Không phải là Tôi Đi Học của nhà văn Thanh Tịnh nhé. Vì 'tôi' chưa biết tự viết tản văn đâu và 'tôi' cũng chưa hiểu rõ khái niệm đi học lắm.
Sáng ngày 18 tháng 10, con thức dậy, bị Má dụ ngọt: thay đồ đẹp Má dẫn sang trường Chuyện Nhỏ chơi. Con hớn hở hưởng ứng: đi đi, Má bế con đi. Hehe, mắc bẫy rồi nhé. Con hào hứng đánh răng rửa mặt, thay đồ và mang ba lô vào. Con bye bye mọi người rất hùng dũng: Ông nhà (là nói tắt của Ông ở nhà đó), Bác Vận nhà, Ba nhà...con đi học (kèm thêm một câu khuyến mãi gây choáng là Má đi trường đời). Thế là 2 má con tung tăng ra khỏi nhà.
Đến cổng trường, con bắt đầu cảnh giác, bám chặt lấy Má, nhưng thấy xe hơi thích quá, tụt xuống leo lên ngồi. Má được ở trường với con trong 1 tuần. Có Má nên con khá ngoan, ăn nhanh, tự xúc, tập uống ly (vụ này ở nhà tập 3-4 tháng hổng xong, tới trường 5 phút là thành thạo, chứng tỏ là ở nhà con nhõng nhẽo nhé). Con chơi rất vui, còn đầu têu cho các bạn nhảy tưng bừng theo nhạc nữa. Nhưng tới 9 giờ là con bắt đầu ỏng ẹo: Má ơi, về bác Vận. Má làm lơ, con lại rù rì: Má, về nhà ba Thanh. Cô giáo tội nghiệp quá, nháy mắt với Má cho về sớm. Ông Ngoại nghe chuông cửa, mở ra thấy cháu về sớm, vội vàng hỏi: quậy quá, cô không nhận hả?
1 tuần sau đó, con bắt đầu rên rỉ mỗi sáng: 'con đi học khóc'. Nhưng con trai Má cũng ngoan lắm, miệng thì hù Má vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ra xe (mặt có hơi rầu rầu 1 chút). Chắc con cũng biết tính Má, cưng thì rất cưng nhưng kỷ luật cũng nghiêm lắm, có hù Má cũng hổng xong nên thôi cứ chấp hành 'quân lệnh' cho xong. Con vào lớp khóc nhiều mỗi lần Má và bác Vận lánh mặt đi cho con quen dần với lớp và cô giáo. Nghe con khóc gọi Má Ti ơi, Má xót ruột lắm Nhưng trước sau gì cũng phải đi học thôi, bây giờ xót con dẫn về sau này lại càng khó dẫn con đi hơn.
2 hôm nay thì con ngoan rồi. Bác Vận ngồi dưới sân con lên lớp. Thỉnh thoảng vẫn mếu máo tìm nhưng bắt đầu vào khép mình vào khuôn khổ nhà trường rồi. Xã hội thu nhỏ đầu tiên của con đó. Con tập tự mình thích nghi nhé. Nhìn các bạn đánh con, Má đau lắm. Nhưng Má để con tự giải quyết (mà con có hiền đâu, Má cũng vài lần bắt gặp con bấu bạn rồi, Má phải chạy tới gỡ tay con, giải thoát cho bạn mà), có phải lúc nào Má cũng ở bên con giải quyết giúp con mọi việc được đâu. Gần 2 năm trời làm con 1, con được ông cưng, Ba Má nâng niu, bác Vận chìu nên con bắt đầu có dấu hiệu nhõng nhẽo. Dù Má cố gắng 'rèn luyện', con vẫn ỷ lại bác Vận trong 1 số việc. Má mong con sẽ độc lập, mạnh dạn hơn khi tới trường. Con là anh 2 rồi mà.
Nói chứ, từ lúc đi trường, con học được nhiều kỷ năng mới, con tự làm được khá nhiều việc. Tự xúc ăn gọn gàng hơn, biết uống bằng ly rồi, đi tiểu đã biết gọi (dù còn vài lần quên), đi siêu thị hay quán ăn với Má, con bớt nhút nhát bám rịt lấy Má. Từ từ con sẽ giỏi hơn nữa hén.
Ngày mai con sẽ ở trường một mình hoàn toàn. Má chỉ đưa con đến cổng trường thôi. Má sẽ nhớ con lắm. Má nhớ có ai đó đã từng khuyên Má: cả mẹ lẫn con đều cần khoảng không gian riêng để 'lớn'. Lúc đó Má không hiểu, con lớn thì đúng rồi. Sao cả Má cũng lớn? Giờ Má mới hiểu, thắng được sự yếu mềm của tình mẹ để cho con tự lập một mình không phải dễ (và không phải bà mẹ nào cũng 'lớn' được trong việc này). Con biết không, muốn nghiêm khắc với con, Má phải nghiêm khắc với bản thân mình trước đó. Chứ nếu không, bữa đầu tiên trốn dưới sân, nghe con khóc, Má chỉ muốn chạy lên lớp bế con về thôi. Nhìn con khóc sưng cả mắt, khàn cả giọng, Má cũng khóc theo.
Chúc con đi học vui vẻ. Má con mình cùng 'lớn' nhé!
Chúc mừng bạn Cá Heo đi học bắt đầu ngoan nhé. Cố lên, hai má con!!!
ReplyDeleteHehehehe. Cá Heo mang ba lô đi học nhìn đẹp trai mà chững chạc ghê á. Chúc con trai đi học giỏi nhé :)
ReplyDelete