Monday, November 12, 2007

Lời con trẻ



18 tháng Má còn lo là con chậm nói. Bây giờ thì con nói Má nghe hổng kịp luôn. Có những lúc ngồi trên xe đi đâu đó hay đang ở trong văn phòng, Má lại tự tủm tỉm cười 1 mình khi nhớ những câu nói ngô nghê, ngộ nghĩnh của con.

Mấy hôm nay thì con đi học ngoan rồi, tự giác rồi. Nhưng những hôm trước, sáng nào con cũng nhì nhằng với Má rất bài bản: Má, con đi công viên - được, đi ăn sáng - được, đi ông Nội - được, đi học - khóc! . Má cố làm mặt nghiêm: khóc cũng phải đi thôi con. Khi con vừa theo bác Vận ra khỏi nhà, Má và dì Điệp lăn ra cười. Bây lớn mà đã biết lý sự rồi. Có 1 sáng con ỉ eo: con không đi học, ở nhà ăn đám cưới ông Ngoại. Hahaha, ông Ngoại nghe xong sợ hết hồn, tưởng đâu bị ép hôn. Ý của con là, ở nhà đi ăn đám cưới với ông Ngoại vì lâu lâu lại thấy ông Ngoại mặc đồ đẹp nói là Ngoại đi đám cưới. Con nói tắt, thiếu chữ 'với' làm ông Ngoại...mắc cở!

Em Hân khóc, con dỗ em rất dịu dàng: Em Hân ơi, đừng 'hóc' nữa, Hai nè. Cả nhà ai cũng xúc động hết.

Mỗi lần thấy ba mặc quần short, mở tủ giày là con lon ton chạy đến lấy dùm đôi giày thể thao miệng lẩm bẩm: ba đi thể dục, phẻ (khoẻ)!

Mỗi lần ngồi xe hơi, con cứ đòi mở cửa xe, sau vài lần được Má đả thông tư tưởng, bây giờ cứ lên xe là con tự dạy mình: xe dừng mở ra, xe chạy đừng đừng, má mở được, con mở té. Nghe cứ như là đồng dao...tự biên ấy.

Còn nhiều lắm. Mỗi lần nghe con nói, má lại tự nhủ phải ghi lại mới được. Nhưng bữa nay ngồi viết entry này tự dưng quên mất tiêu. Má hư hén.

Sáng nay cũng mới có một câu nói dễ thương tự phát (có nghĩa là hổng biết ai dạy và hổng biết con nghe lóm từ lúc nào). Sáng dậy, con khóc: má ơi, đau chim. Sau đó con xin: con đi tè. Vào toilet, con không tè được mà cứ than đau. Má đang loay hoay kiểm tra xem có gì bất thường không thì bất thình lình Má nghe con lẩm bẩm: ráng đi, ráng đi, ngước lên Má thấy con đang bậm môi cố đi tiểu và tự động viên mình ráng đi. Má thương rớt nước mắt. Cũng may là cuối cùng không có gì trầm trọng.

Từ khi con biết nói, Má phải cẩn thận hơn trong lời ăn tiếng nói của mình. Cẩn thận vậy mà lâu lâu cũng có hạt sạn. 'Má ơi, ông già đâu rồi' (con xem TV rồi tự hỏi), chưa kịp trả lời, con nói luôn 'ông già biến rồi'. Sợ chưa? Lâu lâu, buồn buồn, con hét to: bác Vận đi đi, Má của con (có khi còn 'khuyến mãi' thêm 1 câu nữa: con đuổi! Nghe thì thương vì biết con muốn giành Má cho riêng mình nhưng phải nghiêm mặt vì cách nói chuyện của con nghe hỗn quá. Thỉnh thoảng Má lại hoảng hồn lục tìm trong trí nhớ xem con học những từ kỳ kỳ như vậy từ ai và từ đâu.

Lúc con thôi nôi, cô Diễm chỉ Má khi cúng dùng 1 bông hoa chạm vào miệng con và nói: miệng con có duyên, nói ra bông ra hoa, ra tiền ra bạc. Tiền bạc, bông hoa đâu không thấy. Má chỉ thấy niềm vui tràn đầy mỗi khi con bi bô.

Má cứ mong tới ngày em Hân cũng biết bi bô như con. Nghe 2 anh em líu lo với nhau chắc là vui lắm.

2 comments:

  1. mèn ơi, quýnh dzô 1 cái comment dài thòng tự nhiên bị out. tức quá..cùng topic lời con trẻ nhe.
    sáng nay sue thức dậy, ngồi chong ngóc trong mùng gọi nho nhỏ "mẹ út ơi, mẹ út thức chưa". rồi thấy mẹ nằm im, nhóc bò qua lay mẹ nhè nhẹ "mẹ út ơi thức dậy đi, cho con đi học"... hi hi, cưng ơi là cưng luôn đó chị ;)

    ReplyDelete
  2. doc blog cua ca heo ma di nguyet dang ngoi tun tim cuoi va rom rom nuoc mat ne`, sao ma de thuong wa. Ma Thuy caheo ui, em co cach de chi khoi phai 4get nhung gi caheo noi ne`, moi lan vay chi mua recorder va noi vao do nha, giong em da tung lam 'shopper' do kkkk, nhu vay co gi chi can ai transcript hay lay note thi lien he voi di nguyet ha, kkkk

    ReplyDelete

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...