Monday, September 1, 2008

Viết bài hổng được, nhảm tí...

'Bác cho con leo cửa sổ nha'

'Con đừng leo cửa sổ nguy hiểm đó'

'Không nguy hiểm đâu mà. Leo cho khỏe, con tập thể dục mà'(Giống ai mà lẽ sự thấy ớn. Ngày thường kêu tập thể dục thì nói là con tập trong trường rồi. Không thì than nóng trốn tập.)

'Cá Heo đừng quậy nữa, mẹ đau bụng quá. Con ra ngoài đi, chút hết đau Mẹ chơi với con'

'Mẹ đau bụng hả mẹ, con xức dầu cho Mẹ nha. Rồi. Xức rồi. Mẹ nghỉ ngơi chút đi'

30 giây sau: 'con cũng mệt nữa, con nằm nghỉ ngơi nha Mẹ'

(túm lại là ai cần nghỉ ngơi ta? Và túm lại ở đâu ra cái chữ nghỉ ngơi già ngắt này vậy?)

'Bà 6 leo lên xe, con chở ra sân bay đi Hà Nội. Tởi rồi đó, bà xuống đi. Ủa, sao bà không cám ơn?'

'Cám ơn con'

'Lộn rồi, cám ơn bác tài mà bà'

BM đi công tác riết, con bị nhập tâm luôn. Bây giờ bài học cám ơn và xin lỗi thuộc hơi bị nhuyễn. Nhưng toàn là dùng để sửa lưng người ta thôi. Tới lúc cần xin lỗi và cám ơn thì có khi phải đợi M nhắc.

'Mẹ biết gõ không mẹ?' (gõ 2 cái móc áo vào nhau giữ nhịp để hát tùng dinh dinh)

'Vầy hả con?'

'Trời ơi, không phải. Để con chỉ Mẹ nha. Thấp thấp vậy nè. Ở đây nè. Mẹ cầm đi. Cái này gõ vô cái này. Chưa chưa. Vậy đó. Đúng rồi. Bác Vận nhớ cầm đúng giống Mẹ nha. Rồi, Mẹ hát đi, tùng dinh dinh, cắc tùng dinh dinh'

. Ngồi nghe mà cứ tưởng đang ở trong lớp học. Nói rành mạch, dài cả tràng vậy đó. Mặt nghiêm trang, ra vẻ không hài lòng khi thấy M gõ sai chỗ.

2 comments:

  1. đâu có nhảm đâu chị, đọc dễ thương ghê hihi...mà hình như viết xong cái entry này là bắt tay dzô mần cái report của em ngon ơ luôn phải hông chị híhí...zậy là em phải cảm ơn thằng CH rùi...Chủ nhật này CH sẽ có thêm 1 phần quà của chú H hehehe...

    ReplyDelete

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...