Wednesday, August 27, 2008

Niềm vui của nghề research...

Gần đây có người hỏi mình: sao có con rồi mà chị còn thích đi làm thế?

Câu hỏi khá thú vị. Xin đính chính. Mình không phải quá thích đi làm. Mình cam đoan bất kỳ người phụ nữ nào khi đã có con đều có khuynh hướng muốn nghỉ việc và ở nhà với con (hay chí ít cũng có một giai đoạn như vậy). Chính xác là mình thích công việc mình đang làm. Chiều nay ngồi chia sẻ với các em trong team những vui buồn của nghề này (vì có 1 em đang nản lòng), càng nói càng thấy những cái buồn phiền áp lực trong nghề này tuy có nhưng niềm vui thì lại nhiều hơn.

Ngoài những yếu tố mà ai cũng hay nhắc đến như thu nhập, cơ hội giao tiếp, cơ hội thăng tiến…, mình đặc biệt thích công việc của mình vì sự đa dạng của nó. Đa dạng là sao? Nói thế nào đây ta? Đa dạng ở chỗ mình được tiếp xúc với nhiều đối tượng khác nhau. Khách hàng cũng năm bảy kiểu khách hàng khác nhau, khó có, dễ có, vui vẻ, dễ thương có mà kỳ kỳ, lập dị cũng có. Rồi đối tượng nghiên cứu chính của nghề này là người tiêu dung thì ôi thôi càng đa dạng hơn. Tùy ngành/ sản phẩm/ dịch vụ đang cần nghiên cứu. Nội trợ, sinh viên, người đi làm, các nhân vật quản lý cấp cao, nam, nữ, lão ấu…, đủ thành phần kinh tế xã hội. Gặp nhiều, tiếp xúc nhiều nên nhờ vậy cũng học hỏi nhiều về cách ứng xử, giao tiếp, đối phó…

Nhưng cái thích nhất là được ‘đụng chạm’ đến nhiều ngành/ nghề/ dịch vụ khác nhau. Nhờ vậy mà bổ sung được một mớ kiến thức cá nhân. Từ các sản phẩm tiêu dùng thông dụng (xà bông, nước xả, đồ ăn, đồ dùng trẻ em…) đến các sản phẩm thuốc men y tế (kể cả thuốc giục sanh, phòng ngừa và điều trị băng huyết), từ các sản phẩm ngân hàng/ tài chính đến các sản phẩm/ dịch vụ vui chơi giải trí (game online chẳng hạn)…. Tất cả những hiểu biết đó nếu không giúp ích được gì cho cuộc sống hàng ngày thì ít ra cũng làm mình cảm thấy được mở rộng tầm nhìn (vụ thuốc men hay game online là một ví dụ). Nhiều khi 3 cái mớ kiến thức nữa mùa này cũng mang đến nhiều chuyện vui vui. Đặc biệt là dính líu tới thuốc men. Như hồi có bầu bạn CH, tự dưng tới đâu tuần 39 thì phải, bụng hơi đau đau. Hôm đó là ngày đi khám để xem có dấu hiệu sanh chưa, trong lúc chờ bác sĩ, kể cho cô y tá nghe, cô hồn nhiên (y tá FV nhiều lúc cũng ẩu ghê gớm) khuyên: em mua Spasfon uống đi. Mình cũng hồn nhiên hỏi lại: thuốc dạng anti spasm hả chị? Dùng nhiều có làm mất dấu báo sanh không chị? Y tá tròn mắt: em làm ngành y hả? Dạ không. Không sao em biết. Mình biết là đụng vào ổ kiến lửa rồi nên giả lơ qua chuyện khác. Tí sau cô lại vào bảo: em đừng nói bác sĩ chị chỉ cho em Spasfon nha. 3 ngày sau đi sanh. Không biết tin đồn thất thiệt kiểu gì mà trước khi dùng bất kỳ thuốc men gì cho mình y tá nào cũng giải thích cặn kẻ và kèm theo một câu: nói vậy thôi chứ chắc em biết hết rồi há . Biết chết liền. Có phải cái gì cũng biết đâu. Lần đi khám thai Hân Hân rút kinh nghiệm, giả khờ hổng biết gì hết. Vậy mà tới lúc Hân nằm NICU lại ngứa nghề...nữa mùa lần nữa. Bác sĩ (Việt Nam) bàn qua bàn lại (nói tiếng Anh ‘thuật ngữ’ cho tui hổng hiểu). Tui chờ hoài mà hổng ai nói tới mình hết, nóng lòng vọt miệng (lòi cái đuôi nghe lóm): vậy khi nào thì mới đi chụp hình lỗ rò tim phổi cho bé vậy chị? 2 bà bác sĩ quay lại tròn mắt, lại tưởng là bị dân trong nghề bắt giò. Má Hân Hân hoảng hồn giải thích: em có làm vụ thuốc này một lần nên biết, em ngoại đạo. Hổng biết có phải nhờ vậy không mà 2 ngày sau Hân được xuất viện sau 21 ngày nằm bệnh viện vì một lý do...không rõ ràng (cái này là bác sĩ bên Family Care nói nha).

Cách đây 6-7 năm buồn buồn 2 vợ chồng rủ nhau đi xem xe hơi (lúc đó hổng có tiền mua xe đâu, ghiền xe quá thì vào xem đại thôi). Xe lúc đó chưa nhiều, công nghệ xe cũng còn thấp. Trong lúc anh xã đang săm soi xe, mình đứng 8 với anh bán hàng. Tự dưng hỏi: ủa, cái này có ABS không em (hỏi cho có chuyện để hỏi, để dấu đuôi là vào xem chơi cho vui, mất thời gian của người ta)? Ảnh vâng dạ, giải thích các kiểu. Cuối cùng ảnh hỏi: chị là phụ nữ mà cũng mê xe dữ. Mê gì đâu. Giờ có xe mà còn hổng biết hết tính năng trên xe mà. Đơn giản là mới làm xong một dự án cho Ford cách đó ít ngày. Vậy mà sau đó thân với em bán hàng đó luôn. 1-2 năm sau mua chiếc xe đầu tiên cũng mua từ em đó.

Hihi, không phải là hù dọa được bác sÄ© hay bất kỳ ai mà mình mê cái nghề này. Những câu chuyện trên là kể cho vui vậy thôi. Dùng thông tin nữa mùa nhÆ° vậy hổng phải là cách được khuyến khích đâu. Đơn giản là nhờ những cái vá»
¥ ngoài lề này mà công việc không nhàm chán.

@Team: đường còn dài, gian khổ còn nhiều nhưng chị tin niềm vui cũng không ít Cố lên!

5 comments:

  1. @ Hiểu: Chị sẽ assign Hiển vào dự án gì đó liên quan đến 'thông đường ống'. Hahaha, bảo đảm là em có potential với nghề quali. Đừng có nản lòng. Dùng từ hình tượng kiểu này thì đạt chuẩn 'crazy' mà Phương Anh nói ở trên rồi.

    @Phương Anh: level crazy của ai trong team mình cao nhất (không kể chị, chị tự biết chị vô địch rùi, hehe)? Đừng nói là cả team crazy như nhau nghen.

    ReplyDelete
  2. hihi...Chị làm em 'củm động' wé chừng, lúc nãy khi được Chị 'thông đường ống' thì thấy ok lại rùi, thêm nữa là sau khi đi Presentation với C Hà và đọc entry này thì càng quyết tâm hơn, lấy lại cái passion for Quali research còn mạnh hơn lúc vô nghề hihi...nhưng gì thì Chị cũng đừng có nhét em dzô mấy cái dzụ án 'băng huyết' hay 'dzục sanh' zì zì đó nhen, hổng bít probe seo lun á hí hí...

    ReplyDelete
  3. Em cứ thắc mắc hoài là chính xác là cái đường ống nào của anh Hiển đã được thông... Si nghĩ Si nghĩ

    ReplyDelete
  4. Nghe nao ma chang co niem vui, noi buon phai ko chi???... Da tro't dam me, thi se song chet voi nghe!... Cai cau nhat nghe tinh, nhat than vinh chac dung chi nhi???... hihi

    ReplyDelete
  5. Oanh ơi, '..thân vinh' thì cũng hên xui nha ;). Nhưng đúng là có khi sống chết với nghề đơn giản chỉ vì đam mê. Mà chị thấy đi làm có niềm vui và đam mê là may mắn lắm. Tính ra thì chị cũng may mắn đó.

    ReplyDelete

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...