Tết đã qua lâu rồi mà giờ Mẹ mới có thời gian ngồi viết entry Tết cho 2 anh em. Dạo này 2 đứa quấn Mẹ quá, về tới nhà là dính chặt với tụi con tới giờ đi ngủ. Hai đứa ngủ rồi, Mẹ cũng hết hứng online hay blogging gì nữa hết. Một cái entry này Mẹ viết gần 2 tuần (xí hổ!)
Tết năm nay của 2 anh em vui lắm. Lớn rồi nên cũng biết cảm nhận không khí khác ngày thường. Trước Tết vài tuần đã thấy 2 anh em nghêu ngao nào 'Tết năm nay bé thêm một tuổi' rồi 'tết, tết, tết, tết đến rồi' hay 'nghe xuân sang thấy trong lòng em chứa chan...' Coi mòi 2 đứa có gien mê Tết giống Ba Mẹ rồi, hihi. Mẹ khoái nghe Hân Hân rộn rã 'Tết, Tết, Tết, Tết đến rồi...' (dù xưa giờ Mẹ chả thích bài hát này).
Đã vậy mấy ngày trước Tết, 2 đứa vừa được cho nghỉ học thì Mẹ bày ra làm giò thủ, chả tôm rủ 2 anh em cũng tham gia. Anh Hai cật lực phụ Mẹ trộn lỗ tai, lỗ mũi với gia vị, hào hứng giành trộn nhưng trộn được 2 vòng nhỏ là than thôi con mỏi tay rồi, con ngồi coi Mẹ làm thôi nha, hihi. Ngồi chán chê, anh chuyển qua làm phó nhòm, anh lấy máy chụp hình chụp cảnh làm bếp của Mẹ. Hình anh chụp đẹp lắm. Mẹ không dám show lên đây vì sợ mọi người chóng mặt; hình nào cũng méo xẹo, và toàn dính...sàn nhà, haha. Em Hân thì bắt ghế ngồi sát Mẹ coi Mẹ lột vỏ tôm, miệng cứ tía lia: Hân phụ Mẹ, Hân phụ Mẹ. Nghe chữ 'Hân phụ' là Mẹ rầu rồi, miệng Hân nói tay Hân chọc vào bịch vỏ tôm, rửa mãi vẫn còn tanh. Làm món gì, 2 anh em cũng chầu rìa chờ chín để xin ăn thử, thấy vui lắm. Mẹ cứ tiếc là mình dở ẹt không biết gói bánh tét, bánh chưng để nổi lửa làm 'event' cho 2 đứa vui xuân. Tệ thiệt.


Suốt Tết anh Hai có một nỗi niềm ấm ức nhắc đi nhắc lại mãi là không được đi lựa mai và đi mua hoa với BM. Do anh Hai mê ngủ quá mà BM thì lại nôn đi nên anh Hai thức dậy thì đã thấy BM bưng mai về nhà rồi. Anh ức lắm vì anh bảo là năm ngoái Ba cho anh đi theo phụ kéo hoa về trên cái trolley đi shopping nhỏ của Mẹ, sao năm nay lại cắt phần của anh. Bí xị suốt buổi tối, Mẹ phải dỗ mãi, mấy ngày sau vẫn còn nhắc.

Mẹ có 'âm mưu' cho Tết năm sau rồi. Bận gì thì bận Mẹ cũng cố gắng sắp xếp thời gian chuẩn bị đồ ăn (thậm chí bánh mứt) ở nhà như năm nay để có việc cho 2 đứa làm, sau này còn có cái mà nhớ Tết. Và mặc dù dì Điệp bảo năm sau sẽ quay lại ăn Tết Miên không về Tết Việt nữa, Mẹ cũng sẽ thuyết phục dì về quê nghỉ Tết ít hôm (chảnh chưa, nhà người ta năn nỉ nanny ở lại ăn Tết, nhà mình thì 'âm mưu' năn nỉ nanny nghỉ về quê) để Mẹ lại có những ngày bận rộn mà thật đầm ấm, riêng tư với tụi con.
Mẹ sung sướng nghe anh Hai tuyên bố: con thích Tết lắm, thích hơn lễ Noel. Hỏi vì sao thì anh nói: Tết có bông mai, Tết được đi chùa với lại Tết nhà mình ai cũng nghỉ học, nghỉ làm. Mẹ gàn anh: thích nghỉ học thì đợi hè được nghỉ học mấy tuần luôn. Anh chỉnh liền: mà Ba Mẹ đâu có nghỉ hè đâu, haha. Nghe cưng quá chừng.
Vui Tết vậy nhưng 2 anh em cũng rất ngoan. Sáng mùng 9 đi học lại, Mẹ rất hồi hộp vì Tết này nghỉ dài quá, chả biết đi học lại có ỉ eo gì không. Mẹ 'dự đoán' là sẽ có một màn 'mưa nước mắt'. Em Hân nghỉ gần 10 ngày, anh Hai thì hơn 2 tuần, chỉ toàn chơi với chơi trong suốt thời gian đó. Mẹ nghĩ đi học lại chắc thể nào cũng 'shock'. Mẹ phải chuẩn bị tinh thần từ tối mùng 6. Tập cho đi ngủ sớm thức sớm trở lại (mấy ngày Tết đồng hồ sinh học bị đảo lộn hoàn toàn vì toàn đu theo BM đi chơi khuya, hệ quả là cũng dậy trễ luôn). Mẹ nhắc nhở thường xuyên cột mốc 'mùng 9 là mình đi học, đi làm lại nha, bữa nay là mùng 6/7/8 rồi'. Tối mùng 8, anh Hai nhắc: mai mùng 9 đi học hả Mẹ. Oh yeah, con nhớ bạn Po Han, Nhật Phương, Thảo Hiền rồi. Em Hân cũng vuốt đuôi: oh yeah,đi học lại. Mẹ nghe cũng mừng mừng nhưng nghĩ trong bụng: hình thức thôi, ngày mai mới biết đá biết vàng. Vậy mà sáng mùng 9, cả 2 anh em dậy sớm, tươi tỉnh mặc đồ chào BM đi học, vào trường gặp Cô cười toe toét. BM nói với nhau chắc là 2 đứa ở nhà với BM mãi cũng chán rồi, haha.
Mẹ thích Tết. Nhưng Mẹ nghĩ nếu không có 2 đứa tụi con chắc mấy năm gần đây Mẹ cũng sẽ bớt yêu Tết đi nhiều. Tết bây giờ chán chán nhạt nhạt sao đó. Nhờ có 2 đứa, Mẹ cố gắng giữ nếp nhà từ chuyện nấu ăn, trang trí nhà, cúng kiếng... để giữ Tết cho con. Có lẽ vì vậy mà Mẹ vẫn cảm thấy Tết còn có hương vị (chứ bạn bè Mẹ nhiều người bảo Tết giờ chả có gì vui, chẳng qua là có 1 kỳ nghỉ dài mà thôi).
Mà nói thiệt, có 2 đứa trong nhà quanh năm suốt tháng như có Tết rồi (theo đủ tất cả các nghĩa của Tết: vui, tưng bừng, rộn rã và đầy tất bật, náo loạn, hihi).
Bữa em đọc xong bài này say sưa, post comment mãi mà ko được!... Đọc thấy quý chị và học hỏi chị nhiều điều quý giá... Đặc biệt, em thích cái quan điểm "cố giữ nếp nhà" cho con... Một chút truyền thống dân tộc được trân trọng và gìn giữ thông qua những việc làm nho nhỏ của mình! ~;~
ReplyDelete