đi này là được 'trải nghiệm' nhiều loại xe. Đầu tiên là xe buýt. Cái hình này được chụp vào sáng sớm lúc xe buýt vừa lăn bánh. Tình hình là lúc đó anh 2 đang rất 'thỏa mãn'. Xưa giờ, ra đường thấy xe buýt, năn nỉ Ba Mẹ mãi: Minh Trí muốn đi xe buýt, nhưng Mẹ chưa có dịp nào dẫn đi. Leo lên xe là anh đã tía lia: Trí được đi xe buýt, xe buýt ơi chạy đi (mãi 30 phút sau khi lên xe, xe mới chạy vì chờ 1 vài cô chú đi trễ, nên CH rất sốt ruột).

Bus gangster!

Kế đó là xe điện chở CH lên trạm xe cáp treo ở núi Tà Cú:

Photobucket

Và đây là niềm say mê mới của CH (suốt mấy ngày ở MDC, mở mắt ra là 'đi xe cáp Mẹ ơi', tối hôm qua về nhà rồi vẫn tiếp tục nằm mớ: 'xe cáp màu xanh'). Vừa nhìn thấy xe cáp là CH đã mê rồi. Nhưng mẹ và mấy cô chú mê chụp hình cảnh quan xung quanh trạm xe cáp quá, lôi CH đi chụp hình trước, CH ngậm ngùi vẫy tay với mấy cái xe đang chạy vòng quanh chờ đón khách: xe cáp ơi chờ Minh Trí nha. Con ngồi trong lòng Mẹ chụp hình mà cứ nhấp nha nhấp nhổm. Bác Tân chưa kịp bấm máy con đã vội vàng giật tay Mẹ chạy băng ra trạm xe, làm cả công ty ai cũng tức cười. Con không hề sợ độ cao như Mẹ. Con kể lại với Ba thế này: xe cáp bay lên trời luôn.

Photobucket Photobucket

Và cái này mới hấp dẫn nè. Con ngồi xe Daihatsu đi dinh Thầy Thiếm. Ngày thường đi trên đường thấy xe lam, con rối rít: Mẹ, xe lam, cho Trí đi. Cầu được ước thấy. Hôm nay ngồi xe Daihatsu (con gọi là Daisu), nếm mùi dằn xốc. Con im thin thít trong suốt thời gian ngồi xe (tổng cộng đi về không tới 30 phút). Vừa xuống xe ở cổng resort con chỉ tay vào mấy chiếc Huyndai Santa Fe mới cáu của khách đậu trong sân: Trí đi xe này, không đi Daisu nữa. Hahaha, con cũng biết so sánh ghê.

Photobucket

Ngoài chuyện xe cộ, CH cũng được làm quen nhiều cái mới. CH bớt sợ biển hơn (nhưng vẫn cương quyết không tắm biển đâu nhé). Được bơi trong cả hồ nước mặn lẫn nước ngọt. Biết leo núi (đính chính, chú Nhiên và chú Phong thay nhau bế trên tay chứ không phải tự leo đâu). Được chiêm ngưỡng tượng Phật dài 49m trên đỉnh núi (Mẹ mới đi lần đầu luôn đó).

Photobucket

(ăn sáng ngoài biển nè, con đang nôn nóng muốn đi, không muốn ngồi)

Photobucket

(sung sướng vì được chiêm ngưỡng tượng Phật dài quá nè)
Photobucket
(leo núi nè)
Photobucket
(leo núi xong xuống, nằm võng thư giãn uống Trà Không Độ nữa nè, hihi)

Lần này CH đi chơi đã dạn dĩ hơn rất nhiều. Con làm quen với nhiều cô chú, không
bám Mẹ suốt ngày, chơi với các cô chú rất vui vẻ. Các cô chú rất quí con. Con được mượn làm người mẫu chụp hình chung suốt (mọi người xúi Mẹ đếm hình tính tiền, nếu làm thiệt bảo đảm giàu to, hihi). Con tự mình chơi ở hồ bơi, không sợ sệt, không cần phao. Cứ tự mình trèo lên trèo xuống.

Photobucket
(lúc đầu hơi ngại, sau là tự mình leo lên cầu tuột, tuột xuống hồ tỉnh queo, có điều không dám nhảy ùm xuống hồ)
Photobucket
(bơi hồ nước mặn với Mẹ)
Photobucket
(vùng vẫy ở hồ nước ngọt với cô Nguyệt)

Photobucket

(trèo lên trèo xuống hồ bây giờ là chuyện nhỏ)

Photobucket

(chỗ nào có đám đông là chỗ đó có con, chen lấn xem bán nón, tính hiếu kỳ này chắc giống Má, hihi)

Photobucket

(thật ra thì Mẹ cũng nhí nhảnh không kém, con xem bán nón, Mẹ đứng thử nón, hổ mẫu sinh hổ tử mừ)

Photobucket

(con galant chưa nè, mang ketchup đến cho mấy cô ăn khoai tây chiên đó)

Photobucket

(Nguời mẫu ảnh)

Photobucket

(Bế con leo núi nặng quá, bỏ thùng rác cho rồi, haha)

Và cuối cùng, đây là nick name mới của con (do anh Hải con bác Hà đặt): baby cowboy

Baby Cowboy

Lần sau có em Hân cùng Ä‘i chắc vui lắm. Anh Hai Ä‘i chÆ¡i mà nhắc em suốt. Tối nào cÅ©ng lấy Ä‘iện thoại của Mẹ ra ngắm hình em. NhÆ°ng hỏi: lần sau Mẹ Ä‘i vá
»›i em con ở nhà nghe là lắc đầu. 'Con Ä‘i vá»›i em nữa, con cho em Ä‘i chung mà, con không ích ká»· đâu' (định nghÄ©a về 'ích ká»·' của CH hÆ¡i lạ hén)

Wednesday, May 14, 2008

Học, học nữa, học mãi...

Xin mượn câu nói nổi tiếng của 'ông Lenin ở nước Nga' để miêu tả cảm nhận của tôi về công việc nuôi, dạy con... Ngày xưa đi học, thấy câu nói có vẻ hơi 'giáo điều'. Nhưng từ lúc có con bỗng cảm thấy rất đồng cảm với câu nói này.

Cứ mỗi ngày qua, lại thấy mình trưởng thành 1 chút trong việc nuôi dạy con. Đồng thời cũng cảm thấy 'biển học mênh mông', lên 1 bậc lại còn nhiều bậc khác để tiếp tục leo. Có cảm giác đây sẽ là 1 trường học không bao giờ tốt nghiệp.

Ngày mới sinh CH, sau tháng đầu mình tự cảm thấy vô cùng quan trọng và 'vĩ đại' với việc có thể tự tin bế con, tắm con. Sau năm đầu thấy khoái chí với mớ kiến thức dinh dưỡng, thuốc men, chăm sóc sức khỏe tích lũy được (dù con thuộc loại còi chứ chẳng phải mập mạnh gì để hãnh diện). CH tròn 1 tuổi xem như tốt nghiệp cấp 1.

Bắt đầu vào cấp 2 với những bài học mới: chuẩn bị tâm lý cho CH đón em, giải quyết những vấn đề 'chướng không chịu nổi' của tuổi lên 2, đưa CH vào nề nếp, chăm sóc sức khỏe bé sanh thiếu tháng nhẹ cân, làm quen với những cái khác nhau trong việc chăm sóc bé trai và gái (từ sức khỏe, vệ sinh, tâm lý...). Chắc còn lâu mới được lên học cấp 3.

Nhưng lạ. Học mãi mà không chán. Học mà cảm thấy vui. Học trong tâm trạng háo hức chờ học tiếp. Có những 'bài thi' thi đi thi lại mãi mà vẫn chưa hài lòng với kết quả. Mà có lẽ, những 'bài thi' như vậy sẽ theo Mẹ suốt quá trình con lớn lên và trưởng thành.

Entry này ra đời sau 2 tiếng đồng hồ 8 với chị H trong giờ ăn trưa về những case giải quyết tính bướng bỉnh của con, 1 buổi nói chuyện thú vị. Có thể gọi là một buổi học ngoại khóa. Còn thông thường là học theo kiểu 'on the job training' - tạm dịch học đi đôi với hành (à không, vừa làm vừa học chứ).

Wednesday, May 7, 2008

Con không thích!

Trước tiên xin mở ngoặc cho 1 ghi chú nhỏ. Dạo này viết entry cho CH rất khó tìm hình minh họa vì không thể chụp hình của anh được. Anh không thích đứng trước màn hình mà chỉ thích đứng cạnh Mẹ dòm màn hình LCD (nhân vật chính đứng dòm màn hình thì tui biết chụp ai bây giờ). Tài nghệ photographer của Mẹ chỉ để phục vụ Rùa con thôi. Anh Hai thích chụp hình cho Mẹ và Rùa con (hình thì mất 1/2 mặt, hình thì mất chỏm đầu, hình thì hổng thấy nhân vật mà chỉ thấy 'tranh tĩnh vật' hình cái tủ, hehe).

1 ghi chú thứ 2 trước khi vào vào câu chuyện chính (dông dài nhỉ). Bắt đầu từ entry này nhân vật thường xưng Má xin cúng xôi chè đổi thành Mẹ. Ngày sanh CH, chồng thủ thỉ: anh thích em xưng với con là Má, nghe VN hơn (chả là chàng gọi Mẹ là Má mừ). Nhân vật Mẹ (xưa là Má) xuề xòa: sao cũng được vì chỉ là danh xưng thôi, dù nàng xưa giờ quen gọi Mẹ là Mẹ. Thế nhưng, sau 2 tháng tập nói bập bẹ má, má..., anh Hai đã tự đổi sang gọi Mẹ. Ba của chàng cũng khá cố chấp, bảo là: kệ, em cứ xưng Má rồi nó sẽ quen. Nhưng 5 tháng trôi qua, con trai vẫn Mẹ, Mẹ Ti..., mấy ngày lễ ở nhà, loáng thoáng nghe Ba nó bảo con trai lúc đi ăn bún bò: con nói Mẹ Ti lau tay cho (haha, thua con rồi). Và bây giờ con gái nhỏ chữ đầu gọi Mẹ cũng là Mẹ. Thôi thì dân chủ với con, tên gọi không quan trọng (miễn con đừng gọi ... chị là được rồi, hihi).

Cá Heo đang ở cái tuổi mà sách vở gọi là 'terrible two' (tạm dịch là tuổi lên 2 khủng khiếp). Con bắt đầu tự khẳng định mình bằng những hành vi phải nói là khá bướng bỉnh. Má lo lắng sợ con quen tật thành hư, Má mua sách 'dạy trẻ bướng bỉnh' về đọc, và hiểu có những hành vi chỉ là những bộc phát tạm thời của tuổi. Vẫn theo dõi, hướng dẫn nhưng bớt lo hơn.

Tuy nhiên, không phải cái bướng bỉnh nào của con cũng hư và xấu. Có nhiều cái cũng rất dễ thương và thể hiện được chính kiến. Mẹ đón con ở trường: 'Mẹ đói bụng quá, đi ăn mì không con?' ' thôi thôi mẹ, con không thích. Con thích bánh bèo thôi.' Mẹ năn nỉ: 'mình mới ăn bánh bèo mà, mẹ thèm ăn mì à'. Con suy nghĩ một lúc, giọng đầy vẻ nhượng bộ: 'con ăn mì với Mẹ rồi ăn bánh bèo luôn'. Ăn xong ra khỏi quán: 'con thích ăn mì luôn, thích mì đông đông (hihi, mì udon) . 'Vậy đi ăn bánh bèo nữa không?' 'thôi nghỉ Mẹ' (cái gì không muốn nữa là 'thôi nghỉ').

'Mẹ tô màu đi, Mẹ tô màu gì?' 'Mẹ tô màu xanh nha', 'Mẹ tô màu xanh, Minh Trí tô màu đỏ, Minh Trí thích màu đỏ hơn'. Clear message: đường ai nấy đi ! Vì cái vụ màu sắc này mà Mẹ đã từng được cô giáo mời vào nhắc nhở: 'em cho bé vẽ mặt trời, chỉ bé vẽ màu vàng, màu đỏ, bé cương quyết đòi màu nâu, em cất màu nâu đi, bảo chỉ được vẽ màu vàng, màu đỏ, bé nói: con thích màu nâu, em không chịu, bé trả lời: vậy Trí không vẽ nữa'. Giọng cô rất bức xúc. Mẹ thương cô mà cũng thương con. Đành phải nhẹ nhàng động viên cô: em cứ để cháu vẽ theo ý nó trước rồi từ từ mình chỉnh cháu lại được không? Hôm sau cô hớn hở: em cho bé vẽ màu nâu, chút sau bảo vẽ màu đỏ nó chịu chị ơi. Ôi, cái lối giáo dục áp đặt theo kiểu Việt Nam, mọi thứ phải theo khuôn mẫu có sẵn, sáng tạo là có lỗi. Mẹ chắc sẽ còn bị mời họp phụ huynh dài dài.

Ngồi trong quán mì, con chỉ cái bàn trong góc: bữa con đi ăn với Bill và Sô đó (chính xác, hôm Tết Tây 3 gia đình đi ăn New Year Eve với nhau). Con thì thầm: 'con thích bạn Bill lắm, con không thích bạn Thịnh'. Mẹ hỏi: 'sao vậy, Mẹ thấy bạn Thịnh cũng dễ thương mà'. 'Bạn Bill dễ thương thôi'. 'Bạn Thịnh cũng dễ thương luôn há con'. Con nghiêm mặt: 'bạn Bill dễ thương thôi, con không thích bạn Thịnh.'. 'Thôi thích 2 bạn luôn nha'. 'Thôi nghỉ!'. Có nghĩa là miễn bàn đề tài này nữa.

Có một số ý kiến cho là Mẹ hơi dân chủ với con quá. Chẳng hạn vụ ông mặt trời màu đỏ đã là chân lý thì con phải nghe theo. Hmmm...., không biết nữa. Mẹ chỉ nghĩ đơn giản, lớn lên rồi con sẽ biết ông mặt trời màu đỏ (và Mẹ đâu hề dạy con chối cãi điều đó). Nhưng nếu con đã bị suy nghĩ theo lối mòn rồi (vụ ông mặt trời chỉ là một ví dụ hơi đặc biệt), thì sau này con sẽ khó làm quen với việc 'phát biểu ý kiến riêng'. Chẳng biết Mẹ suy nghĩ vậy có đúng không? Con càng lớn, càng thấy việc dạy và hướng dẫn con là khó hơn nhiều so với nuôi ăn. Sách giáo dục, tâm lý trẻ con trên kệ sách của Mẹ bắt đầu nhiều hơn những 'dinh dưỡng cho bé', 'nuôi con khỏe'....

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...