Wednesday, August 13, 2008

Anh Hai nghịch ngợm...



Mới hôm đầu năm, BM còn ‘nói xấu’ với nhau là anh Hai hiền và thụ động quá. BM muốn con nghịch hơn vì con là con trai mà. Con ra đường lúc nào cũng im re và nắm chặt tay Mẹ. Nhưng bây giờ thì M phát hiện ra là con nghịch lắm, nhưng nghịch ngầm. Con chỉ ‘hiền’ khi ra môi trường lạ thôi còn nếu ở lớp và nhà, 2 chỗ quen thuộc của con thì con nghịch thôi rồi luôn.

Món đồ chơi yêu thích của con bây giờ là cái thùng carton đựng cái car seat B mua về cho con. Sau 15 phút là con chán cái car seat rồi, con không thích ngồi yên và thắt dây an toàn. Nhưng cái thùng carton thì khác nha. Con sáng tác đủ trò với cái thùng đó hết. Đầu tiên là con nhảy vào thùng, thụp lên thụp xuống nói là đang bơi trong hồ, mà hồ bơi này cũng lạ lắm, ‘bơi’ chung với con là các ‘anh chị’ dép guốc của M mà con đã ‘rủ’ vào chơi chung trước đó. Bơi chán chê, con lật cái thùng nằm ngang, chui vào và ‘tuyên bố’: nhà của con chó nè M. Ngoại hỏi: vậy con làm gì trong nhà nó vậy? Con trả lời: con là con chó con màu đen mà. Nói xong, con thò đầu ra ngoài sủa gâu gâu. 2 cái nắp thùng được gọi là cửa nhà. Con sáng tác ra trò chơi, nhưng chụp hình thì chẳng thấy rõ mặt mũi vì con ‘bận’ sắp xếp nhà cửa, ‘bận’ xua đuổi em Hân ra để đóng cửa lại (mặc dù trước đó con là người rủ Hân ‘vô nhà anh chơi hông?’). Em Hân thấy lạ khoái chí bò tới, chui ra chui vào, không cho vào thì ở ngoài đập ‘cửa nhà’ của Hai cho đỡ ghiền. Hai la um sùm: em đừng làm sập nhà anh đó nha. B thấy trò chơi này hay hay và sáng tạo nên rủ M đi mua cho con cái lều vải để con làm nhà. Vào nhà sách lục lọi một hồi cái lều nào cũng mắc lè lưỡi, thế là BM quyết định thôi để con tiếp tục ‘xây’ ngôi nhà carton đó, phát huy trí tưởng tượng nhiều hơn (cái này là BM tự an ủi để tiết kiệm tiền thui). Hôm nay thì ngôi nhà của con đã tân trang lại rồi, có cửa sổ nữa nghen. Con nhờ dì Điệp khoét cho một cái lỗ vuông vuông ở mặt bên kia của cái thùng (à không, cái nhà) để làm cửa sổ. M hứa với B và con tuần sau nghỉ phép sẽ phụ con vẽ vời trang trí cái nhà của con. Hôm rồi Ngoại thấy cái thùng cũ xì, xấu hoắc, Ngoại đập dẹp cái thùng đem bỏ ra kho. Chiều đi học về tìm không ra cái nhà để chui ra chui vô, để mở cửa thò đầu ra sủa, con mếu máo. Vậy là B chỉ định dì Điệp lôi cái thùng trở ra, mở lên, dán lại, lau bụi trả lại cho con. Bây giờ vào nhà sẽ thấy ngôi nhà nhỏ (dành cho con chó con) nằm chình ình ngay phòng khách.

Cách nói chuyện của con cũng nghịch ngợm không kém (khoản này thì chắc là có gien của BM rồi). Mẹ thử áo đầm cho Hân để Hân mặc vào thôi nôi. Con nhảy loi choi xung quanh em: để anh hát Happy Birthday cho e. Hát um sùm, đang hát tự dưng con im bặt nhìn em lom lom (đúng lúc đó M và dì Điệp cũng đã kịp nhận ra là Hân mặc áo đầm hổng đẹp vì mặt em nhìn giống con trai quá). Con phát biểu ngay: Mẹ ơi, em giống con Cám quá. Hahaha. Mẹ và dì Điệp lăn ra cười nôn ruột. Mấy bữa nay con đang thích xem Tấm Cám và rất mê nhân vật Cám của chú Thành Lộc.

Con thích chọc ghẹo mọi người. Dì Thảo gọi điện thoại hẹn hò với khách hàng: mai em cố giao cái máy đó cho anh, được không? Con vừa nghịch đồ chơi, vừa trả lời ngay tắp lự: được. M hết hồn, rầy con (vì sợ con quen tật thành hỗn) nhưng trong bụng rang nín cười vì thấy cái kiểu ‘sọc dưa’ này sao giống M quá. Con cầm trái ớt trên tay (chôm từ trên bàn ăn xuống): Mẹ ơi con ăn nghe. M hoảng hồn: cay đó con. Vừa nói xong thì thấy trái ớt mất tiêu. M lật đật bắt con mở miệng ra kiểm tra thì con cười hè hè, xòe tay ra: con đâu có ăn, ớt nè M. Chịu nổi hông?

Con thích tự sáng tác nhạc để hát. Ngồi chơi là con nghêu ngao đủ thứ nhưng chỉ có giai điệu thôi chứ còn lời thì khủng khiếp, không vô cái hệ nào hết (đại để là các nguyên âm được sử dụng triệt để: a, o, u, ư, e, ê…). Cách đây mấy hôm, con nằm ngủ với M, xoay qua dụ dỗ: M, con hát bài Bí M nghe nha. M cố nín cười (vì đã quá rành cái vụ lâu lâu chế một bài này rồi, lúc mới biết nói còn sáng tác bài Bà Nội nữa kìa, từ đầu bài tới cuối bài toàn là chữ Bà Nội thôi): con hát đi. Một chuỗi âm thanh trỗi lên với một chữ bí duy nhất, cũng trầm bổng lắm. Nhưng nhạc sĩ này chọn lọc khan giả lắm. Chỉ có M được nghe thôi nha, lâu lâu là bác Vận được ké. B năn nỉ hoài mà nhất quyết không hát bài Bí cho nghe. Tại B thôi, B nghe không vô tư, B đâu phải nghe cho vui mà B cứ ‘dòm ngó’ năng khiếu của con. Bi lớn mà năng khiếu gì hổng biết. Bữa B chê con không có khiếu âm nhạc gì hết. Hổng biết có nghe không mà lúc này cương quyết không hát cho B nghe nữa.

No comments:

Post a Comment

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...