Tuesday, February 26, 2008

Cuộc đời vẫn đẹp sao...



Đang ở trong công ty, bận vô cùng, lại còn một cái mail gấp phải viết để giải trình những việc không thuộc trách nhiệm của mình với một vị khách hàng hơi bị lùn kiến thức. Thế nhưng những hình ảnh sáng nay cứ lẩn quẩn trong đầu, cảm thấy phải viết 1 cái gì đó, nếu không lỡ vuột mất cảm xúc rất đẹp đó thì phí lắm. Viết lại cho mình và cho con...

Trên đường đến công ty, đầu nhức bưng bưng vì tối hôm qua là tối thứ 3 thức trắng với Cá Heo (con sốt, khò khè, quấy không ngủ) và cả vì lo lắng không biết con có bị hen suyễn không. Ngồi lơ mơ trong xe nhìn ra đường với tâm trạng xám xịt, mình chợt nhìn thấy bên đường một bà mẹ chừng 40-45 tuổi, địu 1 đứa con tật nguyền (hình như vừa liệt vừa thiểu năng) chừng 20 tuổi trên lưng, 2 mẹ con đi bán vé số. Đứa con cao gần bằng bà mẹ, nên bà địu con rất khó khăn, bà dùng một miếng vải to quấn quanh người mình và con để giữ cho con đừng rớt. Đầu tiên, cảm giác của mình là 'tội nghiệp 2 mẹ con', mình thán phục sự chịu đựng (suffering) của bà mẹ, gánh con trên lưng vậy chắc nặng lắm, cả về thể lực lẫn tinh thần. Nhưng chỉ 1 giây sau đó, mình xấu hổ nhận ra mình sai lầm, không biết cậu con chồm người ra trước nói gì với bà (có nghĩa là làm oằn lưng bà xuống thêm 1 chút), miệng nhểu nhảo nước bọt, bà âu yếm quay lại, cười trả lời con, tay chùi nước bọt cho con, vỗ đầu con, xốc lại cái địu rồi bước đi tiếp. Nụ cười của bà rạng rỡ, âu yếm, không có chút gì cho thấy là bà đang chịu đựng. Bỗng dưng mình thấy nhẹ nhõm hẳn, như chưa từng có tâm trạng bực bội, mệt mỏi cách đó chừng vài phút. Mình ngưỡng mộ bà mẹ đó, không phải vì tình yêu con của bà (bà mẹ nào mà chẳng yêu con), mà là vì sự lạc quan của bà. Mình đã nhìn thấy điều đó một lần ở bệnh viện FV khi đưa CH đi chích ngừa. Cùng ngồi chờ khám, có 1 bà mẹ với 1 cậu con trai chừng 5 tuổi bị bại não. Trong lúc mọi người nhìn 2 mẹ con chị bằng ánh mắt tội nghiệp, chị không có vẻ gì ngại ngùng, hay phân trần, kể lể với mọi người vì sao con mình bị thế (như nhiều bà mẹ có con thiểu năng hay làm). Chị thì thầm với con, hôn con, nắn chân tay cho con, như đang ở nhà riêng của mình. Trong mắt chị, con chị dù tật nguyền vẫn là một báu vật của chị. Mình tin rằng dù bên ngoài tật nguyền nhưng 2 cậu bé ấy, 1 5 tuổi và 1 20 tuổi, luôn có được 1 đời sống tinh thần và tình cảm rất phong phú. Chúng sẽ chẳng bao giờ phải cảm thấy mặc cảm vì mình tật nguyền. Ít ra khi đứng trước mẹ mình, chúng sẽ thấy mình vẫn nguyên vẹn, như bao trẻ em khác.

Cuộc đời vẫn đẹp sao...

...dù bây giờ phải quay lại đối diện với một núi 'những việc cần làm' và bác khách hàng nhảm ơi là nhảm, chiều phải đưa con đi bác sĩ khám xem có phải hen suyễn không...

Mong mình, và cả các con sau này, lúc nào cũng có thể tươi cười, dù trong nghịch cảnh (khó nhưng nếu làm được thì chắc sẽ chẳng bao giờ biết đến sress là gì).

Chợt nhớ ra kế hoạch tập yoga giảm stress bị delayed gần cả năm rồi..

No comments:

Post a Comment

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...