Saturday, March 8, 2008

Entry for March 09, 2008



Đang đi công tác ở Cambodia, nhớ nhà quá, chẳng ngủ được. Càng lúc càng thấy việc đi công tác xa nhà là 'cực hình'. Ngày xưa đi công tác cũng nhớ nhà và 'người' ở cùng nhà, nhưng chẳng có cảm giác bồn chồn, nôn nao như thế này. Chắc vì ngày xưa, 'người' ở nhà chỉ là 1 người lớn, bây giờ còn thêm 2 em bé bé chưa biết tự lo thân nữa.

Photobucket

Đi đâu, làm gì cũng nhớ 3 cha con. Ăn ở 1 quán hải sản ngon ngon có món 'người lớn' thích thì nhớ 'người lớn'. Đi siêu thị thấy xe hơi đồ chơi thì nhớ Cá Heo, nhớ cái mặt méo xẹo trưa hôm qua khóc đòi Má, 'con ra sân bay với mẹ'. Thấy 1 cái áo thun màu hồng nhỏ xíu thì nhớ Hân ngẩn ngơ, thèm hun 2 cái má phúng phính vừa thơm sữa vừa hăng hăng mùi nước miếng do dạo này nàng hay bỏ tay vào miệng vì ngứa nướu, trây trét nước miếng đầy mặt. Vào ăn kem Wensen, nhìn ly kem đẹp hoành tráng lại bần thần nhớ 3 cha con, đi ăn chung với 3 cha con chắc là sẽ vui lắm, CH mà thấy 1 ly kem đầy dâu tươi thế này thì thích lắm.

Trong ly kem, lẫn 1 vài miếng mứt dâu thơm thơm ngòn ngọt, mùi vị y chang mùi mứt dâu ngày xưa có người gửi từ Mỹ về cho gia đình mình. Hộp mứt bé xíu, người lớn chỉ ăn một chút cho biết, còn thì nhường cho lũ trẻ con chuyền tay nhau nhấm nháp. Mình là người cuối cùng cầm được hộp mứt, còn đúng 2 miếng. Không biết hên hay xui, ít hay nhiều nhưng sướng rơn vì ngoài mứt ra được hưởng luôn cái hộp (con nít công nhận là dễ dụ). Ăn 2 miếng mứt, dùng ngón tay quẹt hết lớp đường dẻo dính trong hộp (mấy đứa kia ngẩn tò te ganh tỵ). Ăn xong rửa cái hộp sạch rồi, mùi vẫn còn thơm mây ngày. Chắc tại ôm cái hộp ngửi hoài nên tới giờ vẫn còn nhớ mùi vị. Cắn 1 miếng mứt trong ly kem mà hình dung lại được ngày hình ảnh ngày đó. Cũng có thể tại lúc đó ít món ăn chơi hơn bây giờ, nên cái gì được ăn, được 'trải nghiệm' () thì ở rất lâu trong ký ức. Con nít hồi đó cực ghê. Con nít bây giờ sướng quá trời, chẳng biết thèm thuồng là gì. Lắm khi tự bảo mình, không nên nuông chiều nó quá sợ nó hư. Mà khổ lắm, có những thứ với tụi mình hồi nhỏ là 'nuông chìu' (a speacial treat, an indulgence) nhưng bây giờ với tụi nó là bình thường (basic) như kem chẳng hạn. Nên siết nó quá thì lại thấy con mình thiệt thòi, lại thấy mình nghiêm khắc với con quá. Hôm qua mới bị ông anh chồng 'phê bình' là 'khó với con y như cô giáo của con' khi mình không chịu cho tiền CH đi mua kem ăn (thật ra là không muốn con tập tính đua đòi và phung phí, hễ thấy ai ăn là đòi cho bằng được nhưng mua rồi thì chẳng ăn bao nhiêu). Làm cha mẹ thời hiện đại ai bảo là sướng.

Lại nhớ nhà rồi....Không biết hôm qua 2 đứa ngủ ngon không? Cá Heo có giật mình giữa đêm gọi Má là Ba mất ngủ theo như mấy lần trước Má đi Hà Nội không? Hân chẳng biết có bú ngoan không? Hân giờ này chắc dậy tự 8 rồi. CH chắc lại lăn ra khỏi nệm, xuống đất nằm rồi (anh này sáng sớm nào cũng vậy).

Nhớ mùi mồ hôi của 2 đứa quá....

Bao giờ cho đến thứ Tư?

2 comments:

  1. Iem là cứ đụng đến con iem là iem mong manh dễ vỡ lắm. Huhuhu, iem lại nhớ con rùi

    ReplyDelete
  2. ái chà chà,sao mà em mong manh dễ vỡ thế kia!!!hihihi

    ReplyDelete

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...