Gần 3 tuổi, HH nói nhiều ơi là nhiều. Chuyện HH bô lô ba la suốt cả ngày là chuyện bình thường từ khi HH bập bẹ biết nói. Dạo này HH vẫn nói nhiều như thế nhưng HH lại còn sáng tạo ngôn ngữ mới và biết lý sự nữa.
Một bữa trời mưa to, sấm sét đùng đùng, HH nhảy vào lòng Mẹ ngồi, miệng lẩm bẩm: Mẹ ơi, mưa gầm gừ, con sợ. Mẹ buồn cười quá: Mưa gầm gừ là sao con? Vừa lúc đó, một tiếng sấm rền rất to ngay trước cửa nhà, Hân rúm người lại: đó, mưa gầm gừ đó. Anh Hai cười nắc nẻ (mặt cũng xanh lè vì sợ sấm sét như HH): cái đó là ông sấm đùng mà, sấm sét đó. HH lắc đầu: không, mưa gầm gừ mà. Công nhận là Hân cũng có lý đó chứ. Sấm đùng đùng trong mưa không phải mưa gầm gừ thì là gì? Hihi
Trưa chủ nhật Ba chở cả nhà về thăm Nội, đi ngang máy ATM của VCB, HH chỉ cho Ba: Ba, nhà tiền kìa. Mẹ ngơ ngác: nhà tiền là cái gì? HH chỉ: đó, cái nhà có máy đó, Mẹ đi rút tiền đó. Lại 1 lần nữa, HH chuẩn không cần chỉnh. Chỗ để đi rút tiền đơn giản là 'nhà tiền'. Trẻ con đáng yêu thật, mọi thứ qua lăng kính của con trở nên vô cùng đơn giản. Mọi thứ được trả lại đúng ý nghĩa cơ bản của nó, chẳng cần gì hoa mỹ.
Anh Hai lúc này đang mê học logo xe hơi. Cứ ra đường là anh chỉ nào Toyota trước mặt kìa Ba, Mercedes bên phải kìa, sau lưng mình là Huyndai đó nha. HH nghe một hồi chắc bắt đầu cảm thấy mình lép vế vì mọi người cứ quay ngang quay dọc theo tay chỉ của anh Hai. Nàng có vẻ hơi khó chịu. Thế là sau khi anh Hai la rất to 'Ford kìa Ba', HH quay sang gằn giọng với anh Hai: cái xe này (tay chỉ vào xe Ba) hiệu là...xe hơi. Giọng cực kỳ dõng dạc và quyết đoán. Hahaha.
Anh Hai nghịch cái Ipad của Mẹ. Anh hỏi: cái này cũng là laptop hả Mẹ? Mẹ kêu: con gọi là Ipad đi. HH đang ngồi đối diện Mẹ và anh Hai, nhìn thẳng vào lưng của cái Ipad, HH reo lên: anh Hai, apple, apple. Mẹ hết hồn, chả hiểu tại sao HH biết tới cả hiệu của cái Ipad. Nhìn theo tay HH chỉ, thì ra nàng thấy logo trái táo 'mẻ' sau lưng của cái Ipad. Mẹ cứ nghĩ cái gì cao siêu lắm, thiệt ra HH chỉ nói chuyện đơn giản thôi mà. Đơn giản mà cực kỳ chính xác, hihi.
HH kể chuyện cho Mẹ nghe, cái miệng xinh xinh cứ chu chu lên trong ghét lắm. Mẹ ngồi vừa nghe HH kể chuyện vừa ngắm HH. Hân chợt dừng lại, nhìn Mẹ và hỏi (giọng hơi khó chịu): Mẹ dòm gì con vậy? Oopps, Mẹ bị bắt quả tang! Ngượng quá, cũng chả biết giải thích sao với HH. Chẳng lẽ lại bảo cái miệng HH thấy ghét quá nên Mẹ dòm, hic.
2 anh em chơi role playing với nhau. Anh đóng vai Ba, em đóng vai Mẹ. 'Ba' kêu: mình đi biển nha, mình ra khách sạn đợi mọi người ăn phở đi Hân. 'Mẹ' (HH) nói với 'Ba' (anh Hai): để Mẹ nằm nghỉ chút coi, sao ăn hoài dzợ? Anh Hai quên mất là chữ 'ăn' là chữ tối kỵ của Hân (grrr...).
Giọng nói của HH trong veo cao vút à. Tuần rồi, HH bị cảm, giọng khàn đục mà vẫn nói suốt ngày. Cứ mở miệng ra là cả nhà cười bò vì giọng nói buồn cười lắm. Đi đâu làm gì Mẹ cũng cứ ngóng ngóng về nhà nghe 2 anh em 888 với nhau, yêu lắm đó.
Chi oi, chi cho em 1 dac an... Duoc gap 2 ban nho di... Doc den cai note nay... em ko the ngung cai mong uoc duoc gap ban HH chi ah... :)
ReplyDelete