Hai nhỏ to với em Hân: hồi nhỏ anh chui vô bụng Mẹ, Mẹ chóng mặt anh chui ra. Định nghĩa có bầu và sanh em bé của Hai đơn giản chưa? Mẹ tức cười nhất là chữ 'chóng mặt', học ở đâu không biết.
Mấy bữa nay Hai bị viêm họng nặng, sốt cao, nằm ủ rủ cả ngày, chẳng ăn uống gì hết. Mẹ cũng buồn thiu vì nhà vắng ngắt hổng ai nói cười gì hết. Với lại Hai hổng chịu ăn nên sụt kí, người gầy nhom như cây tăm. Năn nỉ kiểu gì cũng không ăn.
Bữa nay Hai khỏe khỏe lại, bắt đầu nói lí la lí lô suốt ngày. Mà lạ, sau một đợt sốt, như những lần trước, khi khỏe lại Hai lại khác đi một chút. Lần này thì lý sự hơn. Chiều nay Hai chịu ăn 1/2 chén nui và 1 hũ yaua, Ba Mẹ mừng quá. Tối BM đi ăn đồ Huế dẫn Hai theo. Đinh ninh là Hai sẽ không chịu ăn như mấy ngày trước và tự tin vì Hai đã có chén nui trong bụng, nên BM tập trung ăn, chỉ gắp cho Hai chiếu lệ. Hai thích thú bóc cái này cái kia bỏ vào miệng ăn thử. Một hồi, có vẻ ngạc nhiên là sao Mẹ không ép ăn và cũng có vẻ thèm tô bún bò của Mẹ, Hai 'mại hơi'/ nói dèm: Ủa, Mẹ ăn bún bò, không cho con ăn hả, bún bò ngon lắm, không cay đâu Mẹ. Mẹ gắp cho 2 cọng bún, Hai cằn nhằn: ít lắm Mẹ ơi. Mẹ làm cao (chủ yếu là làm Hai thèm thiệt thèm để ăn nhiều, giống như 'mầm đá' vậy đó), cho thêm 2 cọng nữa. Hai nài nỉ: ủa, hết rồi hả Mẹ. Kết quả cuối cùng là Hai xử hết 1/2 chén bún nhỏ, 2 cái bánh bèo, 1/2 cái bánh nậm. Thành công mỹ mãn!
Bữa nay Hai bắt đầu biết nói sạo và chống chế rồi nha. Mấy hôm bệnh 'mọc' thêm cái tật đi cắn người. Buổi trưa Hai lừa lừa mọi người không để ý, cắn bác Vận một cái vào tay. Mẹ vừa hỏi đến, Hai lẹ lẹ trả lời: không có đâu Mẹ, không có mà (tay thì che vết cắn trên tay bác V). Chiều, Hai mon men lại gần bác, há miệng ra định cắn vào vai, Mẹ phát hiện kịp, tằng hắng, Hai tỉnh queo: Con giỡn chút mà. Mẹ tức cười nhưng mà cũng giận lắm. Lôi ra nhỏ to một hồi, không biết có thông không mà 15 phút sau đó lại nhào tới cắn em Hân. Em cũng đang bệnh, đang sốt nên cáu quá khóc ầm lên. Mẹ giận không nói tiếng nào với Hai hết, mặc kệ Ba 'làm việc' với Hai. Tí sau, Hai mon men lại gần em: cho anh hun cái. Mẹ ơi, lấy dầu xức em đi. Trời, làm lỗi rồi nịnh kiểu này thì ai mà giận lâu cho được. Em Hân đang nước mắt ngắn dài tự dưng cũng toét miệng cười (hổng biết có hiểu gì hông)?
Trước khi đi ăn, Hai lấy điện thoại của Mẹ bỏ vào túi quần: con giữ cho Mẹ nha. Mới bỏ vào túi thì cô Hương gọi Mẹ, Hai la lên: Mẹ ơi nó kêu rung rung nè, con lấy cho Mẹ, nghe rồi Mẹ đưa con giữ nha. Hai đi khoe khắp nhà: con giữ điện thoại cho Mẹ con, con thương Mẹ đó, ai kêu rung rung thì con đưa Mẹ.
Hình avatar là lúc Hai được 1 tháng rưỡi. Bây giờ 32 tháng. Lúc đó, nằm ngoan hiền như thỏ, giờ thì lý sự và đủ trò hết rồi. Mẹ vừa yêu vừa lo. Sợ nhất là con hư. Nhiều câu nói của Hai, Mẹ buồn cười lắm, mà phải ráng dằn lòng, 'giải quyết' đúng sai với Hai chứ không dám cười.
Bố Thanh mẹ Thụy chăm 2 đứa con vất vả thật đấy. Tuần sau chị rảnh lúc nào thì sms em nhé. Em cũng chưa thấy tí chuột máy mà cũng không biết biểu hiện máy như thế nào chị ạ :)
ReplyDeleteTrời, 2 đứa bệnh chung một lúc hả? Khổ thân mẹ Thuỵ quá. Ráng lên chị ơi
ReplyDelete