Monday, April 27, 2009

Súp kem nấm

photoscape1Hôm rồi đi LH với BM, bạn CH tự dưng 'bồ kết' món súp kem của Tropicana resort.  Bữa cơm nào bạn cùng đòi ăn món đó, ăn ngon lành, vét tới giọt cuối cùng.  Về nhà bạn vẫn nhắc và cứ 'ép' M: M nấu súp kem cho con.  Một đòi hỏi...quá đáng.  Bạn 'ảo tưởng' về trình độ bếp núc của M bạn ghê luôn.  Không muốn mất điểm trong mắt bạn và thật sự là cũng tò mò, M bạn mò trên internet những công thức về cream soup.  Lọan vì có nhiều công thức khác nhau.  Khó hơn nữa là bạn đòi giống y cái bạn ăn ở Tropicana.  Mà cái súp đó M có nếm qua, ngòai sữa và kem thì có 1 vị gì lạ lắm.  Dò tìm tất cả công thức thì M bạn thấy có 1 điểm chung, đó là củ hành trắng.  M bạn nghi ngờ đấy chính là 'thủ phạm' làm món súp có mùi ngon lành.  Thế là M tự ý...sáng tác 1 công thức riêng.  Thứ 7 vừa rồi M nấu trong hồi hộp.  Nấu xong M nếm thử thì thấy khá giống cái món súp...chuẩn kia của bạn.  Nhưng bạn mới là người quyết định thành bại của món này, thế là M nhờ bạn nếm thử.  Đầu tiên bạn rất dè dặt chỉ nếm 1 chút ở đầu muỗng, chép chép miệng xong bạn nói: giống khách sạn thiệt, ngon tuyệt M ơi.  M thở ra cái khì.  Quay qua, lấy cái tô múc ra cho bạn, quay lại tim muốn rớt ra ngòai, bạn bắt ghế đứng lên định lôi cái chảo súp ra ăn.  Hỏang hồn, lôi bạn xuống.  Bạn giải thích: ngon lắm, con muốn ăn.  Phải răn đe, giải thích chuyện củi lửa nguy hiểm.  Bạn đứng gật gù nhưng mắt cứ dán vào cái chảo.  Súp múc ra tô, bạn thổi phù phù và sì sụp ăn.  M chả kịp chụp hình. 

Công thức tự chế của M 2 bạn đây:

Nguyên liệu:

2 cups (240ml/cup) nước súp gà (nấu từ chân gà, mua 1 khay chân gà trong Lotte mart ninh chừng 45', nước ngọt lừ, nấu súp xong còn dư để nấu canh, chân gà thì cả nhà và 2 bạn gặm).  Công thức trên internet tòan dùng viên súp thôi.  M bạn thì khóai mấy cái vụ ninh xương, ngon ngọt và an tòan.

1 hộp whipping cream (200ml)

1/2 của hành tây lọai vừa, xắt hạt lựu to

50g nấm rơm, xắt hạt lựu to (chả có công thức nào chỉ làm nấm cả, nhưng vì 2 bạn thích nấm nên M chế thêm)

1.5 muỗng canh bột mì đa dụng (M 2 bạn dùng bột mì trái táo, lọai hay dùng làm bánh mì).  Vụ bột này là lượm lặt từ internet.  Lúc đầu nghĩ là có hơn một muỗng canh thì đâu có xi-nhê gì, vậy mà quấy vào 1 cái là súp sánh lại ngay.  Nhưng không sệt theo kiểu bột năng của các món súp VN.

20g bơ lạt

Cách nấu:

Đun chảy bơ trên chảo, bỏ hành tây vào xào sơ, cho thêm nấm vào xào chừng 5-7' nữa.  Bỏ 2 cups nước súp gà vào.  Quậy bột trong ít nước súp cho tan đều (không vón cục), bỏ vào chảo hỗn hợp súp gà, hành tây và nấm.

Tắt bếp để hỗn hợp nguội trong khỏang 5'.  Dùng hand blender xay nhuyễn hỗn hợp.

Lọc hỗn hợp qua rây trở vào chảo.  Cái này M 2 bạn tự nghĩ ra vì khi xay xong thấy còn lợn cợn quá không được mịn như soup ở Tropicana.  Sau khi rây xong, hỗn hợp trong chảo nhìn khá mịn và sánh.

Mở bếp lại cho lửa riu riu, nêm nếm vừa ăn, đổ whipping cream vào, khuấy đều trong 1'-2'.  Tắt bếp và chuẩn bị...măm măm.

Thành phẩm sánh, mịn, thơm, béo...và không phù hợp cho tạng người tròn trịa của M 2 bạn nhưng rất phù hợp để vỗ béo 2 bạn gầy nhà này.

Vì mò mẫm và không chắc thành công nên không dám chụp hình lại các công đọan.  Chỉ có hình 2 tô súp trước khi 2 bạn măm măm thôi.  Bữa nào sẽ post hình lên sau.

Món này ăn không cũng được mà chấm với bánh mì (đặc biệt bánh mì nướng giòn) càng ngon.

Wednesday, April 22, 2009

Lâu rồi không blog

Dạo này bận gì mà bận khủng hỏang. Chẳng có thời gian update blog. Đã tạm chia tay 360o nhưng cũng chẳng có thời gian mà chăm chút cho cái blog mới này.

Dạo này 2 bạn nhỏ tự dưng lại hay bệnh. 6 tuần liên tục, 2 bạn thay nhau sốt, sụt sịt, viêm họng, siêu vi...đủ mùi thương đau (đúng với chủ đề blog này luôn - lifescent, hihi). Mẹ 2 bạn phờ phạc. Tuần nào cũng có vài 3 đêm mất ngủ. Cứ cái đà này chắc mẹ 2 bạn bệnh theo 2 bạn luôn quá.

2 tuần trước là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của BM 2 bạn. Cả nhà đi Long Hải chơi. Hai bạn vui lắm. Em HH chạy nhảy như sáo con. Có người 'rầy' BM 2 bạn: đi kỷ niệm đám cưới mà dẫn theo 2 bạn thì còn gì là lãng mạn. Hihi. Thật ra, 10 năm sống với nhau, tài sản quí nhất của BM là 2 bạn nhỏ. Một ngày kỷ niệm quan trọng như vậy làm sao thiếu 2 bạn được chứ. BM còn khối cơ hội khác để 'lãng mạn' riêng mình mà.

Hình ảnh tung tăng của 2 bạn đây nè:
brosis1
group1
playing
hanhan

Sunday, April 19, 2009

'Ta đốt lửa cho đồi hoang ấm lại...'

Làm ấm nhà lên 1 tí. Chưa bị giải tỏa thì vẫn là nhà mình thôi, không đầu tư sửa chữa lớn thì cũng phải chăm chút hắn tí. Lười viết lắm, post hình lên cho vui vậy.

Hình cả nhà đi Long Hải nhân dịp kỷ niệm 10 năm ngày cưới của Ba Mẹ.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Wednesday, April 8, 2009

Entry for April 08, 2009



Giờ mới thấy viết entry trong 360! là 1 thói quen khó bỏ. Sau nhiều phen trầy trật, đã có blog mới ở cả 2 địa chỉ mới, thậm chí đang chuẩn bị đăng ký 1 domain riêng, định là thôi không chơi với anh này nữa. Vậy mà cứ có tâm sự muốn viết entry lại vô thức chui vào anh này. Lận đận 4-5 phen suốt 15 phút, giờ mới vào được đây. Chắc lần này làm thiệt quá. Viết xong entry này rồi đóng cửa dọn nhà luôn. Làm vậy mà buồn lắm. Bao nhiêu là kỷ niệm ở đây. Biết là đã chuyển bài đi hết rồi, chẳng mất gì nhưng vẫn buồn. Uh, mà cũng có mất, bài chuyển được nhưng hình avatar của entry có chuyển theo được đâu. Không biết anh 360! này có sống đủ thọ để mình lần mò track lại avatar để insert vào các entry đã chuyển đi không nữa.

Mở blog này bằng 1 entry về Cá Heo. Thôi thì cũng đóng blog bằng 1 entry khác về Cá Heo vậy.

Entry đầu tiên M viết cho CH là lúc con khỏang 11 tháng tuổi. Giờ thì con gần 3 tuổi rưỡi rồi, chính xác là gần 40 tháng. Khỏang 2 tuần gần đây M thấy Cá Heo lớn thấy rõ, cả thể chất lẫn tính cách. Cân nặng và chiều cao của con không tăng nhiều lắm, nhưng nhìn khung xương dềnh dàng, ra dáng 'thanh niên' lắm. Lúc này con bớt nhõng nhẽo nhiều, có vẻ người lớn hẳn. Thì con cũng thường xuyên khẳng định: con là anh, con là người lớn rồi, M đừng gọi con là mấy em nhỏ nữa.

Cách đây mấy tháng, M có viết 1 entry than phiền CH bướng bỉnh, hay chống đối và M lo không biết M có dạy CH ngoan được không. Mưa dầm thấm đất. Những kiên nhẫn của M (và cả sự hợp tác của con) đã được đền bù. M viết cái entry than phiền đó là vì con tới nhà bạn M chơi, cứ nhất định xin đồ chơi của anh S con cô C (chính xác là con cứ mân mê món đồ chơi đó mãi dù không mở miệng xin, làm anh S cũng thấy ái ngại nên quyết định cho con). M không cho con nhận vì không muốn con quen tật tới nhà ai thích gì là xin cái đó. Con nổi cáu lên đánh cả M. Từ hôm đó tới nay, M cứ phải 'sáng tác' đủ chuyện để giáo dục con vụ này, mà vẫn hoang mang không biết con có thấm, có 'tiếp thu' không? Cuối tuần vừa rồi cả nhà về Nội chơi, có gia đình của bác 7 và anh Tí chị Gái, chị họ của con, cùng về chơi thăm Nội. Lúc nhà mình đến, con của anh Tí chị Gái (nhỏ hơn con 1 tuổi) đang chơi 1 cây búa bằng phao bơm lên. Con thích lắm, cứ tranh thủ bạn đó (thật ra là cháu kêu con bằng cậu) không chơi là con tới mượn chơi. Lúc ra về, anh Tí cầm cây búa đưa cho con: cho Cá Heo nè. Con thò tay ra rờ cây búa rồi, nhưng trong tích tắc con rụt tay lại và ngước nhìn M. M thở phào nhẹ nhõm (dĩ nhiên là trong bụng thôi), và M lắc đầu. Con cũng lắc đầu với anh Tí, dù mắt cứ dán vào cây búa. M giải thích: của em Hải Cẩu, con lấy rồi em buồn lắm. Anh Tí vọt miệng: không phải đâu, của chị Thư đó (chị Thư ở cùng nhà với ông bà Nội, và lúc đó chị Thư đang vắng nhà), CH cứ lấy về chơi đi, chị Thư lớn rồi không chơi đâu. Con lại ngước lên nhìn M đầy hy vọng. M vẫn lắc đầu: không có chị Thư ở nhà, không được lấy đồ của chị đâu con. Con suy nghĩ 1 lúc rồi bất ngờ con nhìn anh Tí, cương quyết: M nói không lấy đồ hổng phải của mình, đồ của con con mới lấy. Sau đó con đi thẳng ra xe, rất nhanh (trước khi đi, mắt vẫn liếc cây búa 1 lần nữa) . Lúc đó, M thấy thương con lắm. Lên xe, M hỏi: sao anh Tí cho con không lấy. Con trả lời rất thành thật: con thích cây búa đó lắm M. M lại hỏi: vậy sao con không lấy. Con cười bẽn lẽn: M không thích lấy đồ của người khác, khi nào có tiền M mua cho con cây búa đó nha. M hứa: lẽ ra M không mua đâu vì con có nhiều đồ chơi rồi nhưng hôm nay con ngoan nên khi nào thấy cây búa đó M sẽ mua thưởng cho con. Mặt anh Hai tươi tỉnh hẳn. Chứng tỏ là con cũng đấu tranh tư tưởng ghê lắm mới dứt áo ra đi đuợc. Có thể con sợ M giận thôi chứ chưa ý thức rõ ràng được là làm vậy đúng hay sai như thế nào. Nhưng biết kiềm chế ham muốn và nói được lời từ chối là M cũng mừng rồi. M hy vọng hành động cương quyết của con lúc đó dần dần sẽ trở thành 1 nếp suy nghĩ thường trực của con: cái gì không phải của mình là không được lấy.

Thêm 1 chuyện nữa mà M cũng hài lòng hơn về CH là lúc này gặp người lớn con đã chào hỏi lớn tiếng rõ ràng hơn, dù đôi khi M vẫn phải nhắc. Gặp bạn bè thân của M, hay chú bác trong nhà thì con chào ngoan lắm. Gặp các cô chú lạ thì còn phải nhắc.

Con có nhiều lập luận trẻ con nhưng khá logic. Con hỏi ông Ngọai 1 lô 1 lốc câu về 'gia phả', đại lọai: Mẹ của ông Ngọai đâu, Ba của ông Ngọai đâu. Khi ông Ngọai trả lời là ông bà Cố mất rồi. Con lại hỏi: có phải ông bà Cố lên trời giống bà Ngọai không? Mà tại sao lại lên trời. Ông Ngọai nói: ai già cũng chết, cũng lên trời hết. Con im lặng. 1 lúc sau, từ dưới sân lên, con chạy lại thủ thỉ với ông Ngọai: mai mốt ông Ngọai già đừng chết nha, con thích ông Ngọai lắm. Ông Ngọai thương quá, ôm con vào lòng, giả bộ hỏi thêm câu nữa: nếu lỡ ông chết thì sao. Con nằn nì: ông đừng có chết mà. Và thòng thêm 1 câu: ông chết con phải lấy ông Ngọai khác sao, con không thích đâu? Đáng yêu quá chừng. Ông Ngọai hỏi con: vậy con có thích M không? Con trả lời: dạ có, con THƯƠNG M. Với tất cả mọi người con dùng chữ thích, riêng Ba và Mẹ con luôn nói là thương. M không hiểu vì sao con có sự phân biệt này.

Đang đi trên đường, con dặn M: khi nào M thấy nhà có dốc thì chỉ cho con nghe (con khóai mấy cái dốc để xe honda chạy lên). Vừa nói xong thì tự con thấy 1 con dốc, con chỉ M: kìa M. Ngay sau đó, con quay lại cười hì hì và nói rất rành rọt: con nói M chỉ con mà con chỉ M luôn rồi . Giống trách khéo vậy đó. Ghê thiệt!

Con chỉ M 1 bác đang chở 1 lượng hoa lớn bằng xe honda: Bác đó đi đâu vậ
y M
. Rồi tự trả lời: bác đó đem hoa đến đám cưới hả, có cô dâu chú rể, có thang cuốn đưa cô dâu chú rể lên sân khấu. M hỏi: ngòai đám cưới ra thì còn dịp gì có hoa nữa. Con không biết. M nói còn sinh nhật nữa. Con ré lên: sinh nhật con gái mới tặng hoa (không biết ở đâu có khái niệm này nữa). Thế sinh nhật con trai tặng gì? Tặng quà. Hehe.

Dạo này anh Hai sáng chế ra 1 kiểu huơ tay miệng kêu chít chít rất dễ thương để chọc em HH cười. Nhờ chiêu này mà anh Hai có thể giữ em dùm M ít phút để M tranh thủ làm cái này cái kia 1 chút. M thấy anh Hai làm dễ thương quá hỏi ai chỉ anh, anh tự tin trả lời: con tự nghĩ ra. Lần sau anh lại làm, M đãng trí lại hỏi ai chỉ con. Con sửa lưng M liền: sáng con nói M con tự nghĩ rồi mà.

Em HH cũng đanh đá lắm. Chơi với anh, anh cưng bày đủ trò cho cười. Nhưng khi cáu lên là em tát anh, cấu anh ngay (vụ này thì M đang 'trị' em đây). Lúc đầu anh nóng lên cũng đè em ra đánh lại, không thì ngồi khóc. Sau này, M chỉ cho anh cách 'deal' với em. Mỗi lần như vậy, anh nghiêm mặt, chỉ mặt em: em không được hư, anh méc M phạt em đó. Anh đóng vai này đạt lắm, nhìn như ông cụ non. Bữa vừa rồi, em tát hơi mạnh, anh giận lắm, M thấy anh sấn tới định chỏang em rồi (M đã chuẩn bị tinh thần là nhào vào gỡ ra rồi làm quan tòa luôn), nhưng nghĩ sau, anh thắng lại. Anh nắm tay em lên: em hư hả, anh phạt nè, đánh 'cho 1 lần chừa'. M còn đang ngơ ngác thấy cái câu này hơi kỳ kỳ nhưng chưa nhận ra kỳ chỗ nào, thì Ba đã sửa dùm anh Hai: 1 lần cho chừa chứ con. Hahaha.

M bắt đầu cảm thấy khá yên tâm với những phát triển về tính cách của anh Hai. Nhưng M không dám chủ quan, vẫn phải theo anh Hai sát nút, chỉnh anh Hai từng chút 1. Sơ sẩy, con không ngoan là M ân hận suốt đời. M nghiêm với Hai vậy chứ Hai vẫn thương M nhất nhà thôi. M đang đi công tác ở HN, gọi về cho Hai. Hai hối: con ăn hết bánh flan rồi, M về mau làm thêm cho con ăn. Về liền nha M.

Nhiệm vụ kế tiếp của M là đưa em HH vào nề nếp. Dạo này em bắt đầu ló mòi hư và nhõng nhẽo rồi . Lại tíêp tục hành trình gian khổ mới. Lại mưa dầm chờ ngày thấm đất thôi.

Entry kế tiếp về tụi con sẽ được viết ở 1 platform khác. Chắc M nghe lời cô Hoa 'tậu' 1 domain để giữ thông tin cho tụi con. Có domain riêng hy vọng mới 'an cư' được.

Bye bye 360! Thế mà ngày xưa đã từng nghĩ là sẽ duy trì cái blog này đến lớn là 'của để dành' cho CH và HH.

@bạn bè của má CH: mọi người nhớ CH, HH và má CH thì ghé qua nhà bên yahoo plus (tình hình là anh này cũng đang ì ạch nhé, có vẻ như bác ỳa hú chỉ tung anh plus này ra xoa dịu dư luận thôi, chứ ảnh cũng chẳng được 'các bậc sinh thành' support gì cả) hoặc wordpress thăm mấy mẹ con nha. Mấy mẹ con cũng mong đón mọi người ghé chơi lắm đó. Khi nào má CH 'tậu' được domain sẽ gửi 'house warming invitation' cho mọi người nhé. Thanks for all the comments, sharing and support so far. Love you all !

Nói gì thì nói, từ đây tới ngày bác Ỳa Hú phong tỏa đường vào nhà luôn, má CH và HH vẫn sẽ tạt về thăm vườn xưa nhà cũ, thay blast chút chút cho vui. Nhưng viết entry thì...ở 2 địa chỉ kia cho chắc ăn.

Thursday, April 2, 2009

Nghề chơi cũng lắm công phu



Tình hình rất là tình hình. 2 tháng trước, tui tha thẩn ghé vào vụ làm bánh làm trái định là chơi cho vui dè đâu đam mê càng lúc càng nặng. Từ 1 vài lọai bánh cake đơn giản ban đầu, tui lại lò dò qua vụ làm bánh mì. Càng dính sâu, càng ghiền (dù rằng thành công rất hiếm hoi). Suốt ngày cứ ngong ngóng có giờ rảnh để mà làm bánh. Weekends bây giờ phải cố chèn nhét thời gian cho bánh trái, thậm chí nhịn ngủ trưa. Mỗi lần lôi trong lò ra 1 mẻ bánh mới, cảm giác 'cực đã' (chôm trong 1 cái storyboard mới làm research chiều nay) như vừa present thành công xong 1 project. Xưa giờ tui nghĩ cái passion tui có với cái nghề research này là crazy lắm rồi. Hôm rồi, ngồi chầu chực chờ bánh mì ra lò lúc 10g đêm, tui giật mình thấy tui cũng bắt đầu 'ngây dại' với vụ làm bánh. 'Cực nguy hiểm', hahaha.

Mà cũng chẳng phải khơi khơi mà mê làm bánh. Đúng là tính tui cũng thích bày trò. Nhưng tui bày trò mà không có người hưởng ứng thì chừng vài bữa là xẹp hào hứng à. Đằng này, tui bày tới đâu 2 đứa con tui nó hưởng ứng theo đến đấy. Làm mẻ nào ra, 2 đứa ăn sạch mẻ đó. Dành nhau mà ăn. Có bữa tui không kịp thử thành phẩm của tui nữa kìa. Bạn CH thường xuyên tuyên bố: con chỉ thích bánh của Mẹ (chủ quan hay khách quan gì mà nói đi nữa, tui tự thấy bánh tui ăn tạm tạm thôi, chứ có ngon lành gì lắm đâu mà bạn í lại mê ta?). Bạn í 'đặt áp lực' cho M nữa kìa. Với bạn, bánh gì M của bạn cũng làm được hết. Hôm bữa đi học về bạn làm 1 hơi 6 cái bánh flan mua ở siêu thị. M bạn thở dài: con ăn nhiều quá, M không đủ tiền mua đâu. Bạn trả lời liền: M làm đi M, bánh này không ngon đâu, M làm mới ngon. Từ hôm đó tới bữa nay (4 hôm), ngày nào bạn cũng nhắc: M làm bánh flan chưa? Khổ nỗi, M không thể nào vừa đi làm, vừa làm bánh mì (món ghiền của 2 bạn bây giờ) và làm cả bánh flan cho bạn. Dì Điệp xung phong làm, bạn gạt phắt: M con làm thôi. Khổ chưa? Chưa kịp làm bánh flan, sáng nay bạn nhắc: mai M có nghỉ làm hông? M làm bánh bông lan sô cô la cho con. Thương bạn chịu đựng ăn dùm M những mẻ bánh hư mà M tự hứa sáng mai kiểu gì cũng phải có bánh bông lan cho bạn và chiều mai chắc chắn phải làm bánh flan. Bạn HH chưa biết nói, nhưng nhìn bạn đứng nhón chân nhìn lên chỗ để lò nướng chờ bánh, M bạn đủ bị 'dopping' để làm tiếp cho bạn ăn rồi. Mai mốt lớn chút, 2 bạn cùng phụ việc chắc là càng vui dữ (và M 2 bạn hết đường thóat khỏi vụ baking này luôn).

Khổ nỗi, tui không phải là người khéo tay. Người ta làm cực 1, tui cực 10 vì tui cứ phải lọ mọ sưu tầm công thức chuẩn. Không chuẩn, là tiêu liền (mẻ bánh mì #1 thành bánh bò rễ tre ướp muối là 1 ví dụ của việc không nghiên cứu kỹ công thức). Mà thôi, cực khổ cũng ráng. Dính vào vụ này còn tốn tiền nữa cơ. Chập chững vào nghề là thấy dính 1 cái máy đánh trứng, 1 mớ khuôn silicon, stapula. Chưa kể bột, nuts, nguyên liệu (đồ làm bánh cái thứ gì cũng mắc, haizz). Mới nhất là cái Breadman, và một mớ khuôn không dính. Từ khi dính vào vụ bánh mì, nhu cầu mới phát sinh. Đang dòm ngó cái lò nướng mới; cái lò hiện giờ chỉ đủ nướng 2 ổ baguette nhỏ xíu. Nướng xong ra, ông Ngọai và 2 bạn nhỏ 'thử 1 chút' là hết vèo thành phẩm. Món này chắc phải ưu tiên trong danh sách shopping tháng này.

Than thở vậy thôi chứ niềm vui thì không nhỏ. Tự làm cho cả nhà ăn, thấy cả nhà háo hức. Biggest reward. Với lại, dính vào vụ này biết thêm nhiều thứ: các kiểu men và bột khác nhau, các kiểu khuôn, khiếc, lọai bánh khác nhau (xưa giờ bánh nào làm từ bột với tui đều là bánh bông lan). Chưa hết nha, tui tận dụng tối đa bạn Nokia E71. Bây giờ mất cái phone này là tui khóc huhu mấy ngày. Tòan bộ recipe làm bánh được lưu trong máy. Khỏi in ra vừa hao giấy vừa lích kích (làm xong 1 lần bánh là cũng quăng cái tờ giấy đó đi luôn vì dính nứoc, dính bột, dính trứng tùm lum, lần sau lại phải in lại). Còn lưu trong phone hả, mỗi lần làm mở lên, ngay tầm tay. Tiện vô cùng.

Tui tự hứa với tui là vụ bánh trái tui chỉ dừng lại ở cái mảng nướng (baking). Thế thôi. Xin hứa là sẽ không rờ qua mảng trang trí, cụ thể là mảng bắt bông kem. Bánh còn có công thức, bỏ vô đúng là xong, không cần tài giỏi. Bắt bông kem thì phải khéo léo. Tui có 4 cái hoa tay à.

Tui sắp thập thò định làm quen thêm 1 'cousin' nữa của vụ bánh trái này. Nhưng hổng dám khai đâu vì không biết 'mối quan hệ' này có 'thắm thiết' lâu dài không. Để thử đã. Dạo này sao tui tham lam vậy nè?

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...