Thursday, June 21, 2012

Giận hờn...

Cuối tuần nào 2 anh em cũng có cái màn xin Mẹ cho xem lại hình hoặc video hồi nhỏ.  2 anh em thắc mắc với nhau: sao mà có nhiều hình anh Hai hun Hân quá, mà coi video cũng thấy Hai hun Hân hoài à?  Đúng là vậy, cái cảnh như trong hình này xảy ra như cơm bữa hồi Hân chừng 1-2 tuổi, lớn lên ít dần nhưng vẫn còn.  Giờ thì Hân không cho Hai hun nữa vì 'Hai làm ướt mặt em', haha.  Không hun nữa nhưng vẫn rất thương nhau, có điều không hiểu sao gần đây gây gỗ và cự nự nhau hoài, Mẹ phân xử bắt mệt.

Anh Hai thì dạo này rõ chướng, rất thích thể hiện cái tôi và thích chứng tỏ là mình có thể lèo lái sự việc theo ý mình muốn (sẽ có entry riêng về cái vụ đau đầu này).  Cô em cũng bắt đầu cá tính hơn, không dễ để anh Hai xỏ mũi nữa, không thích là em cãi liền mà cãi không xong là em giở chiêu khóc nức nở và gào thét ra. 

Tối nay cũng như bao nhiêu tối khác.  Thấy 2 anh em chơi với nhau tình thương mến thương với đống mền gối thú nhồi bông, Mẹ dặn anh Hai ngó chừng em, đừng ăn hiếp em để Mẹ đi tắm.  Ở trong nhà tắm đâu chừng 5' là Mẹ nghe lục đục tranh cãi rồi tiếng anh Hai gằn giọng: anh không ở đây với Hân nữa đâu.  Mẹ tắt nước lắng nghe xem có choảng nhau không (anh Hai nóng lên là hay oánh em lắm, la hoài cũng vậy) mà sao nghe im re ngoại trừ tiếng cửa phòng mở.  Mẹ lật đật tắm cho nhanh, bước ra thì thấy có mỗi mình em Hân nằm trên giường, trên tay cầm 1 tờ giấy, mặt rất ư là thản nhiên đưa cho Mẹ: anh Hai gửi thư cho con, con không biết đọc 1 chữ, Mẹ đọc dùm con (Mẹ phì cười với cái chữ 'gửi thư' của cô nàng).  Nội dung bức thư là: I don't live with you any more - MT.  Mẹ hỏi han sự tình thì cô Út Tồ than thở: anh Hai lúc nào cũng bắt con làm theo ý anh Hai, con không thích để cái gối bên dó, con thích để bên này.  Mẹ thấy anh Hai cũng bậy nhưng cũng muốn dạy Hân nhường nhịn nên an ủi H là H đúng nhưng H cũng nên làm theo ý Hai vài lần xem thử có gì vui không.  Đúng lúc đó, anh Hai mở cửa bước vào, mắt đỏ hoe, liếc thấy tờ thư trên tay Mẹ, miệng anh méo xệch, rồi bắt đầu nấc lên: con không ở đây với Hân nữa, con về quê dì Điệp ở, con không thích em mà không nghe lời.  Mẹ phân tích thiệt hơn: con thích chơi theo ý con thì em cũng thích được chơi theo ý mình, sao mình không xếp thú nhồi bông mỗi lần 1 cách, chơi nhiều cách cũng vui mà.  Anh có vẻ hơi nao núng, nhưng không muốn chịu thua.  Anh lấy 1 tờ giấy viết ra mấy dòng nhờ Mẹ gửi cho Hân (tự dưng Mẹ thành bồ câu đưa thư nha): I will stay, love.  But I'm still angry.  Nhức đầu hông? 

Mẹ đọc to cho H nghe xong, Hân chưa kịp phản ứng gì thì anh lại tức tưởi: thôi hay là con đi về Singapore với Ba, Mẹ đi với con không?  Mẹ thủ thỉ là Mẹ không bỏ được đứa nào hết, anh Hai đi mẹ cũng buồn mà Hân đi Mẹ cũng buồn.  Mà anh Hai còn nhỏ xíu bày đặt nói bỏ đi ra đường người xấu bắt cóc thì không được gặp Mẹ nữa đâu.  Lại khóc nấc lên, viết hí hoáy tiếp: I love mommy most.  Tưởng đâu Mẹ chỉ làm bồ câu đưa thư 1 chiều, ai dè, em HH nhỏ mà cũng có võ, khều Mẹ: Mẹ nói anh Hai dùm con là anh đừng la vô lỗ tai con nữa, con làm theo ý anh Hai, anh Hai chơi với con đừng bỏ con, nhưng đừng có la vô lỗ tai con. Nhờ nói dùm mà nói oang oang, ông anh nghe hết, mắt thì còn ướt rượt mà miệng cười mím chi, đầu gật gật.  Mẹ hỏi: giờ sao, có hứa với em là không la hét nữa không?  Anh gật gật, chụp cây viết viết lên lòng bàn tay: Love you, GH.  Rồi sợ người ta không biết GH là gì, anh lại nguệch ngoạc trên tay mình chữ: Gia Hân.  Tay bên kia ghi là I love mama.  Chị Hân nhìn dòng chữ trên tay nhảy cẩng lên: anh Hai hết giận rồi Mẹ, anh Hai thuong con rồi và tự dưng xổ 1 tràng tiếng Hoa: Ge ge ai mei mei (brother loves sister).  2 đứa áp lại ôm nhau la làng hát líu lo.  Hết giận! Mẹ cũng thất nghiệp, không còn ai kêu làm trọng tài hay phiên dịch hay bồ câu đưa thư gì nữa hết.

Bây lớn mà giận nhau phức tạp ghê hông.  Dùng 2-3 ngôn ngữ và 2-3 phương tiện giao tiếp (thư trên giấy, thư trên tay, bỏ nhỏ qua người thứ 3) để mà giải quyết vấn đề.  Làm Mẹ của 2 cô chú này đúng là phức tạp còn hơn đi làm research.  Chắc phải rửa hết mấy cái hình hồi nhỏ hun nhau, ôm nhau dán đầy phòng để cổ động tuyên truyền bớt cãi nhau quá.  Như vậy thì Mẹ cũng đỡ bị 'tiền đình' vì phải làm quan tòa phân xử mãi.

No comments:

Post a Comment

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...