Mấy tuần vừa rồi có vài chuyện để suy gẫm.
1 ngày vào WTT, bần thần với tin 1 bà mẹ mất con trong 1 tai nạn xe hơi. Chồng cầm lái, vợ bế con hơn 1 tuổi cùng ngồi băng trước, xe bể bánh, lạng tay lái, lộn 1 vòng... Ba Mẹ bình yên. Còn bé...ra đi ngay tại chỗ. Vài phút trước đó bé còn bi bô, cười đùa trong tay Mẹ... Đọc những dòng thơ Mẹ bé viết nhớ bé 2 tuần sau đó mà nước mắt mình cứ dàn dụa. Thương người Mẹ đó vô cùng.
Chưa hết bàng hòang về tin trên thì vài ngày sau cộng đồng wtt lại xôn xao về tai nạn thương tâm của Mẹ P. 1 chuyến đi công tác xa, 1 vòng bơi quanh hồ trong mưa đã đưa người Mẹ đó đi xa con vĩnh viễn. Tai nạn phát hiện muộn ở hồ bơi trong 1 khách sạn, Mẹ P chết não nhưng tim vẫn còn đập. Đưa về HCM để nhìn mặt chồng con. Bao nhiêu nỗ lực từ y học đến tâm linh đều bất lực. Thương nhất là khi biết tin Mẹ ấy nằm bất động chảy nước mắt lúc chồng rủ rỉ tâm sự, với hy vọng có thể làm Mẹ phục hồi trí nhớ. Em bé của mẹ P. lớn hơn Cá Heo nhà mình 1 tuổi.
Ám ảnh mãi 1 chữ vô thường. Có nay mất mai.
Chợt nghĩ có biết bao điều mình muốn làm, bao lời yêu thương mình muốn nói nhưng vì bận rộn, vì ngại ngùng mà vẫn chần chừ chưa làm, chưa nói.
Tự nhủ với mình ôm hôn con thêm được cái nào thì cứ hôn, dịu dàng với chồng được lời nào thì cứ nói, chăm sóc Cha Mẹ được gì thì cứ làm và mơ ước, dự định điều gì đó mà không quá vượt tầm tay thì cứ thực hiện. Không chần chừ, không 'hold back' nữa. Không phải mình khuyến khích yêu cuồng sống vội nhưng có khi phải sống trong tâm thế rằng ngày hôm nay không quay trở lại....
No comments:
Post a Comment