Giữ lại chuyện mẹ, chuyện con và tất cả những buồn vui, yêu thương của hôm qua và hôm nay để mai này con có dịp xem lại biết mình đã lớn ra sao, đã được gia đình và Ba Mẹ yêu thương nâng niu thế nào.
Wednesday, March 2, 2011
'Con 5 tuổi rồi, sắp 6 tuổi luôn đó nha...'
Dạo này con trai Mẹ hay tự hào khoe câu này. Con có vẻ háo hức được làm người lớn. Ừ, mà con cũng lớn thiệt rồi.
Con được 5 tuổi 2 tháng, cao và to hơn một chút. Bỏ lên cân và đo bằng thước thì thấy chả khác gì mấy. Nhưng quần áo cũ, 3 tháng trước còn mặc vừa giờ đã ngắn và chật hết rồi. Trước Tết Mẹ ngồi soạn tủ quần áo, nhặt nhạnh những thứ chật ngắn để mấy Dì mang về quê cho con/ cháu. Soạn tới soạn lui vơi hết 1/2 tủ quần áo. Mẹ thảng thốt: ớ, cái quần này bữa rồi còn mặc đi ăn đám cưới với Mẹ mà (đám cưới đâu chừng 1-2 tháng trước đó thôi), sao giờ ngắn ngủn vậy nè. Cá-Heo-5-tuổi cười sảng khoái: con đã nói là con lớn rồi mà Mẹ không tin. Hmm..., Mẹ cứ suốt ngày than phiền 18kg và 109cm là còi, là phí cơm Mẹ nuôi. Nhưng dòm kỹ lại, cũng đâu đến nỗi nào đâu ta.
Cá-Heo-5-tuổi ngoan và chững chạc hẳn ra...
...Tết này chàng đã có thể đường hoàng đĩnh đạc tự chúc Tết ông bà, cô, chú,bác... Mới năm ngoái bảo thưa còn õng ẹo mắc cỡ. Năm nay thì đã biết khoanh tay chúc Tết rõ to. Tới mỗi nhà trước khi vào nhà chàng đều hỏi Mẹ: cô/ chú/ cậu/ dì/ bác... (XYZ gì đó) già chưa Mẹ, có đi làm không? Chàng thu thập thông tin trước để mà đo ni đóng giày lời chúc đó mà. Già thì 'sống lâu trăm tuổi', còn đi làm thế nào cũng 'làm ăn phát tài', hihi. Mùng một Tết sau khi chúc Tết ông Ngoại và Ba Mẹ xong, chuẩn bị khăn gói về Nội thì chàng kéo Mẹ ra riêng 1 góc bỏ nhỏ: Mẹ cho con mượn 1 bao lì xì, Mẹ nói em Hân chúc Tết con đi, con mừng tuổi cho em. Ối, Mẹ tức cười quá, con người ta thích làm người lớn đây mà. Mẹ 'trợ giúp' cho anh 1 bao lì xì nho nhỏ. Anh cũng bắt chước Ba Mẹ ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt rất nghiêm trọng nhưng miệng thì cười cười khoái chí, gọi em Hân tới đứng trước mặt. Anh dạy em: em phải khoanh tay lại và nói kính chúc nha, không nói chúc không nha, tại vì anh lớn hơn em đó. Ba Mẹ ráng mà nín cười để giữ không khí nghiêm trang cho anh thể hiện vai trò anh Hai của mình. Em Hân cũng khoanh tay 'kính chúc anh Hai dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi' (câu duy nhất mà em Hân thuộc). Anh gật gù đưa bao lì xì cho em và nói: chúc Hân năm mới ăn ngoan, học giỏi và đừng có ói nữa nha. Ba Mẹ sững người bất ngờ. Chả ai dạy anh câu chúc này cả. Anh tự sáng tác ra đó.
...Anh vẫn hay nhõng nhẽo đòi mua này kia. Nhưng anh biết quí trọng đồ vật và biết tiết kiệm hơn tí chút rồi. Tiền lì xì, anh gom hết bỏ vào 1 cái hộp khoai tây Pringles (Mẹ mua cho anh cái ống heo nhưng ngay ngày mùng 4 Tết anh đã làm rơi bể nát cái ống đó rồi). Anh đưa cho Mẹ: Mẹ lấy đóng tiền xe bus đón con đi học về đi, Mẹ khỏi tốn tiền cực khổ. Số là anh rất thích được đi học về bằng xe bus của trường. Ba Mẹ thì thấy vẫn còn đưa đón anh được nên không mặn mà với vụ này lắm. Mẹ cứ thoái thác bảo là: Mẹ không có tiền. Thế là anh nghĩ ra cách dùng tiền lì xì để tự trả tiền xe bus. Để khuyến khích tinh thần tự lập và 'thu vén' (haha) này của anh, sau Tết (cũng là bắt đầu học kỳ mới), Mẹ đăng ký cho 2 anh em đi xe bus về mỗi chiều. Khỏi nói cũng biết anh tự hào về cái vụ dùng tiền lì xì đóng tiền xe bus này vô cùng.
....Anh ăn ngoan hơn, không bỏ phí đồ ăn nữa. Anh rất ghét em Hân làm rơi đồ ăn xuống đất và vô tình dậm chân lên. Anh bảo không được đạp lên đồ ăn, như vậy là phí phạm, bị trời phạt đó. Bản thân anh ăn món gì không ngon cũng ráng ngậm trong miệng không dám phun ra vì sợ bỏ phí đồ ăn trời phạt. Dạo này chén cơm của anh luôn vét sạch bong không dư hạt cơm nào lại hết. Tất cả đều từ lý thuyết 'sợ trời phạt' mà ra. Có người bảo Mẹ T của Cá Heo hoang đường/ vớ vẩn. Tự dưng đi dạy trẻ con chuyện phí phạm trời phạt, hoặc 1 hột cơm 3 con giòi. Mẹ CH cũng không biết đúng hay sai, chỉ là bắt chước kiểu dạy xưa cũ của Mẹ và bà Ngoại mình truyền lại thôi. Nhưng rõ ràng là có hiệu quả. Chí ít CH cũng bắt đầu học được bài học quí trọng và không hoang phí thức ăn. Dạo này CH rất cẩn trọng với món ăn mới. Cái gì lạ lạ anh chỉ nếm chút chút thôi vì nếu không thích anh không bị mang tiếng bỏ phí thức ăn. Được cái càng lớn anh càng dễ ăn, cái gì cũng ăn hết (trộm vía).
...Anh bắt đầu có chút ý thức trách nhiệm với những gì anh hứa. Trước Tết, kết thúc học kỳ 2, cô giáo than phiền anh hay nói chuyện trong lớp, ăn rất chậm và lười tập viết. Mấy ngày nghỉ Tết Mẹ tranh thủ luyện cho anh đọc, viết nhiều hơn, để đồng hồ canh giờ ăn... Mẹ cũng nhỏ to tâm sự là Mẹ đi làm mệt lắm, về nhà chỉ muốn nghe chuyện ngoan thôi, nghe chuyện hư thấy buồn lắm. Rồi lại chỉ ra cho anh là ăn chậm quá thì sẽ mất giờ chơi đùa với các bạn, viết bài chậm/ lười tập đọc thì sẽ không hiểu được những trò chơi/ truyện tranh trên Ipad. Mùng 8 Tết, sắp đi học lại, anh tự động cam kết với Mẹ: con sẽ ăn giỏi, ráng viết nhanh (mà con không thích viết lắm đâu nha Mẹ) cho Mẹ vui. Tuần này Mẹ sẽ thấy Cô nói con giỏi. Mẹ cũng động viên này nọ nhưng nghĩ trong bụng chắc cũng mất hết học kỳ 3 này nữa sang kỳ 4 mới hy vọng thấy kỳ tích. Nào ngờ đi học lại 3 ngày, ngày thứ 4 Mẹ vừa đưa đến lớp cô giáo đã kéo ra góc thì thầm: 3 ngày nay Minh Trí ăn nhanh nhất nhì lớp đó chị, viết bài vẫn than mỏi tay nhưng mà ráng viết hết trang luôn. Mẹ mừng thầm trong bụng. Và 2 tuần liên tiếp từ khi đi học lại, báo cáo cuối tuần luôn có 1 khía cạnh nào đó tiến bộ rõ rệt được Cô khen. Mẹ khen anh thì anh tủm tỉm: con hứa rồi mà, con làm vậy cho Mẹ vui mà. Yêu con trai lắm.
...Anh thích chứng tỏ mình là anh Hai. Đó, anh thích ngồi chễm chệ cho em chúc Tết rồi tặng lì xì cho em. Anh thích dạy dỗ em. Chú tài xế xe bus kể lại cho Mẹ nghe, chiều nào lên xe, anh cũng quàng vai ôm em sợ em té khi chú chạy nhanh (bản thân anh thì chiều nào xuống xe cũng bị say xe mặt xanh lè xanh lét trong khi em tỉnh queo, haha). Anh thủ thỉ (chú lái xe nghe trộm được): muốn được đi chơi với Ba Mẹ phải ngoan, Hân ăn ói hoài BM dẫn mình anh đi chơi bỏ Hân ở nhà là buồn lắm đó. Giờ cơm chiều nào anh cũng phụ Mẹ thị phạm cho em: nhìn anh nè, bỏ cơm vô miệng, nhai vậy nè, nuốt vậy nè (cô em HH dạo này tự dưng có tật ngậm cơm trong miệng). Có bữa Mẹ bệnh nhưng vẫn ráng ngồi bón cho em từng muỗng cơm. Anh ăn xong phần mình, nhăn nhó: ăn lâu vậy Hân. 5' sau quay vào ngó nghiêng vẫn thấy em tiếp tục ngậm, anh xung phong: để con đút nó cho (kêu 'nó' chứng tỏ bực mình rồi đó, bình thường là 'em' thôi). Mẹ nghe hết hồn, năn nỉ thôi con đút thì đổ vãi tùm lum để Mẹ ráng ngồi với em thêm chút nữa. Anh khều khều em: ăn nhanh đi, Mẹ bệnh mà phải ngồi đút, không tội nghiệp Mẹ hả. Ôi, Mẹ nghe mà mát cả ruột, thương anh quá chừng. Câu này vậy mà ép-phê nha. Cô em bữa đó ăn thêm được 5 muỗng so với ngày thường (nhưng ngày hôm sao thì mèo vẫn hoàn mèo). Sáng nay anh đề nghị: Ba Mẹ khỏi đưa 2 đứa con vô trường, Ba đưa con tới cổng thôi, con tự dẫn em vào trường được, con đưa tới lớp dùm Ba luôn. Ba Mẹ thấy lo lo nên vẫn lon ton theo sau. Tới bậc thềm cao Mẹ đang thắc mắc bằng cách nào 2 anh em cõng được cái balo kéo của em lên thềm thì anh đang nhanh nhảu bảo em: đi qua đường dốc (giống mấy cái dốc cho xe hàng lên xuống của siêu thị), rồi anh phụ kéo cho. Thế là sáng nay 2 anh em đưa nhau vào lớp, BM đi đằng sau làm quan sát viên thôi.
...Anh thích khẳng định mình là con trai. Vớ mà có tí màu hồng hồng, đỏ đỏ là anh không mang đâu nhé. Thích đi cạnh Ba, ngồi với Ba và thích nói chuyện với Ba. Mẹ mà tỏ ra tí chút cà nanh là anh xoa dịu liền: con trai đi với con trai mà Mẹ, Mẹ có Hân đi chung đó. Hôm vừa rồi đi siêu thị anh làm Mẹ hết hồn vì thấy anh te te đi thẳng vào thang cuốn và lên một mình. Từ giữa chừng thang cuốn anh nhìn xuống Mẹ, Ba và em bên dưới cười đắc chí. Mẹ thì mặt xanh xám la Ba: sao để con nó đi một mình. Ba tỉnh rụi: nó đi được mà. Lúc gặp nhau ở đầu trên của thang cuốn anh cười nắc nẻ: Ba chỉ con đi rồi mà, lớn rồi không cần nắm tay đâu Mẹ.
Dẫu vậy, Cá-Heo-5-tuổi vẫn là trẻ con, hihi...
...Vẫn mê Mẹ nhất trên đời. Đêm nào đi ngủ cũng ôm Mẹ hít hà, Mẹ thơm quá, Mẹ mát quá. Nhưng mà chàng cũng nghiêm khắc với Mẹ lắm nhé: lúc này con thấy Mẹ ốm chút rồi đó, Mẹ đẹp đó, Me vui chứ? Nghe chữ 'chứ' già ngắt chưa kịp cười vì sướng thì anh đã đế thêm vào: nhưng mà bụng vẫn béo phì, Mẹ đi chạy với con và Ba đi (ak ak, Mẹ sợ nhất vụ này, 2 cha con chạy nhanh vô cùng, Mẹ và em HH ì ạch chạy theo muốn té khói hà).
...Vẫn nhớ hơi bác Vận dù bác lại quyết định về quê ở luôn sau khi quay lại nhà mình vài tháng. Con bảo là mỗi lần nói điện thoại với Bác Vận là con muốn khóc (thương quá). Có bữa đi chợ với Mẹ tự dưng con dừng lại nhìn theo bóng một cô kia lâu thiệt lâu, Mẹ hỏi thì con bảo cô đó mặc cái quần giống bác Vận lắm. Ba bảo Mẹ đừng để con ủy mị quá, con trai mà tình cảm quá sợ ướt át. Mẹ không đồng ý lắm. Con tình cảm vậy cũng tốt mà, còn để luyện con cứng cáp thì còn có nhiều cách khác.
...Vẫn mê TV và ham chơi hơn ham học. Mẹ tự dặn lòng là không ép con học nhưng nhiều hôm không tránh được bực bội thấy con đem về cuốn tập viết vỏn vẹn có 3 chữ như gà bới (trong khi cô giáo thường xuyên cho Mẹ coi tập các bạn cùng lớp ai cũng viết chữ gọn gàng, sạch đẹp). Ba cũng sợ con lười học nhưng xem ra Ba thoáng hơn Mẹ nhiều. Ba hay làm toán đố với con, cũng là một cách ép học mà con rất vui vẻ làm (và chơi) với Ba. Ba không quan tâm vở sạch chữ đẹp như Mẹ. Mẹ thì cứ như cuốn tập gà bới là lại...nổi bực (hic). Nhưng dạo này anh có vẻ siêng tập viết hơn trước chút rồi.
Cá-Heo-5-tuổi bắt đầu mê nhạc (khỏi nói, gien di truyền rồi)
...Nguyên cái Tết vừa rồi con chỉ nghe nhạc Xuân (mà phải là nhạc xưa nhé, nhạc mới chỉ nghe mỗi Đoản Xuân Ca). Ba khoái chí, đi mua hẳn 1 đĩa xuân mới về mấy cha con cùng nghe. Trong đó có bài Happy New Year. Tới mùng 3, Mẹ nghe 2 anh em ngồi hát với nhau nguyên bài Happy New Year dùng đúng 1 từ ma ma ma (vì chưa thuộc lời), không sai giai điệu và âm vực 1 chút nào hết (mà mà mà má là Happy New Year, haha). Con bắt đầu mon men tới cây piano của Ba. Sau vài lần Ba hướng dẫn con đã dùng 1 ngón tay giữa (cái tướng đàn một ngón không quí sờ tộc chút nào hết) đàn được 1/2 bài Cháu Lên Ba. Ba cằn nhằn là con chả có chút năng khiếu nào, học chậm lắm. Nhưng Mẹ biết Ba chê giả bộ. Con mới 5 tuổi chứ bộ. Mê đàn, mê hát vậy Ba khoái thấy mồ mà không muốn thừa nhận đó thôi.
Cá-Heo-5-tuổi...
....còn lắm chuyện để kể. Nhưng thôi Mẹ để dành kể dài dài tới khi con 6 tuổi vậy. Lâu ngày không viết cho con, bữa nay viết lại Mẹ làm một hơi dài thòng lòng.
Anh Hai hỏi: Mẹ làm gì đó. Mẹ cười cười: viết chuyện về con. Anh Hai thủ thỉ: nhớ viết chuyện cho em nữa nghe Mẹ. Hihi. Uh, viết chứ. Mẹ có khối chuyện kể về HH nè. Cuối tuần này Mẹ sẽ lại làm siêng ngồi gõ gõ gõ cho công bằng HH nha.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Nice to read... Sweet to feel... Thanks sis! Love CH & HH...
ReplyDelete