Mẹ đi công tác 4 ngày. Gọi điện về, khác với những lần trước, anh Hai nghe điện thoại mà không nói gì với Mẹ hết (nhưng nếu không cho nghe thì không chịu). Con cứ đứng ôm điện thoại nghe Mẹ độc thoại. Mẹ cũng hơi thắc mắc.
Chiều nay từ sân bay về, Mẹ và Ba ghé qua trường đón con. Vừa thấy Mẹ, con quýnh quáng chạy tới ôm Mẹ hun chùn chụt: con nhớ Mẹ quá. Mẹ không thể giữ ý trước mặt cô Nguyệt được, rươm rướm nước mắt thương con. Về nhà, con rúc vào cổ Mẹ: bữa con giận Mẹ con không nói chuyện điện thoại đó. Mẹ giật mình: sao con giận Mẹ vậy? Con bẽn lẽn: Mẹ đi công tác không cho con theo. Nghe mà thương đứt ruột.
Con biết nói nên có thể bộc lộ được suy nghĩ của mình. Em Hân chưa biết nói nhưng cũng thể hiện sự vui mừng khi thấy Ba Mẹ rất rõ ràng. Ba Mẹ bước vào nhà, Hân vịn người bác Vận chồm dậy, huơ tay rối rít, miệng cười teo toét. Mẹ vừa bước đến gần là chồm qua ngay và từ lúc đó trở đi không ai có thể dành bế con từ tay Mẹ được. Vì công việc Ba Mẹ phải đi công tác. Chứ bỏ tụi con ở nhà thương quá.
Mẹ đi 4 ngày, về thấy Anh Hai khác hẳn. Anh Hai nói nhiều câu mà Mẹ và cả nhà hết hồn luôn. Ba mua cho 2 anh em 1 cái car seat. CH mừng lắm, xúm xít lại tìm hiểu cách sử dụng chung với Ba. Ngoại chọc: cái ghế này để trên nóc xe đó con. Con cười: ông Ngoại này kỳ quá nha.
Mẹ chỉ bác Vận cách ráp các mô hình Lego cho con. Con nghiêng đầu nhìn Mẹ: Mẹ ơi, Mẹ nói cái gì mà con không hiểu đó.
Dì cho con ly nước cam. Đúng lúc đó, ông Ngoại lại pha nước tắc uống (món ruột của con). Con mon men: Hay con uống nước tắc chung với ông nha. Nước cam dở lắm.
Ông xem đá banh. Con gợi ý: ông ơi, ông đi ngủ đi. Ông hỏi (thật ra thì có mình Mẹ lạ lùng với chuyện này thôi, 3 ngày vừa rồi cả nhà đã biết điệp khúc này rồi): chi vậy con. Con hì hì: ông nhường TV cho con xem Doremon và chú Thanh Bạch nha ông. Ông đi ngủ đi ông. Hết ý.
Mẹ nói với bác Vận: chị chơi với CH dùm em, em lên lầu gửi cái mail gấp. 5 phút sau Mẹ nghe anh Hai léo nhéo: con lên lầu với Mẹ, con lên lầu móc méo với Mẹ. Ai cũng ngạc nhiên: cái gì con? Con dậm chân: con đi móc méo với Mẹ trong cái máy tính. Thì ra là con nghe Mẹ nói gửi mail nên bắt chước nói theo mà nói sai.
Ước mơ cháy bỏng hiện nay của CH nè: lớn lên con lái xe rác. Con mê xe rác nhất trên đời. Chiều nào cũng canh giờ nhờ người bế ra balcony bên hông nhà xem xe rác đi lấy rác. Đi mua xe với Mẹ chỉ xin mua xe rác thôi. Nhiều người rầy Mẹ sao không rầy con khi con đòi lái xe rác. Mẹ hổng hiểu tại sao phải rầy con. Con là trẻ con mà, con càng hồn nhiên và bay bổng càng tốt. Mai này muốn nghe lại những ước mơ vô tư này sợ không dễ phải không con?
Nghe chi ke thay Ca Heo ngay cang truong thanh hon. Vui chi hen!
ReplyDelete@ Vương: Cá Heo bây giờ còn hơn trái cà nữa em ơi
ReplyDelete@ Hiển: 2 tuần nữa được ở nàh với con 10 ngày. Không có đi 7 tỉnh đâu. Quên rồi hả? Anh Sếp đi dùm mà.
3 tuần sắp tới tha hồ cho 3 mẹ con xúm xít bên nhau hén, tranh thủ nựng nịu và vỗ béo 2 nhóc tì trước khi mẹ CH 'quất 1 lèo đi 7 tỉnh' (oái)
ReplyDelete