Hân sốt cao 4 ngày. Hôm qua là đỉnh điểm, 39.5. Thế là Hân phải nhập viện để theo dõi. Có nhiều nghi vấn, dù không có cái nào là thật mạnh. Hân bị viêm tai và viêm họng. Miệng lại có chút đẹn, nên phải canh chừng tai, chân, miệng.
4 ngày bú ít, ăn ít, Hân tọp hẳn. Mặt không còn phúng phính, năng động và tươi vui như trong hình này đâu. Hân quấy lắm. Và khi bệnh, Hân chỉ bám Mẹ thôi. Lạ thật và hay thật cái tình cảm mẹ con. Ngày thường con bám dì Điệp hơn vì dì hay ẳm bồng. Nhưng những ngày bệnh thì dứt khoát chỉ ngủ trong tay Mẹ thôi. Ai bế đi đâu cũng ngoái đầu tìm Mẹ, mếu máo, giơ tay ra đòi ẳm. Mẹ ôm vào lòng thì ngủ say sưa, bỏ xuống giường là lại mếu khóc. Mấy ngày sốt ở nhà, tối 2 Mẹ con toàn phải ngủ ngồi với nhau. Mẹ không thấy mệt chỉ thương Hân đã nhỏ con mà lại hay bệnh. Con bệnh đâm ra nhút nhát. Một tiếng động lớn, một tiếng nói lạ cũng làm con mếu máo.
Hôm qua ở phòng cấp cứu, bác sĩ bế con làm quen để khám con. Con khóc nức nở, rồi bỗng dưng, con quay sang Mẹ mếu máo: mẹ, mẹ (rất tròn vành rõ chữ). Mẹ, bác sĩ, y tá đều sững sờ. Bác sĩ hỏi Mẹ: cháu 8 tháng hả mẹ, biết nói lâu chưa? Con đã biết nói gì đâu ngoài những chữ bập bẹ ba ba ba, cha cha, ta ta, anh anh, ăn ăn vô nghĩa. Nhưng trong lúc quýnh quáng, con lại bật lên gọi Mẹ cầu cứu. Mẹ thương trào nước mắt. Nhưng lúc đó Mẹ vẫn nghĩ là vô tình trùng hợp thôi. Lúc lên nhận phòng, y tá bảo Ba Mẹ ra ngoài để đặt ống truyền dịch cho con. Con khóc ngặt nghẽo, Mẹ đứng ngoài xót xa. Đến khi được vào lại phòng, vừa thấy Mẹ, con lại nức nở, đưa tay ra: mẹ, mẹ... Tới lúc đó thì dù ai bàn ra bào vào gì đi nữa Mẹ tin chắc chắn là con đang gọi Mẹ và con hiểu mình đang gọi Mẹ. Hôm nay thì mọi sự bình yên rồi, con có vẻ khỏe hơn chút, bớt quấy hơn, bớt sợ hơn. Bây giờ thì bảo gọi Mẹ đi, con tỉnh queo như chẳng hiểu gì, tiếp tục ba ba cha cha a a nhặng cả lên, hihi. Mẹ chỉ để dành gọi lúc khẩn cấp thôi phải không con?
Mẹ yêu con. Cầu mong cho con chóng khỏi bệnh để về nhà với anh Hai. Tối qua, anh Hai ngủ với bác Vận, thỏ thẻ: con nhớ Mẹ, nhớ em Hân. Mấy ngày con bệnh, Hai bớt hẳn tính đành hanh, ganh tỵ. Bao nhiêu đồ chơi đẹp đồ nhường em (ngày thường thì đồ chơi của con Hai còn hổng cho con chơi nữa là). Hai thường xuyên vỗ về: không sao đâu, em ngoan nha, anh hổng có sốt (haha, gì kỳ vậy?).
Thương Hân quá đi. Mong con chóng khỏi nha.
ReplyDeleteThương Hân quá!Mong bé Hân mau hết bệnh , Út ơi!
ReplyDeleteThuong hai me con qua! Cau mong be Han mau het sot de ve lai nha nhe. Anh Hai dang cho Han Han do. Ve nha som de me Thuy con lam trong tai phan xu may luc anh em nhang xi chu nhi?
ReplyDeleteMe Thuy co len, tat ca vi cac con than yeu hen :)
@all: bữa nay Hân khỏe hơn tí rùi. Tối hôm qua nhõng nhẽo cao điểm luôn. 1.5 hours gây cự, khóc lóc (không 1 giọt nước mắt nào). Mẹ phải bế trên tay, hết đi vòng vòng, nhún nhảy, ngồi ghế, hát hò..., không cho ai bế dùm Mẹ tí nào hết. Đang bệnh nên Mẹ chìu chứ về nhà mà hư kiểu này thì chắc roi lên mông quá. 2 giờ sáng sốt lại 39.3 độ. Bây giờ thì đang giỡn cười khanh khách đằng kia (mẹ tranh thủ online, hihi)- 4 ngày rồi mới thấy con cười.
ReplyDeletehihi , đọc xong thấy thương bé Hân , nhưng con mắc cười nhất là Cá Heo , dễ thương và đáng yêu hết sức vậy đó , mong bé Hân mau lớn để hiểu tình cảm của ba mẹ và anh Hai đã dành cho bé ^^
ReplyDeletehahahaha, dung la loi con tre: em ngoan nha, anh hong co sot :))
ReplyDeleteChi Thuy oi, be Han sao roi. Vat va qua nhi.
ReplyDeleteEm cung so 2 dua lam, nhung cung phai co cho bang chi bang em thoi. Binh Linh cung than qua troi. Nhung ma vui nhi?