Hôm nay là ngày gặp bạn. Cùng một buổi tối mà gặp 2 người bạn. Một có hẹn, một bất ngờ, ngẫu hứng. Một sôi nổi, vui vẻ. Một sâu lắng và suy tư.
Cái hẹn sôi nổi vui vẻ nhường lại cho người trẻ trung ấy tự kể trên blog nhé (nếu người ta có hứng người ta nhỉ).
Nói một chút về cái hẹn sâu lắng, suy tư. Không phải thiên vị bạn nào hơn bạn nào đâu người trẻ trung nhé. Nhưng cái hẹn sau mình gặp nhau vì bạn đang trong khủng hoảng. Một cái khủng hoảng mà mình nghĩ là quá sức chịu đựng của bạn (và chắc chắn là của mình).
Biết nhau đã lâu. Cũng có những buồn phiền, hiểu lầm nhưng tình bạn của mình và bạn vẫn dài theo năm tháng, hơn 10 năm rồi. Bạn trong suy nghĩ của mình là người rất 'tough', mạnh mẽ, kiên định và gan lỳ (hơn mình nhiều). Cái khủng hoảng bạn đang gặp phải không hề bất ngờ. Như bạn nói đã có rất nhiều 'early signs' cho nó. Cái mình bất ngờ là vẻ mặt thất thần và ánh mắt cạn kiệt của bạn. Cả câu chuyện bạn kể về cảm giác muốn bước ra biển cho sóng cuốn khi đứng trước biển một ngày gần đây của bạn. Bạn mềm yếu và 'phụ nữ' hẳn so với ngày thường. Mình không ngờ sự việc đó lại quật ngã bạn đến vậy.
Sao phụ nữ mình khổ thế nhỉ? Mình thương bạn, thương lắm mà không biết phải làm gì. 2 tiếng đồng hồ ngồi nghe bạn kể và nhìn bạn cười (chính xác, cười chứ không phải khóc), nụ cười khô đắng. Bạn vừa sms bảo là bạn cảm thấy nhẹ lòng hơn khi ngồi lại với nhau. Mình hy vọng là thế. That's what friends are for! Nhưng mình thương bạn, sau phút nhẹ lòng ấy, ngắn ngủi thôi, lại về một mình đối diện với ngày dài khó khăn trước mắt. Mình không dám hứa vì lời hứa nào lúc này cũng sáo rỗng cả. Nhưng mình sẽ cố gắng ở bên bạn khi bạn cần 'trút ra cho nhẹ lòng'.
Ngày mai trời lại sáng. Mình mong ngày mai ấy là một tương lai rất gần cho bạn và con trai bé bỏng của bạn.
No comments:
Post a Comment