Xin mượn câu nói nổi tiếng của 'ông Lenin ở nước Nga' để miêu tả cảm nhận của tôi về công việc nuôi, dạy con... Ngày xưa đi học, thấy câu nói có vẻ hơi 'giáo điều'. Nhưng từ lúc có con bỗng cảm thấy rất đồng cảm với câu nói này.
Cứ mỗi ngày qua, lại thấy mình trưởng thành 1 chút trong việc nuôi dạy con. Đồng thời cũng cảm thấy 'biển học mênh mông', lên 1 bậc lại còn nhiều bậc khác để tiếp tục leo. Có cảm giác đây sẽ là 1 trường học không bao giờ tốt nghiệp.
Ngày mới sinh CH, sau tháng đầu mình tự cảm thấy vô cùng quan trọng và 'vĩ đại' với việc có thể tự tin bế con, tắm con. Sau năm đầu thấy khoái chí với mớ kiến thức dinh dưỡng, thuốc men, chăm sóc sức khỏe tích lũy được (dù con thuộc loại còi chứ chẳng phải mập mạnh gì để hãnh diện). CH tròn 1 tuổi xem như tốt nghiệp cấp 1.
Bắt đầu vào cấp 2 với những bài học mới: chuẩn bị tâm lý cho CH đón em, giải quyết những vấn đề 'chướng không chịu nổi' của tuổi lên 2, đưa CH vào nề nếp, chăm sóc sức khỏe bé sanh thiếu tháng nhẹ cân, làm quen với những cái khác nhau trong việc chăm sóc bé trai và gái (từ sức khỏe, vệ sinh, tâm lý...). Chắc còn lâu mới được lên học cấp 3.
Nhưng lạ. Học mãi mà không chán. Học mà cảm thấy vui. Học trong tâm trạng háo hức chờ học tiếp. Có những 'bài thi' thi đi thi lại mãi mà vẫn chưa hài lòng với kết quả. Mà có lẽ, những 'bài thi' như vậy sẽ theo Mẹ suốt quá trình con lớn lên và trưởng thành.
Entry này ra đời sau 2 tiếng đồng hồ 8 với chị H trong giờ ăn trưa về những case giải quyết tính bướng bỉnh của con, 1 buổi nói chuyện thú vị. Có thể gọi là một buổi học ngoại khóa. Còn thông thường là học theo kiểu 'on the job training' - tạm dịch học đi đôi với hành (à không, vừa làm vừa học chứ).
Cái vụ này học hoài không hết chị ơi
ReplyDelete