Vẫn chưa quen viết entry bên 360 plus. Từ lúc dọn nhà đi, chẳng viết entry nào. Bữa nay có chút hứng thú kể chuyện 2 bạn nhỏ, lại quay về mái nhà xưa, hí hóay gõ gõ viết viết rồi sẽ dùng lệnh copy qua bên kia để lưu giữ.
Thấm thóat mà HH sắp 2 tuổi rồi đó. Mẹ cứ chọc HH: hồi bằng tuổi con bây giờ anh Hai đã có em. 2 anh em cách nhau đúng 20 tháng.
Mấy tháng trời M cai blog, 2 anh em cũng chẳng lớn lên bao nhiêu. Đứa nào cũng nhỏ xíu, 2 cái cây bonsai này M chăm mãi mà chẳng lớn nổi. Nhìn bên ngòai vậy đó, y chang mấy tháng trước nhưng tính tình thì thay đổi nhiều lắm rồi.
Anh Hai đã đổi sang trường mới. Sáng sáng mặc đồng phục, kéo balo đi học, tự nhận mình là người lớn. 2 tuần sang trường mới, anh Hai lớn hẳn. Anh bây giờ tự chủ hơn và năng động hơn. 2 ngày sau khi sang trường mới, anh về đòi tự xúc ăn và tuyên bố bây giờ con ăn thịt rồi nha (xưa giờ anh kỵ thịt, cá, muốn anh ăn là phải bằm nhuyễn ra). Bữa cơm chiều vốn rất 'rối đội hình' của 2 bạn giờ chỉ còn mình em HH thủ trại. Anh Hai được M chuyển sang hội bé ngoan rồi. Anh ăn nhanh, gọn và bớt kén ăn hẳn. Bây giờ anh thích vận động, thích đạp xe lên dốc và thả dốc xuống, không sợ sệt nữa. Đến các khu vui chơi phức hợp của trẻ em, anh có thể chơi tất cả các lọai cầu tuột khó và phức tạp nhất (cầu tuột xoắn ốc, cầu tuột ống kín) và kể cả leo dây thừng (anh vốn rất sợ trò này). Anh mạnh dạn nắm tay M bước vào thang cuốn, không đu tay M đòi bồng bế nữa. Hỏi anh tại sao anh thay đổi nhiều thế, anh trả lời (với 1 nụ cười tủm): con là người lớn rồi mà, con đâu phải là em bé như em Hân.
Anh vẫn lý sự như xưa, với nhiều câu nói nghe buồn cười không chịu nổi. Anh thích hỏi mọi người : bạn ơi bạn có thương mình không ? Chữ ‘mình’ bạn nói bằng giọng Bắc nghe ngộ lắm. Bạn hỏi nhưng ai chưa kịp trả lời thì bạn tự nói luôn : mình thương bạn lắm đó. Nhưng hổng phải ai bạn cũng ‘bonus’ câu đó đâu. Chỉ có M và nanny được nghe câu nói ngọt như mía lùi đó thôi. M mang hình anh đi rửa thì anh thắc mắc là hình anh có dơ đâu mà rửa. Phải giải thích rằng rửa là in hình ra giấy anh mới thôi. À không, anh sửa lưng M chứ : sao M không nói in mà nói rửa, M lộn hả M ?
Anh Hai lúc nào cũng yêu em HH. Càng lúc những đành hanh, cà nanh, ganh tỵ càng bớt dần. Làm gì anh Hai cũng nghĩ đến em trước tiên. Nhưng em thì ôi thôi ăn hiếp anh vô cùng. Mai mốt lớn lên sẽ thay đổi ra sao chưa biết chứ giờ thì em tòan dùng vũ lực với anh thôi. Mà anh 1 là méc M, 2 là ngồi khóc chứ chẳng bao giờ đánh trả lại em. Được thể em càng làm tới. BM rầy hòai mà em vẫn cứ hung dữ với anh.
20 tháng em vẫn bé như cục kẹo. Nhưng cục kẹo dạo này biết nhiều lắm rồi. Em nhận biết và có thể gọi tên nhiều vật, dù giọng còn hơi đả đớt : số sấu (6), số bửi (7), số tám (8), tam giác, hình tròn, (ngôi) sao, chim, meo (mèo), xe tải… Em chỉ mới biết 3 số mẹ kể ở trên thôi (chả biết biết từ đâu vì M chưa dạy số nào cả, chắc là học lóm từ anh Hai). À, em còn biết thêm số 3 nữa nhưng số này thì em đọc bằng tiếng Anh cơ : three. Em lại học ké của anh Hai đó mà. Em thích điểm danh cả nhà bằng cái giọng dài sượt : Baaaác, Meeeẹ, Aaanh, Baaa, Ịp (tức là dì Địêp, cũng có khi em đọc được ‘dì Điệp, nói chung là hên xui). Em hay đặt hàng M hát cho em nghe bằng những ký hiệu chỉ có M và em hiểu. Tất cả đều bắt đầu bằng chữ bài (có nghĩa là bài hát). Này nhé bài ‘tập tập chông’ là tập tầm vông đó. Còn ‘cô cô’ là ‘cô ơi cô chúng cháu yêu cô lắm’. ‘Ba con mẹ’ (hahaha) là Ba thương con vì con giống mẹ. Em nói đả đớt hơn anh Hai lúc mới tập nói nhiều nhưng hình như vì em là con gái, đả đớt 1 chút lại nghe yêu lắm lắm (có chút hơi hướm ‘girly’, nhõng nhẽo).
Em hay bị cả nhà ghẹo bằng 1 câu hỏi: Hân ơi, Hân là con gì. Thế nào em cũng trả lời rất tự tin: con chó và khuyến mãi thêm 1 tràng gâu gâu gâu.
M cứ thương em bé xíu và hay bệnh. Bệnh gì em cũng có phần. 2 tháng nay tuần nào em cũng bệnh, hic hic. Dịch cúm trẻ em nào em cũng điểm danh đứng đầu danh sách. Lẽ ra tuần này là em đi chích ngừa trái rạ thì cuối tuần trước em đã kịp dính trái rạ rồi. May là nhẹ. Bác sĩ cứ chọc M là em tiết kiệm cho M, không cần chích ngừa mà dùng miễn dịch tự nhiên. Haizz, M rầu thúi ruột cứ sợ em gãi mấy cái nốt đó lỡ thành sẹo thì mất cơ hội đi thi hoa hậu…nhùn. 2 đêm liền M cứ thức canh không cho em gãi. Mà em cũng khôn lắm nhé, em chỉ gãi chảy máu tay thôi, dứt khóat không gãi lên mặt (ý thức làm điệu cao độ y như M em).
Tối hôm kia tình cờ bước ra từ phòng tắm, M ngẩn người nhìn Ba ngồi ngắm 2 đứa ngủ, miệng cười cười âu yếm (B ít khi bộc lộ tình cảm lắm nhé), thấy bình yên quá đỗi. Dạo này tách 2 anh em ra kiểu gì thì rồi chút xíu cũng thấy Hai xáp lại (trong giấc ngủ say), tay chòang qua ôm em. Thương quá chừng.
Anh Hai vẫn thường dụ M: M đẻ em nữa cho con đi. M có bầu nữa đi. Suốt ngày đi theo nắn bụng M kiểm tra: M có bầu chưa M? Hihi, nhìn 2 đứa ôm nhau ngủ M cũng muốn có thêm…2 đứa nữa cho vui nhà vui cửa. Nhưng khi 2 đứa mở mắt ra cấu chí nhau và nhất là lúc HH bệnh thì M lại ‘lòng dặn lòng’: thôi, 2 đứa là đủ. Vừa đủ yêu, vừa đủ cực, vừa đủ hạnh phúc!
chòi,Út!Hh bị trái rạ hả,coi chừng e gãi chảy máu nhiều quó mai mốt thẹo để lại của trái rạ hok hết đâu!hic >"<
ReplyDeletemới cách đây mấy hôm con nghe câu chuyện"cứt mình để mình ăn của Ch"...mắc cười chịu ko nổi,về nhà...Ba con cứ giỡn đi giỡn lại câu này,nghe nhịn ko được!haha...:))
blog vẫn ổn mà,tiếp tục xài lại đi nè..:D
ReplyDeletephải chi cái gì mình cũng biết khi nào là "vừa đủ" ha má :P đọc entry này dzui wá!
ReplyDeleteĐọc lại những chuyện này vẫn thấy thú vị lắm. Plus dùng hay lắm đó T ơi! Không bị lỗi và chậm như 360 đâu!
ReplyDelete2 đứa nhóc tì này càng lớn càng dể thương !
ReplyDeleteLau ngay ghe tham c va 2 ban nho. Cac ban nho dang yeu wa chung...
ReplyDeleteWelcome back chi ve lai voi blog... Mot entry de thuong cua chi ve CH va HH... Em thay 2 dua nho lon len nhieu lam!
ReplyDelete