Có 1 điều không thể nào lý giải nổi. Tôi có 1 tình cảm kỳ lạ với những dây phơi/ sào phơi quần áo (đương nhiên là có quần áo trên đó, chứ không phải chỉ là sợi dây phơi).
Đi ngang quang bất kỳ căn nhà/ căn hộ nào (ngay cả trong những chuyến đi xa), nhìn thấy một dãy quần áo đang được phơi phóng trong sân nhà hay trên balcony trong nắng sớm, tôi lại có cảm giác bồi hồi, nhớ nhà da diết (homesick) - dù là lúc đang đi xa hay đang ở rất gần nhà mình...., 1 cảm giác rất êm đềm, hạnh phúc... Mà tôi có niềm tin rất lạ, cứ nhìn nhà nào quần áo phơi nhiều tôi lại nghĩ gia đình đó chắc hạnh phúc, sung túc và êm ấm lắm (đơn giản thôi, mấy nhà độc thân, ít người làm biếng giặt đồ thấy mồ, hihi). Kết luận này của riêng tôi thôi nha, chắc chắn là không có tính đại diện rồi.
Tôi hình dung ra sự thư thái, nhẹ nhàng của người phụ nữ khi đã xong công việc giặt giũ nặng nhọc (mê nhìn hình ảnh quần áo được phơi phóng, nhưng tôi rất sợ công việc giặt đồ), cảm giác hạnh phúc, thư giãn của người được mặc vào những món đồ thơm mùi nắng đó. Tôi còn nghĩ về Ba tôi. Khi tôi còn nhỏ, vì thời cuộc thay đổi, Mẹ tôi là người lo 'kinh tế' gia đình (chính xác là lo sao cho ngày đủ 2 bữa cơm đạm bạc, chữ kinh tế nghe to tát quá). Ba tôi là người giặt giũ, phơi phóng quần áo trong nhà (với sự giúp sức...quậy phá của tôi, tôi là cái đuôi của Ba tôi lúc đó mà). Ba tôi làm việc đó rất tự nguyện và vui vẻ. Ngay cả sau này khi đã có công việc ổn định, Ba (mà sau này tôi thương yêu gọi bằng Bố - tôi là người SG rặt nhưng bắt chước đám trẻ con người Bắc trong xóm, Bố tôi thì chẳng bảo 'gọi sao cũng được, miễn cha con thương nhau là đủ') vẫn giặt đồ cho Mẹ và tôi. Bố bảo 2 Mẹ con là phụ nữ, giặt đồ nặng để Bố làm. Bố cũng chính là người dạy tôi thu quần áo khô, gấp quần áo, xếp vào tủ. Tôi không phải là người đảm đang công việc nhà, nhưng giỏi nhất là gấp và ủi quần áo, chắc là nhờ những ngày đeo theo Bố sát nút. Hình ảnh dây phơi quần áo với tôi, chính vì vậy, còn là sự hy sinh, chăm sóc của các thành viên trong gia đình cho nhau.
Tôi mê sào đồ nhà tôi, nhìn những món đồ của mấy đứa con nhỏ xíu phất phơ trên sào thấy thương làm sao. Mỗi lần bước vào nhà, nghe mùi xà bông, nước xả, tự dưng là nhớ tới lần đầu tiên giặt những món đồ sơ sinh chuẩn bị đón con trai đầu lòng. Lần đầu trong nhà có quần áo con nít, thấy lòng rộn ràng, xúc động gì đâu. Mê mùi thơm của nước xả D Phấn cũng từ đó (câu này hổng hề có ý marketing gì cho ai đâu nha bà H và em P). Bây giờ cứ ngửi thấy mùi D Phấn là lại nhớ giai đoạn chộn rộn chuẩn bị và mấy tháng nằm ổ . Sân phơi của nhà ngay cửa phòng tôi, sáng ra nhìn thấy quần áo tụi nhỏ chen nhau trên sào thấy mình sao giàu có quá chừng.
Mà chắc tai mê vụ phơi phóng này, nên trong nhà, duyên nợ sao đó mà có 1 người có công việc dính tới xà bông, nước xả.... Mà chính công việc của tôi cũng phần nào dính với vụ này. Trong những projects làm home visit về xà bông, nước xả, khoái nhất cái đoạn theo respondents ra sân hay lên tầng thượng phơi đồ. Tôi thích thú quan sát gương mặt mãn nguyện của những bà nội trợ ấy khi đứng bên sào đồ còn nhỏ nước tong tong của mình. Trong suốt quá trình nói chuyện, phỏng vấn, quan sát, có cảm giác đó là lúc họ thư giãn và thoải mái nhất. Chà, chẳng biết mình có bị thiên lệch (bias) không ta?
Viết entry này vì phát hiện ra hình như anh con trai lớn cũng bắt đầu máu mê với cái sào phơi quần áo ở nhà. Sáng nay anh chàng ra đứng ngoài sân phơi chơi, với tay lấy cái áo của mình và em hít hà: thơm quá Mẹ ơi. Trước khi bước vào nhà còn chỉ áo của em: áo em dễ thương chưa kìa Mẹ. Và gút 1 câu rất tình cảm: mai mốt Trí lớn (à không, anh chàng nói theo tiếng Bắc của nanny là 'nhớn', nhưng bằng giọng miền Nam, nghe ngộ lắm), Trí phơi đồ cho Mẹ nha .
Cá ú ù, khổ quá, đã bảo blog này là blog cho con mà. Con và family hổng phải là nhân vật chính thì ai vào đây nữa. Dạo này muốn 8 với em khó quá trời. Tuần này phải đi ăn chung một bữa đó nhen. Lý do nói sau.
ReplyDeleteHix. Trời ơi sao dạo này én trì của chị gái toàn là con với housework không dzị nè :)
ReplyDeleteMà sao dạo này em cũng giống chị, enjoy làm cái này cái kia cho con lắm. Giờ bé Hai lớn rồi, đọc sách thấy người ta chỉ làm cái này nọ đều muốn thử. Nó học được món “chua chua ngọt ngọt” trên báo Nhi Đồng là bắt mẹ phải mua nguyên liệu về cho con làm. Còn em Sue sáng nào đi học cũng có tiết mục chọn quần áo, lăng xăng thấy ghét lắm.
Ôi, hai tieng "gia đình"…
BTW, em dung cai D antibac, mui cung good lam. em buy cai idea antibac chi oi. su that hong bit toi dau, nghe antibac la thay safe rui. communication driven :))
ReplyDeleteThụy làm H. nhớ đến ngày xưa... Khoảnh sân trước cửa nhà mọi người trong xóm đều có một sợi dây điện căng dài vắt ngang hay sang hơn thì có một cái sào tre. H. nhớ trong xóm có một ông bác phơi đồ rất "trình độ", những bộ quần áo phơi trên sào cách khoảng rất đều nhau hệt như lấy thước đo vậy :)
ReplyDeleteentry này hay quá à, dễ thương và giản dị, em cũng hoàn toàn đồng ý với chị ở chỗ "thấy mình sao giàu có quá chừng" hihi...,không biết đến bao giờ mới được "giàu có" giống chị Thụy nữa hic..hic..Chị hạnh phúc quá chừng luôn hà!
ReplyDelete@Hiển: vụ 'giàu có' này chắc lộc trời cho quá em. Nhiều khi bỏ vốn ra cũng hổng làm giàu được. Nhưng chị sure là em sẽ giàu có giống chị. Người biết yêu thương hổng bao giờ 'nghèo' đâu ;).
ReplyDelete@Hạnh: hồi xưa nhà tui treo đồ trên cao, phải dùng một cái sào đưa móc quần áo lên, vừa mỏi cổ vừa khó điều khiển. Tui nể Bố tui vụ đó lắm. Nhưng đều tăm tắp như đo, theo kiểu của ông Bác hàng xóm gì đó của bà thì tui...quá nể.