3 chữ này là nỗi ám ảnh của các bà mẹ hiện nay. Đang mùa dịch mà. Bản thân bệnh này là lành tính nhưng nếu kèm theo sốt, co giật...thì lại thành nguy hiểm. Từ đầu mùa dịch, ngày nào Ba CH về cũng nhắc Mẹ phải cẩn thận, cho con xuống sân chơi tránh chỗ cỏ ướt (nhiều nguy cơ là ổ dịch), xem chừng có bạn nào chơi chung bị nổi mụn trên tay, chân và trong miệng không... Mẹ cũng canh phòng rất nghiêm cẩn vậy mà cuối cùng cả 2 đứa đều dính bệnh. Anh Hai bị trước rồi lây cho em Hân.
Mấy ngày đầu anh Hai nổi vài cái đẹn con con trong miệng và 1-2 nốt mụt đỏ trên đầu gối. Mẹ chủ quan nghĩ: không phải trong lòng bàn tay, bàn chân... chắc là chỉ bị nhiệt trong người thôi, dù cũng cẩn thận thường xuyên kiểm tra lòng bàn tay, lòng bàn chân... Sáng Chủ Nhật anh Hai thức dậy có vẻ khó chịu trong người, tay chân đầy các mụt đỏ có đầu (nhưng không phải là bóng nước), lòng bàn chân có 2 vết đỏ mờ dưới da. Ba nhìn sơ qua rồi bảo Mẹ: phải cho đi khám thôi. Bác sĩ cũng nghi ngờ là tay, chân, miệng...nhưng những vết dưới lòng bàn chân chưa rõ nên chỉ dặn theo dõi và cách ly con và em Hân. Anh Hai đã biết đi lại nên chiếm nguyên tầng dưới để không bị tù túng chân cẳng. Em Hân được giữ trên lầu. Buồn cười, ở cùng nhà mà 2 đứa cứ nhớ nhau. Em Hân cứ nghe tiếng Hai là cuống quít bò ra cửa phòng, ngơ ngác tìm. Hai thì cứ đứng dưới nhà gọi vói lên: em Hân ơi. Lâu lâu Mẹ bế Hân đứng trên gác lửng nhìn xuống nhà cho 2 đứa giao lưu. Thế là rối rít gọi nhau, vẫy nhau..., nhìn 'thảm thiết' một cách rất buồn cười. Đã dặn dò anh Hai kỹ lưỡng: con bệnh đừng đến gần em, em bị lây bệnh tội em. Vậy mà Hân xuống nhà 2 lần để tắm và để lấy xe xuống sân chơi, con tìm mọi cách đến gần, đụng chân 1 cái, rồi cười sằng sặc: Mẹ ơi, con đụng được em rồi. Cuối cùng thì em cũng bị lây bệnh rồi. Bữa nay khỏi cách ly nữa, 2 đứa quấn quít cười ầm ĩ, rồi gây lộn khóc lóc cũng ầm ĩ không kém.
Bệnh thì bệnh, Hân vẫn nghịch ơi là nghịch. Bò khắp nhà, gặp gì cũng vớ bỏ vào miệng. Suốt ngày cứ rình rình để tiếp cận cái điện thoại của Mẹ. Mê điện thoại Mẹ vì trong đó có bài 'Con Heo Đất'. Hai anh em đi khám bác sĩ chiều hôm qua, khám xong, bác sĩ cười cười: cô bé này nữa cầm đầu anh Hai nha. Bắt con nằm đo chiều dài, con không hài lòng, bằng mọi cách gượng người ngóc đầu dậy (dù chưa biết tự ngồi dậy), không được con gầm gà gầm gừ tới khi nào được bế lên thì thôi. Bác sĩ bị ấn tượng luôn.
Hai thì vẫn lý sự như mọi ngày. Bác Vận dụ Hai uống nước lá để giải nhiệt: con uống đi, uống cho hết bệnh. Con giãy nãy: thôi, thôi, con hổng uống, uống nước này bệnh đó . Mẹ phải vào cuộc. Giải thích một hồi, con cầm ly uống một hơi, bắt đầu thấy ngon, gạ gẫm Mẹ xin thêm: Mẹ, con uống nước mát, hết bệnh, không lây em Hân.
Mẹ làm bánh mì cho Ba ăn sáng, sơ ý đánh rơi một ít thịt ra ngoài bàn. Con lật đật chạy vào phòng 'mách lẻo': Ba, làm đổ ra bàn của Ba kìa, hư quá. Mẹ để ý thấy con không dám nói ai làm đổ ra bàn, nên ghẹo con: ai làm đổ ra bàn, ai hư vậy con? Con nhìn Mẹ, ngẫm nghĩ: bánh mì hư. Hihi, không dám nói Mẹ hư vì sợ bị qui tội là hỗn, mà cũng không dám làm mất lòng Mẹ vì mấy ngày bệnh bám Mẹ như 1 cái đuôi (chỉ có Mẹ là đu theo nổi những cái chướng vì bệnh của con thôi). Thôi thì đổ tội cho ổ bánh mì cho yên chuyện.
Hai đứa bệnh bỏ ăn bỏ uống, quấy đêm. Mẹ đừ cả người. May là có mấy trò vui vui này để xả stress. Chiều hôm qua, Ba xót Mẹ rầy cho CH 1 trận vì không chịu ăn, cứ nhõng nhẽo với Mẹ và giả bộ ọe. Nhà có người bệnh cứ loạn cả lên. Mà đã vậy người bệnh lại là 2 đứa bé xíu xiu, tội quá chừng. Hai đứa may mắn (trộm vía) không sốt nhưng mụt đầy miệng và người nên vừa đau vừa ngứa. Mẹ xót quá chừng, chẳng biết làm sao mà chịu dùm 2 đứa đây. Cầu trời cho 2 đứa chóng hết bệnh và đừng có biến chứng gì lộn xộn . Thương quá đi!
mong 2 baby mau het benh nhé, Chị nhờ cho tui nhỏ o trong phòng lanh, càng sach se cang tot, chu ra thoi tiet nóng cộng thêm mồ hôi nhễ nhại thì lâu hết lắm...cố lên nha Chị, thấy blog chị viết 2 đứa nó còn quậy thì chắc bệnh cũng chưa năng đâu, nhớ giữ suc khoe chị ha!
ReplyDelete