Nhà cho thuê, sau 5 năm lạnh lẽo từ ngày Mẹ ra đi và 4 năm vắng vẻ từ ngày con gái dọn ra riêng… Với một vài lý do tế nhị và khá buồn, con gái không muốn Bố đi về một mình trong căn nhà đó (dù nơi ở chính của Bố hiện giờ là nhà riêng của con gái). Con gái gần như vô cảm khi đề nghị các Cậu Dì cho thuê.
Ngày đầu tiên giao chìa khóa cho người thuê, con gái nhắn tin cho Bố: Bố có buồn không? Reply đến sau không đầy 2 phút: con hỏi vậy là con hiểu Bố, mấy chục năm sống ở đây giờ mình không được vào nhà nữa sau không buồn con?
Con gái ràn rụa nước mắt, giấu mình sau 1 kệ sách vắng người trong nhà sách PN, nhắn tin lại cho Bố: Con cũng buồn (con gái không dám dung chữ ‘đau lòng’). Một ngày nào đó Bố sẽ về lại căn nhà đó, danh chính ngôn thuận, con sẽ cố gắng trong khả năng của mình.
Căn nhà của mình mà lại không hẳn là của mình vì dính líu tới nhiều đối tượng khác. Con gái trải qua tuổi thơ êm đềm của mình ở đó (nhưng chỉ được là thế hệ thứ 2 thôi, vì Mẹ đã lớn lên ở đó từ lúc mới 2-3 tuổi). Rồi lớn lên đi làm, lấy chồng…, con gái vẫn ở với Bố Mẹ trong ngôi nhà đó. Lúc nào cũng có cảm giác ở tạm bợ, ở nhờ (từ những suy nghĩ/ định kiến khách quan và chủ quan), nhưng con gái vẫn yêu tha thiết ngôi nhà đó, cái cửa lưới sơn chỉ mỗi một màu vàng từ xưa tới giờ (đơn giản vì con gái thích), cái hàng ba nhỏ xíu con gái ngồi chờ Bố Mẹ đi làm về trễ, cái sàn nước với một khoảng giếng trời lộng gió mà con gái luôn cho là độc nhất vô nhị của nhà mình, cái bàn thờ ông Địa và Thần Tài, bộ tượng Quan Công luôn nhắc con gái nhớ là mình có ¼ hay 1/8 gì đó dòng máu Trung Hoa trong người (con gái thần tượng bà Ngoại người Hoa của mình lắm). Cho đến tận bây giờ, con gái vẫn rất hay nằm mơ thấy ngôi nhà mà mình sinh ra và lớn lên. Nhắm mắt lại, con gái vẫn nhớ như in từng viên gạch sứt, từng mảng tường loang…Yêu ngôi nhà nhiều nhưng cũng trải qua nhiều sóng gió (hình như con gái sớm chững chạc hơn tuổi là vì vậy), con gái quyết tâm thoát khỏi 2 chữ ở nhờ (dù ở nhờ nhà của Ông Bà và dù nếu Bố Mẹ con gái không ở đó thì cũng chẳng ai ở vì ai cũng đã có cơ ngơi ở xa). Con gái lao đầu vào học và làm, nung nấu ước mơ có một căn nhà riêng cho mình và cho Bố Mẹ. Con gái và Mẹ đã rưng rưng nước mắt cười với nhau ngày con gái đặt cọc mua căn hộ nhỏ ở PMH. Nhưng số phận là số phận. Mẹ ra đi khi khu chung cư chỉ mới vào giai đoạn đặt móng. Có lúc con gái cảm thấy rất sung sướng với cảm giác mình đã thoát ly được ngôi nhà đó, mình đã mang Bố và Mẹ (dù chỉ là một tấm ảnh thờ) ra khỏi căn nhà đó.
Nhưng tin nhắn của Bố làm con gái hiểu: Bố Mẹ và con gái nữa đã gắn bó quá lâu ở ngôi nhà đó, người rời đi nhưng lòng thì luôn ở lại. Càng chối bỏ, con gái càng thấy rõ tình yêu mà mình và Bố Mẹ mình dành cho ngôi nhà đó.
Sau khi Mẹ ra đi, con gái và Bố có những lúc khá căng thẳng với nhau vì một số chuyện bất đồng quan điểm. Nhờ 2 cái tin nhắn đầy cảm xúc sáng hôm đó làm 2 cha con gần lại với nhau hơn – như ngày xưa, ngày còn Mẹ. 2 Bố con đã ngồi lại, nói chuyện và cởi mở lòng mình. Ngôi nhà đó có cái gì đó rất thiêng liêng đã hòa giải những mâu thuẫn của 2 Bố con. Ít ra 2 Bố con vẫn có 1 điểm chung – tình yêu và sự nấn níu với ngôi nhà. Mà có lẽ tình yêu đó đến từ một tình yêu lớn hơn – Yêu Mẹ!
Tối cuối cùng trước khi giao nhà cho chủ thuê, con gái về gom một số đồ còn sót lại mà lần dọn nhà 4 năm trước vẫn chưa mang đi. Cháu Ngoại đi cùng (từ lúc sinh ra tới giờ, chỉ mới ngồi trong ngôi nhà đó chừng 4-5 lần), chạy tung tăng trong nhà một lúc, cu cậu tự dưng thỏ thẻ: con thích nhà này, con ở đây với ông Ngoại (Ông Ngoại vẫn ở chung với con gái và cháu Ngoại ở ngôi nhà mới từ 3 năm nay, nhưng hàng ngày vẫn về mở cửa căn nhà vắng vẻ, ngồi một chút, có khi ngủ lại một mình). Không hiểu cái gì xui khiến cháu Ngoại nói thế. Ông Ngoại và con gái giả đò như không nghe, sóng mũi con gái cay xè.
Đêm đó con gái mất ngủ. Con gái lại thầm nhủ phải tiếp tục cố gắng để có thể mua lại căn nhà từ những người thân của mình, đưa Bố và Mẹ và cả 2 đứa cháu Ngoại về lại ngôi nhà cội nguồn của mình.
Sẽ có một ngày…
Thế hệ thứ 3 sẽ lớn lên ở đó… Mong lắm! Mà không biết có làm nổi không? Mẹ sẽ phù hộ, con gái tin là vậy.
@Nghiêm: Cám ơn em đã đồng cảm và động viên. Không biết vì sao nhưng chị rất yêu những ngôi nhà mà mình đã ở qua (3-4 lần đổi nhà gì đó). Có lẽ vì ở đó có hơi hướm gia đình mình. Nhưng chị đặc biệt gắn bó với ngôi nhà trong entry này dù không còn ở đó. Suy cho cùng, thời gian chị ở đó là dài nhất. 30 năm mà. Em cũng sắp hết bôn ba và rong ruổi đường xa, chuẩn bị xây dựng và vun đắp ngôi nhà của mình và người ấy rồi đúng không?
ReplyDeleteĐây là lần thư 2 em được đọc thêm một câu chuyện nữa của chị về những ngôi nhà, nhưng lần này xúc động hơn vì tình cảm của con gái và bố, và của thế hệ thứ 3 nữa. Bất chợt nhớ lại là em cũng ra đi khỏi ngôi nhà của mình gần 12 năm rồi, còn 5 năm nữa thì thời gian sống ở nhà và thời gian xa nhà bằng nhau. Ước gì mình không phải bôn ba, dĩ nhiên ta cần đi đâu đó để hiểu ngoài kia còn có những điều thú vị cần học hỏi và khám phá, nhưng tha hương và xa ngôi ngà mà minh từng lớn lên không bao giờ là thú vị cả. Mong ngày đó sẽ sớm thành hiện thực chị nhỉ...Em tin là chị sẽ làm được :)
ReplyDelete