Mỗi lần nhìn Hân cười không dưng Mẹ lại nhớ tới 1 câu thơ của Hoàng Cầm 'cười như mùa thu tỏa nắng'. So sánh có vẻ khấp khiễng nhỉ. Hân ít cười tươi rạng rỡ lắm, thật lòng mà nói là vậy. Hân lại chẳng có khuôn mặt búp sen, hàm răng đen nháy của cô hàng xén 'bên kia sông Đuống' (cái này mà có thì chắc Mẹ rầu lắm, phí công Mẹ rèn em đánh răng ngày 2 lần, hihi). Nhưng với riêng Mẹ, nụ cười tinh nghịch có chút thẹn thẹn của Hân thật sự là nắng mùa thu dịu dàng ấm áp của Mẹ.
Hân trong lòng Mẹ là 1 thứ tình cảm rất lạ, ngọt dịu và đằm thắm. Có lẽ vì Hân là con gái. Có lẽ vì những năm tháng đầu đời của Hân, Mẹ cứ canh cánh những nỗi lo về sức khỏe của con mà lại không có mấy thời gian với con như mong đợi vì còn phải chia sẻ thời gian cho anh Hai nên nỗi lo hòa quyện với tình thương cứ dần sắc lại, đằm xuống. Hân cũng vậy. Con cũng yêu Mẹ rất 'tĩnh'. Không như anh Hai lúc nào cũng ào ạt bày tỏ tình cảm, tấn công Mẹ bằng những pha ôm xiết, hôn nghiến, con thích được 1 mình yên lặng với Mẹ thôi (có lẽ vì con ít có được thời gian riêng với mẹ hơn anh Hai, ngày xưa Hai độc chiếm Mẹ tới mãi gần 2 tuổi mà). Có những lúc 2 anh em ngồi xem TV, Mẹ làm gì đó trong phòng riêng, con lặng lẽ tách khỏi anh, vào phòng ôm Mẹ dụi dụi đầu, thỏ thẻ: Mẹ ơi, Mẹ làm gì đó. Rồi con lặng lẽ nằm cạnh Mẹ hát nghêu ngao, không phiền tới công việc Mẹ đang làm, thi thoảng lại kêu lại Mẹ ơi giống như nhắc là con đang ở đây nè. Những lúc đó Mẹ cũng hiếm khi tập trung làm gì tiếp được. Thường Mẹ hay thích nằm cạnh con nghe con nghêu ngao, có Mẹ nằm bên con thích lắm.
Cũng có lúc, con vào giường Mẹ, trèo lên nằm rồi gọi: Mẹ ơi nằm con. Mẹ nằm xuống, con lật đật gác chân lên chân Mẹ hát cho Mẹ nghe, hoặc kể chuyện không đầu không đuôi: Mẹ ơi, con chim nó hót đó. Nhưng hỏi tiếp nó hót làm sao thì nàng lỏn lẻn cười trừ. Con kể nhiều lắm mà Mẹ chỉ hiểu chừng 30-40% thôi, vậy mà thấy 'đồng cảm' ghê lắm. Những lúc 2 mẹ con nằm rủ rỉ, con thích lấy 2 tay ôm mặt Mẹ day day. Mẹ thích cảm giác tay con mềm mềm thơm thơm trên má Mẹ. Mà lạ lắm, anh Hai cũng rất cà nanh, ganh tỵ, nhưng những lúc Hai thấy em bảo "Mẹ ơi, nằm đây con' là không bao giờ Hai làm phiền, không bao giờ đòi em trả Mẹ. Ngược lại Hai thích chầu rìa, nghe lóm rồi hỏi: em kể gì với Mẹ vậy.
Từ nhỏ đến lớn, HH không biết hôn, con chỉ biết cọ má thôi. Mẹ dạy mãi dạy mãi, nhưng Hân chỉ chịu thực hành với Mẹ thôi, rất miễn cưỡng. Tối nay bỗng dưng đang líu lo kể chuyện Mẹ nghe, HH xoay qua đặt mũi lên má Mẹ (chính xác là đặt nhẹ chóp mũi lên má Mẹ thôi), nhỏ nhẻ: Gia Hân hun Mẹ, Gia Hân xương Mẹ (Hân không nói được chữ 'th' đâu). Ôi, con gái, Mẹ yêu con biết chừng nào.
Càng lớn Hân càng đeo Mẹ. Hôm qua giữa khuya Hân dậy tìm Mẹ: Mẹ ơi, nằm con. Cũng may tối hôm qua Mẹ ngủ phòng Hân, nếu không thì chắc con gái sẽ khóc ầm lên cho mà xem. Mẹ đưa tay dỗ dỗ, Hân ngái ngủ: con nằm Mẹ. Nói là làm, cô nàng leo tót lên bụng Mẹ, nằm úp bụng với Mẹ ngáy khò khò. Ôi trời, dù nhỏ con, nhưng giờ Hân cũng nặng và dài hơn xưa nhiều lắm rồi, làm sao mà ngủ kiểu kangaroo này nỗi chứ. Mẹ nín thở vì đầu Hân đè nặng trên ngực đâu được chừng 20' là hết chịu nổi, quyết định nhẹ nhàng đặt Hân xuống. Đầu vừa chạm gối, cô nàng mở mắt ra nhão nhẹt: con ngủ Mẹ mà, hông mà, ngủ Mẹ mà. Lại trèo lên. Cuối cùng Mẹ đàng kê gối ngủ ngồi, ấp Hân trên bụng gần 2 tiếng đồng hồ. Nằm cực khổ vậy mà 2 mẹ con vẫn ngủ ngon lành. Tới giữa khuya nanny giật mình dậy thấy cảnh 'sến rện' đó mới nhẹ nhàng gỡ Hân ra dùm Mẹ. Sáng vừa mở mắt ra thấy mình nằm trên giường, Hân sảng sốt: ủa, Mẹ đâu rồi, Hân nằm Mẹ mà, và lật đật chạy xuống nhà tìm Mẹ, dụi đầu mấy cái vào lòng mới chịu thôi.
Hân rất nghịch, rất con trai khi chơi đùa, nhưng rất nữ tính với riêng Mẹ. Mai sau không biết Hân có là bạn tâm giao của Mẹ giống Mẹ và bà Ngoại ngày xưa không? Còn bây giờ, mỗi lần ở cạnh Hân với Mẹ đều là những phút giây rất bình yên.
Doc bai nay cua chi... Em cam thay minh tu hao vi la con gai... Vi` con gai luon co mot soi day tinh cam vo^ hi`nh voi Me... Du` doi khi ko noi 1 lo*`i...
ReplyDelete